Hoa Đào Bất Thành Kiếp

chương 59: a lê giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Rika

Đảo mắt đã đầu mùa xuân, thương tích của Cừ Cử cũng tốt lên, mắt của Lô Dĩ Ngôn cũng tốt, ngày mai là có thể tháo băng. Cừ Cử biết ta còn ôm nhiều lo lắng, cho nên suy nghĩ sớm quay về Linh Dẫn cốc.

Chàng từng len lén đi nhìn Lô Dĩ Ngôn, đối với việc khôi phục lại võ công cho Lô Dĩ Ngôn cũng bó tay, thủ đoạn của Mạc Quý độc ác, thật sự không có phương pháp.

Một ngày, ta từ Thanh Đại đi ra, lại phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.

Cửa trước của Thanh Đại, luôn luôn có một kiếm khách muốn trả thù, cho nên ta đi cửa sau ,thế nhưng ta vừa mở cửa lại có một đạo hắc ảnh lướt qua trước mặt ta, làm tay ta run run một cái, hộp thuốc rơi trên mặt đất, dược liệu tán lạc đầy đất.

Vừa nhặt lên vừa kiểm tra, lại thấy trước mặt một đôi giầy thêu bẩn thỉu.

Giương mắt nhìn lên, một cô nương đang khom người thở hổn hển, tóc đen rũ xuống, mặc dù che lại hơn nửa mặt, nhưng có thể cảm giác được nàng khá xinh đẹp.

“Cô nương. Ngươi có khỏe không?”

Cô nương kia nghe ta hỏi như vậy, gật đầu, nức nở muốn mở miệng, sau đó ngồi chồm hổm dưới đất khóc lên. Ta sửng sốt, vén váy đi tới.

“Cô nương có chuyện gì khó khăn sao?”

Nàng ôm vai, đầu vùi thật sâu vào khuỷu tay. Khàn giọng đáp: “Loạn thế, ác nhân giữa đường, thật vất kiếm được miếng bánh bao, lại bị người ta cướp…”

Ta nhìn dáng dấp của nàng, trong lòng có chút chua chát. Bộ dáng của nàng, tựa hồ cũng là một cô nương trong gia đình giàu có, một đường lưu lạc, bôn ba giang hồ. Ta ngẩng đầu hướng phía sân nhìn một cái, đưa tay nắm lấy tay nàng kéo lên.

“Cô nương nếu không chê, ở ở chỗ này chờ ta, ta đi chuẩn bị ít đồ ăn cho cô nương?”

Cô nương kia cảm kích gật đầu, sau đó ngẩng đầu muốn nói cái gì đó, thế nhưng bốn mắt nhìn nhau, đôi ta lại đều không khỏi thất kinh! Ngay sau đó nàng nhanh chóng phản ứng kịp, một tay đẩy ta ngã ngồi dưới đất, nhanh chân hướng phía trong ngõ hẻm chạy đi. Ta cũng rốt cục kịp phản ứng, từ dưới đất nhanh chóng đứng lên, đuổi theo.

“A lê! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Thành Tần Tương là một thành trấn cổ xưa, đường không lớn lắm, đa số đều là mấy cái hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu như thế này. Nhưng vòng vèo một hồi, cũng dề làm cho người ta chóng mặt. A Lê chạy phía trước, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, lại vô luận như thế nào đều đuổi không kịp nàng.

Chạy một hồi lâu như thế, có thai nên Cừ Cử đã dặn ta không nên vận động mạnh, ta chỉ chạy một chút mà đã thở hồng hộc. Ta nghĩ khả năng lần này không có cách nào thay Đại Ngưu đòi một cái công đạo, A Lê đột nhiên dừng lại trước mặt ta. Ta nhướn mày nhìn, nhịn không được bật cười.

Đường nhiều như vậy. Mà nàng ta hết lần này tới lần khác chọn một ngõ cụt.

Thân thể của nàng có chút run, ta cũng không biết nàng bởi vì sợ hay là bởi vì trời lạnh mặc xiêm y có chút đơn bạc. Đôi mắt mở to, không nháy một cái.

“Ngươi muốn làm gì?”

Ta chớp mi một cái, hướng phía nàng từng bước từng bước đi tới.”Ta làm gì? Ngươi đây không phải là biết rõ còn hỏi sao. Ngươi làm những … chuyện tốt này, ta đi dạo một vòng Quỷ môn quan trở về! Tham sống sợ chết thời gian dài như vậy, ngươi chưa từng chuẩn bị tâm lý bị trả thù sao?”

Sắc mặt của nàng thoáng cái trở nên trắng bệch, từng bước một lui về phía sau, trong mắt đầy kinh khủng. Trong mắt nàng phản chiếu hình ảnh của ta, hình ảnh ta đưa tay gỡ trâm cài trên mái tóc ra.

“Ta… Ngươi, ngươi giết ta, chàng cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, chàng sẽ hận chết của ngươi!”

Tay của ta hơi chậm lại, ta cắm cây trâm trở lại. A Lê nhìn thấy một màn này nhịn không được cười đắc ý.

“Đồ bỏ đi, nam nhân thiên hạ có biết bao nhiêu người, hết lần này tới lần khác lại đi thương một người không thương ngươi, bất chấp cả tính mạng của mình, thật là yêu đến mức ngu muội . . . A. . .”

Ta giơ tay lên, một cái tát đi xuống, thanh âm thanh thúy tại ngõ hẻm yên lặng có vẻ càng dễ nghe. A Lê không thể tin được, bưng nửa gương mặt run rẩy nói quanh co không ra lời. Ta giơ tay lên nắm lấy cằm của nàng, khóe miệng mỉm cười, cẩn thận quan sát nàng.

“Ta có phải một kẻ yêu đến ngu muội hay không không đến phiên ngươi bình luận. Ta nếu là ngươi thì lúc này nhất định không nói gì, nếu ngươi im lặng ta nghĩ có lẽ sẽ lưu lại cho ngươi một mạng.”

Ánh mắt A Lê xoay chuyển, tựa hồ đang suy nghĩ lời ta nói. Một lúc lâu nuốt nước miếng một cái, oán hận nói : “Ta giết đại ngưu, trộm thi thể của tỷ muội tốt của ngươi, ép ngươi nhảy xuống vực sâu, cướp tướng công của ngươi, ta không tin ngươi có thể buông tha ta!”

Ta nhẹ giọng cười, buông cằm của nàng ra, lạnh lùng nhìn chăm chú nàng.

“Ngươi lúc này thật thông minh.” Khẽ cắn môi, cầm ra một ngân châm, để trước ngực của nàng “Ngươi tạo nghiệt như vậy, ta không giết ngươi, tương lai thế nào đi gặp bằng hữu của ta? Chỉ là, ta muốn ngươi cấp cho Đại Ngưu ba cái dập đầu, bằng không, ngươi sẽ không thể chết thoải mái được”

Sắc mặt của A Lê càng trở nên xấu xí, không lâu sau sắc mặt tái nhợt chuyển thành xám xịt, dưới ánh nắng chiều càng thêm cổ quái.

Nhìn nàng do dự không tiến lên, trong mắt như đang tính toán cái gì đó, lại nghĩ tới Đại Ngưu chết thảm, trong lòng nhịn không được một trận đau nhức, giơ tay lên lại cho nàng một cái tát.

Một tát này dùng hết khí lực cả người ta, cổ nàng nghiêng sang một bên, cả người đều té trên mặt đất. Ta dùng cây trâm đâm cổ của nàng, mắt thấy những giọt máu chậm rãi rớt xuống.

“Ngươi dập đầu hay không dập đầu?”

A lê choáng váng nhìn ta, trong miệng nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Ta dập đầu, ta dập đầu…”

Ta đứng dậy đem nàng hướng về phía Ngưu trang, đè nàng xuống. Trong lòng, một mảnh lạnh băng. Nàng cúi thấp đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Ta dập đầu, ta dập đầu…

” Mặt mày vừa chuyển, lại đột nhiên dần hiện ra một tia tinh quang. Ta cả kinh, cũng đã không kịp né tránh. Cả người A Lê người hướng phía ta đụng tới.

“Ta dập đầu cái đầu ngươi!”

Một đạo kim quang chắn trước thân thể ta. A Lê tựa như con diều đứt dây, trên không trung xẹt qua một dấu vết mờ mờ, “Thình thịch” đụng phải một bức tường. Nàng cứng người, tựa hồ là rất thống khổ, há mồm nôn ra một búng máu.

Ta hơi sửng sờ, giơ tay lên chạm đến trứ tầng kia kim quang, nhìn nàng từ từ té người xuống dưới.

Đây là lá chắn Cừ Cử cho ta. Không ai tổn thương được ta.

“Ngươi không phải sỡ hữu Phục Hy cầm sao? Ngươi vẫn có thể thao túng ta! Ngươi đến đây! Ngươi làm ta và những người bên cạnh sống không bằng chết, ta và ngươi rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, vì sao ngươi lại làm thế với ta!” Ta đi tới, mở miệng hỏi, khàn cả giọng, nước mắt như vỡ đê.

Nụ cười của Đại Ngưu, tên của Đại Ngưu, còn có dãy núi, đó vĩnh viễn là cái bóng đè nặng trong lòng ta.

A Lê nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, giùng giằng ngồi dậy, dựa lưng vào tường, sau đó cư nhiên nở nụ cười.

“Ngươi thế nào đần như vậy, ta trước đó không lâu đã nói với ngươi, ta cũng bị người chế trụ. Ta căn bản cũng không phải là A Lê!”

Ta ngồi xổm trước mặt nàng, cây trâm đâm vào cổ họng của nàng. Cắn răng trầm giọng nói : “Ta đương nhiên biết ngươi không phải A Lê, bởi vì, ta mới là A Lê!”

Nàng hơi sửng sờ, trong mắt lóe lên một tia khiếp sợ, sau đó sắc mặt cư nhiên chậm rãi hòa hoãn xuống.

“Thôi thôi thôi. Việc đã đến nước này, vẫn là chết, còn có cái gì không thể nói?” Nàng ngẩng đầu nhìn trời chiều, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.

“Làm nhiều việc ác, mẫu thân, người đừng trách con…”

Ta cau mày, cũng không ngại tuyết lạnh, đặt mông ngồi xuống.”Nói!”

“Ta là Lạc Ẩn, sinh ra và lớn lên ở đây, cha chết sớm, cùng nương sống nương tựa lẫn nhau. Năm mới qua đi không lâu sau, mẹ ta thân trọng bệnh, không dậy nổi, ta làm giầy rơm đến thành Tây đổi lấy tiền, sau đó gặp được sư phụ. Sư phụ nói cho ta biết, nàng có thể cứu mạng mẹ ta, cũng có thể cho hai mẹ con ta cuộc sống áo cơm không lo, chỉ cần ta giúp nàng một chuyện. Ta nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp, liền đồng ý.Sư phụ nói lời giữ lời, quả thực tặng một tòa tòa nhà lớn cho mẹ con ta, ta cũng vui mừng đi theo sư phụ. Sư phụ dẫn ta vào một tòa thâm sơn, sai người dạy ta lễ nghi, sữa ta một ít thói quen cùng tính cách, mà kỳ quái hơn chính là, nàng ngoại trừ xiêm y màu trắng, chưa bao giờ chuẩn cho ta mặc màu khác. Tuy rằng đầy bụng hoang mang, thế nhưng vẫn cảm động và nhớ đại ân của sư phụ, vẫn dụng tâm đích đè xuống nghi vấn về chỉ thị của nàng. Sau đó, sư phụ đã đem Phục Hy cầm đưa cho ta, dạy ta tập đàn, ngay từ đầu ta cũng không biết Phục Hy cầm là đàn gì, thẳng đến lúc thấy Đại Ngưu phát điên ở Ngưu thôn, ta mới biết Phục Hy cầm không phải là đàn tầm thường, mà sư phụ cũng không phải là người bình thường. Ta nghe theo lời sư phụ dặn tới Ngưu thôn, tìm được lễ cưới của ngươi và Cừ Cử, bằng vào gương mặt này thành công chia rẻ các ngươi, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của sư phụ, sau đó dùng tiếng đàn mê hoặc người.”

Ta nghe có chút nhập thần. Dựa theo lời nói của Lạc Ẩn , sư phụ nàng không phải là người. Như vậy, một là yêu, hai là thần tiên.

“Ta không muốn như vậy…” Nàng khẽ rũ hai mắt xuống.”Tuy rằng nghèo khó, thế nhưng mẫu thân vẫn luôn dụng tâm dạy ta đạo lý làm người. Chuyện giết ngươi, ta… Thế nhưng, từng bước từng bước lún sâu. Mẫu thân ở trong tay sư phụ, ta không có lựa chọn nào, chỉ có thể từng bước từng bước đi xuống.”

Ta lạnh lùng cười, vỗ tay một cái.”Đúng vậy,chuyện xưa rất hay, giữa hiếu và nghĩa rất khó vẹn toàn, mẫu thân bị người khác chế trụ ta cũng có thể hiểu. Thế nhưng, nếu ta không tin thì sao?”

Lạc Ẩn mỉm cười “Tin hay không có quan hệ gì đâu. Thiên lý, nhân quả báo ứng, ta ly khai Ngưu thôn, về tới đây, mới biết được, bởi vì ta không thể giết chết ngươi đúng hẹn, mẫu thân đã chịu khổ. Ta giết Đại Ngưu, sư phụ giết mẹ ta, đây là cái giá phải trả … Được rồi, được rồi… Ngày hôm nay nếu thật chết ở trong tay ngươi, ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm…”

Ta híp mắt nhìn nàng. Mím môi một cái, lạnh giọng hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?”

Lạc Ẩn lắc đầu.”Không biết, chỉ là biết sư phụ rất đẹp… nàng… Ách…”

Thân thể nàng đột nhiên co giật, nàng ta siết chặt ống tay áo ta gắt gao không buông, vài tia máu trào ra từ miệng, đôi mắt trừng lớn đáng sợ. Ta sửng sốt, tiện đà chú ý tới ngực nàng, một chủy thủ lạnh băng đâm vào trái tim nàng.

Bốn phía bắt đầu xuất hiện tiếng người. Lạc Âen co quắp nói lời hấp hối sau cùng.

“Ta thực sự… phải đi… Tha thứ cho ta…”

Ta khiếp sợ nhìn thanh chủy thủ kia, trong đầu một trận chỗ trống. Xung quanh bắt đầu có chút hỗn loạn, ta nghe được có người hoảng sợ hô: “Có người chết!” . Nghe âm thanh của nhiều người xung quanh, sau đó, một đôi tay ôn nhu ôm lấy ta.

“Nha đầu, đừng sợ, chúng ta về nhà…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio