Nhiếp Thanh Lan mười sáu tuổi thì lần đầu tiên theo cha ra chiến trường, Tư Không Thần cũng đi. Nhưng mà nàng ngay lập tức được mặc áo giáp, đầu đội trụ mạo giấu mình trong đại quân của Nhiếp Hoàng, mà Tư Không Thần thì trở cố gắng trở thành quân tiên phong, trú mình ở đại quân tiền tiêu.
Trận chiến ấy, bọn họ đánh cho tan tác đội quân du mục của dị tộc đã quấy rối nhiều năm.
Sau khi đại chiến chấm dứt, nàng nghe nói Tư Không Thần mất tích nhất thời khẩn trương, thân chinh cưỡi ngựa đi tìm hắn.
Con ngựa của nàng và Tư Không Thần cưỡi đều là do phụ thân Nhiếp Hoàng của nàng tự tay lựa chọn, cho nên lấy tên cũng cùng nhau. Một con gọi là Lăng Vân, một con gọi là Chí Khí. Bởi vì hai con ngựa này bình thường đều ở cùng nhau cho nên nàng luôn hi vọng Lăng Vân đã có một đồng bạn tốt.
Chạy vội một hồi vẫn không thấy tung tích của Tư Không Thần, giữa chiến trường mênh mông khắp nơi chỉ có thi thể mà thôi.
Nàng gấp đến độ quên cả quy củ, gọi lớn tên hắn: “Tư Không Thần! Tư Không Thần!”
Sau lưng đột nhiên có tên bay đánh tới, lập tức bắn trúng bả vai nàng, nàng cúi rạp người nằm phục xuống lưng Lăng Vân thúc ngựa xoay người lại thì thấy cách đó không xa một tên dị tộc đang giương nỏ nhắm ngay vào mình.
Mắt thấy mũi tên thứ hai sẽ bắn tới, nàng sinh liều, chẳng những không chạy mà còn giục ngựa xông tới tên dị tộc kia.
Người nọ kinh ngạc, không nghĩ nàng lại liều mạng như vậy liền lập tức bắn mũi tên thứ hai ra.
Nhiếp Thanh Lan sớm có chuẩn bị, vừa giục ngựa, trường kiếm trong tay đã được rút ra, vung kiếm tránh mũi tên sau đó hung hăng đâm vào lồng ngực người kia.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người, giết được gọn gàng, không chút nương tay, chỉ vì trong lòng nàng, kẻ dị tộc có thể đã sát hại Tư Không Thần.
Nhưng giết người xong nàng cũng không còn hơi sức nữa. Thân thể cho dù mặt áo giáp nhưng mũi tên đã xuyên qua khe hở, đâm vào da thịt nàng.
Nàng chán nản thống khổ nhìn lại chiến trường, đang lúc tuyệt vọng thì một con hắc mã chợt như gió lốc vọt tới bên nàng cạnh nàng, một người từ trên ngựa nhảy xuống đỡ lấy nàng đang chuẩn bị rơi từ trên lưng ngựa xuống đất.
“Thanh Lan, ngươi trúng tên rồi hả? Chớ lộn xộn! Ta đưa ngươi về!”
Đột nhiên nghe được giọng của Tư Không Thần, nàng lập tức yên tâm, mềm nhũn ôm lấy cổ ngựa, mỉm cười với hắn: “Ngươi còn sống? Thật tốt, ta cho là ngươi đã chết trước bỏ lại ta rồi?”
Trong lòng hắn chấn động nhìn nàng, nhẹ tay nắm lấy mu bản tay nàng, dịu dàng nói: “Yên tâm, hai chúng ta như tuyệt thế song bích của Tư Không Triều, sẽ không bao giờ tách ra.”
Hai chúng ta như tuyệt thế song bích của Tư Không Triều, sẽ không bao giờ tách ra.
Những lời này đã khắc sâu trong lòng nàng gần mười năm, nàng vẫn hết lòng tuân thủ những lời này của hắn, kiên cường mà sống tốt, vì giấc mộng này mà không tiếc hi sinh tất cả. Mà nay... Những lời này đã thành chuyện cười.
Vì xe ngựa lắc lư nên khiến Nhiếp Thanh Lan trong đêm khuya chợt thức tỉnh, không có thói quen ở bên trong buồng tối, nàng vén một góc rèm xe lên hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Tướng quân, trước mặt chính là biên cảnh hai nước rồi.” Thuộc hạ trả lời.
Hôm nay là ngày nàng rời Tư Không Triều đến Huyết Nguyệt, từ sáng sớm nàng đã lên đường, không từ giã Tư Không Thần nữa, thậm chí không muốn tiếp nhận đội ngũ đón tiếp long trọng của Huyết Nguyệt Quốc, chỉ mang theo mười mấy người lặng lẽ rời đi.
Biên cảnh của Huyết Nguyệt cùng Tư Không Triều có một khối bia đá xanh khắc tên Tư Không Triều vừa khắc tên Huyết Nguyệt Quốc.
“Dừng lại ở cột mốc biên giới một chút.” Nàng nhỏ giọng nói.
Đoàn xe ngừng lại, nàng xuống xe, khối đá kia nàng đã từng xem qua mấy lần, cột mốc biên giới đã đứng ngay trước mặt.
Quá khứ, mỗi lần đánh nhau với Huyết Nguyệt xong, nàng đều đi dò xet biên cảnh, nơi phân định biên giới hai nước tất nhiên nàng phải tới.
Đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm tới bia đá xanh, cảm gác thô ráp cùng lành lạnh sao hôm nay lại xa lạ vậy? Có phải vì từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ liên quan đến nó nữa...
Tham luyến, đưa ngón tay đến nơi có khắc hai chữ Tư Không, nàng cắn mạnh môi, đột nhiên rút tay về cũng không quay đầu lại nữa lên xe ngựa ngồi, hạ lệnh: “Đi thôi!”
Bánh xe lại cót két chuyển động, cách cột mốc biên giới không xa có đoang người Huyết Nguyệt tới nghênh đón nàng.
“Nhiếp Tướng quân, bọn ta phụng mệnh Thừa tướng, đứng tại đây đón ngài.” Một người dáng vẻ quan văn, đứng đầu đội ngũ cung kính mở lời trước tiên.
Nàng không xuống xe, chỉ ở bên trong xe trả lời: “Muốn tiếp nhận ta như thế nào? Kiểm tra sao?”
Quan văn cười nói: “Tướng quân, ngài nói đùa. Thừa tướng có lệnh, Tướng quân lần đầu tiên về nước, là về cố thổ tiếp nhận ngôi Hoàng Đế. Bọn ta phụng mệnh ngài, tuyệt đối không có cho bất kỳ chậm trễ cùng sơ sót nào. Chỉ là xe ngựa đã chuẩn bị tốt, xin hỏi Tướng quân có thể di giá sang bên này?”
Đã vào lãnh thổ Huyết Nguyệt Quốc tất cả nên mặc cho người ta an bài. Vì vậy Nhiếp Thanh Lan xuống xe ngựa Tư Không Triều, liền thấy cách đó mấy bước là một cỗ xe ngựa xa hoa, có một đội binh lính bảo vệ bên cạnh.
Nhưng mà dù có hoa lệ đến mấy thì trong mắt nàng cũng chẳng có gì đặc biệt, đó chẳng qua là chiếc xe ngựa chở nàng đến nơi mà nàng chưa biết mà thôi.
Nàng bước tới, Phó tướng Dương Phàm đã theo nàng nhiều năm không nhịn được kéo nàng lại: “Tướng quân, bên trong xe ngộ nhỡ có bẫy...”
Nhưng nàng đẩy tay của hắn ra, nhàn nhạt nói về: “Muốn chết, ta có thể có trăm ngàn kiểu chết, ta tin vào sự chân thành của Lý Thừa Tướng, tất nhiên hắn sẽ không dùng cách này để hại ta.” Dứt lời, liền lên chiếc xe ngựa kia.
Trên xe ngựa rộng rãi, có hai vị cung nữ đang quỳ trong xe, thấy nàng lên vội quỳ rạp xuống, nói: “Xin tướng quân thay quần áo.”
Nàng ngẩn ra, nhìn trên xe đã có một chồng quần áo hoàn toàn mới: “Y phục cũng phải đổi sao?”
Một cung nữ giải thích: “Thừa tướng nói, chuyện đổi quần áo có thể làm khó Tướng quân, nhưng nếu Tướng Quân mặc quân phục của Tư Không Triều vào cung chỉ sợ gây xôn xao trong triều, về sau cư xử sẽ bất lợi. Khuyên Tướng Quân nén lại uất ức, trước hết thay quần áo rồi đi.”
Nhiếp Thanh Lan thở dài, không thể không nói Huyết Nguyệt Thừa tướng Lý Thừa Dục nghĩ quả thực chu đáo. Nàng bây giờ là toàn thân quân phục Tư Không Triều, như vậy mà nhập cung không giống Nữ Hoàng hồi triều, giống như nguyên soái nhập cảnh đàm phán thì đúng hơn.
“Như vậy thì đổi thôi.” Nàng thỏa hiệp.
Hai người cung nữ trái một phải rón rén đứng lên, một giúp nàng gỡ tram cài tóc để chải đầu lại, một giúp nàng thay quần áo.
Nàng từ trước đến giờ không được người khác phục vụ, cho dù sống ở trại lính mười năm, cùng làm bạn với nam nhân cũng không giống trước mặt hai tiểu cung nữ này cởi đai lưng cởi áo mà cảm thấy lúng túng, ngượng ngùng.
“Chỉ đổi áo ngoài là được, mặt... thì thôi vậy.” Nàng nói yêu cầu duy nhất, cung nữ không thể làm gì khác hơn là làm theo.
Cho đến khi tất cả đều dọn dẹp thỏa đáng, một cung nữ nhỏ giọng nói: “Tướng quân, trang sức của ngài... Có thể đổi không ạ?”
Nàng cúi đầu, phát hiện người cung nữ kia nhìn đôi vòng ngọc trên cổ tay nàng. Vòng ngọc xanh biếc, trên đó có khắc ký hiệu Hoàng Gia Tư Không Triều, được chạm trổ tinh tế trông rất sống động từ thợ khéo nhất Tư Không Triều. Đây chính là quà tặng mà Tư Không Thần tặng nàng khi nàng giúp hắn lên ngôi vị Hoàng Đế.
“Cái này không cần phải đổi.” Nàng đem cổ tay giấu sâu vào ống tay áo.
Cung nữ có chút khó khăn nói: “Nhưng mà quần áo và đồ trang sức của tướng quân đều là Thừa Tướng đại nhân giao phó đặt mua, nô tì không muốn vứt bỏ bất kỳ cái gì, sợ Thừa Tướng trách tội...”
Nhiếp Thanh Lan cầm đôi vòng tay bằng vàng trong mâm tiện thể đeo vào cổ tay mình, lạnh lùng nói: “Như thế cũng không thể trách tội ngươi đung không?”
Cung nữ kinh ngạc lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, vội vàng cúi đầu, cũng không dám nói gì.
Một cung nữ khác đưa một cái gương sáng chói ra cho nàng soi: “Tướng quân, đã tốt hơn.”
Tấm gương kia mài bằng thủy tinh, cực kỳ bóng loáng sáng rõ, soi sáng toàn bộ gương mặt người. Nhìn mình trong gương, Nhiếp Thanh Lan không khỏi ngây người... Đây là nàng sao?
Trong quân đội, nàng không có thời gian tỉ mỉ chăm sóc nhan sắc mình, chỉ có lúc đi đánh giặc thỉnh thoáng đến bên bờ sông rửa mặt mới có thể nhìn xuống bóng nước đang soi gương mặt mình. Nàng biết mình vẫn có chút vẻ thùy mị, nhưng giờ phút này đây, người trong gương không chỉ như hoa đào mà càng giống đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ diễm lệ.
Tóc mây được búi cao, cài trâm hoa, được trang điểm tỉ mỉ đã biến nàng thành một nữ nhân mang khí chất quý tộc nho nhã. Nếu không biết nàng ai có thể nghĩ nàng đã từng trên chiến trường đánh tan trăm vạn quân địch, hiệu triệu được mười vạn binh Thanh Long Tướng quân?
Nhưng lớp phấn mỏng không che giấu được gương mặt đang tái nhợt huyết sắc, có vẻ như mất tình thần, tình hình này thì làm sao có thể đối mặt với chuyện ngày sau được?
Nàng ngồi ngay ngắn lại, xoay người lại hỏi: “Nơi đây cách Hoàng cung Huyết Nguyệt xa lắm không?”
“Ngồi xe ngựa đi ba ngày. Nhưng mà Thừa tướng đại nhân đã chuẩn bị một tòa hành cung gần đây cho ngài, tối nay ngài sẽ nghỉ ngơi ở đó. Thừa Tướng cũng sẽ đến đây bái kiến.”
“A.” Hôm nay nàng nghe hai chữ “Thừa Tướng” hơi nhiều, không nhịn được tò mò với người tên là Lý Thừa Dục này.
Nhìn hắn an bài một phen đủ để biết hắn là người cực kỳ tinh ý. Từ lúc nàng cùng Tư Không Thần nhận được một phong thư của Lý Thừa Dục, thật ra nàng cũng đã tràn đầy hiểu lầm cùng tò mò rồi.
Theo tin báo, Lý Thừa Dục ước chừng ba mươi tuổi, có thể lên làm thể lên làm Thừa tướng của một nước thật là chuyện kỳ lạ và truyền kỳ. Không biết trước đây người này có lai lịch như thế nào, chỉ nghe nói hắn từng ở trong quân doanh làm chức phó tướng nho nhỏ. Sau lại bởi vì lập được công trận được Binh Bộ Thượng Thư Huyết Nguyệt nhìn trúng, đưa tay vào cất nhắc rồi rất nhanh ngồi vào vị trí Binh Bộ Thị Lang.
Nữ Hoàng bệnh nặng, nội bộ mấy phen lục đục, người người cũng biết tranh đoạt ngôi Hoàng Đế rất khó vì tất cả đều không phải là con cháu của Nữ Hoàng. Như vậy cũng chỉ có thể tranh quyền Nhiếp Chính. Nhưng Nữ Hoàng trước khi lâm chung đã đem vị trí Thừa Tướng trao cho Lý Thừa Dục, người chẳng mấy ai chú ý. Hơn nữa trong Thượng Thư sáu Bộ thì có năm vi tiến cử hắn. Kết quả, hắn trở thành người dưới một người, đứng trên vạn người.
Theo lý, hắn làm Thừa tướng nên toàn lực khống chế toàn bộ quyền lực, nhưng chuyện hắn làm đầu tiên lại là tìm huyết mạch Hoàng gia. Sau khi biết thân phận của nàng liền đích thân viết thư xin nàng về Huyết Nguyệt Quốc để lên ngôi.
Ý định như vậy, đối với người thường nhìn vào thì coi như không phải là kẻ điên cũng là người không thể tưởng tượng nổi. Tư Không Thần cùng nàng cũng đã từng hoài nghi trong hồ lô của Lý Thừa Dục bán thuốc gì. Nhưng mỗi hàm thư của Lý Thừa Dục đều viết hết sức thành khẩn, hơn nữa cũng đã ba lượt phái đặc sứ đến Tư Không Triều thương nghị chuyện này.
Tư Không Thần từng cảm khái nói: “Xem ra Lý Thừa Dục này thật sự là vì Huyết Nguyệt Quốc tận tâm tận lực, một đời làm trung thần. Như Khổng Minh tiên sinh thời Tam Quốc cúc cung tận tụy, có chết cũng giữ khí phách.”
Nhưng nàng vẫn còn nghi ngờ, “Ngộ nhỡ hắn là đồ đại gian đại ác, giả nhân giả nghĩa thì sao?”
“Vậy... thì ngươi cần tự mình thẩm tra rồi.” Tư Không Thần nói cứ như vậy định ra con đường phía trước cho nàng.
Hôm nay, nàng rốt cuộc cũng sẽ gặp mặt Lý Thừa Dục, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Từ trước tới giờ nàng đã quen phát ra hiệu lệnh trong quân đội, không cần xem sắc mặt của ai, cũng không cần đấu đá lục đục quá nhiều như lũ quan văn. Người duy nhất khiến cho nàng hao tốn tâm tư chỉ có một người duy nhất là Tư Không Thần mà thôi. Hết nhiệm vụ phải quan tâm đến người kia xem ra lòng nàng có một khoảng trống, mỗi lần mượn ánh trăng hoặc mượn rượu tri kỷ để che bao nhiêu nỗi sầu trong lòng nàng.
Hôm nay đang ở nơi khác, tất cả đều xa lạ, đối mặt với Lý Thừa Dục màng nên lấy gì để che giấu lòng mình khỏi bị một kẻ tài trí như hắn nhìn thấu?
Hành cung Huyết Nguyệt rõ ràng bỏ tâm tư vào xây dựng lên vì Nữ Hoàng. Bên trong Hành cung đều lấy màu trắng làm chủ đạo, tạo hình tinh xảo, tôn quý mà không xa hoa, diện tích không rộng lắm. Nhìn từ xa xa đã thấy có binh lính canh giữ có thể nhìn thấy được bảo vệ rất thâm nghiêm.
Nhiếp Thanh Lan và Huyết Nguyệt chinh chiến nhiều năm, năm đó nàng tuyệt không nghĩ tới mình sẽ có một ngày lại ngồi trên xe ngựa của Huyết Nguyệt tiến vào Hoàng Cung.
Xuyên qua cửa sổ buồng xe, nàng lặng lẽ quan sát binh sĩ hai bên đường, chỉ thấy mỗi binh lính đều mang một vẻ mặt nặng nề như lâm phải đại địch. Nàng không khỏi âm thầm cười khổ, trong lòng binh lính tất nhiên sẽ xem nàng như kẻ thù, hận không thể đâm chết nàng. Nhưng hôm nay lại phải bảo vệ cho nàng, khó trách họ không tình nguyện như vậy.
Đi tới cửa cung, xe ngựa không được vào, hai cung nữ muốn đỡ nàng xuống nhưng nàng khoát tay tự mình mở cửa xe nhảy xuống.
Làn váy hơi dài, không giống quân phục đơn giản thường ngày nên nàng phải cẩn thận mới không dẫm phải mép váy mà ngã. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy có bảy tám vị quan viên đang đứng ở cửa cung, kể cả vị quan văn đã nghêng đón mình lúc trước. Tất cả điều chỉnh tề, đồng thời khom người cúi hành lễ với nàng: “Tham kiến Nhiếp Tướng Quân.”
Chưa chính thức tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, thân phận của nàng vẫn là Nhiếp Tướng Quân, điều này nàng cũng không thấy lạ.
“Chư vị đại nhân không cần đa lễ, Thanh Lan bây giờ còn là người ngoài, nghi lễ Huyết Nguyệt một mực không biết, nếu có đắc tội, có chỗ tiếp đón không được chu đáo, xin hãy tha lỗi.” Nàng khẽ cúi đầu đáp lễ, chợt nghe bên tai có tiếng rút bội kiếm quen thuộc, hình như có ai đó đang rút kiếm ra.
Nàng theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một người nam tử trung niên đang cúi đầu, một cánh tay đang ở trong tay áo lục lọi thứ gì đó. Nhìn người nọ cắn chặt hàm răng, nàng lặng lặng thu hồi ánh mắt, vén ống tay áo mình lên, móc ra chiếc đao đã theo mình hơn mười năm: Hoa Đào Đao uy danh vang xa, đưa cây đao về phía trước, nàng lạnh nhạt nói: “Nếu ta đã thân là người Huyết Nguyệt mà giấu giếm đao kiếm là bất kính đối với thần dân. Chuôi Hoa Đào Đao này kính xin chuyển lên cho Lý Thừa Tướng, xin hắn thay ta bảo quản để tỏ thành ý của ta.”
Hành động này của nàng khiến mọi người kinh ngạc, nhìn nhau chốc lát sau, vị quan văn đã nghênh đón nàng từ trước đứng ra nói: “Nhiếp Tướng quân không cần khách khí như thế. Thừa tướng có lệnh, Nhiếp Tướng quân lúc chưa lên ngôi là bề trên, sau khi lên ngôi sẽ đứng đầu chúng thần, không người nào có thể dám bất kính với ngài, càng không thể để ngài giao nộp binh khí được.”
Nàng vẫn đưa đao ra: “Lý thừa tướng lễ độ, ta cũng vậy, không thể quá không hiểu nhân tình. Chuôi đao này, năm đó ở trên chiến trường là bạn cùng sống chết với ta, ngay cả chặt đứt tay chân ta cũng không thể vứt bỏ. Nhưng hôn nay ta nếu đã quyết định giao ra liền không thay đổi, kính xin các vị hiểu nỗi khổ tâm của ta.”
Mấy người đối diện lại liếc nhìn nhau, khóe mắt dư quang của Nhiếp Thanh Lan nhìn thấy trong y phục của tên kia, cánh tay đã buông đao ra.
Đao của nàng rốt cuộc bị nhận lấy, vị kia quan văn cung kính nói: “Tại hạ là Lễ Bộ Thị Lang Vương Tử Lân, tướng quân có bất kỳ yêu cầu nào có thể truyền gọi tại hạ. Hiện tại trước tiên xin đưa Tướng Quân vào cung nghỉ ngơi chốc lát, Thừa Tướng đang không ngừng vó ngựa từ kinh thành chạy đến, sau đó sẽ ra mắt tướng quân.”
“Đa tạ.” Nhiếp Thanh Lan gật đầu một cái, đi theo bọn họ đi vào hành cung.
Đi ra hơn mười bước sau, nàng loáng thoáng nghe được sau lưng có người nói một câu: “Ngụy đại nhân, ngươi phải đẩy Thừa Tướng vào bất nghĩa sao?”
Sau đó, hình như có tiếng thở dài mơ hồ bên tai.
Nàng không dừng lại mà bước nhanh lên phía trước.
Hôm nay đi đường quá dài nên suy nghĩ của nàng có chút rối loạn, phải nghỉ ngơi rồi.
Ở trong hành cung dùng bữa cơm đầu tiên ở Huyết Nguyệt, điều khiến Nhiếp Thanh Lan kinh ngạc là những món ăn này đều là khẩu vị của Tư Không Triều. Thức ăn không xa hoa, chỉ là những món ăn đơn giản, bên cạnh là bầu rượu đã được rót ra cũng chính là loại rượu thường thấy ở Tư Không Triều có tên gọi là rượu “Kinh vạn hồng”.
Nàng gọi cung nữ tới hỏi, cung nữ trả lờ: “Đầu bếp nấu ăn là người do Thừa Tướng sai người sang mời từ Tư Không Triều tới, rượu cũng là từ Tư Không Triều mang sang. Thừa Tướng nói hai nước ăn uống có chút không giống nhau, sợ Tướng Quân trong lúc nhất thời không thích ứng được. Cho nên mới nấu theo khẩu vị của ngài.”
Nhiếp Thanh Lan không thể không bội phục Lý Thừa Dục rồi. Một người có thể làm việc có dụng tâm như thế, dù hắn là đồ đại gian đại ác cũng khó mà làm được.
Dùng cơm xong, Lễ Bộ Thị Lang Vương Tử Lân lại đi vào: “Tướng quân, ngày mai ngài sẽ phải vào ở Hoàng Cung, có chút cung quy và quốc pháp của Huyết Nguyệt, tiểu thần nói trước cho ngài.”
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, ngồi thẳng dậy: “Vương đại nhân, thỉnh giảng.”
“Huyết Nguyệt Quốc từ trước đến nay đều là Nữ Hoàng trị quốc, nam thần vì tránh tị hiềm, ra vào hoàng cung tất nhiên phải do bệ hạ đặc biệt cho phép mới có thể. Cho nên, nếu có ngoại thần không có chỉ dụ tự tiện vào Hoàng Cung, Nữ Hoàng có thể trị đối phương tử tội.
“Nữ Hoàng Huyết Nguyệt Quốc nếu có hôn phối cần phải thông qua trọng thần hợp nghĩ thông qua người được chọn mới có thể. Nếu không, cho dù là người bệ hạ chọn cũng không thể cưới được.”
Nhiếp Thanh Lan cười cười: “Nếu như Nữ Hoàng cả đời không cưới thì sao?”
Vương Tử Lân sửng sốt: “Không cưới? Đó cũng là vạn lần không được.”
“Vì sao?”
“Nữ Hoàng nếu không cưới sao có người thừa kế? Cho nên Nữ Hoàng trước ba mươi tuổi nếu như không chọn ai được thì chúng thần sẽ tự mình chọn Hoàng Phu để có huyết mạch cho Huyết Nguyệt Quốc.”
“Xem ra làm Nữ Hoàng thật rất không tự do.” Nàng cười khổ nói.
“A, đúng rồi.” Vương Tử Lân chợt nhớ tới một chuyện: “Các vị công chúa đều mang tên nước, trong tên đều có chữ “Nguyệt”. Tổ tiên của tướng quân là công chúa lưu lạc ở Tư Không Triều tức là Linh Nguyệt Công Chúa. Mặc dù nàng từ nhỏ lớn lên ở Tư Không Triều, nhưng khi trở về nước nhận thân nhân cũng lấy tôn xưng là Linh Nguyệt. Cho nên về sau khi tướng quân lên ngôi cũng không thể mang họ Nhiếp. Họ của Hoàng tộc Huyết Nguyệt là họ Cung, các đại thần trong triều cho là Điện Hạ nên đổi tên là Cung Lan Nguyệt.”
“Cung Lan Nguyệt?” Nhiếp Thanh Lan cười thầm, “Nhiếp Thanh Lan, cái tên này ta đã gọi hơn hai mươi năm, đột nhiên muốn ta đổi tên, thật đúng là không quen, cảm giác giống như là đang gọi người khác.”
Ngoài cửa điện, chợt có một trận gió nhẹ thổi vào làm ánh nến lắc lư mấy cái, tiếp đó hai bóng hình từ xa đi vào trong điện. Một giọng rất thanh tao như ánh trăng và trầm tĩnh vang lên...
“Đúng là Thanh Lan vẫn hơn Lan Nguyệt. Tướng Quân không phải theo lệ thường mà lên ngôi thì tên cũng không cần theo lệ thường mà mang. Vương đại nhân, không phải chuyện này đã bàn qua rồi sao? Sao còn phiền nhiễu đến tướng quân?”
Hắn vội vàng xoay người lại: “Thừa tướng, là mấy vị Hầu gia lệnh tiểu thần...”
Nhiếp Thanh Lan không còn lắng nghe Vương Tử Lân nói nữa, nàng chỉ nhìn thẳng tới hai vị đang đi tới cửa điện kia.
Hai người kia, một là nam tử ngăm đen to con cao lớn giống như cột chống trời, một người khác mặc trường sam màu lam, gầy guộc như cành mai mùa đông.
Vì hai người không liền tiến vào trong điện nên nàng không thấy rõ mặt, nhưng trực giác đã nói cho nàng biết ai là Lý Thừa Dục.
Nàng đứng lên, đối mặt với nam tử mặc áo lam kia, thẳng lưng bước tới, dùng giọng rất khẳng định gọi: “Lý Thừa Tướng.”
Hình như khóe môi nam tử áo lam vừa cong lên rồi hạ xuống, cất bước vào ngưỡng cửa thật cao đi vào.
Trong điện ngọn đèn dầu lạc mặc dù sáng ngời, nhưng trong chớp nhoáng dường như ánh sáng đã bị che đi mất khiến cho Nhiếp Thanh Lan không khỏi hít thở không thông.
Vị Lý Thừa Dục trước mặt này hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng, theo tin thu thập trước thì nàng vẫn cho rằng Lý Thừa Dục tối thiểu phải hơn ba mươi tuổi. Nhưng giờ nhìn lại mới thấy hình như chỉ khoảng hai sáu hai bảy tuổi, xấp xỉ bằng tuổi nàng.
Không biết có phải vì ánh đèn hay không mà da hắn cực kỳ trắng, mũi cao vút.
Mắt so với người bình thường sâu hơn rất nhiều khiến cho khuôn mặt của hắn vô cùng có đường nét, cự kỳ tuấn tú.
Điều khiến nàng dễ dàng bắt gặp nhất là ánh mắt của hắn hoàn toàn khác người, mỗi lần hắn khẽ chớp hàng mi cong như cánh bướm dài thì như có một mảnh ánh sáng màu vàng mở ra từ đôi mắt hắn.
“Tướng quân một mình đường ở xa tới, thật cực khổ.” Lý Thừa Dục chậm rãi mở miệng, lại còn giọng nói khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Hắn đứng cách nàng ba bước, không gần không xa, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Lần giáp mặt đầu tiên này khiến cho nàng sinh ra cảm giác tốt đẹp với hắn.
Vì hắn tiến vào, hình như trong lòng Vương Tử Lân vẫn còn băn khoăn nhưng vẫn lui lại về phía cửa mấy bước: “Tiểu thần cáo lui trước.”
“Vương đại nhân cũng cực khổ.” Lý Thừa Dục khẽ gật đầu, phân phó tên nam tử to con đứng cạnh mình: “Thiết Hùng, ngươi đứng ở cửa chờ ta.”
Nam tử kia đáp một tiếng, theo Vương Tử Lân ra ngoài.
Cửa điện đóng một cái, hắn đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt nàng: “VI thần tham kiến Điện Hạ.”
Nhiếp Thanh Lan cả kinh, vội vàng đưa tay đỡ: “Thừa Tướng đại nhân vì sao phải đại lễ như vậy? Ta bây giờ còn chưa khôi phục danh phận, thật sự không nhận nổi cái quỳ này của Thừa Tướng.”
“Điện Hạ chịu đến với Huyết Nguyệt lúc nguy nan, không kể hiềm khích lúc trước. Về nước đưa tay là giúp đỡ đã đủ nhận lễ lớn của vi thần rồi.” Lý Thừa Dục khẽ ngẩng mặt lên, lúc này khoảng cách hai người chỉ là một thước, Nhiếp Thanh Lan nhìn rõ đôi mắt của hắn, màu sắc con ngươi quả nhiên là màu hoàng kim.
Nàng không khỏi kinh ngạc, bật thốt lên: “Ngươi là người ngoại bang?”
Lý Thừa Dục cười nhẹ, trong nụ cười không lộ ra vẻ khổ sở: “Mẹ đẻ của thần là người Huyết Nguyệt nhưng cha đẻ thì không phải.”
Nhiếp Thanh Lan ý thức được vấn đề này đã đề cập đến chuyện riêng của người ta, không tiện nói chuyện nhiều lập tức chuyển đề tài: “Ta mới tới Huyết Nguyệt, đối với chuyện nhân tình lề thói ở nơi này không hiểu rõ, mong Thừa Tướng đại nhân giúp đỡ nhiều.”
Chậm rãi đứng dậy, lấy trong tay áo ra một đồ vật đưa cho nàng, chính là chuôi Hoa Đào Đao.
Nàng nhìn hắn: “Thừa tướng, đây là ý gì?”
“Còn đây là vật quý của Điện Hạ, cũng là vũ khí phòng thân, về sau còn giúp người nhiều.” Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười hắn ấp áp như thủy triều làm ấm cả người, khiến cho nàng ngẩn người ra.
“Điện Hạ, xin trước tiên thu hồi chuôi Hoa Đào Đao này, không cần hành động theo cảm tình. Trong Huyết Nguyệt Quốc có đủ loại thế lực phức tạp, cho dù là thần có nỗ lực cũng không thể bảo vệ Điện Hạ mọi lúc. Điện Hạ muốn thần an tâm trước hết không cần coi nhẹ phòng bị.”
Lời của hắn cực kỳ thành khẩn cũng càng làm cho Nhiếp Thanh Lan vốn trong lòng nghi ngờ càng sâu hơn rất nhiều. Nàng chậm rãi vươn tay, nhận lấy chuôi Hoa Đào Đao.
Lý Thừa Dục thở dài một hơi, đưa tay ra mời: “Điện Hạ, xin trước hết ngồi xuống, vi thần có thật nhiều chuyện muốn cùng bàn bạc với người.”
“Là chuyện Vương đại nhân nói?” Nàng cùng hắn ngồi đối diện nhau. Khoảng cách gần như vậy có thể nhìn thẳng đối phương, đôi mắt hoàng kim của Lý Thừa Dục tựa như một đầm nước sâu trong suốt tĩnh lặng, nàng chưa từng thấy qua đôi mắt nào như vậy. Nhưng mà nếu hắn đã từng một bước vượt qua bao khó khăn, đánh địch bốn phương mới ngồi được vào chỗ này thì hắn làm sao có thể giữ được trái tim trong sáng tinh khiết đây?
Lý Thừa Dục dường như không cảm giác được nàng đang tỉ mỉ quan sát mình, mày khẽ nhíu lại: “Chuyện Vương đại nhân nói là chuyện nhỏ, mà chuyện thần muốn nói là đại sự. Điện Hạ phải nghe kỹ bởi nói không chỉ liên quan đến sự an toàn của Điện Hạ mà còn liên quan đến tương lai của Huyết Nguyệt.”
Nghe hắn nói trịnh trọng như thế, Nhiếp Thanh Lan phục hồi lại tâm thần, nghiêm túc nghe những lời hắn nói tiếp theo.
Vì vậy, Lý Thừa Dục bắt đầu nói liên tục: “Thần hiểu rõ ở Tư Không Triều, lời nói của Hoàng Đế là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng tại Huyết Nguyệt, phàm là các vị Hầu gia có công sẽ được nắm giữ một phần quyền. Lại Bộ Thượng Thư Hà Duy Nhân nhận nuôi một đám vừa tham tiền vừa có thế. Miền biên thùy Tây Sơn có sơn tặc hoành hành, không ngừng quấy phá dân chúng. Có thể nói là, tiên đế để lại một cục diện thật rối rắm, thần không có quyền lực trong tay muốn đỡ tòa nhà đang nghiêng này thì thật là khó khăn. Cho nên thần cần Điện Hạ giúp thần.”
Nhiếp Thanh Lan bình tĩnh nhìn hắn, đối với chuyện lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã đem toàn bộ sự việc khó khăn nói thẳng ra khiến nàng cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Lý Thừa Dục đã nhìn ra nàng đang kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Hôm nay thần nói rõ với Điện Hạ những chuyện này để hy vọng giữa chúng ta không có hiềm khích lẫn nhau, liên thủ để kháng địch. Huyết Nguyệt không thể dẹp yên thì nước láng giềng như Tư Không Triều tất sẽ dính líu. Thừa Dục bất tài không dám nghĩ đến chuyện hai nước có thể đời đời bình an vô sự. Chỉ cần lúc thần sống có thể duy trì vài chục năm yên bình thì cũng coi như thần đã không phụ sự phó thác của Tiên Đế lúc lâm chung rồi.”
Nàng hít sâu một hơi, sau hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tấm lòng Thừa Tướng như vậy quả thực là hiếm thấy. Nếu ta là đồng liêu với ngài sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ; nếu ta là thuộc hạ của ngài sẽ khom mình hành lễ. Hôn nay ta chỉ có thể kính ngài một ly rượu để bày tỏ sự kính trọng của ta với ngài.” Cầm ly rượu bên cạnh, kính cẩn đưa lên.
Đôi mắt hoàng kim của Lý Thừa Dục như có sóng xao động, cũng tự mình rót một ly rượu cùng uống với nàng.
“Uống qua ly rượu này, liền coi như là người cùng chí hướng rồi.” Nhiếp Thanh Lan để cái ly xuống, rồi nói: “Thừa tướng muốn ta làm điều gì?”
Con ngươi sâu kín của hắn cũng đủ khiến cho người ta động lòng, càng khiến cho người ta yên tâm mà giao phó. Đôi môi như cánh hoa vì dính rượu mà sáng bóng: “Giờ thần không dám yêu cầu Điện Hạ làm gì, thần chỉ có thể cảm tạ Điện Hạ đã chịu đứng về phía thần. Sau này nếu có thể cùng Điện Hạ cùng tiến thoái, là thần dân Huyết Nguyệt ai cũng mang ơn ân điển của Điện Hạ.”
Nhiếp Thanh Lan mỉm cười: “Nếu là người mang cùng chí hướng thì Thừa Tướng không cần nói khách khí như vậy.
Ngài biết ta là người chỉ biết cưỡi ngựa nơi chiến trường, không học theo nổi dáng vẻ kệch cỡm kia, đi một đoạn đường bị người khác nâng lên đặt xuống đã mệt muốn chết rồi. Ngài coi như là bằng hữu đầu tiên ta quen ở Huyết Nguyệt, ở trước mặt mọi người muốn khách sáo thì khách sáo, nhưng nếu cùng một chỗ ta xin gọi ngài một tiếng “Thừa Dục”.
Sống lưng Lý Thừa Dục đột nhiên thẳng lên, vẻ cảm động lặng lẽ dâng lên trong đôi mắt hoàng kim rồi khẽ lặn xuống.