Nhiếp Thanh Lan mặc dù đến Huyết Nguyệt nhưng về sau lên ngôi thế nào, lấy thân phận gì lên ngôi ở Huyết Nguyệt này tất nhiên không thể trả lời được.
Nàng tìm một chỗ trống trải vừa phải trong vườn, mỗi ngày luyện tập võ nghệ qua ngày cũng đủ thỏa mãn rồi.
Trong cung, cung nữ và thái giám cũng đối với nàng cực kỳ khách khí. Tin Yến Nhi chết đã biến thành lời đồn đại bất lợi cho nàng nhưng nàng cũng không thèm để ý. Mà Dương Phàm cực kỳ cẩn thận, bất kể là mua thức ăn hay nấu ăn đều muốn tự mình trông nom. Bưng thức ăn trước mặt nàng cũng phải tự tay thử qua trước mới đưa cho nàng.
Nàng cười Dương Phàm cẩn thận quá mức, thế nhưng hắn lại cương ngạnh đáp lại: “Trước khi xuất hành hai ngày, bệ hạ đã từng dặn dò qua muốn chúng thuộc hạ bảo vệ ngài thật tốt. Mới có mấy ngày mà ngài đã bị ám hại, nếu xảy ra thì tự thuộc hạ không có mặt mũi nào để trở về Tư Không Triều.”
Nàng ngẩn ra, không nghĩ tới Tư Không Thần dặn dò thủ hạ của mình như vậy, nhưng ngay sau đó lại cười nhạt nói: “Bệ hạ... Thật là quá phí tâm.”
Tình ý của nàng và Tư Không Thần chưa bao giờ công khai, thậm chí đối với hai người cũng chỉ giấu kín trong lòng. Nhưng mà trong mắt người ngoài, nhất là Dương Phàm là tướng lĩnh thân cận đã theo nàng chinh chiến bao nhiêu năm thì bí mật không còn là bí mật nữa rồi.
Khi Tư Không Thần tuyên bố muốn lập hai vị phi thì Dương Phàm liền tức giận mà vọt tới trước mặt nàng, lớn tiếng mà nói: “Bệ hạ chẳng lẽ muốn qua sông rút cầu sao? Người làm như vậy thì đặt ngài ở đâu?”
Khi đó nàng không phản bác được, cái tư vị đó há có thể nói với người ngoài? Tính toán ra, kể từ khi nàng rời Tư Không Triều đến bây giờ đã gần mười ngày, không biết Tư Không Triều bên kia có động tĩnh hay biến hóa gì không?
Sáng sớm hôm đó, Lý Thừa Dục tới gặp nàng.
Nhiếp Thanh Lan biết hắn đương nhiên rất bận, nhưng mỗi lần hắn tới gặp nàng đều không để u sầu trên mặt. Nhìn qua hắn cho tới bây giờ đều bình thản thong dong như vậy. Yên tĩnh giống như dòng suối từ trên núi cao chảy xuống khiến cho nàng vô cùng bội phục.
Hôm nay hắn vào cung, mang đến một thứ đã khiến nàng mong nhớ ngày đêm mà cũng đau khổ giằng xé – thư Tư Không Thần tự tay viết.
“Phong thư này, do Hoàng Đế quý quốc sai người mang đến cửa cung nhưng bị thị vệ cản lại chuyển tới Lễ Bộ, Trương đại nhân ở Lễ Bộ lại chuyển tới tay thần, bị trễ mất nửa ngày.” Hắn lẳng lặng nhìn nàng, nhìn ánh mắt nàng lóe lên liền biết nàng đang suy nghĩ gì vội nói: “Ngài có thể yên tâm, phong thư này tuyệt đối không bị người kiểm duyệt hủy đi.”
Nàng tin lời hắn nói, bởi vì phong thư này niêm phong bằng mực đặc biệt của Tư Không Triều, bên trên phong thư còn được cột theo kiểu mà chỉ có nàng và Tư Không Thần mới có thể làm được. Hai điểm này chính là điểm không thể bắt chước được.
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thừa Dục đang đi đến nói chuyện với quan tư lễ thái giám, hiển nhiên là không muốn quấy rầy nàng đọc thư.
Nàng nhanh chóng mở phong thư ra, chỉ ngắn ngủi vài dòng, nàng đọc kỹ ba lần, chữ viết và nội dung của nó nàng có thể thuộc làu.
“Lần từ biệt này, trong lòng nhớ vô cùng. Tha hương minh nguyệt có thể sáng tỏ so với bổn triều? Trời lạnh gió rét, trân trọng thân thể, nếu có điều khó khăn, thì phái Dương Phàm tới biên cảnh truyền lời với lão Tướng quân Cảnh Hành.
Nội dung chỉ đơn giản như thế, tất nhiên là cũng không muốn người ngoài biết quá nhiều tin tức.
Rốt cuộc nàng đem thư vò nát, chỉ thấy Lý Thừa Dục đứng gần đó mấy bước mỉm cười nhìn mình như có thể không cần đọc cũng đã hiểu trong thư viết gì.
Nàng chợt có chút xấu hổ, không biết nên mở miệng với hắn thế nào, có nên nói nội dung phong thư này không?
Nhưng Lý Thừa Dục mở miệng trước hóa giải lúng túng của nàng: “Hiện tại tiết trời không tệ, Điện Hạ có muốn cùng thần ra ngoài đi dạo?”
“Được.” Nàng khẽ gật đầu, mặc dù không biết hắn muốn mang mình đi nơi nào nhưng biết chắc chắn sẽ có mục đích khác.
Ra cửa cung, hắn chuẩn bị cho nàng một cỗ xe ngựa nhỏ, buồng xe chỉ là vải bông màu tím đơn giản không khiến người khác chú ý. Mà hắn cưỡi trên một con ngựa theo sát bên xe ngựa.
Nhiếp Thanh Lan nghe được hắn nói với phu xe: “Đi ngõ Thanh La.”
Dọc theo đường đi, hai bên đường chợ hết sức náo nhiệt, Nhiếp Thanh Lan không cần nhìn cũng biết mình đã đi ngang qua nơi nào, có quán rượu, quán trà, quán cơm, chỗ rèn binh khí, cầm đồ, bàn cờ, điếm tranh chữ...Thậm chí còn có cả thanh lâu.
Nàng không hiểu nhiều lắm, nếu như Lý Thừa Dục muốn nàng nhìn dân chúng kinh thành thì phải để nàng xuống xe mới đúng. Tại sao lại để nàng ngồi trong xe, là vì an toàn sao?
Cho đến khi xe ngựa chạy nhanh thì đã rất xa, những thứ thanh âm huyên náo cũng dần dần ở phía sau, nàng không khỏi hỏi: “Chúng ta phải đi ra khỏi thành sao?”
“Chưa tính là ra khỏi thành, chỉ là một nơi ở ngoại ô mà thôi.” Lý Thừa Dục trả lời. Lại qua một hồi, hắn nhỏ giọng nói: “Đến.”
Đoàn xe dừng lại, vẫn là hắn tự mình mở cửa xe cho nàng. Nàng vừa mới bước xuống xe, liền không nhịn được sửng sốt.
Nơi này là một ngôi miếu, tường hoang thấp tè đổ nát, không thể tin nổi đây là nơi thuộc kinh thành. Ở cạnh chân tường là những người nằm ngổn ngang, áo rách nát bao gồm nam nữ, già trẻ lớn bé, từng người vẻ mặt buồn khổ thiểu não, bộ dạng hấp hối.
Nhưng vừa thấy Lý Thừa Dục cùng nàng xuất hiện, rất nhiều người phấn chấn mở mắt, lao tới ôm lấy chân hai người không ngừng than: “Công tử tiểu thư tốt bụng, phu nhân lão gia ban cho thảo dân ít bạc, cả nhà chúng thảo dân lớn bé sắp chết đói rồi.”
Nhiếp Thanh Lan như bị dọa sợ, coi như là ở trên chiến trường đã nhìn thấy người chết nưhng cũng không khiến nàng kinh hoảng như thế này. Nàng chưa từng thấy người dân chạy nạn nhiều mà lại thê lương như thế này. Toàn thân dơ dáy, bất chấp tất cả, níu lấy nàng như níu lấy hi vọng và tính mạng.
Dương Phàm giận dữ mắng mỏ chạy tới, rút kiếm ra nhưng bị nàng chặn lại: “Bọn họ không có tội, nếu là ngươi đói khát như vậy thì ngươi cũng sẽ bất chấp tất cả.”
Nàng không khỏi nhìn về phía Lý Thừa Dục, trong mắt hắn giờ phút này tràn ngập nồng đậm bi thương và thương cảm.
Mà nàng cũng phát hiện phía sau xe của bọn họ còn có mấy xe ngựa đi theo chuyên chở lượng lớn bánh bao và cháo loãng.
Vừa nhìn thấy có thức ăn, các nạn dân lập tức bỏ qua bọn họ, xúm nhau tới những xe ngựa kia.
“Tại sao lại muốn ta xem những thứ này?” Nhiếp Thanh Lan nhìn hắn hỏi.
“Bởi vì muốn cho ngài biết, cái gì là Huyết Nguyệt chân chính.” Lý Thừa Dục khẽ thở dài: “Huyết Nguyệt những năm này lần lượt trải qua chiến tranh, lại gặp thiên tai, thực lực của một nước ngày càng suy vi. Ban đầu chỉ là những dân chạy nạn chỉ có Liêu Hà, Dĩ Nam, mấy năm nay càng ngày càng nhiều. Xung quanh kinh thành bắt đầu có một lượng lớn dân chạy nạn hợp lại. Nếu không kịp thời nghĩ cách kiểm soát thì những nạn dân này sẽ kéo sụp đổ hết hơi sức cuối cùng của Huyết Nguyệt.”
Hắn đến chỗ bậc thang, không ngại dơ bẩn mà ngồi xuống, nhìn những nạn nhân đang ở xa xa cầm những cái bánh bao ăn ngon lành: “Thật ra thì yêu cầu của bọn họ không phải là cao, chỉ muốn chỗ yên thân che mưa che gió, có một ngày ba bữa cơm no. Nhưng hàng loạt tiền bạc của Huyết Nguyệt bị không chế trong tay không ít quý tộc, mấy lần thần kính xin bọn họ xuất lương cứu giúp nạn dân bị thiên tai nhưng bọn họ ra sức khước từ. Điện Hạ, mặc dù ngài xuất thân từ Tư Không Triều nhưng ngài có lòng thương xót, có thể nhẫn tâm nhìn nạn dân đang chìm sâu trong khổ nạn mà không cứu giúp sao?” Hắn ngẩng mặt lên, trong mắt chứa đầy ý cầu xin và mong mỏi khiến người ta động lòng.
“Điện Hạ, Tư Không Triều tất nhiên là cần ngài, nhưng Huyết Nguyệt càng cần ngài hơn.”
Chợt như có cái gì đó nện vào trái tim nàng, trong nháy mắt nàng đã hiều vì sao Lý Thừa Dục lại đưa nàng đến nơi này và mục đích hắn đang nói đến.
Mặc dù hắn không đọc thư của Tư Không Thần nhưng chắc chắn đoán ra được ý tứ trong thư.
Như vậy hắn muốn khuyên can nàng không cần dính dáng đến Tư Không Triều, dù sao nàng cũng là người Huyết Nguyệt nên thân nên ở tại Huyết Nguyệt.
Đột nhiên, bên cạnh có một đứa bé gái đang kêu khóc: “Mẹ, con đói!”
Nàng quay đầu, chỉ thấy một bé gái chừng , tuổi, khuôn mặt lấm bùn và nước mắt đang kéo áo mẫu thân kêu gào.
Trong mắt Nhiếp Thanh Lan bị nước tràn đầy không nhìn rõ được đường đi, nàng quyết định cởi một vòng tay đi đến đưa cho thiếu phụ: “Cầm đi, dùng cái vòng này đổi chút gì đó mà ăn.”
Bé gái và mẫu thân kinh ngạc nhìn nàng như nhìn một vị thần tiên: “Tiểu thư... Phu nhân...”
Không biết nên gọi nàng như thế nào: “Đồ quý như vậy chúng ta không thể nhận.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn chính mắt thấy nữ nhi chết đói sao?” Nàng trịnh trọng nói: “Không cần từ chối. Cái vòng tay này đối với ta mà nói không có ý nghĩa; nhưng đối với các ngươi thì có thể cứu mạng.”
Thiếu phụ vẫn còn do dự, Lý Thừa Dục chợt đi tới, lấy tay ngăn tay nàng, móc một thỏi bạc từ trong ngực ra nhét vào tay thiếu phụ, dịu dàng nói: “Bán vòng tay lấy tiền sẽ rước lấy phiền toái, không bằng cầm lấy bạc dễ dùng hơn. Cầm cẩn thận không bị người khác nhìn thấy.”
Mắt thiếu phụ lăn dài từng dòng nước mắt, không ngừng dập đầu tạ ơn.
Mà Lý Thừa Dục nhỏ giọng với Nhiếp Thanh Lan: “Đem vòng tay cất đi, thần biết nó đối với người không phải là không có chút ý nghĩa nào.”
Nàng cúi đầu nhìn vòng tay, đây chính là vòng Tư Không Thần tặng cho nàng.
“Nếu không phải là có ý nghĩa đặc thù, ngài sẽ không luôn mang nó bên mình, từ Tư Không Triều đến Huyết Nguyệt cũng không chịu bỏ xuống.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Nghĩ lại, người tặng vòng tay này cho ngài cũng không muốn ngài dễ dàng ném bỏ nó như vậy.”
Trái tim nàng run rẩy một chút, cắn môi không trả lời.
“Điện Hạ, chúng ta có thể đi về.” Hắn đưa nàng đến xe ngựa.
“Ngươi định giải quyết chuyện này như thế nào?” Xe ngựa mặc dù đi xa, nhưng hình ảnh thảm thương của nạn dân vẫn còn quanh quẩn trước mắt nàng.
“Tối nay, thần và mấy vị Hầu gia sẽ đi thương nghị với mấy vị hoàng thân quốc thích. Bất luận thế nào cũng phải ép họ móc ra chút bạc. Việc trước mắt là trấn an những nạn dân này, những việc khác có thể bàn bạc kỹ hơn.”
Nhiếp Thanh Lan nhìn xuyên thấu qua màn xe thấy hắn có vẻ mệt mỏi, trong lòng khẽ xúc động thốt lên: “Tối nay ta muốn đi cùng ngài.”
Lý Thừa Dục cúi đầu cười với nàng một tiếng, “Nói có thể, nhưng nhớ không được động võ.”
Nơi Lý Thừa Dục cùng chư vị quý tộc nghị sự là phủ Thừa Tướng, mọi người đã đến đông đủ, ai nấy đều linh ngạc khi thấy Nhiếp Thanh Lan xuất hiện.
“Nhiếp Tướng quân gấp gáp tham gia quốc sự vậy?” Thượng Quan Vinh cười cổ quái giễu cợt.
Nhiếp Thanh Lan vô cùng lưu ý quan sát vẻ mặt của mọi người, bởi vì nàng hoài nghi kẻ đứng sau giật dây Yến Nhi hạ độc mình có ở trong số này.
“Các ngươi mời ta trở lại, không phải vì quốc sự của Huyết Nguyệt?” Nàng khinh thường cùng so đo với Thượng Quan Vinh.
Công Lãnh An và Đoan Mộc Cầu, hai cái lão Hầu gia hiển nhiên là hai lão hồ ly, mặc dù tới, nhưng cũng không vội nêu ý kiến, cứ để cho Thượng Quan Vinh huyên náo trước.
“Phải nói năm nay tình hình thiên tai ở Phương Nam khiến chúng ta cũng bị nạn lây. Ta có ngàn mẫu ruộng tốt ở Miền Nam nhưng một trận lũ qua thì mất hết, một hạt thóc cũng không thu được. Trong phủ ta lớn bé cũng phải ăn cơm sống qua ngày chứ!”
Lời nói của Thượng Quan Vinh rất nhan được hoàng thân quốc thích hô ứng: “Đúng vậy, điền trang của ta gần đây thu nạp mười dân chạy nạn vào làm việc, còn chưa biết thế nào nữa. Ta đã hết lòng giúp đỡ rồi.”
Người nói là cháu ngoại của tiên hoàng, Lại Bộ Thị Lang Giang Hoài: “Trấn an dân chạy nạn không nên dựa vào chúng ta mà mà nhờ cả vào quốc gia. Hiện tại Thừa Tướng là người cao nhất nên do Thừa Tướng định đoạt. Một chút bạc thì chắc trong quốc khố cũng phải có chứ? Gặp quốc nạn này nên mở quốc khố ra cứu giúp nạn nhân mới đúng. Thừa Tướng sao còn nhàn hạ thoải mái ở chỗ này mà tốn hơi thừa lời?”
Lúc này mắt đã thấy bọn quý tộc liên thủ với nhau để tấn công nhưng Lý Thừa Dục vẫn yên lặng không nói, Nhiếp Thanh Lan không nhịn được mở miệng: “Các vị, quốc khố không chỉ phải mở ra vì cứu tế dân chúng. Nếu biên ải có chiến sự, quốc khố lại vì nạn dân mà phân phát hết thì quân lương lấy gì mà sống?”
Mọi người không nghĩ tới nàng sẽ chen vào, đều đem ánh mắt chuyển sang nàng.
Thượng Quan Vinh cười hi ha mà nói: “Biên ải còn có chiến sự gì? Tư Không Triều có thể đánh Nữ Tướng Quân đã trở thành Nữ Hoàng của Huyết Nguyệt sao? Còn ai dám đánh chúng ta nữa? Nhiếp Tướng quân sợ nếu mở quốc khố thì chúng ta sẽ xài hết tiền bạc tương lai của ngài sao?”
“Bạc, không phải của ta, là của quốc gia, là của dân chúng.” Nhiếp Thanh Lan gằn từng chữ một: “Trước mắt Huyết Nguyệt, cũng là từng người Huyết Nguyệt. Quốc nạn đang trước mặt, nếu người Huyết Nguyệt không liên thủ cứu lấy mình thì cái vương triều này cũng sẽ bị diệt vong, đến lúc đó ta xem các ngươi có bao nhiêu nhàn hạ thoải mái, ở chỗ này tốn lời với ta.”
Nàng mượn dùng lời của đối phương ném trả lại, Giang Hoài giận đến nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt nàng: “Ở chỗ này không đến phiên ngươi nói! Ngươi có thể lên ngôi hay không chúng ta còn chưa đồng ý. Ngươi đừng vẫy đuôi kiêu ngạo.”
“Có thể trở thành Nữ Hoàng hay không ta không thèm quan tâm. Nếu như Huyết Nguyệt trước mặt ta là thế này, mỗi quan viên đều tư lợi, chia rẽ nhau. Ta thà khoanh tay đứng nhìn chứ nhất quyết không nhận cái cục diện rối rắm này. Nhiếp Thanh Lan lại lạnh lùng độc địa: “Các ngươi cho rằng ta ở nơi này thoải mái hơn Tư Không Triều sao?”
“Vậy ngươi có thể trở về.” Thượng Quan Vinh giương mắt lạnh lẽo nàng, lại liếc nhìn Lý Thừa Dục, “Người muốn mời ngươi tới không phải chúng ta, nếu không phải Tiên Hoàng ra đi quá vội thì chúng ta cũng không đồng ý cái cảnh ngộ cầm quyền tạm bợ này. Nhưng mà theo ta thấy, cái cảnh ngộ này quá hoang đường, có ai mà khi nghe nói chủ nhân chết là muốn mời kẻ thù tới nhà?”
“Ta có thể đi, nhưng không phải hiện tại.” Nhiếp Thanh Lan cũng nhìn thẳng vào hắn: “Ta đi tới Huyết Nguyệt không phải là vì ngôi vị Nữ Hoàng mà là vị hòa bình của hai nước, dân chúng được an lạc. Ta trèo núi lội suối mà đến, chưa thấy chút công trạng liền trở về cố thổ há chẳng phải dân chúng Tư Không Triều chỉ biết Nhiếp Thanh Lan ta vô năng chứ đâu tin chúng thần Huyết Nguyệt cổ hủ? Dĩ nhiên bọn họ rất muốn thấy một Huyết Nguyệt mục nát sắp đầu hàng Tư Không Triều.”
“Thật là càn rỡ!” Lão Hầu gia Đoan Mộc Cầu giận tím mặt, đập lên chiếc tay vịn ghế làm bằng gỗ hoàng hoa rất cứng làm nó gãy đôi: “Nhiếp Thanh Lan, ta và ngươi ở trên chiến trường cũng coi như là đã gặp mặt, ta biết tuy ngươi chỉ là kẻ nữ lưu nhưng có khả năng nên không cùng ngươi so đo. Nhưng ta không cho phép ngươi tùy ý chửi bới Huyết Nguyệt!”
“Hầu gia.” Nhiếp Thanh Lan xoay người hướng khẽ cúi đầu trước Đoan Mộc Cầu: “Ta cũng kính trọng người như Hầu gia. Bảy năm trước, khi ta còn chưa hiểu nhiều chuyện, Hầu gia đã lĩnh một vạn nhân mã bất ngờ tập kích sau lưng quân ta khiến nhiều danh tướng của ta bị chết trận, binh lính thương vong quá nhiều. Trận chiến ấy, uy danh Hầu gia lan xa, cho dù là cha ta khi nhắc tới ngài, cũng muốn giơ ngón tay cái lên nói ngài là dũng sĩ số một của Huyết Nguyệt.”
Lời ca ngợi này khiến sắc mặt của Đoan Mộc Cầu khẽ chuyển biến tốt, lại ngồi xuống âm thầm quan sát nàng.
Nàng tiếp tục nói: “Nhưng mà Hầu gia, thống trị quốc gia dựa vào dũng mãnh thất phu không đủ. Hôm nay ta đi xem dân chạy nạn ngoài kinh thành, ngài có biết họ đang lâm vào thảm trạng? Ta tin chắc qua ít ngày nữa bọn họ sẽ không còn đồ lót dạ, nhất định sẽ xảy ra bạo động. Đến lúc đó các ngươi phái binh lính đến trấn áp thì cũng là “mất bò mới lo làm chuồng”, thì đã trễ rồi.”
Nàng thấy kỳ lạ tại sao Lý Thừa Dục từ nãy đến giờ không nói gì, lặng lẽ dùng khóe mắt dư quang quét ngang hắn một cái, thấy khóe miệng hắn nổi lên nụ cười, như đang khích lệ nàng nói tiếp.
Vì vậy nàng bình ổn tâm tình, trầm giọng nói: “Ta hiểu các vị đều có trách nhiệm nặng nề, có nỗi khổ riêng. Hôm nay Thừa Tướng mời các vị đến đây cũng không phải vì muốn các vị dốc hết tiền túi ra, chỉ là tận dụng vài thứ có thể mà thôi. Ta Nhiếp Thanh Lan từ Tư Không Triều đến, chỉ có chút đồ, không có quá nhiều vật phẩm quý giá. Mới vừa rồi ta có hỏi thuộc hạ, bao nhiêu ngân phiếu trên người đều lấy ra hết cũng chỉ có chưa đến một vạn lượng.”
Thượng Quan Vinh nghe đến đó, không khỏi hừ một tiếng: “Chút tiền lẻ này còn dám lấy ra khoe khoang.”
Nhiếp Thanh Lan mắt điếc tai ngơ, rút đôi vòng ngọc từ cổ tay mình ra đưa trước mọi người: “Đôi vòng ngọc này là bệ hạ của ta tặng cho ta, không biết giá trị như thế nào, mời Thừa Tướng xem xét đem đôi vòng ngọc bán lấy tiền. Bất kể bán được bao nhiêu cũng coi như là chút tâm ý của ta đối với nạn dân Huyết Nguyệt.”
Đem đôi vòng tới trước mặt Lý Thừa Dục, hắn chần chừ một lúc rồi đưa tay ra, nàng nhẹ nhàng thả xuống. Đôi vòng ngọc rơi vào lòng bàn tay hắn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Người Huyết Nguyệt cũng nghe nói về chuyện tình cảm giữa Nhiếp Thanh Lan và Tư Không Thần, nhưng lúc này Nhiếp Thanh Lan thoải mái rút vòng ngọc ra, nói rõ lai lịch, hiển nhiên là không giấu đoạn tình cảm này. Nếu lai lịch vòng này đặc thù như thế, nàng chịu đưa ra thì càng đáng quý hơn. Trong chốc lát, mọi người im lặng.
Lý Thừa Dục nắm đôi vòng tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn mọi người: “Chư vị, chúng ta đều là thần dân Huyết Nguyệt, đường đường là nam nhi khai thiên lập địa chẳng lẽ không bằng một nữ nhân ngoại quốc sao?”
Sắc mặt Đoan Mộc Cầu lại biến đổi, đột nhiên đứng lên: “Thôi, sau khi về nhà ta sẽ bảo mọi người trong nhà thu xếp, có bao nhiêu thì ngươi hãy lấy bấy nhiêu, được chứ?”
Hắn mỉm lại cười: “Không cần gian nan như thế, nếu Hầu gia chịu giúp ta, có thể cho ta mượn điền trang của ngài ở ngoại ô để dùng? Ta dùng để an trí dân chạy nạn để ngừa bọn họ vào thành gây chuyện.”
“Muốn dùng thì ngươi cứ lấy, cần gì phải hỏi ta rầy rà?” Đoan Mộc Cầu khoát tay đi trước.
Công Lãnh An chậm rãi nói: “Muốn ta làm những gì?”
Lý Thừa Dục nói: “Phụ trách binh lính bí mật trong thành tám phần là binh mã của Hầu gia, Thừa Dục chỉ muốn xin Hầu gia để ý hướng dân chạy nạn di chuyển, nếu có kẻ gây hấn gây sự thì bắt ngay tại chỗ. Như không nên động tay chân nhiều gây ra án mạng, cố gắng trấn an tâm tình bọn họ.”
“Biết rồi.” Hắn cũng đi luôn.
Lại Bộ Thượng Thư Hà Duy Nhân lảo đảo bước tới trước mặt hắn cười nói: “Lại Bộ của chúng ta chỉ để ý đến bọn quan lại tham ô, chuyện dân chúng cần lương, cần tiền là của Bộ Hộ. Thừa tướng đại nhân, hình như việc ngài sai khiến không đến được với ta?”
Hắn vẫn như cười ôn hòa: “Phải, cho nên muốn xin đại nhân giám sát những quan lại kia. Hôm sau có tiền cứu trợ xuống thì khó bảo toàn nếu có những kẻ có lòng tham muốn nhân cơ hội quốc nạn để phát tài.”
Con ngươi Hà Duy Nhân lóe sáng, khóe miệng còn cười cổ quái: “Rõ, hạ quan nhất định sẽ tận sức với bổn phận, không để Thừa Tướng vất vả.”
Thượng Quan Vinh thẳng lưng lên: “Vậy ta cũng có thể đi chứ?”
“Hầu gia xin dừng bước.” Lý Thừa Dục quay sang hắn: “Hầu gia, người người cũng đều biết lão hầu gia khi còn tại thế vô cùng từ bi. Cứ hằng năm vào ngày cố định sẽ phát cháo trước phủ, dân chúng cả thành không ai không biết, vô cùng cảm tạ ân đức.”
Hắn nheo mắt lại: “Ý của ngươi là...”
“Nếu Hầu gia có thể noi theo nghĩa cử của tiên nhân, lão hầu gia trên trời có linh thiêng nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.”
Thượng Quan Vinh chuyển sang trắng xanh: “Muốn ta bỏ tiền ra nấu cháo cho kẻ không liên quan đến mình?”
“Hầu gia nếu có làm khó, còn có một chuyện có thể xin Hầu gia làm.”
“Chuyện gì?”
“Sơn tặc ở Tây Sơn lại đang gây chuyện, ta ở đây trong lúc nhất thời không phái được quân lính tinh nhuệ, Hầu gia có thể phân ưu thay ta?”
Hắn cười lạnh, “Không phải là phát cháo? Được, ngươi cứ chờ xem, bổn Hầu nhất định sẽ làm thật tốt!”
“Chuyện này là chuyện liên quan đến dân chạy nạn, là chuyện liên quan đến quốc gia, kính xin Hầu gia làm hết sức. Ta thay mặt dân chúng trước hết cảm tạ Hầu gia.” Lý Thừa Dục cúi thật sâu, Thượng Quan Vinh không thèm nhìn, phất tay áo đi.
Đợi tất cả mọi người đi hết, Nhiếp Thanh Lan mới khẽ thở dài: “Lấy “Nhẫn nhịn vì đại cục” làm quy tắc làm người có thể sửa lại được không? Ta thật sự không chịu nổi, rõ ràng là người không thuận mắt nhưng vẫn phải cúi đầu xui nịnh... Ngươi cần gì để cho mình khổ cực như vậy?”
“Bình định chuyện trong nước thì tự nhiên sẽ đổi.” Lý Thừa Dục thở nhẹ một hơi: “Tối nay nhờ có có ngài, bọn họ thấy ngài vì Huyết Nguyệt mà suy nghĩ, dĩ nhiên có thể không đếm xỉa đến, nhưng mà cái vòng tay này... Ngài thật sự muốn đem đi sao?” Hắn đưa vòng tay ra: “Ngài thu hồi lại đi, người khác sẽ không biết.”
Nàng nhếch môi cười: “Đã quyên trước nhiều người như vậy, lại còn có thể thu hồi sao? Lời nói của ta từ trước đến giờ đều nhất ngôn cửu đỉnh nhưng mà vì ngươi mà trước sau đã tặng đồ ba lượt đã phải lấy về hai lần. Lần thứ ba này không nên lấy lại, nếu không ta biết để mặt mũi ở đâu?”
Hắn cười nhẹ: “Ngài sao có thể nói đến mặt mũi ở đây? Tấm lòng của ngài thần xin thay mặt dân chúng Huyết Nguyệt cảm tạ. Nhưng với đôi vòng tay này có ý nghĩa quan trọng, thần giữ lại cho ngài. Sau này lúc thích hợp có lẽ ngài sẽ cần đến.”
“Còn có lúc nào nữa?” Nhiếp Thanh Lan cố ý không để cho ánh mắt dừng lại nơi vòng tay, nhẹ cụp mắt xuống: “Người đã không còn chỗ cũ, tâm không cần nhớ nữa, không cần thêm lưu luyến.”
Lý Thừa Dục ngưng mắt nhìn nàng rất thản nhiên, nhẹ nói: “Có ràng buộc cũng không phải là tội nghiệt, trong lòng không vướng bận thì đã thành người xuất gia rồi. Chẳng lẽ ngài muốn xuất gia sao?”
Nhiếp Thanh Lan nhíu mày cười một tiếng, “Tới Huyết Nguyệt và xuất gia đối với ta thì cũng như nhau.”
Ánh mắt của Lý Thừa Dục chấn động, bước gần hai bước, dịu dàng nói: “Thanh Lan,... nàng đừng ép mình khổ sở.”
Nàng kinh sợ khi nghe hắn gọi mình, mặc dù từng chính miệng mình nói khi hai người ở cùng một chỗ thì có thể trực tiếp gọi tên. Nhưng không nghĩ tới lần đầu tiên hắn gọi tên mình lại khiến có cảm giác tim nàng đập thình thịch vậy.
Mà mỗi câu nói của hắn thỉnh thoảng có thể lơ đãng đánh trúng tâm sự của nàng như muốn đánh trúng nơi ẩn nấp sâu nhất trong đáy lòng.
Có phải nàng quá sơ hở không đề phòng? Nếu không tại sao có thể tùy ý cho hắn cơ hội thân thiết với mình?
Nhưng lúc nhìn vào mắt Lý Thừa Dục, trong mắt hắn thoáng hiện ra nét u buồn giống như đang thương tiếc nàng hoặc đang kính nể. Khiến cho nàng bất luận lúc nào cũng không thể nghiêm khắc cảnh giới hắn.