Nhà Hứa Tư Đình không ở trong nội thành, vì thế cô thuê một phòng trọ nhỏ ở ngay sau cửa hàng sách.
Hai người đang đi cạnh nhau trong thế giới bé nhỏ dưới chiếc ô, Hứa Tư Đình ngẩng đầu lên thì thấy chiếc ô nghiêng về phía mình, còn nửa người Tống Lâm ở bên ngoài đã bị nước mưa tạt ướt. Không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi hương tinh tế, nho nhã của anh làm cô cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Hứa Tư Đình cúi đầu.
Có một cậu bé chạy ngang qua và va nhẹ vào cô.
Hứa Tư Đình cười khẽ.
Đến dưới nhà trọ, cô đứng lại nói, “Em đến nhà rồi, cảm ơn anh đã đưa em về.”
Tống Lâm nhìn bảng hiển thị số tầng rồi lấy ra một cuốn sổ nhỏ.
“Trùng hợp ghê, anh cũng sống ở đây.”
“Dạ?!”
“Anh ở tầng năm.”
Má ơi! Hứa Tư Đình trợn tròn mắt, trùng hợp quá đi, cô cũng ở tầng năm.
“Anh mới chuyển tới hôm nay.”
Bảo sao, Hứa Tư Đình biết phòng đối diện cô lâu nay không có người ở. Sáng nay lúc ra ngoài, cô thấy cửa mở vọng ra tiếng nói chuyện, cô còn tò mò nhìn vào trong mấy lần.
“Em cũng ở tầng năm.”
“Trùng hợp thật.”
Hứa Tư Đình cười.
Tống Lâm gấp ô, vẩy nước mưa xuống.
Hứa Tư Đình nhấn nút thang máy. Không gian trong thang máy rất lớn, Hứa Tư Đình đứng bên phải, Tống Lâm đứng bên trái, ở giữa cách một khoảng rộng nhưng bên trong chỉ có hai người nên Hứa Tư Đình hơi ngại.
Anh ấy đứng khá xa.
“À thì…”
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng khiến Hứa Tư Đình không kịp đề phòng. Cô bỗng dưng quên mất mình định nói gì nên chỉ có thể im lặng, ngẩn người nhìn chằm chằm số thang máy thay đổi.
Tống Lâm đưa cho cô một cuốn sách nhỏ.
“Em đang lo lắng à?”
Hứa Tư Đình không hiểu cho lắm.
Đến tầng năm, thang máy dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, cửa nhà Tống Lâm đang mở. Bên ngoài có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang đứng đợi, ống tay áo xắn tới khuỷ tay để lộ cánh tay trắng nõn, ngón tay đeo nhẫn hồng ngọc. Lướt lên nữa sẽ thấy đôi mắt và lông mày của người phụ nữ rất giống Tống Lâm, bờ môi thoa son đỏ thẫm tăng thêm nét quyến rũ độc nhất ở độ tuổi này.
“A Lâm về rồi à?”
Tống Lâm gật đầu.
Hứa Tư Đình cúi đầu chào người phụ nữ rồi cảm ơn Tống Lâm, móc ra chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Ôn Di đứng yên nhìn cánh cửa đóng chặt.
Tống Lâm bước vào nhà mình, Ôn Di bước theo sau, “Cô bé kia là hàng xóm bên cạnh à, con biết cô bé hả?”
Ôn Di hầm canh sườn lợn bí đao rắc thêm một ít kì tử, Tống Lâm kiểm tra nhiệt độ, vẫn còn nóng phỏng ta. Anh hài lòng lấy bát ra chọn lựa mấy miếng sườn ngon, gắp thêm bí đao và kì tử bỏ đầy bát.
“Trời, con đói bụng lắm hở?” Ôn Di cảm thấy kì lạ, trước nay con trai bà có bao giờ tự giác uống canh đâu, toàn là bà bắt anh uống thì anh mới miễn cưỡng uống mấy hớp, đồ ăn trong canh cũng không ăn.
Tống Lâm lắc đầu.
“Vậy thì…” Ôn Di chưa nói hết câu bèn biết ý đồ của Tống Lâm.
Tống Lâm bưng bát canh ra cửa rồi bước đến trước cửa nhà Hứa Tư Đình gõ một cái, bên trong phát ra tiếng dép cọ trên sàn. Hứa Tư Đình nhìn qua mắt mèo thì thấy Tống Lâm, trông anh khá sốt ruột, tay còn đang bưng đồ.
Vừa mở cửa, mùi thơm của canh sườn lợn bí đao lập tức xông vào mũi.
Hứa Tư Đình nuốt nước miếng, “Có chuyện gì vậy anh?”
Tống Lâm đưa bát canh cho cô.
Hứa Tư Đình giơ tay chỉ vào mình, “Cho em?”
Tống Lâm gật đầu. Người này tốt ghê, Hứa Tư Đình vừa nghĩ thầm trong bụng vừa vươn tay nhận lấy. Tiếp đó Tống Lâm lại móc cuốn sổ nhỏ ra viết chữ, “Uống xong sẽ ấm áp hơn, tắm và ngủ sớm đi, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
Hứa Tư Đình đặt bát canh lên bàn, gửi tin nhắn Wechat cho Thời Bồi, bên kia nhanh chóng trả lời lại, “Tư Tư, cậu đừng ăn lung tung, cậu có quen anh ta đâu, chẳng may làm sao thì sao?”
Hứa Tư Đình, “Trông anh ấy không giống người xấu.”
Thời Bồi, “Vậy cậu cũng không thể nhận định anh ta là người tốt được.”
Hứa Tư Đình, “Canh sườn lợn bí đao thơm lắm.”
Thời Bồi, “…”
Hứa Tư Đình, “Mình muốn uống.”
Thời Bồi, “Ơ, sao cậu dám!”
Hứa Tư Đình không dám uống bát canh kia nên để nó từ từ lạnh dần, mất đi cảm giác thèm ăn.
Ngày hôm sau.
Chuẩn bị xong xuôi, Hứa Tư Đình khoác áo dài lên người, lúc đeo khăn quàng cổ mới ra đây là khăn Tống Lâm đưa nhưng tối qua cô chưa trả anh. Hứa Tư Đình suy nghĩ một hồi, quyết định buổi tối nay sẽ trả lại.
Bước ra khỏi cửa rồi khóa cửa, cửa nhà đối diện đột nhiên mở ra.
Ôn Di mặc áo khoác dài màu xanh thẫm, đầu đội mũ đen, tay đeo nhẫn hồng ngọc lấp lánh.
Hứa Tư Đình xoay người, hai người đối mặt với nhau.
Ôn Di, “Canh sườn heo bí đao ngon không cháu?”
Hứa Tư Đình, “…” Nghĩ đến canh sườn heo đã để cả đêm qua, cô lúng túng cười nói, ” Rất ngon ạ.”
Trong lòng thầm thấy có lỗi.
Ôn Di mỉm cười, khóe mắt mang theo nếp nhăn, “Vậy thì tốt rồi, dì sợ không hợp khẩu vị của cháu.”
Hứa Tư Đình cười tiếp.
Ôn Di phải đi ra ngoài nên Hứa Tư Đình nhấn thang máy, chờ thang máy đi lên. Cửa thang máy như một tấm gương, có thể nhìn thấy rõ ràng. Hứa Tư Đình thấy Ôn Di đang nhìn mình.
Hứa Tư Đình hơi mất tự nhiên nên đưa mắt nhìn lên trên, không nhìn vào cửa thang máy nữa. Ôn Di nhìn cô với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, lướt từ trên xuống dưới một lượt. Dáng người cao khoảng m, hơi mũm mĩm, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe, môi không đỏ thẫm như tối qua mà cam như trái quất, trông tương đối xinh đẹp.
Ôn Di không nhìn nữa, xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay.
Thang máy đến nơi, Hứa Tư Đình bước vào trước, Ôn Di đi theo sau, “Dì là mẹ của Tống Lâm.”
“Ồ! Dạ?!”
“A Lâm nhà dì nuôi một con chó lông vàng tên là Đậu Đậu, tính tình cực kì trầm tư.”
“…”
“Cháu có thích chó không?”
“Khá thích ạ.”
“Nhìn dáng vẻ cháu có vẻ sẽ chó nhỏ.”
“…”
Thấy hàng số thang máy giảm dần, cuối cùng cũng tới tầng , Hứa Tư Đình thở phào cười nói, “Dì, cháu đi trước dây.”
Ôn Di, “Cháu tên gì thế?”
Hứa Tư Đình trả lời lại, “Cháu tên Hứa Tư Đình, chữ Hứa ghép lại bởi ngôn và ngọ, Tư trong tư niệm, Đình trong đình đình ngọc lập.”
Nghe cô nói xong, bà khẽ gật đầu.
Thấy Hứa Tư Đình đã đi xa, Ôn Di nhắn tin Wechat cho Tống Lâm: Hứa Tư Đình.
Tống Lâm trả lời lại: Con biết mà.
Ôn di: Gì cơ?
Tống Lâm: Mẹ đi cẩn thận.
Ôn Di cất điện thoại di động vào túi, cây vạn tuế lâu năm nhà bà rốt cuộc cũng sắp nở hoa rồi!
Hứa Tư Đình đi đến cửa hàng sách, Thời Bồi tràn trề năng lượng đã đến từ sớm, “Xem ra không uống canh sườn heo là quyết định đúng đắn.” Sau đó lại hỏi cô, “Album của Ý Lâm Sơn Thủy sắp về chưa?”
“Chưa đâu, bên giao hàng báo ngày mai mới đến.”
Hứa Tư Đình thay đồng phục làm việc.
“Vừa mở cửa đã có mấy cô gái nhỏ tới mua, có vẻ nó bán rất chạy.”
“Đương nhiên rồi, mai là đến thôi, mình cũng đặt trước cuốn.”
“Hả, một cuốn không đủ à?”
“Một cuốn để đọc, cuốm còn lại để sưu tầm.”
Thời Bồi: “Cố gắng kiếm thêm tiền đi.”
Hứa Tư Đình quan sát Thới Bồi làm mặt quỷ rồi cầm bình nước đi đun. Cửa hàng không có khách nên Hứa Tư Đình mở Weibo ra. Weibo của cô không theo dõi quá nhiều người, trừ những thứ liên quan đến sách hoặc ngôi sao yêu thích, gần đây cô mới phát hiện ra một bảo tàng đồ sộ.
Ý Lâm Sơn Thủy.
Thời gian trước cô vô tình thấy Ý Lâm Sơn Thủy, lúc ấy Hứa Tư Đình muốn học vẽ nên tối nào cũng lên mạng tìm video, kết quả cô thấy video gần nhất của Ý Lâm Sơn Thủy. Điều đầu tiên hấp dẫn Hứa Tư Đình là bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo, hơn nữa những bức tranh anh vẽ cũng rất hợp mắt cô.
Từ đó, Bilibili hay Weibo, chỉ cần có Ý Lâm Sơn Thủy là cô đều theo dõi hết.
Mục đích chính là học vẽ tranh, nhưng video anh ấy đăng tải thật sự rất cuốn. Lần nào Hứa Tư Đình cũng xem một cách say mê và phải thốt lên: “Trời ơi đẹp quá đi mất”, “Thần tiên vẽ kìa”, bàn tay cứ như từng được thiên thần hôn vậy.
Ngoại trừ vẽ tranh, anh cực kỳ ít nói.
Video chỉ có tiếng bút lướt trên giấy vẽ, thỉnh thoảng còn có tiếng nhặt đồ, ngoài ra dường như không cảm giác được sự tồn tại của con người. Có lẽ anh ấy biết mình ít nói nên về sau đã kết hợp với tiếng nhạc êm dịu.
Còn thứ Thời Bồi vừa nói chính là album “Chìm nổi” mới phát hành của Ý Lâm Sơn Thủy.
Ý Lâm Sơn Thủy chỉ vẽ núi và sông nước, vẽ mọi thứ có thể nhìn thấy trừ con người.
Theo cách giải thích của anh ấy, “Con người không đẹp chút nào.”
Hứa Tư Đình nhấp vào Weibo của Ý Lâm Sơn Thủy, bài đăng mới nhất là giờ tối qua.
Anh viết: Một đêm không sao.
Bầu trời đen tối và có mưa.
Hứa Tư Đình mỉm cười, có rất người yêu thích Ý Lâm Sơn Thủy, trang cá nhân của anh đã có gần người follow, bài đăng cũng nhận về bình luận.
Hứa Tư Đình hùa theo: Trời lạnh, chú ý giữ ấm nhé.
Hứa Tư Đình cất điện thoại, nói chuyện với Thời Bồi.
Đêm qua trời mưa nên sáng nay không khí ẩm ướt khó chịu, người qua đường đều đút tay vào túi, vùi mặt vào khăn quàng cổ và đi rất nhanh, không có ai dừng chân nhìn cửa hàng sách.
Cửa hàng được trang bị lò sưởi đầy đủ, Hứa Tư Đình cầm một quyển sách ngồi xuống cạnh cửa sổ, còn Thời Bồi thì đang rót trà.
Mùi thơm của trà lan tỏa khắp không gian, Thời Bồi cũng bước đến ngồi với Hứa Tư Đình.
Cô đưa tay lên cắm điện, để đồ ăn vặt và trà ở kế bên, mở laptop ra, im lặng làm việc.
Hứa Tư Đình nhìn mười ngón tay nhảy nhót trên bàn phím, đoán là cảm hứng đang dồn dào nên không quấy rấy cô ấy.
Thời Bồi là nhà văn nghiệp dư, kể ra cũng rất đáng thương, tiền nhuận bút hàng tháng còn không đủ để mua một cốc trà sữa. hàng tháng cô đều không có đủ tiền để
Hứa Tư Đình lắc đầu, uống một ngụm trà rồi tiếp tục đọc sách của mình.
Người bên ngoài vội vàng đi qua, nhưng trong cửa hàng lại vô cùng yên tĩnh. Hứa Tư Đình rất thích như thế, cửa hàng này là do cô và Thời Bồi chung vốn mở, cả hai đều không thích ràng buộc, lại khá thích sự bình yên nên muốn mở cửa hàng sách. Hai người hợp tác chuẩn bị trong một khoảng thời gian ngắn, sau khi góp đủ tiền, quyết định mở một cửa hàng đàng hoàng.
Tính đến bây giờ cũng được hai năm rồi
Bọn cô cực kì tự do thoải mái.
Cửa hàng sách nằm ở vị tri khá đẹp, ngay giữa trung tâm thành phố, bên cạnh còn có các tòa nhà văn phòng và cửa hàng tổng hợp, dòng người qua lại đông đúc,
Trong động có tĩnh, rất nhiều người thích như vậy.
Hứa Tư Đình cũng thích.
Hứa Tư Đình đã quen với âm thanh đánh máy của Thời Bồi. Chuông nhỏ vang lên, Hứa Tư Đình đứng dậy đi ra thì thấy có người đứng ngoài cửa mặc áo khoác dài màu đen, cổ quấn khăn quàng màu xám tro, hai tay đút túi quần, khóe môi cong nhẹ cười dịu dàng với cô. Hứa Tư Đình cười theo.
Là Tống Lâm.
“Anh muốn mua sách ư?”
Tống Lâm gật đầu, lấy cuốn sổ nhỏ viết, “Bản tiếng anh của “Oliver Twist.”
“Có đấy, đi theo em.”
Tống Lâm đến gần cô, dáng người cao lớn của anh chồng lên Hứa Tư Đình, Thời Bồi liếc mắt nhìn sang cũng thấy Tống Lâm.