Mùa xuân năm nay đến sớm, hiếm khi lại rơi vào cuối tháng giêng, vậy nên thời gian báo danh tựu trường cũng sớm hơn trước nhiều, ngày tháng đã phải trở về trường rồi.
Lúc Khương Mộc Ninh kéo vali hành vào phòng ngủ, ba người còn lại cũng đã đến, phòng ngủ trống vắng cũng náo nhiệt hơn nhiều. Dọn dẹp một chút, bốn người dự định ra ngoài ăn cơm, gọi là mừng gặp nhau.
Lúc trở về phòng ngủ, Khương Mộc Ninh cũng dọn dẹp xong, sau đó mới ngồi xuống xem lịch, chuẩn bị đưa thời khóa biểu vào điện thoại di động, nhìn ngày trên lịch, cô cắn môi dừng một chút, sau đó mới tiếp tục, nhưng cô lại cảm thấy như có gì đó không yên lòng.
Chắc là năm nay có không ít người vui mừng vì nhập học sớm đi, không cần trở lại trường sớm,người yêu cùng nhau hẹn hò….
Đến khi đưa thời khóa biểu của cả tuần vào điện thoại xong xuôi, cô nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc lâu, sau đó mới giống như đưa ra một quyết định, gửi cho Triệu Tiệm An một cái tin nhắn.
“Đàn anh, em tới trường học rồi.”
Mấy hôm trước cô có nói với Triệu Tiệm An là hôm nay về trường, cô nhớ hình như anh vẫn ở nhà chưa đi, lúc đó cô còn cảm thấy có chút mất mát, cô về trường học cũng không gặp mặt được. (chị ơi chị à, chị vào bẫy của anh rồi.)
Đây là lần đầu tiên trong suốt kì nghỉ đông cô luôn muốn về trường học, hình như chỉ nghe thấy âm thanh của anh trong điện thoại không đủ được, thời gian khiến cho sự nhớ nhung lên men, nồng đậm đến mức khiến cô cảm thấy khó mà khống chế được.
Đợi đến khi rửa mặt xong, Khương Mộc Ninh đi ra khỏi phòng tắm đã thấy điện thoại có thêm một tin nhắn mới được gửi đến.
“Anh đang ở nhà, có thể ngày mai sẽ về, đến lúc đó rảnh rỗi sẽ tìm em ăn cơm.”
Khương Mộc Ninh nhìn mấy từ mấu chốt như ‘ngày mai’, ‘ăn cơm’ mặt cô cũng từ từ nóng lên, cắn chặt môi mà vẫn không kìm được khóe môi đang nhếch lên.
Ngày hôm sau Khương Mộc Ninh chỉ có lịch học nửa ngày, tuy lịch học chỉ đến trưa, nhưng tâm trạng lại luôn trầm bổng phập phồng. Từ sáng khi mở mắt ra, gần như cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, buổi sáng cô nhận được tin nhắn của Triệu Tiệm An, anh nói hôm nay anh sẽ về thành phố H, nhưng cũng không có đoạn sau.
Sau đó cô bắt đầu rối rắm trong yên lặng, sau đó những suy nghĩ kì lạ lại khiến cô tỉnh táo lại. Nhưng buổi sáng nay trừ lúc kết thúc tiết thứ tư điện thoại cô nhận được tin nhắn của Tần Lãng, ngoài ra điện thoại cô luôn trong trạng thái yên lặng.
Cuối cùng, cô có chút buồn phiền trong lòng, về việc cô luôn thấp thỏm, việc Triệu Tiệm An yên lặng không tiếng động. Cuộc sống như vậy, nói quan trọng, nhưng mà thật ra cũng chỉ là hình thức, nói không quan trọng, lại giống như đang nhớ thương.
Nhưng Triệu Tiệm An cũng không giống người hay để ý đến các ngày lễ, nhất là những ngày lễ của phương Tây, ngày lễ Giáng Sinh năm ngoái cũng không thấy anh có hoạt động gì. Cho nên, có phải anh không quan tâm đến những ngày lễ đúng không?
Khương Mộc Ninh vỗ vỗ mặt, cô nhờ Dư An Dao mang sách giáo khoa về phòng ngủ, tự cầm theo thẻ xe bus chuẩn bị đi dạo nội thành. Sau giờ học luôn không thấy bóng dáng của Mai Lộ, Vạn Manh Manh nói muốn làm số báo đặc biệt cho ngày lễ tình nhân, hôm nay vội vàng đi phát hành, vậy nên cô ấy cũng nhanh chóng rời đi rồi. Dư An Dao thì không về phòng ngủ đọc sách thì cũng đi thư viện. Như vậy cũng không còn một ai, một mình cô về phòng ngủ cũng không có ai để nói chuyện, cô định đi tìm mẫu giày Cavans mới ra hôm trước nhìn thấy trên mạng, coi như tự tặng quà cho chính mình thôi.
Ai, đáng thương, đáng thương cho người không có người yêu trong ngày lễ tình nhân……
Khương Mộc Ninh nhăn nhó xong, lqd, cuối cùng cảm xúc cũng bình tĩnh lại, nhịn xuống xúc động muốn liên lạc với Triệu Tiệm An ngay lập tức, một mình ngồi xe bus, đi tới đi lui trong thành phố.
Lại nói, cô và Triệu Tiệm An ngoài quan hệ đàn anh đàn em trong trường học cũng không còn mối quan hệ nào khác, ngày lễ như thế này, liên quan gì tới cô cơ chứ?
Thật ra trước kia Khương Mộc Ninh cũng chưa từng chú ý đến ngày lễ như thế này, hiếm khi được ra cửa như hôm nay, vừa vào nội thành khắp nơi đều là thanh niên nam nữ, còn náo nhiệt hơn chủ nhật nhiều. Quả nhiên, cô vẫn bị OUT……. Cô cau mày, nghĩ tí nữa cô nên ăn thức ăn nhanh thôi, như vậy sẽ tốt hơn, cửa hàng khẳng định đã sớm hết chỗ rồi, sớm biết thế này thì cô sẽ ăn no trong căng tin trường học rồi mới đi.
Xuống xe bus, cô đi bộ phút vào một quảng trường Nam Hồ, đây là quảng trường mới mở hồi năm ngoái, trong đó có mua sắm, giải trí, ăn uống, rất đông người yêu thích. Lúc Khương Mộc Ninh đi vào, thì đã là thời gian giữa trưa, cô khẽ cau mày, tầm mắt quét một vòng quanh các nhà ăn, cô muốn tìm ra một cửa hàng có ít người một chút để vào ăn.
Nhưng, thật ra đây là một nhiệm vụ rất nặng nề, có lẽ cô nên đi ra ngoài, trước tiên ăn một bát sủi cảo ở ven đường đi.
Nhà hàng Khương Mộc Ninh hay đến bây giờ cũng đang xếp hàng dài, thở dài một cái, cô quyết định đến tiệm mì mà cô cho là có mùi vị hơi kém ăn một chút.
Quả nhiên, hôm nay không phải ngày thích hợp để cô ra cửa.
Cô đang định đi vào tiệm mì, bước chân đột nhiên lại dừng lại, trong lòng có chút cuồng loạn, gần như cứng ngắc xoay người lại, nhìn về phía nhà ăn ở đối diện.
Đó là một nhà ăn Trung Quốc nổi tiếng ở thành phố H, khi quảng trường vừa mở không lâu thì nhà hàng đó cũng khai trương, sinh ý rất tốt (đông khách ạ), ngày hôm nay như vậy, ngoài cửa cũng có một đội ngũ đang xếp hàng.
Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào phòng ăn sạch sẽ qua cửa sổ sát đất, chiếc bàn cạnh cửa sổ có một đôi nam nữ đang ăn cơm, mắt cô cũng không nháy một cái, cô chỉ sợ bản thân đang nhìn lầm.
Ngày hôm nay, cảnh thanh niên nam nữ ngồi đối diện với nhau như vậy có thể thấy ở mọi nơi trong thành phố, họ ngồi đối diện trên một chiếc bàn gỗ, vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lộ ra chút ý cười, xem ra rất hài hòa.
Nhịp tim Khương Mộc Ninh từ từ bình tĩnh lại, một thoáng mới vừa rồi có chút tức giận xông thẳng lên đầu cũng dần dần bình tĩnh lại, chỉ còn lại sự lạnh lẽo làm sao cũng không thể kìm chế được, cùng với lo sợ hoảng hốt là cố gắng nhịn xuống nước mắt.
Cô nhìn chằm chằm nụ cười dịu dàng quen thuộc trên mặt Triệu Tiệm An, khó khăn chuyển tầm mắt sang người Chân Mẫn Du đang ngồi đối diện.
Gọi là vậy đúng không? Là bạn học hồi đại học của anh. Khi đó cô đã cảm thấy là lạ, giọng điệu Chân Mẫn Du rất quen thuộc, ánh mắt nóng bỏng đã nói rõ là chuyện không đơn giản như vậy.
Đáng tiếc, vài câu nói ba xạo nhẹ nhàng của Triệu Tiệm An cô đã cho là chuyện chỉ đơn giản như thế.
Nếu đơn thuần, nếu thông thường, tại sao ngày như vậy mà anh lại cố ý trở về từ thành phố N chỉ vì cùng ăn cơm với cô ấy?
Cho nên cô đang chờ đợi cái gì cơ chứ, lqd, nguyên nhân là sự mong đợi hoàn toàn không có khả năng thành công sao?
Khương Mộc Ninh không động đậy nhìn chằm chằm vào bóng người rõ ràng ở phía đối diện, cắn chặt môi dưới, nhịn xuống sự khó chịu đang ngày càng lớn lên.
Có gì đâu mà cô phải đau lòng như vậy chứ? Từ đầu tới cuối Triệu Tiệm An cũng không hề nói là ‘thích cô’, từ đầu tới cuối, chỉ là một mình cô với trái tim loạn nhịp mà thôi. Triệu Tiệm An chăm sóc cô, thân thiết, có lẽ chỉ bởi vì anh đối xử tốt với một đàn em thôi, có lẽ, chỉ là anh thích trêu chọc cô mà thôi……
Anh, có phải anh cảm thấy cô rất thú vị đúng không?
Khương Mộc Ninh nhẹ nhàng thở dài, tâm trạng ảm đạm đến rối tinh rối mù.
Nếu nói muốn trách thì cũng chỉ có thể trách mình quá dễ dàng động tâm thôi……
Cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào danh bạ ba chữ ‘Triệu Tiệm An’, một lúc lâu, cuối cùng giật giật khóe môi, tự giễu cười cười, đóng điện thoại, bước tiếp những bước chân nặng nề, cũng không quay đầu lại đi khỏi quảng trường.
Có gì tốt mà hỏi? Nếu câu trả lời của Triệu Tiệm An là sự ngạc nhiên, sợ hãi hỏi ngược lại cô: “Em suy nghĩ nhiều rồi? Anh chưa từng có ý tứ khác.” Vậy thì sao cô có thể chịu nổi chứ?
Nếu như chỉ là tự rước lấy nhục thì không bằng cứ để như vậy thôi.
Cô sẽ coi như không biết gì cả, về sau, nên làm gì thì cứ làm như thế thôi…..
Trưa hôm nay, đầu tiên Khương Mộc Ninh mang theo tâm trạng ngây thơ nhảy nhót sau đó lại tinh thần chán nản, trái tim như muốn vỡ ra, một mình ngồi trong một quán mì nhỏ ở góc đường, u mê hồ đồ ăn một bát mì thịt bò nhưng trừ vị chát thì không còn vị nào khác, lúc hơi nước ấm áp phả vào mặt cô, cô vẫn nhịn không được hơi hơi đỏ hốc mắt.
Toàn bộ đều không có bắt đầu, còn kịp………….
Bởi vì không muốn ăn một chút nào, Khương Mộc Ninh cầm chiếc đũa thô ráp giản dị chọc chọc vào bát mì còn đầy,cuối cùng thở dài một tiếng, buông đũa xuống, buông ánh mắt xuống. Thanh toán tiền, cô đang định trực tiếp về trường thì thấy điện thoại trong túi vang lên, cô nhận được một tin nhắn.
“Anh đến thành phố H rồi. Hôm nay em có mấy tiết học?”
Một bên ăn bữa tiệc lớn với một cô gái trong nhà hàng nhân ngày lễ tình nhân, một bên còn thời gian quan tâm đến cô sao? Cô nên vui vẻ vì Triệu Tiệm An cũng không trực tiếp xem nhẹ cô sao?
Khương Mộc Ninh yên lặng nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bực, đơn giản lại trực tiếp, cô nhanh chóng xóa bỏ tin nhắn, sau đó lại mở danh bạ lên, sau một hồi do dự, cuối cùng cô hạ quyết tâm ấn xuống ‘xóa bỏ liên hệ’, đợi khi xác nhận xong, trong danh bạ không còn cái tên quen thuộc kia nữa.
Trong lòng cô vừa chua xót lại thấy mờ mịt.
Hóa ra đây chính là sự trống rỗng khi mất đi một người sao, giống như đột nhiên mất đi trọng lượng, nhịn được, nhưng cũng rất khó chịu….
Trên đường về trường học, Khương Mộc Ninh lại nhận được một tin nhắn, không hiển thị tên người gửi, chỉ có một dãy số điện thoại di động cơ bản.
“Em có thích ăn đồ ăn Nhật bản không?”
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn, đột nhiên trong lòng hiện lên sự buồn phiền nồng đậm, sau khi xóa bỏ tin nhắn, nghĩ nghĩ cô lại gọi cho Mai Lộ.
“Alo, Mai Lộ, trên điện thoại có phần mềm nào có thể cho số điện thoại của một người vào danh sách đen không, sau đó khi đối phương gọi điện hay nhắn tin cũng trực tiếp bị chặn lại.”
“Tất nhiên là có, một đống lớn luôn, lần trước tớ mới cho tên đồng hương kia của tớ vào sổ đen, mỗi lần cậu ta gọi điện tới đều nhắc nhở đã gọi xong, anh ta còn tưởng tớ không nói câu nào đã cúp máy, vậy mà ngốc nghếch nạp cho tớ hơn một nghìn đó, ha ha.”
“………. Gọi xong coi như xong đi, có thể nhắc nhở máy đã tắt sao?”
“Được chứ, tùy cậu cài đặt, còn có thể cài thành đang có cuộc gọi khác.”