“Chuyện này, cũng có thể…..” Triệu Tiệm An giật giật khóe môi, thật sự là cười không nổi, phải hay không phải thì vốn cũng không ảnh hưởng gì với anh, nhưng bây giờ lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hạnh phúc nửa đời sau của anh, lúc này anh mới cảm thấy chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.
“Tại sao lại lừa gạt em?” Khương Mộc Ninh trừng mắt sưng mặt lên, trong lòng cô vẫn cảm thấy tức giận không thoải mái.
Triệu Tiệm An thở dài, lúc này anh cũng cũng không dám đổ lỗi cho Thích Thành, tóm là là do chính anh không xử lí tốt: “Lúc đó chúng ta mới tiếp xúc không bao lâu, anh sợ nếu lúc đó nói cho em biết sẽ khiến em thấy khó chịu, sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”
“Hừ.” Khương Mộc Ninh nặng nề hừ một tiếng, thật ra thì chính cô cũng khó mà nói được phản ứng của mình nếu anh nói cho cô biết. “Tóm lại là anh không đúng, cố ý gạt em, lén lén lút lút, làm việc không rõ ràng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đều là anh không tốt, về sau anh sẽ không bao giờ mắc phải nữa. Thẳng thắn luôn được khoan hồng mà, ít nhất em cũng phải cho anh một cơ hội để hối cải đúng không?” Triệu Tiệm An hoàn toàn là ăn nói khép lép, quả nhiên, tình yêu có thể làm hao mòn sự kiêu ngạo.
“Anh còn gạt em vấn đề nào liên quan đến tính nguyên tắc không?” Khương Mộc Ninh nhân cơ hội được voi đòi tiên, đào ba thước đất.
“Không còn, thật sự không còn. Gia thế của anh hoàn toàn trong sạch, lý lịch đơn giản đến mức có thể nói rõ ràng trên tờ giấy A.” Triệu Tiệm An gần như là muốn nghiêm túc thề, trong lòng anh đang cảm thấy xót xa vì uy tín của anh đã tụt xuống thấp nhất có thể rồi.
“Sau này nha, nếu Chân Mẫn Du vẫn đến tìm anh thì sao?”Khương Mộc Ninh quyệt miệng, hỏi thẳng vào vấn đề mà cô quan tâm nhất. “Cô ta luôn đến tìm anh như vậy, khẳng định là còn chưa chết tâm, cái gì mà bạn học, rồi bạn bè, thật ra căn bản là không muốn là bạn bè đơn thuần đúng không?” Khương Mộc Ninh suy bụng ta ra bụng người nên cô hoàn toàn có thể đoán ra tâm tư của Chân Mẫn Du, đoạn tình cảm năm đó không bệnh mà mất đi, thậm chí có thể nói là chưa bắt đầu đã kết thúc, trải qua nhiều năm chìm nổi trong xã hội như vậy, lại gặp qua rất nhiều những người đàn ông hào nhoáng bên ngoài, khẳng định là cô ta vẫn luôn hướng tới tình cảm đơn thuần,dđlqđ, hơn nữa trong lòng cô ta Triệu Tiệm An giống như gió xuân thổi qua khiến vạn vật hồi sinh nha.
“Chuyện này, chết tâm hay chưa, anh cũng không có biện pháp nào để xác định………… Chuyện đó, về sau nếu cô ta còn hẹn gặp anh…… tuyệt đối anh sẽ không đồng ý.” Triệu Tiệm An nhỏ giọng tỏ rõ lập trường của mình.
“Hừ, về sau nếu cô ấy đến tìm anh, gọi điện cho anh, gửi tin nhắn cho anh, tất cả đều không được phép gạt em, cùng ăn cơm hay hẹn gặp cũng không phải là không được nhưng nhất định phải nói rõ với em, phải được em phê chuẩn.” Cuối cùng Khương Mộc Ninh cũng ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, hốc mắt vẫn đỏ nhưng vẻ mặt đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Được, nếu như vậy mà vẫn không giải quyết được, chỉ cần có Chân Mẫn Du ở đó nhất định anh sẽ dẫn em đi cùng.” Triệu Tiệm An nhìn gương mặt xinh đẹp của Khương Mộc Ninh đang nhìn anh, rốt cuộc anh cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười thả lỏng.
“Hừ. Cũng không phải là chỉ mình cô ta, những cô gái khác cũng làm như vậy.” Đây là cô đang đề phòng xuất hiện thêm rắc rối, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm một người đàn ông ưu tú làm bạn trai, hôm nay vừa nghĩ đến là cô thấy phiền, bây giờ có rất nhiều cô gái không hề biết thế nào là dè dặt, chỉ cần cảm thấy người đàn ông này được sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, ngay cả khi người đó đã kết hôn cũng không thể ngăn cản bước chân theo đuổi tình yêu của họ.
“Tất nhiên, đó là chắc chắn.” Triệu Tiệm An không dám giải thích nhiều, lqd, dù sao tất cả yêu cầu của cô anh đều đồng ý. “Còn tức giận không?”
“Hừ, em tức giận lúc nào?” Khương Mộc Ninh cậy mạnh mang theo chút xấu hổ, liếc anh một cái, nhớ đến hôm nay cô tức giận cả nửa ngày, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng.
“Ha ha, không còn tức giận là tốt rồi, sau này có việc gì ít nhất em cũng nên đến trước mặt anh mà nói, đừng để chính mình buồn phiền.” Triệu Tiệm An nở nụ cười, nhưng ngay sau đó vẻ mặt anh lại thay đổi: “Dạ dày của anh đói lâu lắm rồi, em không nghe nó đang kêu gào sao?”
“Sao anh không nói sớm.” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, lông mày cũng nhíu chặt lại. “Chín giờ rồi, anh đói bụng như vậy thì phải làm sao? Sao lại không ăn cơm sớm một chút chứ.”
Triệu Tiệm An rất thức thời câm miệng, anh cũng không dám mở miệng giải thích anh vì ai đó mà đói bụng, dù sao thì tất cả cũng là do anh gieo gió thì gặt bão thôi.
Mặc dù Triệu Tiệm An ở một mình ngoài xã hội từ rất sớm, dđlqđ, nhưng Khương Mộc Ninh vừa vào phòng bếp của anh nhìn một cái, chỉnh tề sạch sẽ là một phẩm chất tốt, cô nhịn không được thở dài một cái, cô nghĩ Triệu Tiệm An trừ nấu nước thì chắc là sẽ không vào phòng bếp rồi. Cô đứng ở cửa phòng bếp quay đầu cười như không cười, vẻ mặt hứng thú nhìn Triệu Tiệm An: “Đi ra ngoài tìm chút đồ ăn thôi.”
Khương Mộc Ninh cùng Triệu Tiệm An xuống tầng tìm một nhà hàng gần đó giải quyết dạ dày cho anh, sau đó Khương Mộc Ninh lại bị anh dắt về nhà lần nữa thì lúc này cô mới ý thức được bây giờ đã muộn rồi.
“Chuyện đó, anh đưa em về trường học đi, kí túc xá sắp đóng cửa rồi.” Khương Mộc Ninh cúi đầu, rốt cuộc cũng có chút nhăn nhó nói.
Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, cười dịu dàng đề nghị: “Dù sao sáng mai em cũng vào học muộn, hơn nữa buổi chiều anh cũng mới bắt đầu học, không bằng ngủ ở đây một đêm đi, mai anh đưa em về trường được không?”
“Ngủ, ngủ ở chỗ này?” Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào Triệu Tiệm An, trái tim của cô đang đập không hề có quy tắc.
“Có hai phòng khách, bình thường đều có người quét dọn theo giờ đến dọn, em chọn một phòng là được.” Triệu Tiệm An cố gắng để vẻ mặt của anh có vẻ vô hại hơn, tránh dọa cho cô gái anh khó khăn lắm mới giữ lại được này chạy mất, đây chính là bước tiến triển rất lớn.
Khương Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút ảo não, vừa rồi cô khẩn trương cái gì cơ chứ?
Đến khi thoải mái nằm trên giường ấm áp, Khương Mộc Ninh đột nhiên nghĩ đến, đêm nay cô và Triệu Tiệm An không hề nói về vấn đề thích hay không thích, yêu hay không yêu. Cô cứng đờ trong nháy mắt, trừng to mắt không thể tin được, sau đó lại ảo não kéo chăn vùi đầu mình, vừa chán nản lại xấu hổ.
Đây là cô bị kích thích đến váng đầu rồi. Lại có thể không rõ ràng như vậy, thật sự không rõ ràng. Hồ đồ mặc Triệu Tiệm An vừa dắt tay lại còn ôm.
Như vậy, hiện tại hai người họ được gọi là quan hệ gì chứ?
Khương Mộc Ninh đau đầu cũng dần chìm vào giấc ngủ, Triệu Tiệm An bên kia đang nghĩ đến chuyện khoảng cách của hai người chỉ là một bức tường mà thôi, người trong lòng anh đang ngủ yên bình trong căn phòng bên cạnh, trong lòng anh thấy thỏa mãn, trở về phòng vẫn cười rất lâu, sau đó mới từ từ ngủ.
Sáng sớm hôm sau Khương Mộc Ninh hoảng hốt tỉnh lại, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, sau đó mới lười biếng rời giường.
Ngày hôm qua sau khi quậy một phát, hình như cả người cũng thoải mái hơn nhiều, cô đứng trong phòng tắm riêng, nhìn gương mặt hồng hào mập mạp của người trong gương, hình như tâm trạng của người đó rất tốt. Rửa mặt xong, cô hơi khẩn trương đi ra ngoài, mới vừa đi đến phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm.
Triệu Tiệm An từ phòng bếp đi ra, trên tay anh còn đang bưng một bát cháo đang bốc hơi nóng, thấy Khương Mộc Ninh đang kéo kéo dép lê đứng trong phòng khách, trên mặt anh nở nụ cười rực rỡ.
“Anh cũng nghĩ em sẽ nhanh chóng tỉnh lại, anh mua đồ ăn sáng rồi, không biết em thích ăn loại nào?”
Khương Mộc Ninh vừa nhìn, trên bàn bày không ít đồ ăn: sữa đậu nành, cháo trắng, bánh tiêu, bánh nướng, bánh bao ……. Cho nên, đây là anh mua tất cả những món ăn sáng bên ngoài về sao? Mặc dù cô là người có thể ăn, nhưng tuyệt đối cũng không thể ăn hết một bàn đầy đồ ăn như này được, đúng không?
“Đàn anh…… Đây cũng nhiều quá rồi….” Khương Mộc Ninh nuốt một ngụm nước miếng, mở to mắt, xem ra đang rất khó xử.
“Cũng không phải muốn em ăn hết tất cả, em thích ăn cái gì thì ăn cái đó, như vậy lần sau anh cũng biết phải mua gì.” Triệu Tiệm An cười đặt bát trong tay xuống, gọi Khương Mộc Ninh đi đến: “Mau đến ăn đi, ăn xong anh đưa em về trường.”
Khương Mộc Ninh thấy Triệu Tiệm An vừa rồi nói là ‘lần sau’ khiến trên mặt cô bắt đầu đỏ lên, khẽ cúi đầu, ngại ngùng đi đến.
Nụ cười của Triệu Tiệm An hơi cứng lại, cô gái vừa rửa mặt xong mang theo chút nhẹ nhàng thoải mái, làn da nhẵn nhụi, ngón tay anh ngứa ngáy đến phát run, trong lòng anh đang do dự, nếu bây giờ anh động tay động chân thì có thích hợp không nhỉ? Đợi đến khi Khương Mộc Ninh yên tĩnh ngồi xuống bàn ăn, lúc này anh mới khẽ thở dài, sự nhộn nhạo trong lòng cũng chỉ có tăng mà không giảm.
Được rồi, vẫn phải từ từ thôi, cũng đã nắm tay và ôm rồi, gấp quá cũng không hay, dọa khiến cô ấy chạy mất, đuổi trở về cũng mất rất nhiều sức lực.
Hai người ngồi đối diện hai bên trên bàn ăn, Khương Mộc Ninh chọn một bát cháo hoa, một miếng bánh quẩy chấm tương du, cộng thêm tám cái sinh tiên, ăn đến khi bụng cô cũng tròn xoe, lúc này mới xấu hổ buông đũa xuống: “Em đi rửa tay.” Đợi đến khi cô rửa mặt và rửa tay xong, đi ra khỏi phòng tắm thì bàn ăn đã được dọn sạch sẽ, Triệu Tiệm An đang cầm một chiếc khăn bông lau tay, cười cười nói với cô: “Đi thôi, lái xe chậm chậm đi là vừa đúng giờ.”
Nói xong, lập tức đi tới nắm tay Khương Mộc Ninh ra ngoài.
Khương Mộc Ninh khẽ cúi đầu, tầm mắt dừng chỗ bàn tay của hai người, trong lòng rối rắm. Cũng không phải lần đầu tiên nắm tay, hiện tại vẫn rối rắm vấn đề thân phận thì hình như cô phát hiện quá muộn đúng không? Hiện tại lại thỏa luận còn thích hợp không?
Sau khi về trường học vẫn còn sớm, Khương Mộc Ninh muốn về phòng ngủ cầm sách, Triệu Tiệm An dừng xe ở cửa Đông.
“Đúng rồi, luận văn của em viết sao rồi?” Triệu Tiệm An không muốn người nào đó nhanh chóng xuống xe, tay phải tùy ý khoác lên chỗ dựa của ghế phụ, quay đầu lại bình tĩnh hỏi.
“Cũng sắp xong rồi.” Nói đến vấn đề suýt bị cô quên mất khiến Khương Mộc Ninh tràn đầy xấu hổ, mở to mắt, mang vẻ mặt lấy lòng, đây chính là chuyện lớn nghiêm túc đó. “Nếu không, đàn anh, bao giờ thì anh rảnh, nhìn giúp em đi được không?”
“Bao giờ nộp?” Triệu Tiệm An gõ nhẹ ngón tay trên thành ghế, giống như mang theo chút rung động, ánh mắt mỉm cười nhìn Khương Mộc Ninh, tập trung mang theo chút nóng rực.
“Thứ sáu tuần này.” Khương Mộc Ninh nhớ lại thời gian hôm qua lớp trưởng nói.
“Ừ, còn mấy ngày nữa. Tối nay anh bận, chiều nay học xong thì anh phải về công ty rồi, em copy luận văn sang usb nhé, tối mai mang tới phòng ngủ của anh đi, chỗ anh có máy in, nhân tiện giúp em in luôn.”
Mắt Khương Mộc Ninh sáng lên, vội vàng gật đầu: “Vâng.” Đây chính là chuyện cầu cũng không được đó.
Editor: suýt quên đăng bài. Hu hu. Già rồi nên lẩm cẩm.