Editor: Voicoi
Ra khỏi phòng ăn, Triệu Tiệm An nhìn thẳng phía trước, động tác nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đung đưa của Khương Mộc Ninh, thấy bàn tay trong tay anh đang giãy giụa anh lập tức nắm chặt lại, cho đến khi Khương Mộc Ninh bỏ qua, im lặng mặc anh dắt đi, lúc này anh mới cười cười, thoải mái dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô.
Trên đường, Khương Mộc Ninh vẫn luôn cắn chặt môi, trong lòng cô đang có sự đấu tranh mạnh mẽ.
Cuối cùng nên ầm ĩ tiếp tục phản đối, hay nên làm hòa đây?
Cô suy nghĩ suốt dọc đường đi, mãi đến khi cô phát hiện cô bị anh kéo về phòng ngủ của anh thì mới phản ứng lại, cô hơi bĩu môi, phản đối: “Em muốn về phòng ngủ.”
“Ngoan, bây giờ đến phòng anh ngồi một chút, chúng ta nói chuyện thật tốt.” Triệu Tiệm An nhẹ giọng dỗ dành, bàn tay anh cũng không hề thả lỏng. Muốn tìm một chỗ yên tĩnh trong trường học thực sự quá khó khăn, anh nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có phòng ngủ của anh thôi.
Khương Mộc Ninh nhẹ thở dài trong lòng, chính cô cũng rõ ràng, hai người bọn họ thật sự cần nói chuyện một chút, nguyên nhân gây nên căng thẳng cũng không phải do một chuyện, mới có một ngày mà trong lòng cô đã đang đấu tranh muốn chết, nếu như cứ không mặn không lạt như vậy thêm mấy hôm nữa thì cô cũng không biết sẽ như thế nào.
Vì thế cô cũng không từ chối, ngoan ngoãn theo Triệu Tiệm An về phòng ngủ của anh.
Người cũng đã vào đến địa bàn của mình, Triệu Tiệm An cũng không còn gấp gáp như trước, anh bình tĩnh nấu một bình nước sôi, mở một hộp trà xanh mới, rót vào hai ly thủy tinh, một ly đưa vào tay Khương Mộc Ninh, sau đó mới kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện Khương Mộc Ninh.
“Em uống thử xem, đây là lá trà trên núi ở quê nhà anh, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng anh cảm thấy hương vị cũng không kém bao nhiêu so với những loại trà nổi tiếng.” Nói xong, chính anh cũng bưng ly còn lại lên uống một ngụm.
Khương Mộc Ninh cảm thấy quanh chóp mũi là một mùi thơm mát, lqd, lại nhìn thấy những chồi trà nổi lên trong ly trà xanh biếc, cô nhịn không được cũng uống một ngụm. Thoáng chốc, trong miệng đều là hương vị thơm ngát, Khương Mộc Ninh chậc chậc than một tiếng, cô lại uống thêm mấy ngụm.
“Tí nữa em cũng cầm một hộp về uống đi.” Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh thích, anh lập tức nói thêm.
Khương Mộc Ninh cúi đầu giống như cô đang nghiêm túc đánh giá cái ly, cô ừ một tiếng như có cũng được mà không có cũng không sao.
Triệu Tiệm An thấy không khí ấm áp, anh vội vàng để cái ly xuống bàn, anh nhẹ nhàng kéo một tay Khương Mộc Ninh đến nắm chặt trong lòng bàn tay, quyết đoán nói: “Mộc Ninh, chuyện lần này đều là lỗi của anh, là do anh độc đoán, anh không nghĩ đến cảm nhận của em.” Triệu Tiệm An nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Mộc Ninh, anh nói: “Sau này anh sẽ không như vậy nữa. Nếu anh không lỡ để em đi xa, thì anh cũng hỏi ý kiến của em trước, sẽ không quyết định thay em.”
Vốn Khương Mộc Ninh cũng đã mềm một nửa, bây giờ Triệu Tiệm An thẳng thắn thành khẩn nhận sao, còn nói không muốn phải cách xa cô nên cô cơn tức của cô cũng bay sạch, nhưng chuyện này vẫn phải nói rõ ràng, cho nên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Triệu Tiệm An.
“Đàn anh, không nói đến mối quan hệ của chúng ta hiện tại chỉ là tình yêu, mà ngay cả…. ngay cả tương lai, khi chúng ta thật sự kết hôn, em cũng vẫn là bản thân em, chuyện của em hay của anh thì chúng ta cũng nên cùng bàn bạc chứ không phải do mình anh quyết định, hơn nữa đây là việc liên quan đến bản thân em, anh có thể đưa ra ý kiến cho em, nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là em.”
Triệu Tiệm An thở dài, anh kéo Khương Mộc Ninh ôm chặt trong ngực.
Khương Mộc Ninh có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng không giãy giụa trong lòng anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh trên đầu cô, sự buồn phiền trong lòng cô cũng bay sạch.
“Mộc Ninh, rất xin lỗi…. Anh nghĩ chuyện này do quản lí Phạm Văn tự quyết định, anh nghĩ là em cũng không muốn đi…. Nhưng mặc kệ là lí do gì, đều là do anh sai, anh thề, sau này tuyệt đối không tái phạm.”
Khương Mộc Ninh nghe giọng nói mang theo sự than thở của Triệu Tiệm An, thật sự cô cũng không muốn làm khó anh. Cãi nhau không phải biện pháp tốt để giải quyết vấn đề, tuy nhiên, người với người sống chung không thể tránh được những lúc không cùng quan điểm, tránh không được những lúc cãi cọ đôi câu, có thể là hai người đang yêu hoặc giữa vợ chồng cãi vã là một chuyện làm tổn thương tình cảm, sau khi cãi vã, cũng không phải chỉ có một người đau khổ, nếu là cả hai bên cùng khó chịu thì sao phải làm như vậy đây?
“Đàn anh, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa ….” Hương vị đó thật sự không dễ chịu.
“Được.”
Lần đầu tiên cãi vã cũng chỉ đến ngày hôm sau là đóng màn kết thúc. Khương Mộc Ninh nghĩ, chuyện lần này cũng có một ỹ nghĩa nhất định, ít nhất, sau này khi gặp chuyện gì, cô và Triệu Tiệm An cũng có thể nghĩ đến suy nghĩ, cảm nhận của người kia. Thật ra cô cũng đồng ý bàn bạc với anh chứ không đồng ý nghe theo sự sắp xếp của người khác. Mặc dù cô còn trẻ, va chạm xã hội còn ít, lqd, nhưng cô cùng có những mong muốn những suy nghĩ của riêng mình.
Mặc dù tấm màn cãi nhau của hai người được buông xuống, nhưng chị Phạm Văn cũng đã sắp xếp một thí sinh khác, Khương Mộc Ninh cũng không tiện yêu cầu: Chị Phạm Văn ơi, đổi lại người đi ạ.
Lại nói, cuối cùng thì cô cũng không nghĩ cho rõ ràng, cuối cùng cô có muốn đi không. Mặc dù đó là một cơ hội, nhưng nếu nói thật lòng, thì cô có phần không bỏ được Triệu Tiệm An, dù sao đó cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Sau khi học kì chính thức bắt đầu, Triệu Tiệm An lại trở thành người bận rộn, bình thường thời gian của anh cũng dành một phần cho học tập, nên thời gian cuối tuần càng thêm bận rộn, anh mới vừa dỗ dành được bạn gái lại nhận được điện thoại của Thích Thành, anh chỉ có thể ôm chặt Khương Mộc Ninh tìm kiếm an ủi một lúc, lqd, sau đó lưu luyến không rời bước đi.
Đến khi Khương Mộc Ninh về phòng ngủ, Vạn Manh Manh đến trước mặt cô nhìn kĩ vài lần, đến khi Khương Mộc Ninh cảm thấy kì lạ đẩy vai Vạn Manh Manh ra: “Cậu đang làm gì thế hả? Kì lạ.”
“À. Không có chuyện gì rồi. Hết mưa trời lại sáng.” Vạn Manh Manh hoan hô một tiếng, dùng một chưởng mạnh mẽ vỗ vào vai Dư An Dao, đổi lấy một ánh mắt xem thường của Dư An Dao vì đau.
Khương Mộc Ninh cúi đầu về chỗ mình, trở lại chỗ ngồi, trên mặt cô cũng bắt đầu đỏ lên.
Mặc dù cô không nói nhưng bạn cùng phòng cô cũng đều nhìn thấy, họ sợ tâm trạng cô không tốt nên cũng không dám hỏi nhiều…..
Tối, Mai Lộ về, mạnh mẽ kéo Khương Mộc Ninh cùng đi ăn cơm.
“Sắp tới phải bắt đầu thực tập, tớ cũng phải về nhà, đêm nay chúng ta không say không về, quậy phá một lần thật lớn.”
Khương Mộc Ninh nghe vậy cũng bắt đầu thấy buồn bã. Bốn năm đại học cũng chỉ còn nửa năm, bắt đầu từ bây giờ họ cũng phải đối mặt với sự ly biệt rồi. Bốn năm, lúc báo danh năm nhất cũng chỉ cảm thấy con đường trưởng thành còn rất xa xôi, cho tới năm bốn, lại quay đầu lại họ mới phát hiện ra thời gian cũng chỉ như một cái chớp mắt.
Thời gian bốn năm, tính trong khoảng thời gian của cuộc đời thì cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng đây lại là một quãng thời gian khó quên nhất trong trí nhớ của cô trên cả đời này, là thời gian nhàn nhã nhất, dư thừa nhất, những năm tháng thanh xuân nhất, sau lần này, sẽ không còn.
Bọn họ thuê một phòng nhỏ ở trên tầng của nhà ăn trong trường học, bốn người, mặc dù không uống nhiều, nhưng đáng giận là không khí không cho phép, mọi người đều có chút say, xộc xệch đỡ nhau, vỗ lưng, rõ ràng đang cười nhưng khóe mắt lại có chút nước mắt.
Người sống trên đời, trong cuộc sống luôn có những người rời đi, cũng có những người đi đến. Cho nên, ly biệt, thật ra cũng chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng cô vẫn không nhịn được, trong lòng chỉ toàn buồn bã, dù sao, bọn họ cũng không có thói quen ly biệt…….
Nửa tháng sau, Mai Lộ thu dọn xong hành lí, cùng với Lôi Ngư rời đi. Cô ấy ở thành phố S, ngồi xe lửa cũng khoảng bảy, tám tiếng, ba người Khương Mộc Ninh cùng nhau nở nụ cười tiễn cô ấy.
Bọn họ cũng đã nói rõ ràng, tiễn thì được nhưng không được phép khóc, bởi vì, họ cũng chỉ là tạm thời chia tay, cũng không phải là sau này không gặp nhau nữa.
Sau khi Mai Lộ đi một ngày, Vạn Manh Manh cũng đi, cô ấy cũng về nhà thực tập. Lần này, Triệu Tiệm An rảnh, Khương Mộc Ninh và Dư An Dao cùng đưa cô ấy vào phòng đợi.
Tiễn Vạn Manh Manh đi, Khương Mộc Ninh và Dư An Dao ở lại cũng chỉ nhìn nhau cười một tiếng, hai người đều cảm thấy may mắn, ít nhất, hai người họ vẫn có thể ở cùng nhau, mặc dù, có lẽ cũng chỉ là mấy tháng nữa.
Vốn là, Hứa Lê cũng đã tìm xong một công ty cho Khương Mộc Ninh đi thực tập, bà muốn Khương Mộc Ninh về nhà thực tập, lúc đó cô kinh ngạc đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, cô chỉ sợ tật xấu cố chấp của mẹ cô lại tái phát, thật may, trải qua nguyên lí bảo vệ quyền lợi bản thân của Khương Mộc Ninh, cuối cùng Hứa Lê cũng hiểu rõ công ty Khương Mộc Ninh thực tập tốt hơn công ty bà tìm cho cô nhiều, về sau, Hứa Lê cũng không kiên trì đến cùng, chỉ dặn Khương Mộc Ninh khi đi làm nhất định phải cẩn thận, đi ra ngoài không được tùy ý phát cáu, tuy chỉ là thực tập, nhưng cũng không thể như trong trường học được.
Khương Mộc Ninh nghe xong chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng cô cũng cảm thấy chút chột dạ.
Hiện tại cô mang bạn trai về có phải sẽ bị cắt chân không?
Nhà cô ở gần trường trung học cơ sở, cô đang học năm hai đại học thì có một cô giáo ở trường trung học đột nhiên thông báo con gái mất tích, sau một thời gian tìm kiếm phát hiện ra cô ta lại đi theo bạn trai về quê người kia sinh con, đến khi cô giáo kia tóm được người thì bụng của cô con gái kia cũng to lắm rồi, tuy nói học đại học năm hai là có thể nhận giấy đăng kí kết hôn rồi, nhưng trong thị trần nhỏ mà nhà họ Ninh đang sống vẫn là một chuyện gây ra sóng to gió lớn, cũng có thể coi như một tin hót. Cuối cùng cô giáo kia cũng phải đồng ý, đen mặt lấy hộ khẩu ra để con gái là người bạn trai cùng lớp kia thuận lợi đi đăng kí. Sau đó cô con gái kia cũng tạm nghỉ học để sinh con. Hứa Lê cũng nắm lấy cơ hội này, mạnh mẽ giáo dục một lần, lời lẽ nghiêm khắc dặn dò Khương Mộc Ninh tuyệt đối không được mắc phải.
“Mộc Ninh à, đàn ông tốt ở bên ngoài rất nhiều, con đừng yêu đương trong trường học nhé.”
Khương Mộc Ninh nhớ rất rõ ràng, cho nên cô cũng không dám nói mình đã có bạn trai.
Hôm nay, có thể lừa gạt được hôm nào thì hay hôm đó thôi….
Khi người trong phòng ngủ đi hết, Khương Mộc Ninh và Dư An Dao cũng bắt đầu chính thức thực tập.
Dư An Dao cũng thu dọn đồ đạc về nhà rồi, ngày đó Khương Mộc Ninh cũng bị Triệu Tiệm An nhìn chằm chằm vào đồ đạc của cô, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp chuyển đồ đến nhà anh.
Nhìn gian phòng quen thuộc, Khương Mộc Ninh muộn màng nghĩ: “Bây giờ họ chính thức ở chung sao?”
Thực tập đến tháng sáu bắt đầu bảo vệ luận văn tốt nghiệp, nhưng vẫn còn mấy tháng nữa đấy……