Hoa Đào Rực Rỡ

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sợ làm người khác chú ý, Vân Cẩn cố ý đưa Tung Tung đến đơn vị trước nửa tiếng, vào đến phòng làm việc bèn khóa cửa lại, dặn dò con: “Con ngoan ngoãn ngồi chơi điện thoại di động của mẹ, không được nghịch, biết không?”

“ Vâng.” Tung Tung lấy di động trong túi xách của mẹ, ngoan ngoãn ngồi trên sofa bên cạnh.

Diêu Phức Vân đến sau, thấy Tung Tung ngồi trên ghế sofa, tò mò hỏi: “Hôm nay có lãnh đạo đến kiểm tra mà sao em lại đưa Tung Tung đến, ngộ nhỡ lãnh đạo thấy chẳng phải lại bị phê bình sao?”

“ Em cũng là bất đắc dĩ thôi, hôm nay các giáo viên trong vườn trẻ đi họp, được nghỉ một ngày, Tung Tung không có chỗ đi, em lại không thể để nó trong nhà một mình được.” Vân Cẩn khổ sở nói.

Diêu Phức Vân nói: “Em nói sớm với chị một tiếng có phải tốt rồi không, chị bảo lão Triệu xin phép nghỉ một ngày trông Tung Tung giúp em, dù gì đi nữa cơ quan bọn họ có xin nghỉ một ngày cũng không việc gì.”

Vân Cẩn cười cười: “Vậy thì không tốt lắm, Cục trưởng Triệu công việc bận rộn như vậy sao em có thể để anh ấy trông Tung Tung được.”

Diêu Phức Vân xem thường nói: “Cục trưởng thì sao, không khoa trương chút nào mà nói, con gái chị chính là theo anh ấy lớn lên đó, lúc chị vừa sinh xong đứa bé phải tham gia hạm đội nữ binh ở Nam Hải, anh ấy lại không chịu theo quân, con gái không ai trông, anh ấy phải trông suốt.”

“ Chị Diêu thật có phúc, Triệu cục là một người đàn ông tốt hiếm có đấy.” Vân Cẩn khen tặng một câu. Diêu Phức Vân rất thích nghe nhưng lời này, chỉ cần khen tặng chồng thì chị ấy rất vui.

Tung Tung chơi điện thoại một lát thấy không còn thú vị, nhớ tới quân hạm mẹ nói, nâng đầu nhỏ lên: “Mẹ, con muốn đi xem quân hạm.”

“Bây giờ không được, đợi buổi trưa mẹ dẫn con đi.” Vân Cẩn đã sớm nghĩ, lãnh đạo xuống kiểm tra, chắc cũng không ở lại quá lâu, cùng lắm là ăn một bữa trưa, sẽ không ở đến buổi chiều, đợi đến buổi chiều cô sẽ đưa con đi xem mô hình quân hạm chắc sẽ không làm người khác chú ý.”

Buổi trưa, vì phải chăm sóc Tung Tung, Vân Cẩn và Diêu Phức Vân phải thay nhau xuống phòng ăn ăn cơm, hỏi thăm mọi người thì được biết lãnh đạo đã rời cơ quan, đi thăm bộ đội phía dưới, lúc này Vân Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều, Vân Cẩn đưa Tung Tung đến khu triển lãm lịch sử quân đội xem mô hình quân hạm, tên nhóc nhìn thấy những thứ này thì rất hưng phấn, hết chạy đông lại chạy tây, Vân Cẩn chỉ có thể đi sau nó, níu quấn áo nó, bế nó lên không cho nó chạy loạn nữa.

Bế con đi gần một canh giờ, lại còn phải không ngừng giảng giải lai lịch với hình dáng quân hạm cho nó, bắp chân Vân Cẩn dường như muốn rời ra, đành phải cho nó xuống để nghỉ ngơi một lát.

Tung Tung lôi kéo tay mẹ: “Mẹ, con còn muốn xem quân hạm lớn hơn.”

“ Mẹ mỏi quá, con trai ngoan, cho mẹ nghỉ ngơi một lát.” Vân Cẩn tựa vào cửa sổ, thở hổn hển.

Đứa trẻ nào có chịu nhàn rỗi, ôm quả cầu nhỏ, nhanh như một làn khói, thừa dịp Vân Cẩn nghỉ ngơi chạy theo người ta đến cửa triển lãm nhìn vào trong.

Nhìn thấy Tung Tung chạy ra ngoài, Vân Cẩn liền đuổi theo nhưng sợ quấy rầy lãnh đạo nên cô không dám gọi to chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên nhóc kia.

Vậy mà vẫn không thể tránh được, bọn họ và đoàn người ban lãnh đạo thế mà vẫn đụng mặt.

Mấy vị lãnh đạo và thủ trưởng đi thị sát đã sắp đến tầng hai, vừa mới qua chỗ rẽ cầu thang liền nhìn thấy một đứa bé tầm hai ba tuổi đang chạy theo quả bóng về phía trước, nó thấy người đi phía trước cũng không tránh, mọi người không hẹn mà cùng dừng bước lại.

Đây là con nhà ai, sao đúng lúc này lại đến đây gây sự, gặp tình huống này Hạ Văn Mục rất tức giận, thừa dịp lãnh đạo chưa phát hiện Hạ Văn Mục bước tới trước muốn bế đứa bé đi.

Tung Tung nhìn thấy một nhóm lớn các chú Giải Phóng Quân, đôi mắt sáng ngời chớp chớp không hề tỏ ra sợ hãi mà chỉ tò mò. Tầm mắt nó di chuyển cuối cùng dừng lại trên gương mặt một sĩ quan trẻ tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trở nên rất vui vẻ.

“Ba----“

Tung Tung thét lên một tiếng làm không khí vốn dĩ khẩn trương trong nháy mắt bỗng thay đổi, mọi người thấy nó vui vẻ nhào vào người sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh thủ trưởng, khuôn mặt vui vẻ hớn hở tựa như mấy trăm năm không được nhìn thấy ba, làm tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối.

Gương mặt viên sĩ quan kia vốn nghiêm nghị mà lúc này khi vật nhỏ bỗng ùa vào lòng dường như tan băng, ôm lấy đứa nhỏ: “WOW!! Làm sao con lại ở chỗ này.”

Tung Tung hưng phấn ôm cổ ba: “ Mẹ dẫn con tới.”

Nghe được hai chữ mẹ, hai mắt viên sĩ quan kia tỏa sáng, hạ thấp giọng: “Mẹ đâu?”

“Mẹ đang lên ca.” Tung Tung quay đầu lại chỉ chỉ. Viên sĩ quan nhìn theo hướng tay đứa bé, quả nhiên thấy Vân Cẩn đang đứng cách đó không xa.

“ Tung Tung ----“ Vân Cẩn chỉ liếc nhìn viên sĩ quan một cái rồi tầm mắt lại quay lại trên người con trai lần nữa.

Tung Tung thấy mẹ nghiêm mặt, không dám trì hoãn, giùng giằng từ trong ngực ba muốn trượt xuống, quan quân không cưỡng lại được con, đành bế nó tới chỗ mẹ nó.

Không đợi viên sĩ quân mở miệng, Vân Cẩn đón lấy con từ trong tay ba nó, quay đầu bước đi.

Viên sĩ quan tiu nghỉu đứng tại chỗ nhìn hai mẹ con bước đi, vài phút sau mới nhớ mang quả cầu nhỏ bị rơi ở chân trả lại cho con.

Hạ Văn Mục và mọi người ở đây bị một màn này làm cho kinh hãi.

Người sĩ quan trẻ tuổi này không phải là ai khác mà chính là người xuống thị sát công đoạn lắp ráp thiết bị Đinh Kiêu- con trai của Bộ trưởng Đinh Chí Tường, Đinh Chí Tường bởi vì tạm thời có việc nên đã rời đi trước.

Chuyện gia đình này đúng là quá bí mật, thì ra Đinh Kiêu không chỉ đã kết hôn mà còn có con trai hơn nữa mẹ của đứa bé đó không phải ai khác lại chính là người không có chút danh tiếng nào trong đơn vị bọn họ, cán bộ tuyên truyền Mạnh Vân Cẩn.

Nhưng cũng kì lạ thay, bình thường Đinh Kiêu này không ai bì nổi, trong thành phố cũng là một công tử nổi tiếng, thế mà gặp Mạnh Vân Cẩn thì một câu cũng không dám nói, trơ mắt nhìn cô bế con đi không nói lại còn nhặt quả bóng nhỏ con trai đánh rơi mang qua.

Nhìn bóng dáng hai mẹ con họ biến mất nơi cuối hành lang, Đinh Kiêu còn không nỡ rời đi, Bộ trưởng ra hiệu ý bảo Hạ Văn Mục đi dò nghe, hắn cũng hiểu ý dùng ánh mắt đáp lại bảo bộ trưởng cứ yên tâm.

Vân Cẩn ôm thật chặt Tung Tung, trở lại phòng làm việc rồi mới thở dài một cái, mồ hôi tuôn ra giữa những ngày hè.

Nhớ chuyện vừa rồi, tức lại chạy lên não, cô hung hăng quát con: “Mẹ đã bảo con không được chạy lung tung sao con không nghe lời mẹ, đã bảo với con bao nhiêu lần rồi đây là đơn vị, lần sau mẹ sẽ không cho con tới đây nữa, nhốt con trong nhà xem con làm thế nào!”

Uy hiếp thêm đe dọa làm Tung Tung sợ hãi vội vàng xin mẹ tha thứ: “Mẹ , con sẽ nghe lời mẹ mà, mẹ đừng tức giận.”

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Tung Tung, Vân Cẩn liền mềm lòng, hôn con trai một cái: “Về sau không được chạy lung tung nếu không mẹ sẽ đánh đòn con. “

Nhớ tới cha đứa nhỏ, Vân Cẩn lại phiền lòng, với tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ không chịu bỏ qua cho cô, không bằng thừa lúc anh còn chưa kịp ra tay cô nên chạy trước.

Mặc xong áo khoác cho Tung Tung, Vân Cẩn đang muốn đi ra ngoài thì bị Hạ Văn Mục ngăn ở cửa.

“Cô đến phòng làm việc của tôi , tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Giọng nói của Hạ Văn Mục chân thật đáng tin, thái độ lại có vài phần phức tạp.

Vân Cẩn không thể làm gì khác đành nhờ Diêu Phức Vân trông hộ Tung Tung: “ Chị Diêu, chị giúp em trông nó, một lát em trở lại.” Diêu Phức Vân gật đầu một cái rồi bế Tung Tung đi chơi.

Trong phòng làm việc, Hạ Văn Mục đang trầm tư, nghe thấy Vân Cẩn gõ cửa thì cho cô vào.

“ Chính ủy Hạ, em biết đưa con tới đơn vị sẽ gây ảnh hưởng không tốt, nếu không phải tình huống đặc biệt em cũng không dẫn nó tới. Em đảm bảo lần sau sẽ không như thế này nữa.” Vân Cẩn quyết định đánh đòn phủ đầu thừa nhận sai lầm, dù biết rõ cái mà Hạ Văn Mục quan tâm không phải cái này.

Hạ Văn Mục chỉ tay xuống chiếc ghế xoay đối diện bàn làm việc: “ Ngồi xuống rồi nói.“ Vân Cẩn nghe lời ngồi xuống, trong lòng lại lo lắng không yên.

“ Tiểu Mạnh à, con người tôi cô cũng biết, nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện thường không hay vòng vo, buổi chiều ngày hôm nay xảy ra chuyện như vậy làm sao cô lại không nói trước với tôi một tiếng. “Hạ Văn Mục chậm rãi chuyển chủ đề.

Người ngoài nhìn vào ai cũng thấy Đinh Kiêu rất thương hai mẹ con này, lời nói cũng không nói nặng, nếu không thì hôm nay cô đã xui xẻo rồi.

“ Thật xin lỗi chính ủy, hôm nay các giáo viên trong vườn trẻ đi họp, em cũng không còn biện pháp nào khác mới mang con tới, khi em trở về sẽ viết bản kiểm điểm, tự kiểm điểm bản thân.” Vân Cẩn giả bộ không hiểu ý của Hạ Văn Mục, tiếp tục tự nhận sai lầm.

Thấy cô rõ ràng là có thái độ khác lạ với Đinh Kiêu, cố ý tránh nặng tránh nhẹ, Hạ Văn Mục có thể đóan được, cô không muốn nhắc tới Đinh Kiêu, đành phải chủ động nói: “Cô và tham trưởng Đinh….”

Thấy trước mắt không thể tránh được, Vân Cẩn vuốt vuốt tóc, xem thường: “Em với anh ấy đã ly hôn.” Trong mắt người khác Đinh Kiêu có cao cao tại thượng, ngạo mạn thì ở trong mắt cô cũng chỉ là một người chồng trước bị cô vất bỏ.

Thái độ này thì đúng là vợ rồi.

Vốn Hạ Văn Mục đang tính toán trong lòng, có lẽ cô chỉ là tình nhân của Đinh Kiêu, nếu không thì chuyện anh ta kết hôn không thể nào không nghe người ta nhắc tới, Mạnh Vân Cẩn này cũng cố ý, cô đã đến đây hai năm rồi, trong lí lịch ghi là đã ly hôn, nhưng không ngờ cô lại là………

Hạ Văn Mục hối tiếc sao mình lại không sớm nghĩ ra, không thì sao cô có thể vào được đơn vị này?

Ngành này của bọn họ tuy trực thuộc hải quân, nhưng cấp trên ở công đoạn lắp ráp lại là chủ quản bộ môn, cũng là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, cha làm cấp trên của con dâu, thân phận như vậy cũng không ai nghĩ tới.

“ Đây là chuyện cá nhân của cô, theo lý mà nói, trong tổ chức không có quyền can thiệp nhưng chúng ta dù sao cũng là đơn vị quân sự, đại biểu hình tượng của quân đội nhân dân, từng cử chỉ hành động đều làm người khác chú ý không nói, đối với cô cũng gây ảnh hưởng không nhỏ…….” Hạ Văn Mục chưa bao giờ lực bất tòng tâm như giờ phút này, cảm giác có những câu muốn nói nhưng lại không biết phải nói ra sao.

Tính tình Đinh Kiêu vốn dĩ ngang bướng, đặc biệt đầu óc lại thông minh, có nhiều ý tưởng hay, ở trong trung đoàn hai rất có danh tiếng, ngay cả ba anh ta cũng không quản được anh ta nên sau khi anh ta đi du học về nước cố ý đặt anh ta đến đơn vị nghiên cứu khoa học cho anh ta mài dũa, người bình thường không ai dám chọc tới anh ta, nay vợ anh ta lại nằm trong tay mình, sau này công việc triển khai như thế nào đây? Hạ Văn Mục cảm thấy mình đau hết cả đầu.

“ Chuyện này anh coi như không biết là được rồi, chuyện của em và cha của Tung Tung bọn em sẽ tự xử lí, anh không cần lo lắng, anh ấy chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc.” Ngoài mặt Vân Cẩn tuy nói thế nhưng trong lòng thật ra cũng không dám chắc Đinh Kiêu có tới quấy rầy cô hay không.

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Hạ Văn Mục cười cười. Người ta đã nói như thế thì mình nói gì cũng không thích hợp nữa rồi.

Vân Cẩn vừa muốn đi, Hạ Văn Mục lại gọi cô lại: “Đúng rồi tối nay trong bộ có chiêu đãi tiệc, cô đưa con đi tham gia một chút.”

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng hôm nay em thấy hơi mệt mỏi, em muốn đưa con về nhà nghỉ sớm một chút.” Vân Cẩn cười cười với Hạ Văn Mục rồi rời đi.

Chỉ nghĩ một chút cũng đoán được đây nhất định là chủ ý của Đinh Kiêu, bữa tiệc trong bộ, cô có tư cách gì mà tham dự? Hơn nữa Hạ Văn Mục còn cố ý bảo cô đem Tung Tung theo càng khẳng định chắc chắn là vậy.

Trên đường lái xe về nhà, Tung Tung không ngừng la hét muốn đi MacDonal chơi, Vân Cẩn không còn cách nào khác đành phải lái xe cho nó đi, nhưng trước khi đến đó cô đã nói trước với nó, chỉ cho phép đến đó chơi không cho phép ăn đồ ăn ở đó.

“ Đồ ăn ở đó không tốt cho sức khỏe, ăn vào sẽ bị mập, con cũng đã đủ mập rồi không thể ăn nữa.” Vân Cẩn nói với Tung Tung, nó chớp đôi mắt nhỏ, cười nói: “Mẹ, con chỉ ăn một cái bánh kem quế thôi.”

Vân Cẩn sờ sờ cái đầu nhỏ của con, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, công trình khi nào đã đến giai đoạn lắp ráp gần xong rồi mà cô một chút tin tức cũng không biết?

Nghĩ lại cũng không lấy gì làm lạ, hai năm nay tâm tư của cô luôn đặt trên người con trai, đi họp thì mệt rã rời, bình thường không hay xem tivi, cũng không để ý đến chuyện bên ngoài thì làm sao có thể biết được những chuyện lớn. Tính tình Đinh Kiêu lại nóng nảy, cũng không bao giờ nói chuyện ba thăng chức với mình.

Ở MacDonald chơi đến hơn chín giờ, Vân Cẩn và Tung Tung mới trở về nhà, vừa mới vào cửa phòng khách đã nhìn thấy đèn trong nhà đang sáng. Không cần phải nói cũng biết, đã có người hành động trước cô một bước.

“ Em cho Tung Tung đi đâu vậy? “ Quả nhiên giọng nói của Đinh Kiêu từ trên ghế sofa truyền tới, đợi khi Vân Cẩn lấy lại tinh thần thì thấy anh đang quay lại nhìn mình.

“ Làm sao anh có thể vào được đây?” Vân Cẩn không trả lời mà trợn mắt lên hỏi ngược lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio