Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán

chương 4-4: khúc biến tấu thứ tư (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Type: chuot tery

“Đúng rồi.” Nhớ ra một vấn đề quan trọng chưa từng hỏi bao giờ, Nguyễn Lập Đông thu ánh mắt từ chị gái về. “Tiêu Nghiên thích chị em bao lâu rồi?”

“Không biết nữa, chuyện yêu đương này anh chỉ nhạy cảm với em.” Với những người khác, anh vốn không quan tâm cho lắm.

Câu trả lời của Cận Hoài Lý khiến Nguyễn Lập Đông sướng rơn. Yêu vốn là một chuyện đầy hạnh phúc, được trở thành mối tình đầu của một người lại càng là chuyện khiến người ta cảm thấy ấm áp. Nếu được, cô cũng muốn trở thành người kết thúc tình yêu của anh.

“Này, tối nay em muốn ngủ cùng anh.”

Cô nhìn Cận Hoài Lý đã sững người, thầm cười trong lòng: Tên ngốc này, mình nói thẳng thắn như vậy, liệu có làm anh sợ không?

Nguyễn Lập Đông ngẩng cao đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh, “Có dám không?”.

“Em đang nói chuyện với anh à?” Cận Hoài Lý móc tai, chẳng mấy chốc trên lòng bàn tay đã có thêm hai thứ to bằng hai hạt đậu tương. “Đứa nhỏ ở hàng trên hơi ồn, anh đang nghe một bài hát, rất hay, em có muốn nghe không, Lập Đông, em sao vậy, giận đấy à?”

Nếu phụ nữ sinh ra đã được định trước là mẫu người dễ thay đổi cảm xúc, đa sầu đa cảm thì tâm trạng của Nguyễn Lập Đông dành cho Cận Hoài Lý lúc này không kém một cơn bão đột ngột ập tới, không được báo trước chút nào, cứ thế trút xuống làm anh ướt rượt.

Hắt xì!

Chuyến tàu đi mất gần mười lăm tiếng đồng hồ. Một phút trước khi nó dừng lại, Nguyễn Lập Đông cuối cùng cũng hết giận, nhưng từ chối nói cho Cận Hoài Lý biết ban nãy cô nói gì với anh.

“Em thích nơi này.” Cô cố tình chuyển đề tài.

“Đúng là không tệ.” Anh xách hành lý, đánh giá những ngôi nhà thấp xếp thành hàng trước mắt, trên tháp đồng hồ mọc đầy rêu xanh, đúng là không tồi.

“Lập Đông, ban nãy em nói gì vậy? Anh thật sự không nghe thấy.”

Con người này…

Nguyễn Lập Đông sắp bị anh dồn ép tới chỗ chết rồi. Vào lúc cô đang tự đấu tranh xem có nên lặp lại câu nói đó không thì một giọng nói cứu cô ra khỏi “vực sâu muôn trượng”.

Một tiếng “cậu” của Giang Lâm Sâm rung động tận tâm can chấn động tới nỗi khiến Nguyễn Lập Đông run người. Sau giây phút giật mình, cô lao tới, nắm chặt lấy tay Giang Lâm Sâm: “Sao em lại tới đây?”

Cảnh tượng như hai nguyên thủ quốc gia gặp mặt khiến Tiêu Nghiên giật thót đi chậm một bước. Anh ấy nhìn thấy tấm biển trên tay Giang Lâm Sâm. Không sai, chính là hai chữ “Tiêu Nghiên”. Nó là cháu của anh, tới đón anh! Nhưng tình cảnh trước mắt, sao nhìn kiểu gì cũng cảm thấy giống như Nguyễn Lập Đông mới là cậu của Giang Lâm Sâm vậy?

Mấy phút sau, sau khi làm rõ được thân phận của Nguyễn Lập Đông, Giang Lâm Sâm thở phào, lái xe đưa họ về nhà.

Trên xe, cậu liếc nhìn Nguyễn Viên, thầm nghĩ: Đây chính là mợ à?

Tới tận lúc đến nơi, Nguyễn Lập Đông mới biết, nhà họ Tiêu là một gia tộc lớn tại đó.

Nhìn đầu người nhung nhúc trước mắt, Nguyễn Lập Đông nuốt nước bọt, mừng thầm: Chị, chị còn muốn nhắm vào em, bây giờ e là chỉ tiếc không thể phân thân được thôi.

“Đi thôi.” Cận Hoài Lý đằng sau giơ hành lý trong tay lên, “Anh đưa em tới nơi ở”.

“Ồ.”

Tách đám đông ra, cùng anh xuyên qua một hàng nhà trúc, cuối cùng họ dừng chân trước một vũng nước.

Đình viện sâu hun hút, ánh tà dương vụn vặt, anh chỉ vào căn nhà nhỏ trước mặt: “Chúng ta ở đây”.

“Ừm.” Vì bị cảnh đẹp hấp dẫn, Nguyễn Lập Đông hít sâu một hơi rồi bỗng sững người, “Anh nói gì cơ? Chúng ta?”.

“Chẳng phải em nói chúng ta sẽ ở cùng nhau sao?”

“Chẳng phải anh không nghe thấy câu đó ư?”

“Anh không nghe thấy các câu khác, riêng câu đó thì nghe thấy rồi.”

“…”

“Không được, em đổi ý rồi.” Cung đã lên dây, Nguyễn Lập Đông lại trở tính, xách hàng lý, quay người trở về phòng. Cánh cửa đóng sầm lại, Cận Hoài Lý xoa xoa mũi, “Tiêu Nghiên, cửa nhà cậu bao lâu không lau rồi, toàn là bụi thôi”.

Nguyễn Lập Đông bước vào cửa, đi lên gác, khi đi ngang qua cửa sổ, cô bỗng nhiên kêu “á” lên một tiếng.

“Cận Hoài Lý, Cận Hoài Lý, anh mau tới đây.” Gọi mãi, gọi mãi cô mới chợt nhớ ra Cận Hoài Lý đã bị mình khóa ngoài cửa rồi. Haizz, chắc chắn là anh sẽ bỏ lỡ cảnh Tiêu Nghiên hôn chị gái.

Cô bò lên bệ cửa sổ, thích thú ngắm nhìn hai con người đang ngọt ngào ngoài kia, bất thình lình nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Cận Hoài Lý ai oán chấm mũi giày, “Anh đến rồi đây, có chuyện gì vậy?”.

“… Không có gì.” Nguyễn Lập Đông đỏ mặt, lẹp bẹp bỏ chạy. Chạy lên được mấy bậc cầu thang, cô lại quay đầu: “Em chưa nói gì đâu nhé, anh mau quay về phòng ngủ đi”.

Bầu không khí nặng nề duy trì tới sáng sớm hôm sau. Cận Hoài Lý chu môi tới tầng chính ăn sáng, dọc đường đi vừa hay đụng phải Giang Lâm Sâm đang vội vội vàng vàng. Cậu ta bắt lấy tay Cận Hoài Lý: “Chú Cận, một bạn học của cháu có người em trai mất tích. Cậu nói chú thông minh nhất, còn biết suy luận, chú có thể tìm giúp cậu ấy không?”.

“Không thể.” Cận Hoài Lý đang không được vui làm như không nhìn thấy Giang Lâm Sâm, cúi đầu bỏ đi mất.

Hai phút sau, Tiêu Nghiên vội vã đuổi theo anh, chặn trước mặt anh, thở hồng hộc: “Cận à, có một đứa trẻ bị mất tích, cậu giúp đỡ đi”.

Liếc xéo Tiêu Nghiên một cái, Cận Hoài Lý lại cúi đầu. Trông cái mặt hồng hào của cậu kìa, rõ ràng là đã ôm được người đẹp về nhà, thế nên đừng có lượn qua lượn lại trước mặt tôi nữa, không biết tôi đang buồn hay sao?

Thấy anh trầm mặc không màng tới mình, Tiêu Nghiên tưởng rằng anh chưa nghe thấy, bèn lặp lại lần nữa.

“Vì sao đi tới đâu cũng có vụ án tìm tôi vậy? Tôi không muốn làm.”

Nghe được câu này, Tiêu Nghiên hơi sững lại. Cận cũng nói ra những câu như thế này ư?

Anh ấy muốn đuổi theo hỏi han, tiếc là bước chân của Cận Hoài Lý quá nhanh, đã đi rất xa rồi.

Phải làm sao đây? Tiêu Nghiên xoa cằm, chợt nhớ tới một người.

Nguyễn Lập Đông nghe Tiêu Nghiên nói xong bèn khẩn trương lao đi tìm Cận Hoài Lý.

Ai ngờ, bên bàn ăn, Cận Hoài Lý ăn uống xong đã chờ đợi có phần sốt ruột, “Sao giờ cậu mới tới, không điều tra án nữa à?”.

Nguyễn Lập Đông quay đầu nhìn Tiêu Nghiên, anh ấy xị mặt, bỗng dưng chẳng biết đáp lại thế nào.

Giang Lâm Sâm sốt sắng chờ đợi, vừa thấy Cận Hoài Lý đồng ý đã vội chạy tới nói rõ tình hình. Bạn học của cậu tên là Lý Vĩ, em trai tên là Lý Cẩn, mười tám tuổi, học tại trường cấp ba Tô Hà. Ngay sáng nay, nhà Lý Vĩ nhận được điện thoại của trường, nói rằng Lý Cẩn từ chiều hôm qua đã không đi học.

“Vì sao muộn như vậy mới thông báo?” Nguyễn Lập Đông giận dữ, rõ ràng rất không tán đồng với cách làm việc của nhà trường.

“Trường đó tổ chức theo mô hình ở ký túc xá. Chiều qua Lý Cẩn xin nghỉ ốm, thầy giáo không quá để tâm. Nhưng sáng nay Lý Cẩn vẫn không đi học, họ bèn hỏi bạn học ở cùng phòng ký túc với cậu ấy, nên mới biết cả tối qua Lý Cẩn không ở trong trường.” Giang Lâm Sâm giải thích.

“Ồ. Như vậy à.” Nguyễn Lập Đông liếc nhìn Cận Hoài Lý đã đi vào trong đại sảnh của Cục Cảnh sát, phát hiện ra anh đang bị chèn giữa đám đông, nhíu mày, nét mặt trông có vẻ không vui.

“Sao vậy?” Cô chạy vài bước tới, giọng nói của cô gần như bị nuốt sạch bởi những âm thanh hỗn tạp.

“Đây đều là những người có con bị mất tích, nhưng họ không nói cho anh biết tình hình cụ thể.” Anh chỉ vào một cảnh sát duy trì trật tự, thể hiện rõ đó là nguồn cơn khiến anh khó chịu.

“Vậy phải làm sao?” Nguyễn Lập Đông cũng phát rầu. Nên biết rằng, đây không phải là Thuật Phong, không có một Vạn Phong có thể dễ dàng cung cấp mọi thông tin cho họ, “Nếu có người quen thì tốt rồi”.

Người quen? Câu nói của Nguyễn Lập Đông đánh thức Cận Hoài Lý. Anh nhớ tới Cung Khắc, đó là người có thể giúp đỡ anh.

Anh vội rút điện thoại ra, gọi cho Cung Khắc.

Năm phút sau, sự tình đã có sự chuyển hóa kỳ diệu, Phó Cục trưởng phân cục cuống cuồng lao tới nơi.

Ông ta tỏ thái độ không thể ôn hòa hơn rồi nắm lấy tay Cận Hoài Lý, “Được hợp tác với giáo sư Cận, thì đám lính này của tôi có cơ hội học hỏi rồi”.

Cận Hoài Lý phải bỏ rất nhiều sức mới giải cứu được bàn tay của mình. “Tôi muốn xem tài liệu về mấy đứa trẻ mất tích này.”

“Anh muốn tìm hiểu xem vụ án này có phải do một người gây ra không ư?” Nguyễn Lập Đông đứng một bên chen vào.

Anh nhìn sang, đáy lòng bỗng lạnh lẽo. Cũng chỉ có những lúc như thế này, cô mới có thể bình yên nói chuyện với anh chăng?

Mấy tài liệu đó đều có sẵn. Chẳng bao lâu sau, trong tay Cận Hoài Lý đã có cả một chồng tài liệu.

“Tổng cộng có năm người mất tích, thời gian mất tích tập trung vào hai tháng gần đây. Người mất tích nằm trong khoảng từ mười tuổi tới mười tám tuổi, đều là con trai. Đây không phải vụ án bắt cóc bán người, tuổi của những đứa trẻ này quá lớn.”

Đọc xong tài liệu, anh phóng tầm mắt ra xa. Một đứa trẻ lớn như vậy bị mất tích, có hai khả năng, một là đã gặp nạn thật sự, hai là có liên quan tới nội tạng. Tóm lại dù là kết quả nào, thì những người mất tích này cũng lành ít dữ nhiều, bây giờ anh phải tranh thủ cứu được Lý Cẩn.

“Trong số năm đứa trẻ mất tích, có hai người xuất hiện lần cuối tại quán internet, bắt đầu điều tra từ quán đấy đi.”

“Hai đứa không ở cùng một quán internet, hơn nữa nói là nơi xuất hiện cuối cùng cũng chỉ vì có người trông thấy nói vậy, nếu không phải thì sao?” Một cảnh sát trẻ xen vào.

“Sau khi vụ án kết thúc, tôi cảm thấy anh nên dạy lại đám lính của anh xem làm cảnh sát nên có thái độ gì.”

Phó Cục trưởng ngẩn người, cả anh cảnh sát vừa lên tiếng cũng đờ ra. Nguyễn Lập Đông giơ tay ý nói anh quá tuyệt rồi ngông nghênh đi cùng Cận Hoài Lý ra ngoài.

“Bây giờ đi đâu đây?” Cô khoác tay anh, hỏi tự nhiên như không.

Cô không biết lúc này Cận Hoài Lý đang thầm thở dài trong lòng. Vì sao bạn gái của anh chỉ khi nào có vụ án mới thân mật với anh một cách tự nhiên được?

Haizz, cất hết mọi ủ ê trong lòng, anh đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Đây là khu vực chính của Tô Hà, không ít nhà lầu nhưng độ cao trung bình không lớn, trong đó còn có một vài kiến trúc kiểu cổ đại. Anh mua một tấm bản đồ tại sạp báo, lấy chiếc bút bi mang theo người ra, rồi ngồi xuống góc đường ở vỉa hè, bắt đầu vẽ vẽ lên bản đồ.

“Mấy cậu bé mất tích vẫn còn đang đi học. Hai người học tiểu học, hai người học trung học. Lý Cản học cấp ba.” Cận Hoài Lý đánh dấu vị trí trường học của họ trên bản đồ.

Nhìn lên bản đồ, Nguyễn Lập Đông khó hiểu, “Không ở cùng một nơi, đánh dấu có ích gì chứ?”.

“Có thể khoanh vùng vị trí của kẻ gây án.” Anh chỉ vào bản đồ, năm điểm trên đó vừa hay hợp thành một vòng tròn.

“Đi thôi.” Anh nắm tay Nguyễn Lập Đông.

Có lẽ anh nên học cách chấp nhận việc mình có một người bạn gái như vậy. Cô rất sĩ diện, có đôi khi những lời nói ra không giống suy nghĩ trong lòng, nhưng trong lúc quan trọng, cô lại kề vai sát cánh đứng bên anh như bây giờ vậy.

Anh chỉ về phía xa, đó là hướng của hai ngôi trường tiểu học.

Ký túc xá của trường tiểu học Thiết Lộ và Thị Lập cách nhau một con đường. Thị Lập trông nhỏ hơn rất nhiều so với Thiết Lộ. Đường chạy cao su, sân trường sạch sẽ gọn gàng, không giống như trường Thiết Lộ, trên tường bao đâu đâu cũng nhìn thấy rêu xanh.

Họ không bước vào bất kỳ ngôi trường nào cả, ngược lại vòng một vòng rồi tìm một cửa hàng nhỏ, đi vào.

Đối mặt với câu hỏi của anh, chủ cửa hàng ban đầu không muốn trả lời cho lắm.

“Không có quán internet, đám học sinh tiểu học sao được vào đấy chứ!” Chủ cửa hàng là một người đàn bà phốp pháp, giọng nói the thé. Bà ta coi Cận Hoài Lý và Nguyễn Lập Đông như phụ huynh của đám trẻ vậy.

Cận Hoài Lý xoa xoa mũi, đổi một cách nói khác, “Tại sao tôi nghe nói gần đây có quán internet muốn bán lại, tôi muốn xem mặt tiền”.

Tên ngốc này biết nói dối từ lúc nào vậy, Nguyễn Lập Đông len lén liếc nhìn anh, mím môi cố nhịn cười.

“Bán lại?” Người đàn bà béo lộ ra nét mặt nghi hoặc, “Không nghe nói nhà ông Hồ định bán lại mà”.

Rồi bà ta gọi vào trong nhà, “Ông ơi, ông có nghe nói quán internet nhà ông Hồ định bán lại không?”.

Cùng với tiếng nói của người đàn bà, một người đàn ông hình thể rõ ràng không thể so bì vén rèm chui ra, “Không nghe nói”.

Về sau, khi ông Hồ đó thật sự gặp Cận Hoài Lý, ông ta vẫn chưa hiểu tại sao quán của mình đang yên đang lành lại có tin bán lại.

“Không phải tôi muốn mua quán của ông, chỉ muốn nhờ họ chỉ đường cho tôi thôi.” Cận Hoài Lý quan sát quán nằm khuất trong khi dân cư này, trong gian phòng tối mù mù, có rất đông các học sinh tiểu học đang ngồi.

“Một tháng trước, một học sinh tiểu học tại trường Thiết Lộ tên Dương Tĩnh mất tích. Trước đó chắc là nó đã tới quán của ông chơi game phải không. Ông đừng vội phủ nhận, chúng tôi tìm được tới quán của ông thì đã điều tra ra việc cậu bé đã từng tới hay chưa.” Nguyễn Lập Đông nghịch đầu ngón tay, chưa đợi ông chủ lên tiếng đã khoát tay, “Chúng tôi không phải cảnh sát. Nhưng nếu ông không nói thật, tôi không dám bảo đảm sẽ không tìm cảnh sát tới đâu”.

Quán internet ấy không có giấy phép kinh doanh lại còn cho phép trẻ vị thành niên vào chơi. Chỉ riêng hai điểm yếu này thôi đã phải khiến ông chủ ngoan ngoãn khai báo thành thật.

Vì học sinh tiểu học không có giấy tờ tùy thân nên quán net này không đăng ký giấy tờ, ông chủ hoàn toàn không biết tên của Dương Tĩnh. Nhưng khi Nguyễn Lập Đông lấy ảnh của thằng bé ra theo lời dặn của Cận Hoài Lý, ông ta vừa nhìn đã nhận ra ngay.

“Nó hả, thằng nhỏ này chơi giỏi lắm, cứ suốt ngày ầm ĩ kêu mấy trò chơi trên mạng quá đơn giản với nó. Kể ra, cũng một thời gian rồi nó không tới chỗ tôi. Nó đi cùng ai ư? Đi một mình thôi. Lần cuối cùng hả, không nhớ nữa.”

Cô lại lấy ra một bức ảnh khác. Đó là bức ảnh của một học sinh trường Thị Lập. Vừa lấy ra, ông chủ đã mắt long sòng sọc: “Thằng đáng chết này, lần trước chơi được một nửa thì chuồn, còn nợ tôi mấy chục đồng nữa! Khi nào ư? Tôi nghĩ xem nào, sớm hơn Dương Tĩnh một chút. Lúc đó nếu không nhờ Trần Lợi tới khuyên tôi, tôi nhất quyết phải đuổi theo đánh cho nó một trận mới thôi”.

“Trần Lợi là ai?”

“Người thu gom phế liệu ở chỗ chúng tôi, rảnh rỗi cậu ta lại tới chỗ tôi mua thuốc. Chuyện cậu ta chơi game tôi quả thực không biết rõ lắm, thi thoảng đúng là có tới chỗ tôi ngồi nhưng ngồi không lâu. Cậu ta còn bận kiếm tiền cưới vợ nữa.”

Hỏi được những thông tin ấy, Cận Hoài Lý bèn kéo Nguyễn Lập Đông đi.

“Ban nãy em làm không tồi chứ?” Rời khỏi quán internet, Nguyễn Lập Đông dương dương tự đắc đứng bên đường, hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, cô thật sự cảm thấy mình có tư chất trở thành cảnh sát.

“Đúng là rất tốt.” Anh gật đầu thừa nhận.

“Vậy bây giờ chúng ta tới tìm người tên Trần Lợi đó?”

“Ừm, chưa biết chừng sẽ có manh mối gì đó. Nhưng mà…” Anh nhìn Nguyễn Lập Đông, “Anh muốn đi một mình”.

“Vậy sao được, đã nói là chúng ta song kiếm hợp bích, anh không thể bỏ lại em một mình được.”

“Được rồi, anh đi vệ sinh cái đã.”

Nguyễn Lập Đông gật đầu đồng ý không hề nghi ngờ. Họ tìm một nhà vệ sinh công cộng ở gần đó. Nguyễn Lập Đông đứng ngoài đợi mãi đợi mãi, phải mười mấy phút trôi qua mà vẫn chưa thấy Cận Hoài Lý ra ngoài. Cận Hoài Lý đâu?

Cận Hoài Lý cẩn trọng cắt đuôi Nguyễn Lập Đông có phần chột dạ. Nhưng anh vẫn tin rằng cách làm của mình là đúng. Đưa cô đi rồi, lỡ có chuyện gì không an toàn…

Anh vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc xe đã dừng trước một nhà thu phế liệu. Cận Hoài Lý xuống xe, quan sát ngôi nhà tồi tàn trước mặt.

Trong không khí còn lan tỏa mùi rách nát. Anh đi tới trước, gõ cửa cộc cộc.

Qua một lúc rất lâu, có tiếng bước chân chậm chạp, một giọng nói vang lên cùng cánh cửa bật mở, “Ai đó?”.

Một gương mặt khô gầy thò ra.

“Chào anh, Trần Lợi, tôi tên là Cận Hoài Lý.” Anh giơ tay về phía người đứng bên trong.

Cảnh sát Tô Hà đang xác nhận thân phận, lúc đó định tới nhà Trần Lợi xác thực tình hình. Còn Phó Cục trưởng bận rộn vụ án tới tận trưa mới nhớ ra họ đã không nhìn thấy Cận Hoài Lý một lúc rồi.

Ông ta gọi điện cho Cận Hoài Lý, được thông báo là di động của anh đang trong tình trạng không liên lạc được.

Lúc này, di động bị vỡ màn hình của anh đang rơi trong góc phòng. Cận Hoài Lý nhíu mày, cảm thấy đau đầu. Anh chậm rãi mở mắt ra, xung quanh tối om. Trong không gian tối như bưng này, anh ngửi thấy một mùi nhức mũi, mùi tanh của máu.

Anh thử cử động chân tay, phát hiện ra hoàn toàn không thể cựa quậy. Trong khoảng thời gian anh hôn mê, có người đã trói anh lại. Ngọ ngoạy một lúc lâu, Cận Hoài Lý dứt khoát từ bỏ. Anh giơ thẳng hai chân ra, mặc kệ trên chân còn sợi dây thừng trói chặt.

“A lô, có ai không?”

“Có…” Một giọng nói khe khẽ từ xa vọng lại. Cả người Cận Hoài Lý run lên, sao Nguyễn Lập Đông lại ở đây!

“Còn nói nữa? Đều tại anh cả, bỏ em lại một mình hành động! Giờ thì sao, thân thủ thì tệ hại, bị bắt rồi chứ gì?” Nguyễn Lập Đông dựa sát lại khiêu khích. Trong bóng tối, Cận Hoài Lý thậm chí không biết cô tìm tới đây bằng cách nào. Anh chỉ có thể nín thở hạ giọng lệnh cho cô mau chóng rời khỏi nơi này.

“Còn lâu! Anh sợ em làm lỡ dỡ mọi chuyện đến thế cơ à. Nói cho anh biết, em không ngốc đâu, em đã gọi điện tới Cục Cảnh sát rồi, họ sẽ tới đây ngay lập tức. Trước lúc đó, nhiệm vụ của em là bảo vệ anh thật tốt.”

Bảo bối của anh ơi! Cận Hoài Lý thầm kêu khổ trong lòng. Sao cô không hiểu cô ở đây không những không bảo vệ được anh mà ngay cả bản thân cô cũng có thể gặp nguy hiểm chứ!

Anh đang mải nghĩ thì Nguyễn Lập Đông bỗng kêu lên “Mẹ ơi”, “Đây là thứ gì?”.

Cô giơ một mảnh xương trắng hếu lên, mặt mếu máo.

“Nhỏ tiếng thôi…” Cận Hoài Lý hoảng sợ nhìn ra phía có tia sáng mặt trời, có tiếng bước chân đáng sợ đang tới gần.

Lần này lớn chuyện rồi. Cận Hoài Lý nghĩ.

“Á!” Vài giây sau, một tiếng kêu thảm khốc vọng ra vùng đất hoang bên ngoài căn nhà.

Tại bệnh viện Thị Lập, cảnh sát đứng nghiêm hai hàng bên hành lang, trước một cánh cửa thủy tinh khép kín, Phó Cục trưởng tay kẹp điếu thuốc, chẳng biết đã đi qua đi lại bao nhiêu bước.

“Một tên hung thủ, bị ba người đánh đến ngất xỉu phải vào bệnh viện. Nói ra cũng có thể thành lỳ tích đấy.” Ông bỏ điếu thuốc xuống, mỉm cười lắc đầu: “Giáo sư Cận, cảm ơn cậu đã giúp đỡ và phối hợp, nếu không thật không biết tên này còn hại bao nhiêu người nữa?”.

Họ đào được từ trong vườn nhà Trần Lợi lên mười bốn thi thể, đó là mười bốn mạng người đấy. Nếu không nhờ Cận Hoài Lý phát hiện ra manh mối thì Lý Cẩn sẽ là mạng người thứ mười lăm.

Kể ra cũng không khác gì định mệnh sắp đặt, Lý Cẩn còn chưa bị Trần Lợi giết chết, ở phút cuối cùng đã cứu được Cận Hoài Lý và Nguyễn Lập Đông.

Theo lời khai của Lý Cẩn, cảnh sát biết được cách thức gây án của Trần Lợi.

Đối tượng mà Trần Lợi lựa chọn đều là những trẻ vị thành niên chơi game trong quán internet. Hắn thường nói dối là ở nhà có trò hay hơn để lừa gạt lòng tin của bọn trẻ.

Lý Cẩn đã bị lừa tới bãi rác như thế. Khi cậu ta nằm trên một chiếc giường, bị trói chặt, bị những sợi dây thừng ấy siết cổ, cậu ta mới bàng hoàng tỉnh ngộ, đây vốn không phải trò chơi. Cậu ra sắp chết rồi. Tiếc là số phận đã định, trước sau bốn lần Trần Lợi ra tay, Lý Cẩn cuối cùng đều thoát chết.

“Hắn mà không sống lại thì em chết rồi.” Nhớ lại cảnh trong bóng tối, Trần Lợi bổ nhào về phía mình, trước mắt Nguyễn Lập Đông đen sì lại.

“Sau này em nghe lời một chút, đừng có chạy lung tung.” Nắm chặt lấy tay cô, Cận Hoài Lý chân thành nói.

“Ừm.”

“Phải chú ý an toàn.”

“Ừm…”

“Nghe lời, chuyển tới nhà anh.”

“Ừm… Hử?”

Cận Hoài Lý đắc ý giật chiếc cúc áo ghi âm trên người xuống, “Em hứa rồi, anh đã ghi âm lại. Nói lời không giữ lời là chó con”.

Chẳng qua chỉ là chuyển tới ở thôi mà? Có cần phải giở trò hứa hẹn con nít này ra không? Nguyễn Lập Đông xì một tiếng, “Chuyển thì chuyển!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio