Type: Thùy Miên
Vì kháng cự, Âu Dương Húc bị thương đang được điều trị ở ngay bệnh viện này.
Khi bị bắt, ông ta đang giơ cao vũ khí bắn sóng hạ âm với ý đồ giết Nguyễn Lập Đông.
“Cũng may cô cao số, chúng tôi mà đến muộn thêm một chút thì cái mạng của cô cũng chẳng giữ được nữa. Sau này nếu còn xảy ra chuyện như vậy thì cứ giao cho cảnh sát chúng tôi. Mà không, sau này cố gắng đừng can dự vào những việc kiểu này.”
Làm như không nghe thấy mấy lời của Vạn Phong, Nguyễn Lập Đông tiến gần lại phòng quan sát, nhìn Âu Dương Húc ở bên trong, “Hắn giết tôi làm gì chứ?”.
“Chúng tôi sẽ điều tra, những người liên quan đều sẽ được lấy lời khai. Lời khai của cô lát nữa chúng tôi cũng sẽ ghi lại một bản. Đợi đã, Tiểu Lưu, cậu xong việc chưa?”
Phía xa có một cảnh sát trẻ vẫy tay về phía Vạn Phong.
Nhận được hồi đáp, Vạn Phong gật đầu, nói với Nguyễn Lập Đông, “Sức khỏe của cô ổn chứ? Nếu có thể bây giờ tôi sẽ bảo đồng nghiệp lấy lời khai cho cô”.
Nguyễn Lập Đông xua tay tỏ ý không sao rồi cứ thế đi thẳng về phía cậu Tiểu Lưu kia. Sau khi đứng lại bên cạnh cậu ấy, Nguyễn Lập Đông bèn đưa tay vỗ vai một người khác.
“Lục Dương, trùng hợp vậy. Anh lúc đó cũng đang ở hiện trường à? Đúng là Âu Dương Húc định giết tôi ư?”
Bỗng dưng bị một người không thân quen lắm chào hỏi kiểu này, Lục Dương đờ ra, anh ta mím môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi chỉ giúp họ đưa người tới đây”.
“Ồ.” Sau khi vấp phải thái độ xa cách của Lục Dương, bầu không khí trở nên lạnh đột ngột, Nguyễn Lập Đông cười gượng: “Thế à?”.
Chẳng hy vọng có thể giao lưu thêm được gì với cục đá này, Nguyễn Lập Đông quay đi, “Cảnh sát, anh muốn hỏi tôi chuyện gì thì hỏi đi”.
“Tôi không nhìn thấy hung thủ, chỉ nhìn thấy một đôi giày da màu đen.” Trong lúc nói, Nguyễn Lập Đông không hề phát hiện ra, ở phía xa, có một đôi mắt đang hờ hững liếc về phía cô.
Chân tướng của tòa nhà sát nhân đã dần dần được lật mở qua lời khai của Âu Dương Húc.
Năm xưa, khi Âu Dương Húc và Vạn Phong chuyển đổi mô hình sang kinh doanh nhà đất, Vạn Phong và Âu Dương Mộ đã chiếm phần lớn cổ phần của công ty, Âu Dương Húc chỉ được chia một phần khá ít ỏi, điều này khiến ông ta cảm thấy bất công. Chính vì nguyên nhân này, ông ta đã giết anh trai ruột của mình cùng Vạn Phong. Còn về nạn nhân chết tại tầng Lý Trung Bình, đó là sự cố nảy sinh vì ông ta không muốn bán đứt Đông Đô. Chỉ cần khiến Đông Đô bao trùm một sắc màu kinh dị là ông ta có thể giữ được Đông Đô.
Còn về việc vì sao lại ra tay với Nguyễn Lập Đông, chẳng qua là vì sau khi nói chuyện với Hàn Ưng Quỳnh, Âu Dương Húc biết được việc Cận Hoài Lý muốn tới tìm bà ta. Ông ta biết, với đầu óc của Cận Hoài Lý, sớm muộn cũng sẽ bắt được thóp của mình bèn dứt khoát tìm Nguyễn Lập Đông làm đệm lưng, chuẩn bị cùng chết.
“Hôm đó, chủ nợ tới Đông Đô xem xét tình hình, tâm trạng của tôi rất tệ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nỡ bán mới nghĩ ra cách này.”
Cầm bản khẩu cung ấy trong tay, Vạn Phong vừa phẫn nộ vừa nuối tiếc, nếu thật sự cho rằng Âu Dương Húc là kẻ tâm địa tàn nhẫn, thì thật ra ông ta chỉ rất muốn bảo vệ và giữ trọn tòa nhà Đông Đô này.
“Ông ta nói ‘Mã Lộ An’ là cái gì vậy?” Ngồi trên sô pha nhà Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông nghịch nghịch Piggy bên chân, đưa ra nghi vấn.
Câu hỏi này đổi lại được một ánh mắt tán thưởng của Cận Hoài Lý. Anh nghĩ bụng, cô Nguyễn Lập Đông này đâu phải lúc nào cũng mơ mơ màng màng đâu.
“Hỏi rồi nhưng ông ta nói đã qua quá lâu rồi, không còn nhớ nữa. Mặc dù lý do có phần khiên cưỡng nhưng vẫn giải thích thông suốt.”
Ồ… Nguyễn Lập Đông thất vọng thở dài.
Vụ án “tòa nhà sát nhân” coi như đã tạm kết thúc, Nguyễn Lập Đông vội vàng chuẩn bị tư liệu cho nội dung phỏng vấn của mình.
“Trực tiếp phá án”, cái tên này chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta hưng phấn. Nhưng ngoài tài liệu ra, có một chuyện rất quan trọng cô còn chưa giải quyết xong.
“Cận Hoài Lý, không cần anh nói nhiều đâu, chỉ cần kể lại quá trình chúng ta phá vụ án này là được rồi. Con người anh sao cứng đầu thế hả, ống kính có thể ăn thịt anh được sao? Anh đừng có cúp máy! Thế này đi, chiều nay, ba giờ chiều nay, chúng ta hẹn gặp ở một địa điểm nào đó. Một là anh cần ra ngoài hít thở không khí, hai là anh cũng phải giúp tôi nghĩ cách hoàn thành việc công này chứ? Quyết định như vậy nhé, ba giờ chiều, quán café Đảo nhỏ, không gặp không về nhé.”
Tút… Cô ngắt máy rồi.
Liệu anh có đi không nhỉ? Ban nãy anh không hề từ chối. Nguyễn Lập Đông thầm nghĩ.
Đáng tiếc, Cận Hoài Lý lại không tới chỗ hẹn như mong muốn của cô.
“Cận Hoài Lý, tôi đã gọi cà phê xong đâu đấy cho anh rồi. Cà phê rất đắt, không được lãng phí. Anh không thích cà phê? Vậy tôi đổi cho anh, có nhiều vị lắm. Anh thích Cappuccino có bọt hay thích Blue Mountain, cà phê chồn chắc được chứ? Uống một cốc có khác gì uống vàng đâu. Cùng lắm thì tôi pha cho anh một cốc vàng cũng được, chỉ cần anh chấp nhận buổi phỏng vấn của tôi. Anh là tia hy vọng duy nhất của tôi, giúp tôi được làm chương trình mà mình thích.” Nguyễn Lập Đông nói đến rát cả cổ vào điện thoại, bèn nhấp một ngụm cà phê, “Cà phê của nhà hàng này ngon cực kỳ, cứ như bỏ thuốc phiện vào vậy. Chỉ cần anh uống vào, tôi bảo đảm anh sẽ nghiện ngay… Anh nói gì cơ? Tôi bảo là ‘bảo đảm anh sẽ nghiện ngay’. Câu trước đó hả? ‘Cứ như bỏ thuốc phiện vào vậy’, là câu này ư?”.
Trong điện thoại, tiếng của Cận Hoài Lý trầm thấp mà vui vẻ, anh nói: “Nguyễn Lập Đông, cô đúng là thiên tài đấy”.
Người đang nghe máy mặt mũi bỗng dưng đỏ bừng.
Khi Vạn Phong nhận được điện thoại của Cận Hoài Lý, anh ta đang chuẩn bị nộp hồ sơ hoàn chỉnh lên cho cấp trên. Vụ giết người năm năm trước được anh ta trực tiếp phá án, nghĩ thôi đã thấy kích động. Nhưng khi Cận Hoài Lý nói với anh ta rằng Âu Dương Húc không phải hung thủ thì anh ta chẳng thể nào hưng phấn nổi nữa.
Theo yêu cầu của Cận Hoài Lý, ba giờ chiều, anh ta đưa người và thiết bị tới tòa nhà Đông Đô.
Tầng , trong văn phòng trước kia của nạn nhân Vạn Phong đang chật ních người, phóng tầm mắt nhìn qua, một loạt toàn là đàn ông.
Vạn Phong đứng chính giữa căn phòng, quan sát đồng nghiệp nhấc chiếc máy đó lên. Nó giống như một màn ảnh máy tính, trên đó là hình một chiếc ghế trống.
Mọi người không biết anh ta định làm gì, cho tới khi trong hình xuất hiện bóng dáng Âu Dương Húc. Ở trong đó, ông ta cũng đang nhìn màn hình, biểu cảm khó hiểu y như thế.
Bao nhiêu người đứng trong phòng dường như đều không biết Vạn Phong định làm gì, cho tới khi anh ta lên tiếng.
“Hung thủ thật sự của vụ án này vốn chưa lọt lưới.”
Lời vừa thốt ra, tất cả đều xôn xao, người ngồi không yên đầu tiên chính là Âu Dương Húc trên màn hình.
“Anh nói vậy là có ý gì? Tôi đã nhận tội rồi, tất cả đều do tôi làm.”
“Ông nói chuyện điện thoại với Hàn Ưng Quỳnh, biết chuyện năm xưa mình và Vạn Phong bất hòa sắp bại lộ, nếu thật sự sợ hãi thì tự thú hay bỏ trốn đều được, nhưng vì sao lại kéo theo cả Nguyễn Lập Đông? Điểm này không thể giải thích được.”
“Nếu không vì cô ta cố chấp muốn phá án, tôi sẽ không bị dồn ép tới bước đường này, thế nên tôi phải trả thù.”
“Lý do này nghe có vẻ hợp lý.” Cận Hoài Lý gật đầu. “Vậy ‘Mã Lộ An’ năm xưa nghĩa là gì đây?”.
“Đã bảo là tôi quên mất rồi.”
“Thuốc phiện, tiếng Anh còn gọi là marijuana Thông thường, những người kém tiếng Anh sẽ khó mà phát âm được chuẩn xác từ này. Sư phụ Lý từng nói, trình độ văn hóa của hai anh em anh đều không cao, không biết phát âm tiếng Anh ra sao.”
Anh nhìn Âu Dương Húc, bắt được dáng vẻ muốn phản bác mà không thể nói một lời của ông ta.
“Sư phụ Lý chưa từng học tiếng Anh, rất dễ nghe nhầm, thế nên đã nghe marijuana thành Mã Lộ An. Người buôn ma túy là ông hay nạn nhân Vạn Phong đây?”
“Là tôi. Tôi sợ hắn tố giác nên đã giết hắn, thật sự là tôi.”
“Quả nhiên là có dính líu tới ma túy!” Vạn Phong phẫn nộ, “Giáo sư Cận chỉ mới dọa nạt một chút anh đã khai nhận rồi. Đáng tiếc, người buôn ma túy năm đó là Vạn Phong đã chết chứ không phải ông. Tôi đã tìm hiểu ghi chép bắt giữ các vụ án buôn ma túy tại Thuật Phong năm năm trước, có một người tên Khương Kiệt từng làm ở Đông Đô, trùng hợp lại chính là thuộc hạ của Vạn Phong. Tôi đã xác minh rồi, Khương Kiệt không biết Vạn Phong đã chết, hắn ta còn nghĩ Vạn Phong vẫn đang ở ngoài chăm sóc vợ và con hắn ta nữa.”
Dường như muốn cho Âu Dương Húc một cơ hội để thở, Vạn Phong hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ông biết nạn nhân Vạn Phong buôn ma túy nên đã cãi nhau ầm ĩ với ông ta một trận, vô tình bị sư phụ Lý đi ngang qua nghe thấy. Vì thường ngày ông ta hiền lành, không dễ nổi nóng nên sư phụ Lý đã cho rằng đó là anh trai ông. Hai ngày sau, Vạn Phong chết, ngay sau đó ông gọi Âu Dương Mộ từ Nhật Bản trở về vì ông hoang mang, vì cái chết của Vạn Phong có liên quan tới mình. Nhưng ông lại không ngờ rằng, anh trai mình cũng tử mạng”.
“Đúng vậy, đều là tôi làm, chẳng phải tôi đã thừa nhận rồi ư? Sao các anh vẫn còn túm lấy mấy chi tiết nhỏ nhặt không chịu buông tha chứ!”
“Bởi vì Lý Trung Bình không phải do anh giết!”
Mọi người xì xào.
Nguyễn Lập Đông nhìn Vạn Phong, Vạn Phong lại nhìn Cận Hoài Lý.
“Cái chết của Lý Trung Bình đích thực là vì muốn ngăn cản việc Đông Đô bị bán đứt. Công ty do ông quản lý hầu như vì lo cho các nhân viên lão thành mà liên tục lỗ vốn, cũng bị dồn ép vào bước đường cùng phải bán Đông Đô. Ông không có lý do ngăn cản, nhưng đây vừa hay lại là việc hung thủ thực sự muốn làm. Người này không muốn Đông Đô bị bán, hắn thậm chí còn thù hằn ông, nên mới có chuyện liên quan tới Nguyễn Lập Đông. Còn ông vì bao che cho hắn nên tình nguyện nhận hết tội lỗi, người này liệu có thể là ai đây?”
Dáng vẻ tràn đầy tinh thần của Vạn Phong khiến Nguyễn Lập Đông không quen. Cô nghĩ bụng, tay Vạn Phong này lợi hại như vậy từ khi nào thế. Suy nghĩ ấy còn đang bay lơ lửng, cô đã bị gọi tên.
“Cô Nguyễn, hung thủ mà cô nhìn thấy hôm đó có đặc điểm gì nổi bật?”
Đặc điểm gì nổi bật ư? Nguyễn Lập Đông đờ người ra, nhớ lại rồi lại nói: “Tôi chỉ nhìn thấy hắn đi một đôi giày da màu đen, mặc một chiếc quần đen”.
“Khi bị bắt, ông đang mặc cái gì?” Không đợi câu trả lời của Âu Dương Húc, Vạn Phong tự giở lại ghi chép, “Quần đen, giày da đen, sơ mi đen. Thế nên ông chắc chắn không phải hung thủ”.
Bằng chứng đâu? Nguyễn Lập Đông nghe mà ngây người. Bằng chứng nằm ở đâu?
“Với thân phận như ông, tình huống để mặc cả cây đen chỉ là khi đi dự tang lễ. Nhưng thời buổi bây giờ, cho dù có tới tham dự tang lễ, có ai lại mặc một chiếc sơ mi đen bên trong một bộ vest đen nữa? Đáp án chính là sau khi vội vàng giải thích toàn bộ sự tình với hung thủ, nhân lúc Nguyễn Lập Đông hôn mê, ông đã thay quần và giảy với hung thủ. Ông và hung thủ vóc dáng nửa người dưới tương đương nhau, nhưng nửa người trên lại khác biệt quá lớn, vì vậy cuối cùng chỉ thay giày và quần.” Anh ta vỗ tay một cái, “Bây giờ mời mọi người giúp tôi nhớ lại vài ngày trước, vị đồng nghiệp nào trong số các anh bỗng nhiên thay một bộ vest màu xám bạc xuất hiện bên cạnh các anh?”.
Trong đám đông, mấy người ban đầu còn mơ mơ hồ hồ dường như đã bừng tỉnh. Có người nói: “Nói như vậy thì đúng là có!”.
“Lục Dương, anh đi đâu!”
Nghi phạm chỉ vì cách phối màu sắc quần áo có vấn đề đã được xác định, việc này ít nhiều khiến mọi người có phần ngỡ ngàng. Lục Dương thậm chí còn chưa chạy tới cửa đã có cảnh sát chuẩn bị sẵn từ trước phục kích bắt giữ.
Đám đông tản đi, Nguyễn Lập Đông chạy tới bên cạnh Vạn Phong, giơ ngón tay cái lên với vẻ ngưỡng mộ.
“Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, sao anh có thể nghĩ tới chuyện phá án thông qua màu sắc của trang phục cơ chứ?”
“Đừng khen tôi, tất cả những điều này đều do giáo sư Cận dạy tôi đấy, chứ dựa vào một mình tôi, muốn bắt được nghi phạm nhanh như vậy cũng khó.”
“Anh ta hả…” Ngữ điệu đang lên cao bỗng tắc nghẹn lại trong cổ họng, không sao bật ra được nữa.
Ngẫm nghĩ mãi cuối cùng phải chấp nhận thua kém người ta, Nguyễn Lập Đông đành phải hạ mình quay lại tìm người, nhưng trên hành lang trống trải kia làm gì còn bóng dáng Cận Hoài Lý.
“Người đó ấy hả, chỉ giỏi ra vẻ!” Nguyễn Lập Đông giậm chân.
Qua vài ngày, rốt cuộc Nguyễn Lập Đông cũng biết được đầu đuôi câu chuyện qua lời Vạn Phong.
Nạn nhân Vạn Phong năm đó ôm trong mình một dã tâm lớn muốn mở rộng sự nghiệp của họ. Nhưng sau một thời gian phát triển thuận lợi, Âu Dương Húc chợt phát hiện ra Vạn Phong có dính líu tới ma túy. Vì chuyện này, ông ta và Vạn Phong mới cãi nhau to một trận, thậm chí còn uy hiếp sẽ báo cảnh sát, lúc ấy Vạn Phong mới chấp nhận sẽ suy nghĩ một thời gian.
Sau đó, Vạn Phong hẹn Âu Dương Húc tới văn phòng mình gặp mặt. Hôm đó cũng thật trùng hợp, Âu Dương Húc lại tới trước giờ hẹn. Qua khe cửa, ông ta nhìn thấy Vạn Phong lén la lén lút làm gì đó với bức tranh treo trên tường, Âu Dương Húc cảm thấy kỳ lạ, nhân lúc Vạn Phong ra ngoài bèn vào xem sao.
Thế là ông ta phát hiện ra phía sau bức tranh có một công tắc. Ông ta thử bật công tắc chuẩn bị tìm hiểu tới cùng thì bỗng cảm thấy tim hơi khó chịu. Những tưởng bệnh tim tái phát, ông ta bèn chạy xuống lầu lấy thuốc uống.
Sau đó thì Vạn Phong chết.
Cảnh sát tham gia vụ án, ngoài việc điều tra ra Vạn Phong chết vì bệnh tim thì không còn tìm thêm được chuyện gì khác. Nhưng Âu Dương Húc cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, ngày ngày lo lắng thấp thỏm. Ông ta tìm thư ký của Vạn Phong, cuối cùng cũng biết được bí mật của bức tranh.
Nhưng điều khiến Âu Dương Húc cảm thấy khó hiểu hơn là Vạn Phong đã chết, có lẽ chưa ai kịp đóng công tắc đó lại nhưng vì sao ban ngày lại không ai xảy ra việc gì.
Cuối cùng, ông ta buộc phải gọi điện cho Âu Dương Mộ để cầu cứu.
Theo lời của Âu Dương Mộ, chỉ cần xóa dấu vân tay trên bức tranh là không sao nữa.
Nhưng Âu Dương Húc vì quá chột dạ nên chần chừ không dám. Ông ta sợ bị người ta nghi ngờ, đành nhờ cậy anh trai.
Tiếp theo đó, Âu Dương Mộ cũng qua đời.
Qua một thời gian, Âu Dương Húc tiếp quản Đông Đô, cuối cùng cũng có cơ hội lấy được bức tranh đó, tìm hiểu rõ ràng thì ra bức tranh kia chỉ “giết người” vào một khung giờ nhất định.
Ông ta vứt bức tranh vào nhà kho tại nhà mình như chôn dịch bệnh, cho tới khi đứa con riêng mà Vạn Phong nuôi ở ngoài – Lục Dương tìm hiểu ra, rồi phát hiện được “bức tranh giết người” cùng bí mật bố hắn bị giết.
Việc đầu tiên Lục Dương nghĩ tới là trả thù.
Hắn thay đổi bức tranh ăn cắp được thành một vũ khí giết người có thể mang theo bên mình, bắt đầu kế hoạch truy giết. Hắn chọn giết Lý Trung Bình không hoàn toàn vì để ngăn cản Âu Dương Húc bán tòa nhà. Ngày mưu sát, Lý Trung Bình mượn cớ photo, đã bắt vợ hắn đứng tròn hai tiếng đồng hồ.
“Còn tôi, vì tôi là một phát thanh viên, lại tham gia vào vụ án này, nên giết tôi chắc chắn sẽ khiến vụ án trở nên rầm rộ. Cận Hoài Lý, tôi thật sự phải cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi chết chắc rồi.”
Tại số đường Trung Sơn Đông, Nguyễn Lập Đông vỗ lên một khung cửa sổ nào đó trên tầng ba, chân thành nói: “Hơn nữa tôi không nên ép buộc anh tham gia phá án. Chứng kiến anh nhường hết công lao cho Vạn Phong, tôi đã hiểu anh là người thế nào rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ ép anh làm chuyện anh không muốn làm nữa đâu”.
“Vậy cô còn đến đây làm gì?” Cửa mở ra. Cận Hoài Lý nhìn Nguyễn Lập Đông người bám chặt cánh cửa như không xương, nhíu mày. Một dự cảm chẳng lành đang nảy nở trong lòng anh.
“Xin anh đấy, chuyện của anh tất cả những người trong đài truyền hình đều biết cả rồi. Cho dù anh không chấp nhận lần phỏng vấn lần này của tôi, thì các đồng nghiệp khác của tôi cũng sẽ tới làm phiền anh. Anh phải hiểu, ở đài truyền hình, tôi được coi là người khá dễ tính, chưa nói tới chuyện những người khác đều khắt khe, tư chất còn không cao bằng tôi. Anh xem, ai có thể dự đoán được hung thủ thật sự khi mà tình tiết vụ án còn chưa đến đầu đến đũa chứ?”
Dự đoán?
“Chẳng phải tôi đã cung cấp cho anh ba nghi phạm ư? Sư phụ Lý, con gái của ông ấy và chàng rể Lục Dương.”
“…”
“Đứng trước ống kính, tôi bị váng đầu.”
“Không thành vấn đề, chúng ta không cần dùng máy quay!”
“…”
“Không tin tôi à?” Nét mặt vô cảm của Cận Hoài Lý ngược lại càng kích động ý chí chiến đấu của Nguyễn Lập Đông. Cô khoa chân múa tay, “Nếu tôi làm được thì sao? Làm được việc không cần máy quay, anh phải chấp nhận phỏng vấn của tôi đấy. Đồng ý rồi nhé, nhất định đấy!”.
Nhìn theo bóng Nguyễn Lập Đông hớn hở chạy xuống nhà, Cận Hoài Lý nhún vai khó hiểu: Đồng ý cái gì cơ? Rõ ràng chỉ có cô là người nói thôi mà.
Bên kia, Nguyễn Lập Đông hùng hùng hổ hổ cuống quýt trở về đài truyền hình nhưng lại bị ăn mắng xối xả.
“Nguyễn Lập Đông, não cô bị hỏng rồi à? Bao nhiêu người nghĩ đến mòn cả óc chỉ để được chuyển từ đài phát thanh qua đây. Cô thì hay rồi, công việc mới có một chút khởi sắc lại không biết sống chết nhảy trở về đó. Sao hả? Thể hiện mình là người không tranh giành với đời à? Tôi nói cho cô biết, đài truyền hình đang tuyển chọn phát thanh viên xuất sắc nhất, người được chọn sẽ có cơ hội được chuyển tới đài truyền hình tỉnh. Cô rút lui vào lúc này sẽ chẳng ai đồng tình với cô đâu. Cô suy nghĩ cho kỹ đi rồi cho tôi biết quyết định của cô.”
Giám đốc xua tay, ánh mắt theo chiếc điều khiển trong tay dời tới màn hình ti vi trên tường, không để tâm tới Nguyễn Lập Đông nữa.
“Giám đốc, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Nghĩ kỹ rồi chứ gì?” Ném điều khiển đi, Giám đốc sản xuất quay đầu nhìn Nguyễn Lập Đông, “Tôi đã bảo mà, cô là người thông minh, sao có thể hồ đồ như vậy được? Yên tâm đi, giành được buổi phỏng vấn của giáo sư Cận, tiền đồ của cô sẽ vô cùng xán lạn.”
“Giám đốc, anh hiểu nhầm rồi, tôi vẫn quyết định xin chuyển tới đài phát thanh.”
Ra khỏi đài truyền hình, trời đã về khuya, ánh trăng bàng bạc, bôi trắng cả con đường nhỏ xung quanh hồ, Nguyễn Lập Đông đứng bên vệ đường, nhìn xuống bóng mình dưới đất, bất chợt tự giễu: “Nguyễn Lập Đông ơi Nguyễn Lập Đông, mày tưởng cánh tay đọ lại được khuỷu chân à? Nằm mơ, mau tỉnh lại đi!”.
Cô ra sức vỗ mạnh hai bàn tay vào má, buồn bã nhìn xuống mặt nước, “Sớm biết thế này thì đã chẳng quay về nữa. Không quay về tức là mình chủ động nghỉ việc. Giờ lại thành ra bị đuổi việc. Mất mặt quá đi mất!”.
Tối đó, Nguyễn Lập Đông mang theo tâm trạng ủ dột trở về nhà, không dám nói chuyện mình đã thất nghiệp cho Nguyễn Viên biết.
Nằm trên giường, cô bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên, một ý niệm lẳng lặng hình thành trong đầu óc.
“Ngày mai mình sẽ tới tìm Cận Hoài Lý nói chuyện.” Cô gõ lên mép giường, tự tin đầy mình, “Hai người có thể tự làm riêng, không cần cái đài truyền hình quái quỷ đó nữa. Đúng, cứ quyết định vậy đi!”.
Suy nghĩ bỗng dưng sáng bừng lên đã xua tan hết mọi mây mù u ám do chuyện mất việc mang lại. Cuộn kín chăn vào người, Nguyễn Lập Đông nhìn bóng những ngôi sao trên trời hắt xuống qua khe rèm cửa tạo thành những vệt sáng loang lổ, mỉm cười nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô đang đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh, di động để trên kệ đột ngột reo inh ỏi. Nhìn thấy tên người gọi đến, cô bắn chút bọt kem đánh răng trên đầu ngón tay đi, bật loa lên.
“Ti... Da… Thu…, có… chuyện… gì?”
“Nguyễn Lập Đông, cậu định ương bướng tới cùng hả? Có chuyện gì không thể từ từ bàn bạc sao!”
“Đang đánh răng nè…”
Lời giải thích không nhận được sự thông cảm của Tiêu Dật Thụ, ngược lại càng khiến cô ấy kích động đến phẫn nộ.
Nguyễn Lập Đông đẩy điện thoại ra xa một chút, lắng nghe những câu trách móc chuyện cô ngốc nghếch để rồi bị đuổi việc.
“Người mất bát cơm là mình chứ có phải cậu đâu nhỉ, cậu sốt sắng gì chứ?” Súc miệng xong, Nguyễn Lập Đông nhìn vào gương, phát hiện trên mặt mình đã xuất hiện thêm một nốt mụn, “Mình nghĩ kỹ rồi, mình sẽ làm riêng một thời gian. Cận Hoài Lý đã đồng ý để mình phỏng vấn rồi. Mình sẽ đăng lên mạng trước, chỉ cần có một chút thành tích, kiểu gì cũng gặp được người có mắt nhìn”.
“Cậu ngu như heo ấy. Sáng nay mình vừa tới đài truyền hình đã nghe Giám đốc nói sẽ cử một đội quân tinh nhuệ tới công kích giáo sư Cận. Nếu cậu thật sự định làm riêng thì cứ cẩn thận, không sẽ bị người ta nẫng tay trên đấy.”
“Nẫng tay trên?” Nguyễn Lập Đông lẩm bẩm lặp lại lời của Tiêu Dật Thụ, sau đó lại lập tức tự tin đầy mình, “Làm gì có chuyện ấy, con người Cận Hoài Lý tớ hiểu, không phải ai cũng hạ gục được đâu”.
“Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, dù thế nào cậu cũng nên cẩn thận một chút.”
“Tút” một tiếng, Tiêu Dật Thụ đã ngắt máy.
“Cận Hoài Lý bị cướp mất…” Nhìn bản thân mình trong gương, Nguyễn Lập Đông liếm lớp bọt trên khóe miệng, “Không khoa trương vậy chứ…”.
Sau lời cảnh tỉnh của Tiêu Dật Thụ, Nguyễn Lập Đông cũng không dám chần chừ, vội vàng thay quần áo rồi chạy ra khỏi nhà, không màng tới bữa sáng.
Trên bậc thềm trước cửa căn nhà số đường Trung Sơn Đông, hoa khôi đài truyền hình đang tươi cười chào hỏi người đứng bên trong. Cánh cửa lớn khép lại, cùng lúc ấy, cô hoa khôi cũng tung mái tóc lên, vừa quay người thì bắt gặp Nguyễn Lập Đông đứng phía sau.
“Ôi, ai kia? Chẳng phải là Lập Đông đó ư?”
Sắc mặt Nguyễn Lập Đông đã sầm xuống. Cô tảng lờ cô ta, đi thẳng tới trước cửa.
Cô còn chưa kịp đưa tay gõ, cô hoa khôi nhiều chuyện lại một lần nữa lên tiếng: “Nếu cô muốn tới tìm giáo sư Cận nói chuyện hợp tác thì xin lỗi nhé, ban nãy anh ấy đã nhận lời hợp tác với chúng tôi rồi”.
“…”
“Cô không tin? Không tin cô có thể tự hỏi. Nhưng mà tôi khuyên cô, đừng nên tự chuốc lấy nhục nhã làm gì.” Nói xong những lời này, cô hoa khôi tung tẩy bỏ đi.
Nguyễn Lập Đông một mình đứng ngoài cửa cắn môi, hoàn toàn thất vọng. Sao đến cả Cận Hoài Lý cũng như vậy!
Cô muốn lao vào nhà chất vấn anh, nhưng lại sợ những gì cô hoa khôi kia nói là sự thật. Anh biết cô vừa mất việc nên đã từ bỏ cô.
Nhưng nếu cứ im lặng giữ trong lòng cô lại không thoải mái chút nào. Sau một lúc cân nhắc đắn đo, cô lấy ra một mảnh giấy, vung bút múa một hàng chữ: Fuck - kẻ tiểu nhân vong ân bội nghiã đằng sau cánh cửa.
Viết xong, cô kẹp mảnh giấy lên tay nắm cửa, quay người bỏ đi.
Cô không phủ nhận bản thân từng tưởng tượng cảnh Cận Hoài Lý đọc xong những lời chửi mắng của mình, lương tâm rồi sẽ thức tỉnh, chủ động tới tìm cô sám hối, cầu xin cô quay về.
Nhưng ba ngày đã trôi qua, phía ấy ngay cả một cuộc điện thoại cũng không hề gọi tới.
Chớp mắt đã tới ngày thứ tư, khi không thể giấu nổi chị gái chuyện mất việc nữa thì tay Cận Hoài Lý ấy lại bỗng dưng chủ động liên lạc với cô.
“Nguyễn Lập Đông, vì sao cô chửi tôi? Còn dùng từ ngữ đó?” Trong điện thoại, giọng nói của Cận Hoài Lý vừa toát lên sự giận dữ vừa mang theo chút xấu hổ.
“Tôi chửi anh đó! Kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa. Anh đã quên ai là người cùng anh phá án, ai cho anh linh cảm rồi sao? Anh đã quên ai là người vì vụ án suýt nữa mất mạng rồi sao? Vì anh sợ máy quay, tôi đã xin điều chuyển tới đài phát thanh, vứt hết mọi công việc, còn anh tự nhìn lại mình xem? Anh đã đá tôi!”
Ai đá cô chứ? Vong ân bội nghĩa, chuyện quái quỷ gì thế này? Những từ ngữ dữ dội khiến Cận Hoài Lý không hiểu mô tê gì, đành đỏ mặt nghe Nguyễn Lập Đông trút mọi giận dữ.