Lúc Nhậm Diệc tỉnh lại, cảm giác không giống như chỉ mới vừa ngủ một giấc, mà giống đã chết một lần, trên người gần như không có chỗ nào là không đau...
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào đêm qua, Nhậm Diệc nắm gối úp lên mặt, dùng sức gào lên một tiếng, cả trái tim đập loạn không ngớt. Cho đến giờ này anh vẫn không dám tin đây là sự thật, nhưng nhất định không phải nằm mơ, mơ thì sẽ không khó chịu như thế.
Làm sao đây, sau rồi sẽ như thế nào? Bây giờ Cung Ứng Huyền đang thấy thế nào về anh?
Anh liếc nhìn nơi trống trải bên cạnh, không biết liệu Cung Ứng Huyền đã đi chưa. Trong lòng anh vừa mất mát, lại vừa mừng thầm, nếu như đi thật rồi, ngược lại cũng khiến chuyện bớt khó xử.
Nằm trên giường một lúc, Nhậm Diệc tự đo nhiệt độ cho mình, phát hiện vẫn độ, sốt nhẹ, nhưng cũng không bất tỉnh như ngày hôm qua. Anh cố nén cơn đau, bò từ trên giường lên. Suy nghĩ lung tung giờ này cũng chắc ích gì, còn rất nhiều chuyện còn đang chờ anh làm, anh phải mau chóng khỏe lên.
Vừa mới chạm đất, hai chân anh như nhũn ra, nếu không phải vịn giường thì suýt chút đã quỳ rạp xuống đất. Anh thầm mắng Cung Ứng Huyền một câu trong lòng. Vốn dĩ anh tự cho mình vẫn có cơ hội nắm thế thượng phong, kết quả... Đây chính là kết cục của trông mặt mà bắt hình dong.
Nhậm Diệc ôm cái bụng đói meo, mở cửa ra. Cửa vừa mở, động tĩnh trong phòng khách truyền đến tai, kèm theo gió lạnh thấu xương vù vù ập vào, khiến anh bị lạnh đến giật thót mình.
Chuyện gì thế này? Sao lại có gió được?
Nhậm Diệc vừa đi tới phòng khách nhìn đã há hốc mồm.
Cung Ứng Huyền đã dỡ một cánh cửa sổ của nhà anh xuống, đang đứng ở bên cạnh, luống cuống kiểm tra trái phải.
Nghe được tiếng bước chân, Cung Ứng Huyền đột ngột qua đầu qua, trong phút chốc bắt gặp ánh mắt Nhậm Diệc, lại hoảng hốt quay trở lại, nhỏ giọng nói: "Anh, anh tỉnh rồi."
Nhậm Diệc ngẩn tò te: "Cậu đang làm gì đấy?"
"... Sửa cửa sổ."
"Sửa? Tôi nhìn còn tưởng cậu phá cửa sổ thì có."
Cung Ứng Huyền lầm bầm: "Tôi sẽ đền cho anh."
"Cậu đền thẳng tôi mấy căn nhà luôn đi."
"Cũng được."
Nhậm Diệc hết hồn, nghĩ bụng, không phải hắn coi là thật chứ: "Tôi đùa thôi, cậu đừng tưởng thật đấy."
Cung Ứng Huyền cúi đầu, không nói năng gì, giữ khung cửa sổ trên tay, ra dấu.
"Cậu đừng nhúc nhích, tôi tìm thợ đến sửa." Nhậm Diệc đi tới, bỗng dưng quên mất mình đang là "người bị thương", sải bước thật dài, đau đến mức anh âm thầm "Shh" một tiếng.
"Anh đừng tới đây." Cung Ứng Huyền lo lắng nhìn Nhậm Diệc. "Gió lớn như vậy, anh về phòng đi."
"Dù gì cũng phải lắp nó lại cái đã, không thể để gió lùa vào thế được, hệ thống sưởi sẽ không còn tác dụng nữa đâu."
"Tôi lắp là được."
"Một mình cậu vặn đinh ốc kiểu gì."
Nhậm Diệc đi tới, cầm lấy tua vít và đinh ốc trên bệ cửa sổ: "Mang bản lề qua đây."
Cung Ứng Huyền mím môi. Đặt cửa sổ xong, Nhậm Diệc nhanh chóng vít chặt đinh ốc.
Tuy cửa sổ đung đưa cong vẹo, méo mó xộc xệch, còn hở tợn hơn trước đây, nhưng đằng nào cũng tạm lắp trở lại được rồi.
Sửa xong cửa sổ, Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Cung Ứng Huyền vẫn hơi nghiêng đầu, đúng là không chịu nhìn anh.
Vốn là trải qua đêm qua, Nhậm Diệc vừa nghĩ phải đối mặt với Cung Ứng Huyền đã chẳng biết làm sao, nhưng thấy Cung Ứng Huyền còn căng thẳng hơn mình, anh nhất thời quên cả ngượng, cười khẽ nói: "Sao cậu cứ quay đầu đi chỗ khác thế."
"... Đâu có."
"Ngại à?" Nhậm Diệc sáp lại gần, "Vành tai đỏ hết rồi kìa."
Cung Ứng Huyền theo bản năng muốn che tai đi, lại lập tức nhận ra động tác này quá ngu xuẩn. Tay đã giơ lên rồi thì đành phải chuyển hướng, hắn vuốt tóc mấy cái, vội nói: "Chỗ này lạnh lắm, anh mau trở về phòng đi."
Trái tim Nhậm Diệc khẽ rung rinh, anh cảm thấy Cung Ứng Huyền quá đáng yêu, làm sao lại có thể đáng yêu đến vậy, quả thực khác hẳn với người tối hôm qua. Anh không nhịn được túm lấy tai hắn: "Cậu xấu hổ cái gì hả, đêm qua có thấy cậu e lệ chỗ nào đâu."
Cung Ứng Huyền cáu: "Thế rốt cuộc anh có định trở về phòng không đấy, anh ăn cơm chưa, uống thuốc chưa."
Nhậm Diệc hơi kiễng chân, đặt cằm lên bả vai Cung Ứng Huyền. Anh nhìn hai gò má trắng nõn đang phiếm hồng kia, mỉm cười nói: "Lúc cậu đỏ mặt thật dễ nhìn." Ai mà nghĩ bắt nạt Cung Ứng Huyền sẽ thú vị vậy chứ.
Cuối cùng Cung Ứng Huyền thẹn quá hóa giận, hắn quay lại đè Nhậm Diệc trên ghế sa lông, bình thường hắn có thể không nể nang gì khiến người khác á khẩu luôn, lúc này lại lắp bắp không nên lời, chỉ trừng mắt nhìn khóa vào Nhậm Diệc, trong đôi mắt có một ánh lửa hừng hực bốc lên.
Hắn không dám nhìn Nhậm Diệc, không những là bởi thẹn thùng, cũng bởi vì hắn sợ chỉ mới nhìn anh, mình sẽ... sẽ là lạ thế nào.
Nhậm Diệc lập tức rén, hảo hán thì phải biết tránh cái thiệt trước mắt, trêu tức Cung Ứng Huyền khéo lại thành ra chẳng biết ai bắt nạt ai, anh cười giảng hòa: "Không đùa cậu nữa, thật đấy, tôi đói rồi."
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi rồi đứng lên, Nhậm Diệc cũng chật vật đứng dậy.
Cung Ứng Huyền hỏi: "Khó, khó chịu à."
"A, bằng không cậu thử xem?"
Cung Ứng Huyền hơi áy náy, nhưng thời điểm như này nói xin lỗi lại kỳ quá, hắn ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Muốn để bác sĩ xem không."
"Đừng có đùa." Nhậm Diệc chớp mắt nhìn Cung Ứng Huyền, điểm điểm lên mặt: "Như này còn hữu hiệu hơn."
Cung Ứng Huyền ngơ ngác, mặt càng đỏ hơn, quả thực như sắp bỏng đến nơi.
Nhậm Diệc nín cười, suýt nữa thì không nhịn được.
Cung Ứng Huyền đứng trơ như cột nhà hồi lâu, đột nhiên cúi người xuống, nhanh chóng hôn "chóc" một cái lên mặt Nhậm Diệc, bỏ lại một câu: "Chuẩn bị ăn cơm." Sau đó vội vã rời đi.
Lúc này đến phiên hai gò má Nhậm Diệc róng ran, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên, trái tim cũng trướng đầy. Dù chuyện phát sinh giữa bọn họ có được định nghĩa như thế nào, ít ra trong khoảnh khắc bọn họ gắn bó sít sao ấy, trong lòng Cung Ứng Huyền, hẳn là có nghĩ đến anh.
Bác Thịnh đưa cơm nóng hổi qua, Cung Ứng Huyền chỉ việc bày biện.
Vị giác Nhậm Diệc vẫn chưa khôi phục, ăn cái gì cũng không vào, nhưng thi thoảng lại nhìn thấy vẻ cứ chốc chốc Cung Ứng Huyền lại né tránh ánh nhìn của anh, một bữa cơm này anh vẫn ăn một cách rất mãn nguyện.
Hai người đều không đề cập chuyện tối qua. Nếu là thường ngày, Nhậm Diệc cảm thấy tán dóc một chút cũng khá thú vị, nhưng anh sợ Cung Ứng Huyền lại bùng nổ, ít nhất là bây giờ vẫn chưa dám nhắc tới.
Cung Ứng Huyền vẫn nhường Nhậm Diệc ăn cái này rồi cái kia. Hắn rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Nhậm Diệc, chỉ là quả thật hắn rất ngại hỏi ra lời. Đối với hắn mà nói, đêm qua là một sự điên cuồng chưa từng trải qua bao giờ, thậm chí hắn còn khó có thể tưởng tượng bản thân lại có một mặt mất kiểm soát như vậy. Bây giờ chỉ nhìn thấy Nhậm Diệc, nghe tiếng Nhậm Diệc, thậm chí cả hơi thở của Nhậm Diệc lơ lửng trong không trung cũng là giày vò trong hắn, cho nên hắn chỉ biết ra sức lảng tránh.
Cơm nước xong, Nhậm Diệc lại uống thuốc, đầu anh cũng không còn choáng, thân thể cũng không đau nhức như trước nữa, chắc cũng sắp khỏi rồi.
Anh gọi điện thoại cho Cao Cách, hỏi han chuyện một hai ngày nay. Cao Cách muốn anh yên tâm nghỉ ngơi, nên bảo trung đội vẫn bình thường. Vừa gọi điện thoại xong, anh đã nhìn thấy Cung Ứng Huyền cũng đang gọi điện, miệng phát ra toàn nội dung khám nghiệm tử thi, nghe cũng khiến người ta không mấy thoải mái.
Chờ Cung Ứng Huyền cũng gọi xong, Nhậm Diệc hỏi: "Kết quả khám nghiệm tử thi sao rồi?"
Vẻ mặt Cung Ứng Huyền nghiêm trọng: "Dù là tin tốt, nhưng cũng không khiến người ta cao hứng không nổi."
"Sao thế?"
"Đã xác định được danh tính rồi, hai mẹ con này đã mất tích cách đây hai năm. Người mẹ tuổi, đứa con gái tuổi, nói chính xác thì nhà người đều mất tích, hàng xóm đều tưởng bọn họ đã chuyển đi."
"Người chồng là..."
"Người chồng tên Bạch Xích Thành, có bằng tiến sĩ chuyên ngành hóa học của đại học X, đã từng là nghiên cứu viên khoa học của một xưởng chế thuốc nào đó, sau lại từ chức."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Hắn ta giết chính vợ con của mình à?"
"Giờ có thể coi là vậy. Nguyên nhân của cái chết là ngộ độc natri xyanua, sau khi chết thì bị thiêu, Thái Cường đã đi tìm hiểu bối cảnh của hắn ta." Cung Ứng Huyền cau mày nói, "Đại học X là trường hàng đầu khắp cả nước, lúc ở xưởng chế thuốc kia thì thu nhập của hắn ta rất dư dả, người vợ cũng là phần tử trí thức, người như vậy có rất ít khuynh hướng phạm tội."
"Nếu đã tin vào tà ma thì chẳng xác định được đâu, không thì sao lại làm ra chuyện mất nhân tính vậy chứ." Nhậm Diệc nhớ lại hai mẹ con bị chôn ở giếng sâu kia, lòng tràn đầy thương cảm. Đã bị người thân gần gũi nhất trong nhà mình phản bội và sát hại, chết rồi cũng không được an táng tử tế, thực sự vô cùng đáng thương.
"Đã xác định được người rồi, chúng tôi sẽ tiến gần thêm một bước nữa để bắt được hắn ta." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, "Bạch Diễm không giống những người trước đây, hắn ta là thành viên tối cao của tổ chức, hơn nữa còn từng gặp mặt Tử Diễm. Bây giờ vụ ở sân chơi đã bị bại lộ, hắn ta sẽ tìm chỗ trú ẩn khác, đây là thời điểm dễ để lộ sơ hở nhất."
"Nhờ cả vào các cậu đấy." Nhậm Diệc nói, "Nếu cậu bận thì trở lại làm việc đi, không cần chăm sóc tôi, tôi nghỉ ngơi hai ngày là ổn."
Cung Ứng Huyền ngóng nhìn Nhậm Diệc, đấu tranh tư tưởng. Dù Khưu Ngôn đã cho hắn hai ngày nghỉ, nhưng hắn biết giờ ở phân cục đang bận túi bụi như thế nào. Trước nay hắn nhất định sẽ không bao giờ trễ nải công tác, chỉ là hiện giờ lại không nỡ rời khỏi nơi này, không nỡ bỏ Nhậm Diệc mà đi.
Thôi thì... Cứ ích kỷ một lần vậy. Chỉ một lần thôi, hắn muốn ở lại. Trong nửa ngày còn dư, hắn muốn ở tại căn phòng nho nhỏ này, dành thời gian ở bên Nhậm Diệc. Ngay cả không làm gì, chỉ cùng tồn tại trong một căn phòng thôi, đối với hắn mà nói thì cũng là quãng thời gian tốt đẹp nhất trên đời.
"Chị Ngôn cho tôi nghỉ hai ngày." Cung Ứng Huyền nói, "Mai tôi sẽ quay về."
Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì, nửa ngày còn lại của cậu đều là của tôi."
Ánh mắt Cung Ứng Huyền dao động: "... Anh muốn làm cái gì không."
Chuyện Nhậm Diệc muốn làm thì nhiều lắm, giữa hai người yêu nhau vốn có đủ chuyện thú vị và ngọt ngào, chỉ tiếc là họ cũng chẳng phải... Anh do dự một chút, tự dưng lại hơi nản lòng: "Hay là, vẫn cứ xem phim đi."
Trong lòng Cung Ứng Huyền cũng không khỏi mất mát: "Được."