Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: on pic
- ---------------------------------
Nhậm Diệc vốn cho rằng công tác của lính cứu hỏa đã đủ khổ, một năm không có nhiều ngày nghỉ, giờ đều phải trực ban, thế nhưng ở cùng Cung Ứng Huyền một quãng thời gian anh mới phát hiện cảnh sát cũng rất thảm. Phần lớn thời gian bọn họ đều ở trung đội đợi chờ, dù sao tình huống xuất cảnh cũng rất ít, nhưng cảnh sát, nhất là hình cảnh, hầu như không có thời gian không tăng ca.
Lúc này đã gần chín giờ, Cung Ứng Huyền vẫn phải chạy về phân cục để làm việc.
Nhậm Diệc ghẹo: "Tôi nói cậu ấy. Đường đường là một phú nhị đại mà lại muốn cầm một mức lương thấp hơn tôi, làm việc không kém gì tôi. Tôi thường nhớ đến cậu, cảm thấy rất thú vị."
"Anh thường nhớ đến tôi ư?" Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc làm thế nào cũng không ngờ Cung Ứng Huyền nắm bắt trọng điểm của câu nói này một cách độc đáo mới lạ như thế. Anh nghĩ tới cảnh quẫn bách trong phòng tắm, cảm thấy bản thân bây giờ dù ra sao cũng không thể kinh sợ được nữa, liền nháy mắt với hắn, nói bằng giọng điệu đùa giỡn: "Đúng thế, tôi luôn nghĩ về cậu."
"Anh nghĩ cái gì về tôi?" Cung Ứng Huyền lại nói rất nghiêm túc.
"...Đoán mò." Nhậm Diệc đi tới bên cửa xe, nghiêng đầu nhìn Cung Ứng Huyền, "Vậy cậu có thường xuyên nhớ tôi không?"
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Có."
Tức khắc, hô hấp của Nhậm Diệc có chút dồn dập: "Vậy cậu nghĩ gì về tôi?"
"Nghĩ rằng... anh là một người kỳ quái."
"Tôi kỳ quái thế nào?"
Cung Ứng Huyền hơi chần chừ: "Kỳ quái khác hẳn những người khác."
"Ý là tôi rất đặc biệt, đúng không?" Nhậm Diệc cười nhìn Cung Ứng Huyền.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Cung Ứng Huyền bỗng hiện lên bóng lưng để trần của Nhậm Diệc, bóng lưng "xinh đẹp" trong nhận thức của hắn ấy, không sai, Nhậm Diệc thực sự rất đặc biệt. Hắn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trong lòng Nhậm Diệc nhảy nhót không thôi, ngay cả kiểu đối thoại ngu ngốc này cũng đủ để anh nếm được hương vị ngọt ngào. Anh biết trong tim Cung Ứng Huyền, anh khác biệt hết lần này đến lần khác, từng chút từng chút một trở nên đặc biệt. Đối với anh mà nói, đây đã là sự thỏa mãn khôn kể.
Tới trước xe, Nhậm Diệc nói: "Hôm nay cậu lái xe đi." Thật ra anh rất mệt, dù sao làm việc dưới cường độ cao suốt một buổi chiều, lại chỉ ăn một hộp cơm nên rất tiêu hao thể lực. Nhưng anh không muốn để Cung Ứng Huyền nhận ra, anh chỉ muốn nhanh chóng biết chân tướng của vụ án phóng hỏa tại tiểu khu Vạn Nguyên.
Thế nhưng Cung Ứng Huyền vẫn nhận ra được: "Sao thê? Mệt hả?"
"Không, do vết thương trên cổ với cả nhấc cánh tay có hơi đau thôi."
Cung Ứng Huyền cau mày nói: "Tôi không biết chiều nay anh đã gặp tình huống gì, nhưng nếu anh rất mệt thì đừng đi."
Nhậm Diều cười: "Không sao thật mà, đi thôi."
Trên đường đi, Cung Ứng Huyền cùng Nhậm Diệc trò chuyện về vụ án: "Chắc chắn anh không tưởng tượng nổi tiến triển hiện nay của vụ án này bất ngờ cỡ nào đâu."
"Sao?" Lòng hiếu kỳ của Nhậm Diệc lập tức dâng cao.
"Chúng tôi hoài nghi Bành Phi, nhưng lạ chưa có chứng cứ, vì thế tôi nhờ đồng nghiệp bên phòng giám định mang tất cả rác thải tôi nhặt tại hiện trường đi đánh giá một lần."
"Vậy không còn là một công trình nhỏ nữa rồi."
"Thật ra cũng không to như anh nghĩ. Phần lớn đồ vật đã bị lửa thiêu rụi, không có giá trị giám định, anh còn nhớ bã cà phê và đầu chải của bàn chải đánh răng bằng điện mà khi đó tôi nói với anh không?"
"Nhớ."
"Đầu tiên anh dùng phương pháp giám định hỏa hoạn giúp chúng tôi thu hẹp phạm vi người tình nghi thành năm hộ gia đình ở phía Tây. Sau đó là hai thứ đồ này mang đến tác dụng rất lớn." Cung Ứng Huyền lộ vẻ đắc chí, "Chúng tôi đã lấy được DNA từ bàn chải đánh răng, cũng đã tìm ra chủng loại và nhãn hiệu của bã cà phê. Trong năm căn hộ này, có hai hộ có máy pha cà phê."
"Bàn chải đánh răng và bã cà phê đều thuộc về ai?"
"Chưa được đồng ý chúng tôi chưa thể tiến hành đối chiếu DNA, do đó một đồng nghiệp của tôi đã ngồi canh tại tiểu khu kia hai ngày, thu thập rác thải của tất cả các hộ gia đình ở phía Tây, tìm được chủ nhân của bàn chải đánh răng chính là nhà bên cạnh căn số , căn ."
Đột nhiên Nhậm Diệc phản ứng: "Ý cậu là, đống rác thải trước cửa không thuộc về căn kia, có khả năng đến từ năm hộ khác?"
"Hiện nay mới xác nhận được hai hộ, vì chúng tôi còn tra được, nhà Bành Phi có máy pha cà phê. Chúng tôi đã điều tra lấy được lịch sử mua sắm online của hắn ta, phát hiện hắn ta quả thật từng mua cùng một loại cà phê."
Nhậm Diệc kích động nói: "Lần này hắn ta hết đường chối cãi nữa."
Cung Ứng Huyền cười lạnh nói: "Chúng tôi lấy bằng chứng này ra, cả hai người chủ hộ đều đã thừa nhận, nhưng bọn họ đều tuyên bố chỉ là ăn miếng trả miếng nên ném rác trước cửa căn , bọn họ không liên quan đến chuyện phóng hỏa, mấy hộ khác chúng tôi vẫn chưa hỏi."
Nhậm Diệc hít ngược một hơi. Chân tướng của vụ án này, càng đi sâu tìm hiểu càng làm anh sợ hãi: "Vậy cậu có dự định gì?"
Cung Ứng Huyền nói: "Anh còn nhớ trong sáu căn hộ ở phía Tây, ngoài căn ra còn có nhà nào có người thiệt mạng nữa không?"
"Nhà thứ hai từ cuối lên." Nhậm Diệc suy nghĩ, "Nhà cuối cùng là căn của Bành Phi, căn hình như có một cụ già thiệt mạng."
"Đúng, chúng tôi định bắt tay từ nhà này. Một lát nữa anh sẽ được gặp chủ căn hộ ." Cung Ứng Huyền nói, "Còn có, theo điều tra trong khoảng thời gian này, sự hoài nghi của tôi đối với người tên Bành Phi này càng ngày càng sâu, tôi quyết định cho hắn ta làm trắc nghiệm phát hiện nói dấu một lần."
"Biện pháp này thực sự có hiệu quả sao?" Nhậm Diệc cau mày nói, "Vật này chỉ có tác dụng giúp đỡ, cũng không thể làm bằng chứng trước tòa."
"Tôi biết, phát hiện nói dối chỉ là một thủ đoạn, tôi đã tìm một chuyên gia tâm lý học tội phạm tới, muốn để anh ta giúp đỡ chúng tôi đánh giá tên Bành Phi này một lần nữa."
"Không phải cậu nói chứng cứ không đủ, hơn nữa lúc hắn ta đối diện với Châu Xuyên cũng không có bất kỳ phản ứng nào sao?"
"Không chỉ Châu Xuyên, hắn ta cũng không hề phản ứng với Trần Bội. Cái này càng khiến tôi nghi ngờ hơn, vấn đề quan trọng là, hiện nay ngoại trừ hắn ta, chúng tôi chưa tìm được nghi phạm được chọn để đốt xe thích hợp hơn. Anh từng nghe câu nói này của Holmes chưa?"
"Khi loại bỏ tất cả những điều không thế, bất kể vô lý cỡ nào, thứ còn sót lại chính là chân tướng."
"Do hiện này không tìm được nghi phạm mới, nên tôi phải coi hắn ta như nghi phạm, xem xét kỹ càng tất cả bằng chứng có trong tay lại một lần nữa để dò xét hắn ta." Cung Ứng Huyền nheo mắt lại, "Nếu như hắn ta đã phạm tội, dù hắn ta có ẩn núp tốt thế nào, nhất định sẽ lòi đuôi thôi."
"Vậy... Trần Bội thì sao?" Nhắc tới người này, Nhậm Diệc len lén nhìn biểu cảm của Cung Ứng Huyền một cái.
"Tôi muốn điều tra rõ ràng vụ án tiểu khu Vạn Nguyên trước, dù sao gã cũng không chạy được."
Đang lúc nói chuyện, hai người đã đến phân cục.
Thái Cường đang thẩm vấn Châu Xuyên, Nhậm Diệc đứng ngoài phòng quản chế, nhìn Châu Xuyên sau một tháng ngắn ngủi sống trong bệnh viện lại còn béo thêm một vòng. Vừa nghĩ đến tên khốn kiếp này được ăn uống no đủ trong khi người nhà của nạn nhân có lẽ không nuốt nổi miếng cơm, Nhậm Diệc lại cảm thấy phẫn nộ khôn tả.
"Gã ta vẫn không chịu nói gì?" Nhậm Diệc hỏi.
"Sau khi hắn biết chúng tôi đã bắt được Trần Bội, thái độ lúc ở trong bệnh viện có chút buông lỏng, không biết hôm nay Thái Cường có thu hoạch được gì không."
"Gã ta nhận ra Trần Bội?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Có lẽ là biết nhau trên Internet, nhưng bọn chúng đều phản ứng xa lạ với khuôn mặt của đối phương."
Nhậm Diệc nghe Thái Cường đập bàn uy hiếp dụ dỗ Châu Xuyên.
"Đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp chủ hộ ."
Hai người đi đến một căn phòng thẩm vấn khác, Cung Ứng Huyền dùng mắt ra hiệu cho Nhậm Diệc nhìn vào trong từ cửa sổ phụ bằng kính trên cửa. (nó như thế này)
Nhậm Diệc dí sát mặt nhìn vào trong, chủ hộ là một người phụ nữ chừng tuổi, đang cúi đầu, chỉ từ bả vai hơi cứng đờ kia cũng có thể nhìn ra sự bất an của bà ta.
Cung Ứng Huyền nói nhỏ: "Bà ta cũng không bị tạm giữ, chúng tôi chỉ yêu cầu bà ta đến phối hợp điều tra. Bà ta đã đợi được ít nhất ba, bốn giờ rồi, nếu chỉ là người nhà của nạn nhân bình thường, hoặc là người không liên quan, chờ đợi vô ích trong thời gian dài như vậy thì đã tức giận từ lâu. Nhưng anh nhìn bà ta đi, chỉ có lo lắng."
"Chột dạ?"
"Chắc là thế." Cung Ứng Huyền đẩy cửa bước vào.
Người bên trong ngẩng phắt đầu lên, nhìn hai người không chớp mắt.
"Bà Bạch." Cung Ứng Huyền lật tài liệu, "Chào bà, để bà đợi lâu rồi."
Bà Bạch đùn cơ thể mập mạp về phía sau, đưa phần lưng đến gần chỗ dựa của ghế, cố gắng kéo khoảng cách với Cung Ứng Huyền đã ngồi xuống ở cái bàn đối diện.
Nhậm Diệc cũng ngồi xuống bên cạnh.
Cung Ứng Huyền máy móc mở miệng nói: "Bà Bạch, tôi họ Cung, cảm ơn bà đã phối hợp điều tra cùng chúng tôi, có mấy vấn đề hy vọng bà có thể thành thật trả lời."
Bà Bạch hít sâu một hơi: "Cậu muốn hỏi gì, cái nên nói tôi đã nói qua với cảnh sát rất nhiều lần rồi."
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Nhưng trước đây bà lấy lập trường là người nhà của nạn nhân để khai báo, giờ thì khác."
Bà Bạch trợn mắt nhìn Cung Ứng Huyền: "Có, có ý gì?"
"Chúng tôi có lý do và bằng chứng nghi ngờ bà và bốn hộ hàng xóm khác ở phía Tây tầng đều từng ném rác thải trước cửa nhà của căn hộ đã bốc cháy."
Bà Bạch giả vờ bình tĩnh nói: "Dù sao hắn cũng thích để rác ở cửa, tôi chỉ giận quá mới góp chút rác thì có làm sao chứ."
"Trước đây mấy người cũng từng làm thế sao?"
Bà Bạch do dự không biết trả lời như thế nào.
"Bà chủ của căn nói trước đây mấy người cũng không có hành vi tương tự, cũng chỉ từng cãi lộn, dán giấy lên bảng tin. Trùng hợp làm sao, vào ngày xảy ra hỏa hoạn ấy, năm hộ mấy người đồng thời ném rác trước cửa nhà căn hộ ư?"
"...Tôi thấy người khác ném nên tôi cũng ném."
"Bà thấy ai ném?"
"Tôi quên rồi." Bà Bạch quay đầu sang chỗ khác, "Ném rác không có nghĩa là chúng tôi phóng hỏa chứ."
"Đúng, nhưng rác mấy người ném đã giúp ngọn lửa bốc cháy thêm, nên cũng phải nhận trách nhiệm. Về phần là trách nhiệm gì thì phải xem mấy người có biết thông tin về kẻ phóng hỏa không đã."
"Tôi không biết!" Bà Bách kích động nói, "Tôi không hề biết sẽ xảy ra hỏa hoạn, nếu tôi biết thì sao tội lại có thể để mẹ tôi bị chết ngạt được chứ!"
Cung Ứng Huyền lạnh giọng nói: "Chính là vì mẹ bà đã hít vào khói đặc trong đám cháy, dù được đưa đến bệnh viện vẫn không chữa được, nên tôi mới không thể hiểu nổi vì sao bà còn muốn bao che cho hung thủ đã hại chết mẹ bà được?"
Cơ thể bà Bạch run lên, ánh mắt bắt đầu né tránh.
"Bà biết là ai đã làm đúng không? Thật ra mấy người chắc đã biết, đây là một lần trả thù đã được mưu tính trước, có lẽ hậu quả cho việc trả thù này đã vượt khỏi dự định trước đó của mấy người, mấy người sợ hãi, sợ bị liên lụy, cho nên không dám nói ra chân tướng, đúng chứ?"
Nhậm Diệc thầm cả kinh. Kỳ thật ban nãy trên xe anh cũng đã đoán được ý của Cung Ứng Huyền, nhưng chính thức nghe Cung Ứng Huyền nói ra vẫn làm anh rung động không thôi. Chẳng lẽ, đây là một tập thể phóng hỏa phạm tội? Trong cuộc đời hành nghề của anh, cho tới bây giờ anh chưa từng gặp qua, thảo nào Cung Ứng Huyền lại nói hướng đi của tình tiết vụ án sẽ nằm ngoài dự đoán của anh.
Bà Bạch dùng sức lắc đầu: "Tôi không biết cậu đang nói gì, tôi chỉ vứt rác thôi, đồng hương chúng tôi rất tức giận nên đã thương lượng từ trước, hắn vứt rác bừa bãi thì chúng tôi sẽ vứt rác trước cửa nhà hắn. Chúng tôi cũng chỉ vì giận thôi, cả nhà hắn không biết xấu hổ, chúng tôi liền, liền vứt thêm vài túi rác thì có làm sao? Không phải chúng tôi phóng hỏa."
"Bà biết rõ ai là người đã hại chết mẹ mình, lại vì sợ gánh vác trách nhiệm mà không dám nói, mẹ bà ở trên trời có linh thiêng vẫn luôn nhìn mấy người."
Trên trán bà Bạch rịn mồ hôi.
"Bà Bạch, tôi biết nỗi băn khoăn của bà. Bà sợ nói ra sẽ bị xem như đồng phạm, không thể khai báo trước pháp luật, cũng không thể nói ra với người nhà, hơn nữa có lẽ bà đã bị người khác uy hiếp, đúng không?"
Bà Bạch không nói lời nào.
"Tôi rất đồng cảm với bà." Cung Ứng Huyền nghiêng người về phía trước, "Trong sáu hộ ở phía Tây, trừ ông chủ của căn ra, cũng chỉ có bà mất đi người thân, quá bất công, đúng chứ? Người đàn ông kia làm bà chán ghét đã nhiều năm, tại sao hắn chết rồi còn phải liên lụy đến mẹ mình, tại sao nhà những người khác thì không sao, hơn một tháng nay bà ngủ ngon giấc ư? Phải chăng mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, sợ chúng tôi điều tra được manh mối? Kết quả thì bà cũng thấy rồi đấy, quả nhiên, điều tra đến bà rồi."
Giọng nói của bà Bạch trở nên chói tai: "Đừng nói nữa, tôi không biết!"
"Bà có thể không biết, bởi vì tỗi vẫn có thể hỏi người khác, nhiều hộ gia đình thế này, chỉ cần có một người khai ra mấy người..."
Bà Bạch cúi đầu nhìn bàn, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ.
"Tôi từng nói tôi đồng cảm với bà, cũng đồng cảm với mẹ bà, nên tôi mới tìm đến bà đầu tiên chính là muốn cho bà một cơ hội lập công chuộc tội. Bà không cần cơ hội này, dám cam đoan người khác cũng không cần không? Bà lớn tuổi rồi, lại không có tiền án, nếu như chủ động lập công nhất định có thể xử phạt nhẹ nhàng, nhưng nếu bà tiếp tục giúp người khác chịu tội, bao che cho người đã hại chết mẹ bà kia, vậy bà chính người vừa bất hiếu vừa ngu xuẩn. Bà đã phạm vào một sai lầm to lớn, bà vẫn muốn phạm mắc lỗi lần thứ hai sao?"
Bà Bạch run rẩy, vành mắt đỏ ửng, nước mắt rơi xuống.
- ---------------------------------
Tình hình là có chút chuyện đột xuất nên tui không kịp beta mấy chương sau nên sang tuần sẽ bù sớm sớm nha:v (đừng đánh tui orz.)