Nhậm Diệc một mạch kéo Cung Ứng Huyền đến lối thoát hiểm. Anh cố gắng chấn chỉnh câu từ một chút, nói với vẻ khá bất đắc dĩ: "Thật ra, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói cho cậu."
"Từ khi nào." Vẻ mặt Cung Ứng Huyền không chút thay đổi nhìn Nhậm Diệc, ngữ khí có phần hung hãn.
Nhậm Diệc hơi nghẹn họng, anh ý thức được phản ứng của Cung Ứng Huyền thật sự không được đúng cho lắm, cực kỳ... Lạnh lùng, cái này chắc chắn không phải là ảo giác của anh. Anh nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, tìm một bức đưa Cung Ứng Huyền xem.
Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn, thân thể đột ngột cứng ngắc.
Là một bức ảnh Nhậm Hướng Vinh ôm Cung Ứng Huyền sáu tuổi bước ra khỏi đám cháy, được chụp cách đây mười tám năm, và đăng tải ngay trên mặt báo thời đó.
Cung Ứng Huyền nhìn thời gian bức hình được chụp, sắc mặt càng thêm u ám: "Anh hẳn là đã biết từ hai đến ba tháng trước đi." Khi đó, hai người mới quen biết được không lâu.
Nhậm Diệc chân thành giải thích: "Tôi vẫn không nói với cậu, có hai lý do. Đầu tiên là bởi tôi cho rằng chúng ta thật sự không quá thân, tôi không muốn cậu nghĩ tôi làm quen để lợi dụng với đeo bám cậu. Sau đó là vì chuyện của gia đình cậu. Tôi đoán ba tôi hẳn là biết chút gì đó, nhưng bệnh tình của ông thất thường lắm. Tôi chỉ sợ ông ấy cũng chẳng nhớ gì cả, nói cho cậu, khéo lại sẽ khiến cậu không vui. Nên tôi định cứ nói chuyện với ông trước đã. Bây giờ tôi thực sự đã thu thập được vài thông tin hữu dụng từ ông ấy rồi, nên tôi mới tính nói với cậu."
Cung Ứng Huyền cầm lấy điện thoại của Nhậm Diệc, hắn lẳng lặng nhìn, ánh mắt càng trở nên âm trầm.
"... Cậu tức giận ư?" Đây quả thật không hề giống bất kỳ phản ứng nào Nhậm Diệc đã lường trước, mà thật ra anh cũng không đoán được Cung Ứng Huyền nên có phản ứng kiểu gì, dẫu sao tấm ảnh này cũng sẽ gợi lên rất nhiều ký ức đau thương. Dù là thế, nỗi tức giận không thể lý giải kia khiến anh vừa bất an vừa khó hiểu.
Cung Ứng Huyền đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc sảo khó lường: "Ba anh... Cũng có một cái nốt ruồi trên mũi sao?"
Nhậm Diệc ngẩn người: "Là di truyền từ ông ấy đó." Anh không nhịn được sờ lên mũi, vấn đề này cũng không khỏi kỳ quái rồi.
Cung Ứng Huyền thấp giọng nói: "Tôi không ngờ hồi trước chúng ta sẽ quen biết nhau."
"Đúng vậy, trên đời này thật sự cũng nhiều chuyện trùng hợp lắm." Nhậm Diệc nhíu mày, "Không phải tôi cố tình giấu giếm cậu mà, cũng không cần phải tức giận thế chứ."
Vẻ mặt Cung Ứng Huyền vô cùng phức tạp: "Tôi không thích anh có chuyện phải gạt tôi."
"Do tôi không tìm được thời điểm thích hợp thôi." Thật ra sau khi hai người càng ngày càng thân thiết, anh lại càng xấu hổ không muốn nói ra, tại cứ có vẻ như tranh công vậy. Anh vẫn mong Cung Ứng Huyền có thể tự phát hiện, ai mà nghĩ lại là từ miệng người thứ ba nói, tình huống như thế còn quỷ dị hơn.
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi, dường như đang kìm nén điều gì: "Lúc ấy, ba anh là người đầu tiên tiến vào đám cháy sao?"
"Hình như thế, khi đó ông ấy là trung đội trưởng, chính là vị trí của tôi bây giờ, có nguy hiểm gì cũng là người đối mặt đầu tiên." Nhậm Diệc hỏi, "Cậu hỏi chuyện nốt ruồi làm gì thế?"
"..." Một hình ảnh hỗn loạn nổi lên trong tâm trí Cung Ứng Huyền. Trong nhiều năm qua, hắn đã nhờ cậy một nhà thôi miên để khôi phục lại ký ức thời ấu thơ, nhưng vẫn còn một khoảng không rộng lớn rất mơ hồ.
Lúc ấy ở hiện trường chiếc xe bốc cháy, từ tương đồng về nhiệt độ, mùi hương đều gợi nhớ cảnh tượng giống năm đó. Cho nên vào khoảnh khắc nhìn thấy nốt ruồi trên mũi Nhậm Diệc, hắn lập tức đã hồi tưởng từng mảnh ghép của ký ức.
Trong bức tranh ký ức cũng có một người như vậy, trên mũi cũng có một nốt ruồi. Người này xem ra rất quan trọng, nhưng hắn không tài nào chắp vá thêm nổi.
Cho đến giờ, hắn đều hoài nghi người lính cứu hỏa ngay tại thời điểm ấy. Để giả mạo chứng cứ để xuyên tạc thành tự sát, chỉ sợ không phải chuyện chỉ một người có thể làm được. Từ khoảng mười năm trước, bọn họ đã điều tra những người lính cứu hỏa xuất cảnh lúc đó, kết quả chẳng thu hoạch được gì, nên cũng không tiến xa hơn, dù gì cuộc điều tra khi đó của bọn họ cũng chỉ tập trung vào cảnh sát. Mà hồi ấy hắn không có suy nghĩ đặc biệt nào về người họ Nhậm này, cũng không bị khơi lại ký ức về cái "nốt ruồi trên mũi" kia.
Bây giờ thông tin này lại xâu chuỗi một loạt nghi ngờ, khiến hắn tức thì chẳng biết nên cảm thấy thế nào.
Vì cái gì, Nhậm Diệc lại phải giấu giếm hắn lâu như vậy?
Nhậm Diệc khó hiểu nhìn Cung Ứng Huyền, chờ đợi một đáp án từ hắn.
Cung Ứng Huyền tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tôi có một ấn tượng mơ hồ."
"Về nốt ruồi này sao?" Nhậm Diệc nói, "Đã lâu như vậy rồi, hơn nữa lúc ấy cậu vẫn còn nhỏ. Không nhớ rõ ngoại hình nhưng lại mang máng một vài điểm đặc thù, cũng bình thường thôi."
"Ba anh đã cho anh manh mối gì vậy?" Cung Ứng Huyền lại hỏi.
"Ông ấy nói chắc chắn báo cáo xuất cảnh năm đó sẽ có nhiều hơn trong trí nhớ của mình hiện giờ, còn bảo là có chút nghi ngờ về điểm nổi lửa, bảo tôi đi điều tra xem."
Cung Ứng Huyền âm thầm siết chặt nắm tay, "Lúc nào đưa ba anh đến đi, tôi muốn đích thân gặp ông ấy."
"Chờ sau concert đã nhé." Nhậm Diệc phải rào trước với hắn, "Chẳng qua bây giờ ba tôi có phân nửa thời gian là không được tỉnh táo, nếu ông ấy phát bệnh, cậu cũng đừng để ý."
"... Sẽ không đâu." Đôi mắt Cung Ứng Huyền bắt đầu ánh lên vẻ suy tư.
Nhậm Diệc hơi cuống, dù thế nào anh cũng cảm giác loạt phản ứng của Cung Ứng Huyền cực kỳ không bình thường, hơn nữa có gì đó giấu anh. Nhưng anh vẫn không vòng vo, chỉ đơn thuần hỏi: "Cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
"Tôi chỉ bị sốc thôi." Cung Ứng Huyền chợt nhớ tới gì đó, "Nếu lúc ấy ba anh xuất cảnh trong vụ án của gia đình tôi, hẳn là ông ấy cũng tham gia cứu viện cho nhà máy hóa chất Bảo Thăng phải không?"
"Đúng rồi, lúc ấy đã triệu tập được trung đội, ba tôi còn lập chiến công hạng hai trong đợt giải cứu này." Nhậm Diệc nhíu mày, "Ứng Huyền, không phải cậu còn chuyện gì chưa nói với tôi chứ."
Cung Ứng Huyền mím môi. Hắn nói mình đang hoài nghi ba của Nhậm Diệc thế nào được. Hắn không định nghi ngờ, cũng chẳng muốn nghi ngờ làm gì, nhưng hắn vẫn không thể ngăn mình suy nghĩ lung tung. Hắn trầm ngâm một lát: "Chỉ là tôi đã phải nhớ lại rất nhiều... Ký ức không mấy tốt đẹp."
Nhậm Diệc thở dài.
"Ba anh đã cứu tôi, tôi nên cảm ơn ông ấy mới phải." Cung Ứng Huyền cũng cho rằng mình đang nghĩ quá lên. Chí ít hắn vẫn tin tưởng Nhậm Diệc, hắn không nên nghi ngờ ba Nhậm Diệc một cách vô căn cứ.
Lúc này Nhậm Diệc mới thả lỏng một chút: "Cảm ơn gì chứ, đó là chức trách của ba tôi mà."
Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc chăm chú: "Về sau đừng giấu diếm tôi chuyện gì nữa."
"Tuân mệnh." Nhậm Diệc muốn làm giãn bầu không khí, anh nói đùa: "Cậu xem xem, chúng ta ấy mà, nói một cách văn vẻ thì đúng là được vận mệnh ràng buộc. Nếu lên phim truyền hình là thể nào cũng phải cưới nhau rồi đấy, hahaha."
Cung Ứng Huyền giật mình: "Ừ, quả thật chính là định mệnh."
"Cho nên tôi gọi cậu một tiếng lão Cung cũng thích hợp thui mừ." Nhậm Diệc ranh mãnh nháy mắt, "Cậu cũng đừng để người khác gọi đấy nhé."
"Không ai dám gọi đâu." Cung Ứng Huyền vốn ghét bỏ cách gọi cực kỳ ngu xuẩn này, chẳng qua vẫn lười so đo với Nhậm Diệc. Nhưng càng ngày hắn lại càng cảm giác, chính ra có một cách xưng hô chỉ thuộc về Nhậm Diệc cũng không tồi chút nào. Vả lại, hai chữ này còn mang theo một giới hạn thân mật mà người bình thường không thể vượt qua.
Nhậm Diệc bấn loạn, anh kìm lòng không đặng mà nói: "Ứng Huyền, tôi rất thích... Cảm giác được ở bên cậu."
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại, như thể có một dòng điện nho nhỏ chạy xuyên suốt làn da hắn.
Cũng chỉ có cách này mới che giấu được những lời thật lòng, trong lòng Nhậm Diệc vừa chua xót vừa ngọt ngào, anh nhếch miệng cười, "Đều là duyên phận, haha."
"Từ nhỏ đến lớn anh đã có rất nhiều bạn bè rồi. Những người bạn khác đó, cũng giống như... Chúng ta sao?" Thực ra hắn cũng không biết "như vậy" của bọn họ có phải là "thế kia" không, chỉ là hắn mơ hồ cảm giác được, giữa bọn họ không hề giống "thế kia" chút nào.
Hoặc có thể nói là, hắn hy vọng giữa bọn họ không giống thế.
Thậm chí hơn hết, hắn tuyệt đối không dễ gì bỏ qua cho việc giữa Nhậm Diệc và người khác cũng giống mối quan hệ của bọn họ.
Nhậm Diệc không chút do dự nói, "Không, cậu không giống bất kỳ ai khác."
Cung Ứng Huyền nhìn thật sâu vào đáy mắt anh, giọng điệu trở nên khẩn thiết đến mức chính hắn cũng không nhận ra: "Khác biệt chỗ nào."
"... Cậu quan trọng hơn bất cứ ai." Ánh mắt Nhậm Diệc vừa trong suốt vừa bộc trực.
Thoắt cái, hô hấp của Cung Ứng Huyền đã trở nên nặng nề, trái tim đập nhanh đến mức hắn cảm thấy không khỏe trong người.
Lại tới nữa, có một điều gì đó đang muốn phá vỡ sức chịu đựng của cơ thể và sự ràng buộc của tâm trí mà chui ra, nó sôi trào trong mạch máu và thiêu đốt mạch suy nghĩ, toàn bộ tâm tư như muốn trút hết lên người Nhậm Diệc, không giữ lại chút gì. Điều này ngay cả Cung Ứng Huyền cũng không giải thích được rõ ràng, chỉ có thể miêu tả như một xung động và khát vọng thật lớn.
Lại tới nữa rồi!
Lần đầu tiên là tại xe cứu hỏa, lần thứ hai là dưới đống đổ nát của bệnh viện, rồi cả lúc này... Gần như giờ đây là bởi cách Nhậm Diệc dùng ánh mắt tựa viên ngọc không tỳ vết để nhìn hắn, mỉm cười đầy thẳng thắn, thành khẩn và ôn hòa, khiến từng tế bào trong hắn đều tê dại, rồi lại nói rằng hắn quan trọng hơn bất kỳ ai.
Hắn rốt cuộc bị sao thế này?!
Trong lòng hắn âm ỉ một phỏng đoán mơ hồ, song phỏng đoán đó khiến da đầu hắn tê rần, khiến hắn hoảng sợ, ánh nến vừa le lói đã bị hắn kiên quyết dập tắt ngay tức thì.
Nhưng chút định lực sót lại của hắn đã không còn đủ để san đều cho cả hai phía nữa. Hắn đè nén xuống linh hồn của chính mình, mà thân thể lại vô thức chuyển động, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay ra, chặn đè lên ngực của Nhậm Diệc, hung hăng ấn Nhậm Diệc vào sát tường.
Nhậm Diệc trở tay không kịp, anh bị bàn tay mạnh mẽ hùng hồn của Cung Ứng Huyền ghim vào tường. Đương lúc bị giam giữa vách tường và thân hình cao lớn của Cung Ứng Huyền đến mức không động đậy nổi, anh nhìn Cung Ứng Huyền với vẻ đầy sửng sốt.
Từ lòng bàn tay truyền đến lại chính là trái tim nóng ran và tràn đầy sức sống như lửa của Nhậm Diệc.
Cung Ứng Huyền ghé sát vào Nhậm Diệc, con ngươi sâu không thấy đáy của hắn dè dặt ngắm nhìn khuôn mặt của Nhậm Diệc, rồi đọng lại trên đôi môi đỏ mọng kia. Trái tim run lên, hắn bất giác nhớ lại hương vị ấm áp mà mềm mại của bờ môi ấy.
"... Ứng Huyền?" Nhậm Diệc bị Cung Ứng Huyền dọa sợ. Anh chưa thấy người này biểu hiện như vậy bao giờ, giống như... giống như dã thú nhìn chòng chọc con mồi vậy. Phần lớn thời gian, đôi mắt kia đều vô cùng bình tĩnh và thậm chí còn lạnh lùng, vậy mà lúc này đồng tử lại lóe lên vẻ hoang dại, như chỉ chực tấn công ngay tại giây tiếp theo.
Bầu không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm khiến Nhậm Diệc không dám cử động dù chỉ là nhỏ nhất. Do quá mức khiếp sợ, anh thậm chí còn không để ý tư thế đứng của hai người lúc này cũng như thân thể đang không ngừng áp sát của Cung Ứng Huyền mờ ám cỡ nào.
Một tiếng gọi này khiến Cung Ứng Huyền bừng tỉnh, hắn như thể bị hạ độc, hoàn hồn trong nháy mắt, cả người rịn ra toàn mồ hôi lạnh. Hắn rụt tay lại như phải bỏng, lùi lại một bước, cứng ngắc nói: "Tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, anh không được gạt tôi nữa."
"... Tôi không có gạt cậu."
"Anh đã nói tôi quan trọng hơn bất kỳ ai, cho nên tôi nhất định phải là người quan trọng nhất trong lòng anh." Cung Ứng Huyền né tránh ánh mắt nghi hoặc của Nhậm Diệc. Hai tay sau lưng hắn siết thành quyền, thậm chí dùng đầu móng ngắn ngủn cấu vào lòng bàn tay, chỉ muốn nhân cơn đau ép mình tỉnh ngộ hơn chút.
Hắn bị điên sao, hay là phát bệnh rồi? Dẫu không giỏi giao tiếp, hắn cũng từng xã giao với đủ loại người cơ mà. Nhưng không một ai là giống Nhậm Diệc, có thể dẫn đến phản ứng vừa xa lạ vừa hài hòa thế này.
Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?!
Nhậm Diệc không hề hay biết đủ cung bậc cảm xúc rối ren của Cung Ứng Huyền, vẫn chắc nịch nói: "Đúng vậy, cậu là người quan trọng nhất trong lòng tôi." Trong lòng anh gào thét, vì ông đây thích cậu, rất thích cậu, tình cảm yêu thương mãnh liệt kia đã chực ùa ra từ trong đáy mắt, nhưng anh phải giữ kín miệng.
Cung Ứng Huyền chỉ cảm thấy nơi nơi tại gian cầu thang nho nhỏ này đều ngập tràn từ bóng dáng, đến âm thanh, hương vị, rồi cả hơi thở thuộc về Nhậm Diệc. Hắn không thể thở nổi thêm bất kỳ giây nào nữa, không thì hắn sẽ không còn kiểm soát được hành vi của chính mình. Hắn xoay người: "Trở về đi." Nói xong dùng sức mở cửa, sải bước ra ngoài.
Nhậm Diệc thở dài, anh nhẹ nhàng liếm môi, trong lòng dấy lên một tư vị chua xót.
Khát vọng muốn có được Cung Ứng Huyền của anh, đã sắp không kìm nén được nữa rồi.