Bằng cảm giác từ trải nghiệm mà nói, đây là nụ hôn tệ nhất Nhậm Diệc từng có.
Cung Ứng Huyền không hề có kinh nghiệm, lại lâm vào trạng thái bị chọc giận, bởi vậy không khống chế được sức lực, gần như là va mạnh vào, đập cho hàm răng Nhậm Diệc đau nhức, đầu váng mắt hoa.
Nhưng xét về mặt ý nghĩa, đây là một nụ hôn mà cả đời này Nhậm Diệc sẽ không bao giờ quên, và cũng quan trọng nhất từ trước đến giờ.
Anh chỉ cảm thấy nhịp tim của mình gần như chững lại. Trong sâu thẳm tâm hồn anh có một hạt giống tỏa sáng, nhanh chóng nảy mầm, vươn cành, chiếm cứ không gian và ý thức của anh, khiến giờ khắc này chỉ trừ nụ hôn này ra anh cũng sẽ không ý thức được gì nữa, mà cũng chẳng thấy có gì khác quan trọng.
Kích động mới đầu của Cung Ứng Huyền hóa thành khiếp sợ, sau khi khiếp sợ lại nương theo sự chủ động của Nhậm Diệc mà hoàn toàn đắm mình.
Từ trước đến nay hắn đều cho rằng con người ngoại trừ sinh sản ra thì mọi hành vi thân mật đều là dư thừa, ngoài truyền nhiễm bệnh khuẩn ra thì chẳng có ý nghĩa thực tế. Nhậm Diệc khiến hắn thấu hiểu - bản thân sự tồn tại đã là tốt đẹp rồi, không cần có ý nghĩa - chẳng hạn như nụ hôn này.
Cung Ứng Huyền kìm lòng không đặng mà dùng bàn tay to nâng ót anh lên, như thể muốn mình được khóa chặt mãi mãi trong thời khắc này, không thỏa lòng thì không buông xuôi.
Đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người đúng là quên mình, âm thanh kia vang lên như tiếng trống, mỗi nhịp đều đánh vào thần kinh của bọn họ, khiến bọn họ thức tỉnh ngay tức thì.
Cách lớp cửa, bác Thịnh nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, đội trưởng Nhậm, cũng muộn rồi, tôi đã chuẩn bị đồ ăn khuya, có muốn ăn một chút không?"
Hai người cứ như thiếu niên bị người lớn bắt quả tang làm chuyện xấu, đảo mắt, không dám cử động, cũng không phát ra âm thanh nào.
"Thiếu gia?"
"Không, không cần, cứ để đó tôi nói sau." Cung Ứng Huyền sốt sắng.
"Được rồi, các cậu cũng đừng để mệt mỏi quá."
Sau khi bác Thịnh rời đi, Cung Ứng Huyền cụp mắt nhìn Nhậm Diệc, vì căng thẳng mà hô hấp của hắn gấp gáp, nhưng hắn lại không buông tay.
Nhậm Diệc dán lên tai Cung Ứng Huyền: "Tôi tin là cậu thực sự tò mò."
"Không phải anh hỏi tôi có dám hay không à." Âm thanh của Cung Ứng Huyền hơi run rẩy, nhưng hắn không chịu yếu thế, "Chẳng có gì là tôi không dám."
Nhậm Diệc chậm rãi đẩy Cung Ứng Huyền ra, chăm chú nhìn đôi mắt sâu thẳm ấy: "Lần sau... Đến nhà tôi đi, ở đó không có người."
Cung Ứng Huyền không đáp lại, chỉ là không chớp mắt nhìn Nhậm Diệc, dường như không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào trên khuôn mặt anh.
Nhậm Diệc lùi về phía sau vài bước: "Tôi đi nghỉ ngơi."
Lần này, Cung Ứng Huyền không ngăn cản, Nhậm Diệc thuận lợi bước ra khỏi phòng.
Cách một cánh cửa, bề ngoài vẫn duy trì sự bình tĩnh của hai người sụp đổ trong nháy mắt. Gò má của Cung Ứng Huyền chín đỏ, hắn dùng tay che lên trái tim để chống đỡ nhịp đập dữ dội, Nhậm Diệc thì cả người như sụp đổ, chống một tay lên tường, mất nửa ngày mới khôi phục như cũ.
Nụ hôn này, tựa như một quả bom được ngắm vào lòng hồ nước trong tim của họ, khơi lên một làn sóng cuộn trào, thật lâu vẫn không cách nào bình tĩnh.
- --
Sau khi Nhậm Diệc trở lại phòng dành cho khách, anh phải liên tục xối nước lạnh tới hai mươi phút mới có thể khiến thân thể khô nóng dịu xuống. Anh ngã ở trên giường, từng hình ảnh khi nãy phát sinh choán đầy tâm trí anh, cảm xúc từ năm giác quan, cho đến bây giờ vẫn còn đầy tươi mới lưu lại ở giữa răng môi, khiến trái tim anh không tài nào bình phục.
Anh với Cung Ứng Huyền thật sự... Là thật vậy sao?! Hết thảy chuyện phát sinh những ngày qua đều tựa giấc chiêm bao, mà mọi chuyện vừa rồi lại càng cảm giác không chân thật.
Song những điều này đều là sự thật, anh không nằm mơ, trong mơ thì cảm giác sẽ không rõ ràng như thế.
Lúc đó Cung Ứng Huyền đang suy nghĩ gì vậy? Là cũng cảm nhận niềm kích động và vui sướng giống anh, hay vẫn chỉ là sự nếm trải kích thích từ cảm quan?
Không, làm sao Cung Ứng Huyền lại có thể nghĩ những gì mà anh nghĩ được, làm sao hắn thấu hiểu được tình yêu và cả nỗi sợ hãi của anh.
Nhậm Diệc trở mình, dần dần tỉnh táo lại, ánh sáng trong con ngươi cũng ảm đạm theo.
Cung Ứng Huyền từng nói rất rõ rồi, những gì hắn muốn chỉ là trải nghiệm mà từ trước đến nay không một ai có thể mang lại cho hắn, không dính dáng gì đến yêu đương. Chẳng qua mình vừa khéo lại là người khiến hắn không bài xích, chỉ là chiếm tiện nghi, có mỗi vậy mà thôi.
Nên vui hay là nên buồn nhỉ.
Anh vẫn kỳ vọng có thể trở thành người duy nhất có thể nắm bắt được cả thể xác lẫn tâm hồn của Cung Ứng Huyền, nay niềm mong đợi này đã đạt được một nửa rồi, mà nửa kia, một nửa quan trọng nhất kia, lại xa ngoài tầm với.
Nhậm Diệc nở một nụ cười khổ sở, tối nay thể nào cũng lại mất ngủ đây.
- ---
Sáng ngày thứ hai, ba người cùng nhau lên đường xuất phát, Cung Ứng Huyền chở Nhậm Diệc về trung đội trước, sau đó cùng Khưu Ngôn trở về phân cục.
Bởi có Khưu Ngôn cũng ở trên xe, hai người lúc ấy cũng không đến nỗi lúng túng quá, suốt hành trình bọn họ cũng bàn mỗi chuyện vụ án. Ở ngoài mặt thì xem ra có vẻ không có gì bất thường, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, mối quan hệ giữa hai người khi đó đã vĩnh viễn không còn giống như trước nữa.
Trở lại trung đội, Nhậm Diệc để Cao Cách chỉ huy thể dục buổi sáng, còn đâu là tự nhốt mình trong ký túc xá. Anh lấy ra một chồng tài liệu chưa kịp xử lý, tập trung viết lách.
Khoảng thời gian này anh không phải nằm viện, chỉ có xuất cảnh với cả phối hợp cùng cảnh sát điều tra, nên báo cáo xuất cảnh mấy lần trước vẫn chưa có thời gian để xử lý. Lúc này anh chẳng muốn gặp ai, càng không muốn cho mình rảnh đầu để suy nghĩ lung tung. Chuyện giấy tờ công tác trước đây anh vốn ghét nhất, ấy vậy mà lại thành nơi lánh nạn cho tâm tư của anh.
Một mạch viết liền mấy tiếng, Đinh Kình tới gọi anh, anh mới phát hiện ra đã đến giờ ăn trưa rồi.
Đang giờ cơm trưa trong căng tin, chiến sĩ gác cổng mang cho anh một gói hàng: "Nhậm đội, của anh này."
Gần đây Nhậm Diệc không mua bán gì, cũng chẳng biết là ai ký cho anh, song anh cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy gói hàng, tiện tay dùng chìa khóa rạch băng dính, mở nắp thùng giấy ra.
Một con chim cháy xém nằm chình ình trong thùng giấy!
Nhậm Diệc đứng bật dậy, sắc mặt tái xanh, tim đập loạn xạ không ngừng.
Khúc Dương Ba ngồi ở một bên: "Đồ gì đấy?" Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn, sắc mặt cũng thay đổi, "Cái đ con mẹ nhà nó!"
"Làm sao thế?"
"Đồ gì vậy chỉ huy."
Các chiến sĩ dồn dập liếc mắt.
Khúc Dương Ba tiện tay che lên cái hộp: "Không có gì, các cậu ăn đi."
Nhậm Diệc ôm lấy cái hộp, rảo bước rời khỏi căng tin, Khúc Dương Ba theo sau.
Hai người tiến vào phòng họp, Nhậm Diệc hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, gửi cho Cung Ứng Huyền.
Khúc Dương Ba cẩn thận kiểm tra cái hộp một hồi: "Trong hộp không còn gì khác."
"Khẳng định là Tử Diễm làm ra." Nhậm Diệc nghiến răng nghiến lợi, "Đây là cái gì, tối hậu thư gửi cho tôi sao, lũ chó chết bệnh hoạn này nữa."
"Khả năng chỉ là để tạo nên tâm lý sợ hãi, giống đợt concert vậy." Khúc Dương Ba nói, "Nhậm Diệc, tôi đề nghị cậu trong khoảng thời gian này đừng có xuất cảnh, khỏi ra ngoài nữa thì càng tốt, rất có khả năng cậu đã trở thành mục tiêu của bọn chúng."
"Tôi là đội trưởng của trung đội Phượng Hoàng, tôi mà không xuất cảnh sao mà được, tôi cũng sẽ không bị đám súc sinh này dọa nạt đâu." Nhậm Diệc siết chặt nắm tay, "Có thể là hắn muốn nhìn thấy chúng ta sợ hãi, chùn bước, tuyệt đối không thể cho hắn toại nguyện."
Khúc Dương Ba cau mày nói: "Tôi rất lo lắng cho an toàn của cậu."
"Tôi có thể cẩn thận hơn nữa so với trước đây mà."
Lúc này, điện thoại di động reo lên, là Cung Ứng Huyền gọi tới.
"Alo, cậu thấy..."
"Tôi cũng nhận được." Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói, "Gửi thẳng đến phân cục, hơn nữa đây không phải bưu phẩm chuyển phát, giấy tờ chuyển phát bên trên là giả, là người của tổ chức tự tay đưa đến cửa."
"Cái gì?" Nhậm Diệc và Khúc Dương Ba nói, "Nhanh đi điều quản chế đi."
"Vô ích thôi, bọn chúng đã dám phái người đến cửa đưa hộp chuyển phát, thể nào cũng sẽ đảm bảo chúng ta không bắt được bọn chúng." Khẩu khí của Cung Ứng Huyền ngấm ngầm phẫn nộ, "Nếu như thứ hôm nay được đưa tới không phải cái này, mà là bom, thể nào cũng sẽ có người bị thương. Hắn chính là muốn tuyên bố với chúng ta, hắn có thể hãm hại chúng ta bất cứ lúc nào. Đây là một cái bẫy tâm lý mà hắn giăng ra, khi chúng ta hoảng sợ thì sẽ có khả năng phạm sai lầm."
"Vậy phải làm sao đây."
"Tôi sẽ cử một viên cảnh sát đến chỗ anh mang gói hàng đi, sau đó phải nghiêm ngặt phòng bị từng người lạ mặt một, mỗi lần xuất cảnh cũng phải cẩn thận gấp bội. Bọn chúng đã thất bại ở sân vận động Hồng Lâm rồi, nhất định sẽ tìm cách để trả đũa ở nơi khác!"
- ----