- Khụ khụ, nói như thế nào thì cô cũng là người có địa vị trong xã hội này, bề ngoài ra vẻ rất quan trọng chuyện cá nhân riêng tư đúng không?
Vương Dung ho một tiếng và nói:
- Vậy ý của cô là sau này tôi cũng có thể ra vào phòng của cô tự do đúng không?
- Anh dám..........
Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận mắng, nhưng cũng có chút xấu hổ nói:
- Chẳng qua tôi thấy cửa mở nên chỉ liếc qua một cái thôi, mà này, anh cũng đừng có nói sang chuyện khác, tôi hỏi anh, tại sao trên giường anh không có chăn đệm gì vậy? Trên giường trống không là sao?
- Chuyện này.....
Vương Dung khó hiểu nhìn cô gái này, thản nhiên hút thuốc, chớp mắt nói:
- Sếp à, cô sẽ không vì chuyện tôi nhường cho cô cái chăn duy nhất, còn để bản thân mình lạnh lẽo trong đêm mà cô cảm động rơi nước mắt, sau đó phát hiện tôi là người đàn ông tốt duy nhất chưa bị tuyệt chủng rồi yêu tôi đấy chứ?
- Này, anh tỉnh lại đi.
Âu Dương Phỉ Phỉ khoanh hai tay, sắc mặt không được tốt nói:
- Bây giờ đang là ban ngày, không phải lúc để anh nằm mơ đâu.
- Vậy cho nên ai cũng biết đây là chuyện không thể.
Vương Dung nhún vai nói:
- Tôi làm như vậy chỉ là muốn lấy lòng cô, đem chăn tặng cho cô chẳng qua là muốn lấy tiền của cô.....Ha ha, cô xuất thân cao quý nên không biết người ngoài xã hội sống khó khăn, chỉ cần chịu lạnh một đêm mà có thể kiếm được hai ngàn đồng thì trên đời này không biết có bao nhiêu người xếp hàng để làm việc này đâu.
Quả nhiên là vì tiền.....
Âu Dương Phỉ Phỉ thở phào nhẹ nhõm, vì tiền là tốt rồi, nếu không thì đúng là cô sẽ cảm thấy không an toàn khi ở chung nhà với Vương Dung. Chẳng qua trong lòng cô thấy nặng nề vì nghĩ hắn tốt với mình, tuy nhiên cô cũng có một cảm giác khác đó là nói như thế nào thì cô cũng là một người con gái đẹp, từ khi còn là sinh viên đã có rất nhiều người yêu mến, đến khi tốt nghiệp thì cả gia thế và nhân phẩm đều tốt nên đàn ông theo cô đếm không xuể.
Nếu cô đồng ý và chỉ cần ngoắc tay thôi thì không biết sẽ có bao nhiêu người đứng xếp hàng đem chăn đến tặng cho cô, thậm chí là những thứ quý giá hơn. Nhưng ánh mắt của Vương Dung này chắc chắn là có ẩn chứa một điều gì đó. Từ đầu đến cuối câu chuyện giữa cô và hắn đã rất kì lạ rồi, đầu tiên đuổi cô ra khỏi nhà, sau đó thì nhân cơ hội để vơ vét tài sản của cô, tại sao lại có một người tham tiền đến như vậy? Chính điều này đã làm nên một con người có tính cách và nhân phẩm như vậy sao?
- Anh thiếu tiền thật sao?
Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận nói, cô đã gặp qua rất nhiều người đàn ông, trong công việc, trong cuộc sống cá nhân đều có nhưng trước mặt cô thì đều tỏ ra là mình không thiếu tiền và không quan tâm đến tiền.
- Tiền ai mà không thiếu?
Vương Dung nhìn cô khó hiểu.
- Cô chưa thấy ai thiếu tiền à? Chưa thấy ai quan tâm đến tiền và liều mạng vì tiền à? Một người như tôi chỉ nhận hai, ba ngàn tiền lương bảo vệ mỗi tháng mà không tận dụng cơ hội để kiếm tiền thì làm sao mà lấy vợ được. Tôi nghe nói ở bên Việt Nam lấy vợ không tốn nhiều tiền vì phụ nữ Việt Nam rất hiền lành, nghe lời, quan trọng là đàn ông Việt Nam không cần phải làm việc vì đều được vợ nuôi, thật sự rất hạnh phúc.....
- Được rồi, được rồi, tôi không hỏi anh chuyện này nữa, anh đi đi.
Âu Dương Phỉ Phỉ đang hứng thú với việc trêu chọc hắn nhưng càng nói càng mệt, không tìm được tiếng nói chung, hắn đúng là người đàn ông khiến cho phụ nữ không thể tôn trọng được.
- Tạm biệt sếp nhé.
Vương Dung cười nói. Lúc hắn vừa mới lui lại được hai bước thì Âu Dương Phỉ Phỉ chợt nhớ tới cuốn sổ nợ kia.
- Từ từ.
- Sếp muốn căn dặn điều gì à?
Vương Dung đút tay vào túi quần, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô, bị cô gọi giật ngược giật xuôi hoài hắn cũng thấy hơi bực mình.
- Vương Dung, tôi nghĩ là nên nhắc nhở anh một chút.
Đột nhiên mặt của Âu Dương Phỉ Phỉ trở nên nghiêm túc lạ thường.
- Tôi hy vọng anh đừng vì công việc bảo vệ này mà có suy nghĩ tiêu cực rồi làm ảnh hưởng đến công việc, hôm qua tôi đã chọn anh và anh cũng đã kí hợp đồng rồi, vậy nên tôi hy vọng anh làm việc thật chăm chỉ. Mặt khác, anh cũng đừng coi thường công việc bảo vệ này, toàn bộ tài sản của công ty, cùng với sự an toàn của hơn một ngàn người làm việc ở đây đều trông vào đội bảo vệ cả đấy. Tôi tin là anh hiểu những gì tôi nói, riêng cá nhân tôi cũng rất coi trọng đội ngũ an ninh.
- Haiz......sếp à, tôi ít học nên nói chuyện không cần quanh co lòng vòng như vậy đâu.
Vương Dung cười thầm trong lòng, Âu Dương Phỉ Phỉ này đúng là có cá tính mạnh mẽ, không chịu thua ai bất kì ai. Sau khi gây gổ một trận ở nhà hôm qua, cứ tưởng hôm nay lên công ty sẽ khác, ai dè…..
Vương Dung là một người từng trải nên có thể hiểu được những gì cô ấy đang nói, chính xác là Âu Dương Phỉ Phỉ đang chế giễu sự tham tiền của hắn và lo lắng là hắn sẽ gây khó dễ việc tiền bạc với cô, cô ta vẫn còn non nớt lắm.
Hắn cũng muốn xem nữ thần Âu Dương Phỉ Phỉ ở công ty có bản lĩnh gì và cuối cùng sẽ dùng thủ đoạn gì để "bắt nạt" hắn. Cũng tốt, coi như là có được nửa năm trải nghiệm với công việc bảo vệ, tăng thêm niềm vui cho cuộc sống vốn nhạt nhẽo này.
- Hừ, không phải là anh cũng có được tấm bằng Đại học Phát thanh - Truyền hình kia sao?
Âu Dương Phỉ Phỉ khoanh hai tay, kiêu ngạo nói:
- Ý của tôi là khi đã là một con người, nhất là một người đàn ông thì làm chuyện gì cũng phải giữ lời, làm việc đến nơi đến chốn, anh đã chấp nhận là bảo vệ thì phải làm cho tốt, không được từ chối, gây mâu thuẫn hoặc không phục tùng mệnh lệnh.
- Chuyện này, cô cứ yên tâm.
Vương Dung nghiêm túc nói:
- Tôi là một người rất ghét nghe người khác ra lệnh hoặc phục tùng ai đó, nhưng tôi là người làm việc có nguyên tắc, nếu đã nhận rồi thì sẽ làm đến nơi đến chốn.
- Tốt lắm,
Âu Dương Phỉ Phỉ mỉm cười:
- Tôi nghe nói trước kia anh cũng từng làm bảo vệ rồi, vậy là anh cũng đã có kinh nghiệm trong công việc, vậy phiền anh kiểm tra giùm mức độ an toàn của văn phòng tôi xem thử có cần bổ sung hay cải tiến gì không? Sau đó viết một bản báo cáo cho tôi, sao hả, tôi là Tổng Giám đốc nên có quyền giao cho anh nhiệm vụ này chứ? Chuyện này cũng phù hợp với công việc của anh mà.
Trong lòng cô nghĩ thầm, văn phòng của cô là do chính Hoàng Dung tự mình thiết kế, mà cô thì lại rất hiểu Hoàng Dũng.
Theo như kế hoạch của Âu Dương Phỉ Phỉ thì Vương Dung tuy có hai năm làm lính hậu cần nhưng chắc chắn kém xa sự chuyên nghiệp của Hoàng Dũng. Đừng nói là Vương Dung, cho dù là cô có đi loanh quanh khắp văn phòng suốt cả tuần cũng không thể đoán ra được cách bố trí, sắp xếp của Hoàng Dũng. Chuyện này thứ nhất là để hắn có thể hiểu được tầm quan trọng của một bảo vệ, như vậy là tốt cho hắn. Thứ hai, qua chuyện này cũng có thể tận dụng được cơ hội mà răn dạy hắn một chút, cho hắn biết sự lợi hại của cô, trả thù chuyện tối hôm qua.
- Chuyện này......
Vương Dung nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
- Chuyện này.....
Âu Dương Phỉ Phỉ lạnh lùng, khinh thường nhìn hắn, thầm nghĩ quả nhiên là người không biết sợ.
- Vương Dung, tôi biết anh thích tiền, chỉ cần anh có thể tìm ra được một thiếu sót của văn phòng đó thì tôi sẽ đại diện công ty thưởng cho anh mười ngàn tiền mặt, tuy nhiên, trong vòng ba ngày mà anh không tìm được thiếu sót nào thì tiền lương tháng này anh đừng nghĩ đến nữa, thế nào, dám nhận không?
- Mười ngàn à?
Vương Dung vờ như thấy tiền là sáng mắt lên.
- Lại còn có cả chuyện tốt như thế này à, nếu tôi có thể tìm ra lỗi thì có thể trả tôi một triệu không?
- Một triệu?
Âu Dương Phỉ Phỉ bị choáng, nhìn hắn cứ như người ngoài hành tinh, nghi ngờ nói:
- Nếu anh có thể tìm ra một trăm lỗi thiếu sót thì tôi sẽ thưởng cho anh một triệu, anh vừa lòng chứ?
Một triệu, chuyện hoang đường ấy mà hắn cũng có thể nghĩ ra.
Văn phòng của Âu Dương Phỉ Phỉ nằm ở tầng một, nằm trong khu vực trung tâm của công ty, có rất nhiều giám đốc điều hành công ty làm việc ở đây. Kế hoạch, phương án thiết kế đều do Hoàng Dũng đảm nhiệm, Âu Dương Phỉ Phỉ cũng đã tìm đến một đội an ninh chuyên nghiệp để mời họ thẩm định đánh giá, và kế hoạch của Hoàng Dũng được cho là khả thi, cô đưa ra giá khá cao để họ tìm ra những lỗ hổng trong bản thiết kế đó, cô ra giá mười ngàn trên một lỗi nhưng đối phương lại đòi đến năm mươi ngàn, cô đã từ chối vì giá quá cao. Một mình Hoàng Dũng mà có thể làm được như vậy chứng tỏ năng lực của anh ta cũng không hề kém.
Âu Dương Phỉ Phỉ muốn một mình Vương Dung tìm ra sai sót, thậm chí nếu cho hắn cả bản vẽ, và cho dù hắn có thể đọc được bản vẽ thì cũng không thể nào có kinh nghiệm bằng Hoàng Dũng được.
Một lúc sau Âu Dương Phỉ Phỉ trở về làm việc với tâm trạng vui vẻ, thoải mái. Dù sao một người như Vương Dung cũng không thể nào tìm ra lỗi được, huống hồ đến bản vẽ hắn còn không có. Cô kêu hắn đi kiểm tra thì hắn chắp hai tay sau lưng, đi lòng vòng liếc qua liếc lại, giả vờ xem xét.
Cô đang chờ đợi ba ngày nữa để nhìn bộ dạng tội nghiệp của Vương Dung khi bị cắt lương, mặc dù đang phê duyệt văn kiện nhưng vì tâm trạng tốt nên cô mỉm cười liên tục. Ai ngờ được là chỉ một lát sau Âu Dương Phỉ Phỉ chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Bởi vì đang rất muốn xem vẻ mặt lúng túng của Vương Dung nên giọng nói của cô rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng đứng lên, nhưng bất ngờ người mở cửa vào lại chính là Vương Dung.
Điều này khiến cô cười nhạt, tên họ Vương kia đúng là không thể tìm được gì rồi. Anh cho rằng hệ thống an ninh chỉ đơn giản là mấy cái camera thôi sao? Những bản vẽ là điều cơ mật thì làm sao có thể giao cho anh được chứ?
- Sếp à, tôi đã rất vất vả để tìm ra được một lỗi sai sót, mong cô mau thưởng tiền cho tôi.
Vương Dung ngồi lên bàn làm việc và đưa tay ra đòi tiền.