Đợt đặc huấn lần này Lâm Phong và Tiêu Sinh không đi cùng, bởi vì trước đây cả hai vốn dĩ đã hoàn thành xuất sắc. Hơn nữa, đây là lúc những tân binh kia mang toàn bộ kiến thức đã học để ứng dụng, dù người huấn luyện có đi cùng thì cũng chẳng làm được gì cả.
Hành trang chỉ có vài hộp lương khô, một cái la bàn và một con dao găm. Còn lại quần áo và những vật dụng cá nhân khác đều không được đem theo.
Tầm mắt Lâm Phong hướng về Đàm Vân Hi, thầm dặn cô giữ an toàn cho bản thân. Đặc huấn không phải trò đùa, đã có không ít trường hợp không thích nghi được mà mất mạng. Do đó, dù bình thường cô có hoàn thành những bài tập xuất sắc đi chăng nữa thì cũng chỉ giúp được 10 - 20%.
Nhân lúc không ai để ý, Đàm Vân Hi khẽ mỉm cười với anh, tay giơ "ok" tỏ ý mình đã hiểu. Dù sao thì cô đã quá quen với mấy kiểu sinh tồn như thế này rồi, chỉ là lúc này có người ở cạnh mình mà thôi.
Cứ một nhóm bốn người sẽ lên một chiếc xe.
Lâm Phong nhìn đoàn xe dần dần khuất sau cánh cổng, tâm trạng rõ ràng là không vui chút nào. Vốn dĩ bình thường đã không có cơ hội nói chuyện với nhau, bây giờ còn thêm đợt đặc huấn mùa đông này, không biết đến khi nào anh mới có thể cùng cô hẹn hò như những người khác nhỉ?
Một suy nghĩ táo bạo chợt lóe lên, sau đó anh cười trừ mà lắc đầu. Chỉ một thời gian nữa thôi, quỹ đạo cuộc sống của anh sẽ trở về sự bình thường vốn có.
Vị trí đặc huấn khá xa, ít nhất cũng phải nửa ngày xe mới đến nơi. Khi những chiếc xe dừng lại, ngoại trừ Đàm Vân Hi vẫn giữ được sự bình tĩnh thì mười chín người còn lại vô cùng sửng sốt.
Đây rõ ràng là lấy mạng người mà!
Trước mặt mọi người là một khu rừng rộng lớn, xung quanh là vô vàn cây cổ thụ khoác lên mình một màu trắng xóa.
Vừa rời khỏi xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho ai nấy đều run lẩy bẩy, mặt mũi cũng vì thế mà trở nên tái mét. Một người trong số những quân nhân lái xe ra lệnh, bảo rằng ở khu vực này có một căn cứ quân sự ở phía đông, nhiệm vụ của mọi người là sống sót đi đến đó, sau đó lập tức lái xe rời đi.
Có lẽ vì đây là đợt đặc huấn đầu tiên nên họ cũng không quá khắt khe, chỉ bảo rằng mọi người có thể một mình hành động hoặc lập nhóm.
Hai mươi người quan sát xung quanh, mong rằng ít nhất sẽ có một chỉ dẫn. Tuy nhiên, làm họ thất vọng rồi, vì ở đây ngoài cây và tuyết ra thì chẳng còn gì cả.
Thịnh Thưởng lên tiếng: "Đầu tiên chúng ta tìm một hang động đã, sau đó kế tiếp là tìm lửa."
"Được."
Mọi người hớn hở đi theo. Tuy nhiên, có lẽ hôm nay không phải là ngày may mắn của họ, dù đi cả một đoạn xa nhưng không hề có lấy một hang động nào cả.
"Không được rồi, tôi mệt quá, mà còn lạnh nữa."
"Mắt tôi mờ cả rồi."
Một vài người bắt đầu than thở. Thịnh Thưởng vốn là người mềm lòng, chẳng hối thúc họ mà đứng đó đợi họ hồi sức. Thật lòng thì anh cũng cảm thấy hơi mệt, loanh quanh từ nãy đến giờ mà không nhìn thấy điểm đến.
"Mọi người đang đi về hướng Nam đó."
Đàm Vân Hi cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng. Cô muốn thử xem mấy người này có tận dụng được những gì mình đang có không, đương nhiên là họ làm cô thất vọng rồi, không ai biết gì cả.
"Là sao thế? Sao cô biết được hướng nào?"
"Cô đang nói dối phải không?"
"Đàn bà đừng có phá đám."
Vì mệt mỏi, một vài người bắt đầu cáu kỉnh, lời lẽ cũng vì thế mà trở nên khó nghe. Có người còn bảo: cô ta chỉ hoàn thành tốt hơn họ một vài bài tập mà đã bắt đầu thể hiện bản thân là một người thông minh.
Chu Linh lập tức phản bác: "Mấy người biết gì mà nói, Vân Hi giỏi lắm đấy."
Đối với Chu Linh, Đàm Vân Hi không khác nào một thiên thần cả. Không giống như họ, cô ấy cái gì cũng biết, là một cô gái mạnh mẽ và thông minh.
Vốn dĩ Đàm Vân Hi từ đầu không muốn hợp tác, cô không trả lời mà cùng Chu Linh rời đi. Dù sao thì người lái xe cũng đã nói, mọi người được quyền hành động một mình hoặc tập thể
Hơn nữa, một nhóm càng nhiều thành viên lại càng có nhiều mâu thuẫn.
Đàm Vân Hi dựa vào kim trên la bàn, đi về hướng Đông. Chu Lịnh tò mò lên tiếng: "Sao cậu biết đây là hướng
Đông thế?"
"Vì la bàn chỉ hướng Bắc."
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Chu Linh, cô cúi người xuống vẽ hình chữ thập trên nền tuyết trắng. Sau đó, cô hướng dẫn cô ấy cách xác định phương hướng dựa trên la bàn.
Đám Lâm Phong cũng tệ thật, quên dạy phần quan trọng này.
"Đi thôi, còn chưa đến ba tiếng nữa là mặt trời sẽ lặn. Chúng ta cần nhanh chóng tìm một hang động nghỉ chân."
Đi hơn nửa tiếng thì hai người bắt gặp một hang động nhỏ. Đàm Vân Hi quan sát một lát, xác định ở đây không có thú dữ hay nguy hiểm mới vào trong.
Có vẻ như cách đây không lâu đã có người đến đây, trên nền đá vẫn còn vài nhánh cây còn chưa cháy hết và ba viên đá.
"Tớ kiếm thêm củi cho." Chu Linh lên tiếng. Cô không thể cứ mãi phụ thuộc vào Đàm Vân Hi như thế, nếu không, sau này khi hai người được huấn luyện ở hai địa điểm khác nhau, có lẽ cô sẽ bỏ mạng vì sự thiếu hiểu biết của bản thân.