Đàm Vân Hi còn đang vui vẻ vì tránh được họa, nhưng khi nghe Anh Kiệt bảo rằng gã và Gia Huy sẽ đi cùng, cô lập tức từ chối.
Cô không dám mang theo bên mình một quả bom nổ chậm. Gã có thể phản bội mấy người kia, tức là cũng sẽ phản bội cô. Câu từ của gã nghe thì có vẻ hoa mỹ, nhưng nội dung lại sáo rỗng, vô giá trị.
"Vậy tôi sẽ giữ khoảng cách với cô."
"Tùy anh."
Vì mọi người không tiện đi lại nên Đàm Vân Hi quyết định ngồi ở đó nghỉ ngơi một lát. Tay cô mân mê con dao găm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Anh Kiệt, ánh mắt không rõ ý vị.
Gã quyết định đầu quân cho cô, nhưng gã nhất định không bán đứng người đứng phía sau.
Cô không biết ai là người ra lệnh cho gã, vì đó không phải việc mà cô quan tâm. Có điều, nếu như gã dám động một ngón tay vào Lâm Phong, cô quyết không tha cho gã.
Anh Kiệt tán gấu với Gia Huy về những chuyện trên trời dưới đất, nhưng gã vô cùng nhạy bén, mỗi khi Đàm Vân Hi nhìn sang, gã đều vẩy tay mỉm cười. Đến khi cô dời tầm mắt, gã mới tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Cậu đỡ hơn chưa?"
Chu Linh gật đầu. Mặc dù máu bầm chưa tan hết, cơn đau không còn hành hạ cô nhiều như lúc nãy nữa. Hơn nữa, có lẽ vì cô là con gái nên mấy người đó nhẹ tay hơn nhóm của Thịnh Thưởng. Cánh tay của họ chi chít vết đỏ vết tím, gương mặt sưng vù, một vài nơi còn chảy máu.
Mọi người ở đây gần một giờ, tuy nhiên họ chẳng thấy bất cứ ai xuống đây cả. Đợt đặc huấn lần này có hơn hai trăm người, chắc chắn không có chuyện tất cả mọi người tụ tập trên đó cả.
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ trên núi xảy ra chuyện gì, bộ đàm của tất cả vang lên.
"Toàn bộ... nhanh... rời..."
Trên núi không có tín hiệu nên giọng nói truyền đến cũng bị nhiễu theo. Mọi người nghe chữ được chữ mất, nhưng ai cũng nắm được nội dung chính.
Họ cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Đàm Vân Hi cõng Chu Linh. Mặc dù không muốn lắm nhưng vì lời của cô, Anh Kiệt và Gia Huy vẫn đỡ ba người kia trở về. Đi được một lát, bảy người gặp Lâm Phong dẫn đầu một nhóm người trang bị vũ khí.
Nhìn thấy bạn gái vẫn an toàn, tâm trạng căng như dây đàn của anh cuối cùng cũng được buông lỏng.
"Đại Đội trưởng, có việc gì thế?"
"Tội phạm." Lâm Phong nặng nề trả lời.
Lần cuối cùng bọn họ khảo sát ngọn núi này cho đợt đặc huấn là ba ngày trước. Những người tuần tra đi từ chân núi lên đỉnh núi, sau đó lại quay trở lại để đảm bảo nơi này an toàn, không có dấu hiệu của tội phạm hoặc thú dữ.
Tuy nhiên, khi nãy bọn họ nhận được thông báo: một nhóm tội phạm đã lẻn vào đây.
Nơi này gần biên giới, đoán chừng mấy tên này đã vượt biên rồi đến đây để tránh nạn.
Tính luôn nhóm của Đàm Vần Hi, có sáu mươi người được xác nhận đã rời khỏi núi. Điều này đồng nghĩa hơn một trăm người kia nằm trong tay bọn tội phạm, hoặc tệ hơn là đã chết.
"Đi theo hướng đó, sẽ có người đưa các đồng chí trở về."
Anh Kiệt nghe nói có tội phạm, ánh mắt sáng lên, đề nghị được duyệt đi cùng. Bây giờ trở về đó chán lắm, thà đi xử lý mấy kẻ đó còn vui hơn nhiều.
"Trở về ngay lập tức!" Đời nào có chuyện Lâm Phong đồng ý tân binh chiến đấu. Mặc dù anh thường xuyên hù dọa với mấy người kia về việc bỏ mạng, phía quân đội vẫn đảm bảo không xảy ra bất kỳ trường hợp nào.
Bây giờ thì khác, chỉ cần bất cần một giây, cái giá phải trả là mạng sống của họ.
"Mấy người đang tự làm mất thời gian đấy. Chúng tôi tham gia đặc huấn chỉ để chờ ngày này thôi. Nhanh nào!"
Lâm Phong nhìn Đàm Vân Hi mang vẻ mặt mong đợi, thở dài, bảo người đưa cho ba người một khẩu súng lục đã được nạp đạn sáu viên. Về phần mấy người bị thương, đã có quân y đảm nhận.
"Đi thôi."