Hỏa Hôn

chương 18: thổ lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đương lúc Ca Diễm giải quyết chuyện ở tầng bốn, Bồ Tư Nguyên dọc theo cầu thang mà chậm rãi đi đến tầng ba.

Khi anh đi đến giữa cầu thang, máy truyền tin im lặng một thời gian dài lúc này bỗng phát ra sóng, tín hiệu từ từ khôi phục lại.

Anh hướng lên trên đi thêm hai bậc cầu thang, rồi đứng đợi tại chỗ chốc lát, sau đó thấp giọng nói vào trong máy truyền tin: "Có nghe được không?"

"Lão đại!" Máy truyền tin truyền đến giọng nói kích động của Đồng Giai: "Nghe được, nhưng giọng của anh có chút nhỏ."

"Tiểu Bồ à Tiểu Bồ!" Ngôn Tích theo sát sau đó, cảm giác nước mắt sắp trào ra: "Tôi đợi cậu rất cực khổ, cậu biết cậu mất tích bao lâu chưa? Chúng tôi ở bên ngoài đợi cậu từ ban ngày tới nửa đêm, rất nhiều lần tôi thiếu chút nữa nhịn không được dẫn theo người xông vào! Hiện tại tình hình bên trong thế nào rồi?"

Bồ Tư Nguyên vừa nghe đến giọng nói của họ, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn hơn: "Nơi này tổng cộng có sáu tầng ngầm, lúc trước bọn tôi bị đưa xuống tầng cuối cùng nên không có tín hiệu, tín hiệu bị mất từ tầng ba."

Ngôn Tích: "Được, cậu và cô gái Hỏa Hôn có thể đánh thắng tôi đều không có chuyện gì chứ?"

Bồ Tư Nguyên: "Không có chuyện gì, nhưng tình huống trong đây ác liệt hơn các cậu tưởng."

Lời vừa nói ra, Ngôn Tích bọn họ tức khắc hô hấp đều như ngưng lại.

Bọn họ cùng Bồ Tư Nguyên hợp tác đã nhiều năm, gặp không biết bao nhiêu trường hợp, đến nay không thiếu những trường hợp khiến họ khắc sâu như cơn ác mộng. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng hiếm khi nghe anh nói về căn cứ của bọn chúng như vậy.

Ngôn Tích vội vàng nói: "Bây giờ chúng tôi dẫn người tiến vào?"

Bồ Tư Nguyên trầm mặc hai giây: "Trước cứ từ từ."

"Còn chờ?" Ngôn Tích thắc mắc: "Cậu và Hỏa Hôn không sợ xảy ra sơ sẩy mà chỉ có hai người. Hai người đã giải quyết được ba tầng, hiện tại lại muốn tiếp tục giải quyết toàn bộ căn cứ sao?"

"Lão đại." Từ Thịnh lúc này đột nhiên mở miệng: "Người của CIA tới."

Bồ Tư Nguyên nghe được lời này, ánh mắt chợt lóe lên.

Đây là lần thứ hai.

Mấy ngày trước ở Hắc Mao Đại, CIA cũng đuổi tới tận hội trường Lasvegas, lúc ấy Huyết Hạc Tử ở Hắc Mao Đại nháo ra động tĩnh lớn, bọn họ nghe tin mà tới không phải không có lý do.

Nhưng hôm nay, bọn họ tới tận ngoại ô hẻo lánh ở Orlando, xung quanh rất yên tĩnh, hoàn cảnh bốn phía hoàn toàn vắng vẻ, căn bản không tồn tại người chứng kiến. Như vậy, làm sao CIA biết được bọn họ ở chỗ này làm nhiệm vụ? Chẳng lẽ bọn họ ở Mỹ sắp đặt trinh sát khắp nơi sao?

Vẫn là nói, CIA bọn họ có "lỗ tai"?

"Fuck!" Ngôn Tích nháy mắt trở nên thực táo bạo: "Mẹ nó, thật đúng là rảnh rỗi, bọn họ rốt cuộc lấy tin tức từ đâu? Nhóm người này như dùng keo dính chuột vậy, chúng ta đi đến chỗ nào, bọn họ liền dính đến chỗ đó?"

Đồng Giai lúc này ôn nhu nhắc nhở: "Lão đại, Hỏa Hôn là tội phạm truy nã mà CIA muốn bắt nhất. Anh nếu không muốn bắt cô ấy hoặc không nghĩ đến việc khiến cô ấy bị bắt, tốt nhất nên kiến nghị cô ấy rời khỏi đó. Căn biệt thự này phía sau toàn cây cối, hiện tại trời lại tối, cô ấy nên đi sớm, CIA sẽ không phát hiện ra được."

Bồ Tư Nguyên: "Hiện tại tôi sẽ đi lên khống chế bọn chúng ở tổng bộ điều khiển, moi thông tin các căn cứ khác, các cậu lập tức đem người tới đây. Đồng thời, ngăn CIA lại, có thể cản được bao lâu thì tốt bấy nhiêu."

Ngôn Tích: "Được, chúng tôi sẽ tận lực kéo dài thời gian tới khi các cậu ra khỏi mới thôi."

Ca Diễm lục soát toàn bộ tầng bốn, lúc bây giờ trên ghế dựa và trên bàn có tổng cộng tám cô gái đang ngồi đợi giải cứu.

Các cô gái, người bọc khăn trải bàn mà khóc thút thít; có hai cô gái dựa sát vào nhau khẽ nói chuyện với nhau; còn có người từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ biết ôm đầu gối mình, phảng phất linh hồn đã hoàn toàn tách rời khỏi thân xác.

Ca Diễm thu lại dao găm, trầm mặc nhìn các cô gái trong chốc lát, liếc mắt thấy Bồ Từ Nguyên từ cầu thang tầng ba đi xuống.

Vì thế, cô liền đi về phía anh, đứng ở chân cầu thang nhìn lên anh: "Thế nào rồi? Những tên ở tầng ba có ngoan ngoãn khai ra căn cứ khác của Huyết Hạc Tử không?"

Anh gật đầu.

Cô nhíu mày lại: "Bọn chúng tổng cộng có bao nhiêu căn cứ?"

Bồ Tư Nguyên: "Chín, nơi này là lớn nhất."

Ca Diễm vừa nghe đến con số "chín", tay rũ bên người không tự chủ được mà nắm thật chặt.

Nói cách khác, giờ khắc này, còn vô số những cô gái khác đang bị cầm tù trong tám địa ngục còn lại.

Bồ Tư Nguyên rũ mắt, bởi vậy có thể đem động tác nhỏ của cô nhìn không sót gì. Qua vài giây, anh nghe được cô nói: "Người ở tầng trên, anh đều xử lý xong rồi sao?"

Bồ Tư Nguyên: "Không có."

Anh tra hỏi tám căn cứ còn lại, chỉ đem tên phụ trách nơi này, người giao dịch và "khách hàng" tất cả đều đánh ngất rồi trói lại, tạm thời không đuổi cùng gϊếŧ tận. Bởi vì, khả năng có thể đào ra nhiều manh mối về Huyết Hạc Tử và Osiris từ trong miệng của những tên này, anh muốn để lại cho bọn Ngôn Tích nghiêm mật thẩm vấn.

Ca Diễm nghe đến đây, lấy dao trên người ra , nhấc chân hướng lên lầu, nhìn Bồ Tư Nguyên không chút sứt mẻ nào đứng cách cô hai bậc thang, không có ý định nhường đường cho cô.

Người anh vốn dĩ cao lớn, lúc này in bóng anh xuống, cơ hồ che khuất cả cô.

Trong nháy mắt có cảm giác áp bách.

Ca Diễm tuy một chút cũng không sợ anh, nhưng lúc này nghĩ vẫn là dừng bước, ngửa đầu nhìn anh, cười như không cười mà nói: "Tôi chỉ định lên nhìn thành quả của anh một chút thôi."

Bồ Tư Nguyên mặt không biểu tình gì, anh nhìn lướt qua những cô gái đang bọc khăn kín mít, lại nhìn về phía cô, môi mỏng khẽ mở: "Gϊếŧ người cũng không thể thay đổi được quá khứ của các cô ấy."

Ca Diễm trong ánh mắt không hề có ý cười: "Nhưng ít ra có thể trút giận cho các cô ấy."

"Thứ các cô ấy muốn không phải là hết giận." Anh nói từng câu từng chữ: "Mà là từ giờ trở đi một lần nữa có dũng khí mở ra tương lai mới."

Ca Diễm còn định nói gì, thậm chí còn tính dùng bạo lực gạt anh ra. Nhưng nghe đến câu sau, cô cắn chặt răng, dừng tay lại.

Bồ Tư Nguyên nhìn cô, lại nói: "Hiện tại người của CIA ở bên ngoài."

Ánh mắt cô vừa động: "Tự bọn họ tìm tới?"

Bồ Tư Nguyên: "Sao cô biết không phải tôi gọi tới?"

Cô nhún vai: "Nếu là anh và tổ viên gọi tới, anh sẽ không đứng ở nơi này không cho tôi đi lên, anh hẳn là hy vọng tôi đi lên, sau đó rơi vào vòng vây của bọn họ mà đi gặp thượng đế."

Hơn nữa, cô biết, thời điểm anh lên lầu, thiết bị truyền tin đã khôi phục lại.

Anh cùng thành viên lấy lại liên lạc, vạch ra kế hoạch, đồng thời biết được tin tức CIA tới nơi này.

Cho nên, anh hiện tại ở chỗ này không cho cô đi lên, hiển nhiên có một ít cùng cô đối thoại, chủ yếu là ngăn tín hiệu không bị mất đi khi xuống tầng dưới.

Chỗ ngoặt cầu thang này, như là nơi an toàn của họ.

Tách biệt với mọi thứ, không ai có thể quấy nhiễu.

Im lặng một lát, Ca Diễm lại mở miệng hỏi: "Vị Tử Thần này, xin hỏi anh với tôi trong lúc này nên nói gì đây?"

Ánh mắt Bồ Tư Nguyên ở bên dưới ánh đèn không rõ sâu cạn: "Điều kiện của cô."

"Hả?" Bởi vì anh nói rất nhỏ, cô nhất thời không nghe rõ, vì thế tự nhiên mà bước lên một bậc thang.

Cũng vì vậy, khoảng cách giữa cô và anh rút ngắn lại, trán cô cơ hồ chạm vào cổ anh.

Bởi vì khoảng cách gần, cô thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh.

Như là hương vị tuyết tùng.

Lạnh lẽo, lại trong suốt sạch sẽ.

Yết hầu Bồ Tư Nguyên không tự chủ được mà chậm rãi chuyển động.

Sau đó, anh cụp mắt xuống, hơi nghiêng mặt đi, lạnh giọng nói: "Lúc ở trên xe nói, cô giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ này, muốn tôi đáp ứng một điều kiện."

Cô ngẩn ra một chút, sau cong khóe miệng: "Ồ, không biêt đó nha, anh còn rất giữ lời hứa, tôi còn tưởng rằng anh sẽ trốn đi mất."

Anh không phản ứng trước lời trêu chọc của cô, chỉ lặng lẽ chờ cô.

"Nếu anh đã mở miệng, tôi không khách sáo với anh nữa."

Cô tuy rằng đang cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa tia mờ mịt: "Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi tìm một người. Dù sao anh cũng là huyền thoại của giới hacker, thông qua Internet mà tìm một người, hẳn là không ai thích hợp bằng anh."

Bồ Tư Nguyên nghe xong lời cô nói, không mở miệng đáp ứng cũng không từ chối.

Cô cũng không nóng vội, cứ như vậy mà ngửa đầu nhìn anh.

Đợi trong chốc lát, cô nghe được âm thanh lãnh đạm của anh: "Vừa nãy tra hỏi, có một thông đạo được thiết kế đặc biệt ở tầng ba, không thông qua tầng hai và tầng một mà là trực tiếp thông tới rừng cây ngoài biệt thự."

Sau khi nghe xong, tròng mắt Ca Diễm hơi chuyển động: "Ừm, rồi sau đó?"

Bồ Tư Nguyên hơi chau mày, nhất thời không nói gì.

Hai tay cô chắp sau lưng, lúc này lui lại xuống bậc thang phía sau.

Sau đó, cô nhắm mắt, thở dài: "Tôi cũng không phải dưới một lần dưới mí mắt CIA mà kim thiền thoát xác, những năm gần đây vẫn luôn gây sự, xém bỏ mạng không biết bao nhiêu lần."

"Huống hồ, hôm nay còn có anh và các tổ viên của anh hỗ trợ, tôi tin rằng nhất định có thể so với những lần khác chạy thoát thuận lợi dễ dàng hơn."

Ca Diễm dừng một chút, thanh âm lập tức nhỏ xuống: "Nhưng mà, tôi nghĩ không chạy thoát được, tôi có chút mệt rồi."

"Bởi vì người nên trốn trước nay không phải tôi."

"Nên chịu trừng phạt là người kia chứ không phải tôi, hẳn là bị xóa tên cũng không phải tôi; chân chính thất tín bội nghĩa, vi phạm chính nghĩa cũng không phải tôi. Mỗi ngày tôi đều trốn tránh mà sinh hoạt trong bóng tối, không thể quang minh chính đại đi ra ánh sáng như người thường, không nên là tôi."

Cô đang nói đến thời điểm, ngày xưa trên người cũng có những thứ diễm lệ, tươi đẹp. Trong nháy mắt như một ngọn nến bị thổi tắt, rốt cuộc tìm không thấy chút ánh sáng.

Anh nhận thức được đến nay, chưa bao giờ anh thấy cô giống như bây giờ.

Cô ở trước mặt anh, trong nháy mắt, dỡ xuống nguy trang cùng phòng bị của mình.

"Anh biết không?" Ca Diễm lúc này lại lần nữa nở nụ cười: "Thực ra tôi rất hâm mộ anh."

"Tôi cũng đã tưởng tượng ra có được một thân phận thật lỗi lạc và quang minh chính đại, có thể danh chính ngôn thuận ở trên thế giới này chống lại sự ăn mòn của bóng tối. Đối với tôi mà nói, những thứ khác so với sinh mệnh của bản thân càng quan trọng hơn, đó là tín ngưỡng của tôi."

"Tôi hiện tại có chút hiểu rõ."

Nói đến đây, cô dừng một chút: "Hiểu rõ vì sao anh từ bỏ làm Ksotanahtk mà trở thành Tử Thần như bây giờ."

Bồ Tư Nguyên không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào cô.

Trong nháy mắt, anh cảm thấy trong nhiều năm như vậy mỗi một nơi trong trái tim anh vẫn luôn cứng rắn như bàn thạch, giờ phút này có chút kỳ lạ mà sụp đổ xuống.

Anh không biết cảm giác đó tột cùng biểu thị cho điều gì.

Bởi vì anh của trước đây không có cảm giác như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio