Kỳ thật khi Ca Diễm nhìn thấy Bồ Tư Nguyên từ trong ống thông gió trở lại, trái tim đang treo lơ lửng liền yên ổn lại. Vì thế, cô thật vất vả áp xuống cơn buồn ngủ cũng bởi vậy lại lần nữa dâng lên.
Mặc dù nguồn nhiệt trong ống thông gió đã bắt đầu làm việc trở lại, nhưng không nhanh như thế có thể đem mật thất nhanh chóng ấm lên.
Hơn nữa bọn họ cũng không biết được, rốt cuộc nên tăng tới cấp độ nào thì bọn họ mới có thể từ nơi này ra ngoài. Nói không chừng tăng lên hai mươi độ, mật thất này còn chưa chịu mở ra.
Thời điểm cô bị sắp bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, ai có thể nghĩ đến, người nào đó đột nhiên có hành động bất ngờ so với một liều thuốc càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm trí cô hơn?
Ca Diễm rũ mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm tay mình được bàn tay xinh đẹp đan vào, là bàn tay của người đàn ông kế bên cô.
Mười ngón tay đan vào nhau. Anh vừa ở trong ống thông gió ra ngoài nên còn lưu lại hơi ấm, hơi ấm ấy như không ngừng cuộn trào truyền vào lòng bàn tay cô.
Cô không dám tin chuyện này lại xảy ra.
Mặc dù đang vô cùng lạnh, nhưng cô vẫn cảm nhận được gương mặt mình đang dần nóng lên.
Cùng lúc đó cô nghe được giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh truyền đến tai mình: "Còn lạnh sao?"
Chết tiệt!
Ca Diễm cắn chặt răng, tuy rằng ngoài mặt tỏ vẻ trấn định nhưng âm cuối khi nói chuyện có chút cao lên: ".... Tôi lạnh cái rắm!"
Ai nói ngồi một chỗ là không mệt nhọc.
Cô cảm giác nếu hiện tại mình cứ ngồi thế này hay hoạt động chân tay cũng không giảm bớt được nội tâm mình giờ phút này đang không ngừng đấu đá nhau.
"Vậy là tốt rồi." Đôi mắt Bồ Tư Nguyên tỏa ra một tia ý cười: "Không cần cảm ơn!"
Ca Diễm: "...."
Lúc sau, tuy rằng cô không có ý định nói chuyện với anh tiếp, nhưng cô vẫn không rút tay mình ra khỏi tay anh.
Bàn tay này không chỉ xua tan cơn buồn ngủ đang ập đến, thậm chí nó còn khơi lên ngọn lửa trong trái tim cô.
Cô biết, có một loại tình cảm mà trước đây cô chưa bao giờ trải qua, lúc này nó đang dần len lỏi từ hai bàn tay đang nắm chặt.
Hóa ra ở một nơi không thể thấy là đáy lòng cô đã nảy mầm mọc lên một cái cây, cô liên tục muốn bỏ qua hạt mầm này, nhưng nó vẫn như cũ kiên định cắm rễ ở nơi đó.
Mà hiện tại, cô chưa sẵn sàng đối diện với hạt mầm ấy, rốt cuộc vì bàn tay anh đưa ra, hạt mầm đã hoàn toàn chui từ dưới đất lên.
Tư nay về sau cô không thể làm ngơ, không còn lý do phủ nhận loại tình cảm đang tồn tại này.
Trong mật thất vẫn như cũ lạnh đến thấu xương.
Nhưng dần dần hoặc có lẽ là từ tâm lý, Ca Diễm cảm nhận sự lạnh lẽo khiến cho tai ù và cảm giác tê mỏi cả người đang bắt đầu giảm xuống.
Cô muốn đứng lên đi nhìn xem nhiệt kế trên tường giờ phút này nhiệt độ đã tăng lên thế nào.
Nhưng bởi vì tay vẫn luôn được nắm nên cô không buông ra đứng dậy.
Giây tiếp theo Ca Diễm bị suy nghĩ trong lòng mình dọa cho sợ.
Không buông ra.
Cô thế nhưng đã bắt đầu tham luyến hơi ấm mà anh dành cho cô.
Bởi vì yêu cầu nghề nghiệp nên những người như bọn họ ban đầu khi gia nhập đều sẽ được huấn luyện vứt bỏ đi dáng vẻ thất tình lục dục trên đời.
Bởi vì có khát vọng, sẽ có mê luyến; có yêu, sẽ có ràng buộc.
Khi bị cảm xúc khống chế, con người thường dễ bị phân tâm, không hành động lý trí. Cô đã từng nghe thầy huấn luyện trong CIA nói qua, một khi người đặc công có tâm tư gì thì sẽ nguy hiểm cỡ nào, thậm chí còn liều mạng theo phe tội phạm.
Bởi vì họ là những người mang những kỹ năng đặc biệt, nếu vì thất tình lục dục mà lung lay chính mình, như vậy họ sẽ trở thành những phần tử tiềm tàng nguy hiểm - đây là điều lý giải cho sự xuất hiện của hiệp định Satan.
Mà Osiris, lại đem hiệp định Satan như là ác mộng ấy giáng xuống thế giới.
Ca Diễm từ trước đến nay đối với tiền tài và danh lợi đều xem nhẹ, cho nên đối với việc tẩy não hiệp định Satan cô khịt mũi xem thường. Bởi vì được gia đình giáo dục và bản tính, trời sinh cô tính tình trọng nghĩa rất cao và những giá trị quan đúng đắn.
Cũng bởi vậy, cô chưa từng lo lắng bản thân sẽ bị người khác dắt mũi, cũng chưa từng vì Osiris đưa ra bất kỳ điều kiện gì mà đả động đến một chút.
Có lẽ đã từng, điều duy nhất có thể ảnh hưởng tới phán đoán và hành vi của cô chính là những chuyện có liên quan đến em gái. Mặc dù O liên tiếp nói có thể giúp cô tìm em gái, trong lòng cô luôn do dự mãi nhưng cuối cùng vẫn là cự tuyệt.
Chung quy cô vô pháp tiếp nhận những loại người này làm bạn mình để thông qua đó hoàn thành nguyện vọng của cô.
Nhưng, cô lại không nghĩ tới trong lòng mình hiện tại cũng sinh ra mê luyến.
Bồ Tư Nguyên mang đến cho cô là mê luyến, không phải danh lợi lại càng không phải tiền tài nhưng nó lại có thể đánh động đến nơi sâu nhất trong nội tâm cô, trước đây không có ai chạm qua nơi mềm yếu nhất ấy.
Đó là gợn sóng mãnh liệt giữa nam và nữ.
Rất có khả năng từ nay về sau cô đem hết toàn lực cũng không thể chặt đứt cảm tình liên quan đến anh.
Nhưng nó cũng sẽ khiến cô cảm giác được bản thân mình trên thế giới này không hề cô độc một mình.
Từ nay về sau cô có chỗ dựa, có quyến luyến, càng có liên lụy.
Là ràng buộc.
Không biết qua bao lâu.
Khi đồng hồ trên tường đếm ngược từ mười chín tiếng xuống còn mười lăm tiếng, Ca Diễm rốt cuộc cảm giác được khối khí lạnh băng khiến cô hít thở không thông đã hoàn toàn biến mất hầu như không còn.
Không chỉ có thế, lòng bàn tay cô bắt đầu chậm rãi hiện ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bốn tiếng trôi qua, tư thế Bồ Tư Nguyên vẫn không thay đổi, anh trước sau vẫn nhìn vào hư không, chặt chẽ nắm tay cô.
Ca Diễm lúc này cắn môi dưới, rốt cuộc nhẹ nhàng từ lòng bàn tay anh rút tay mình ra.
Bồ Tư Nguyên cảm giác được, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô hơi cúi đầu, đem tầm mắt nhìn sang chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói cũng có chút ngập ngừng: "Không còn lạnh nữa, tay tôi còn ra mồ hôi rồi."
Anh nhìn cô vài giây, không nói chuyện, lúc này xoay người từ trên mặt đất đứng dậy.
Anh đi tới vách tường nhìn lên nhiệt kế, sau đó thấp giọng mở miệng: "Mười tám độ."
"Thật là không dễ dàng!"
Ca Diễm ngồi dưới đất, vui mừng muốn khóc, vì để biểu đạt niềm vui cô thậm chí muốn đứng lên cùng anh so tài.
Chỉ là năng lực cô dù có tốt, nhưng so sánh với người nào đó vẫn là kém một ít. Anh bị đông lạnh bốn, năm tiếng vẫn có thể từ trên mặt đất đứng lên liền, không chút mảy may gì. Nhưng đổi lại là cô, vừa định đứng dậy lại phát hiện chân mình đã tê rần.... Sau đó chỉ biết ngồi xổm xuống.
Vì thế, khi Bồ Tư Nguyên quay mặt lại, liền nhìn thấy cô đang ngồi xổm xuống với vẻ mặt không vui.
Anh khẽ nhướng mày.
Mà cô gái Hỏa Hôn tuy rằng đang trong trạng thái chật vật nhưng lại nắm bắt biểu tình của người khác rất chuẩn, lúc này dường như thẹn quá hóa giận chỉ vào anh nói: "Anh không được cười! Mau đem khóe miệng anh thu hồi lại!"
Bồ Tư Nguyên nhấp môi dưới, thu lại biểu cảm của mình, lúc này bước vài bước vươn tay ra với cô.
Ca Diễm nỗ lực làm bộ dữ dằn trừng mắt nhìn anh hai giây.... Sau đó "dữ dằn" đem tay mình run run đưa qua.
Chủ yếu không mượn lực anh, cô đúng là có chút đứng dậy không nổi, cảm giác chân mình không còn tri giác gì.
Chờ khi cô bắt lấy tay anh thật vất vả từ trên mặt đất đứng dậy, tại chỗ nhảy lên vài cái mới xem như máu đã lưu thông lại.
Bồ Tư Nguyên toàn bộ hành trình đều đảm đương một thân yên tĩnh, thậm chí cô bày ra tư thế ngồi cầu thì trên mặt anh vẫn là biểu hiện của sự nghiêm túc.
Mắt thấy cô tựa hồ đã khôi phục tốt, anh vừa định thu tay về lại phát hiện cô đột nhiên túm chặt ngón tay anh.
Anh lẳng lặng nhìn chăm chú cô vài giây, rồi sau đó thong thả ung dung mà hỏi một câu: "Còn chưa nắm đủ à?"
Tuy rằng ngữ khí nói chuyện của anh vẫn là lãnh đạm vô tình, nhưng khi cẩn thận phân tích rõ có thể phát hiện trong giọng nói của anh hiện tại đối với cô so với lúc trước, đã có một ít "cảm tình" hơn.
Đặc biệt là Ca Diễm, thậm chí từ trong những lời này cô nghe ra được một tia trêu chọc và chế nhạo.
Vì thế, cô một tay chống eo, khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm anh: "Bồ Tư Nguyên, anh có thể đứng đắn một chút, nói chuyện đàng hoàng, đừng dùng giọng điệu xuyên tạc ý người khác được không? Anh ở dáng vẻ này, chờ khi chúng ta đi ra ngoài để các tổ viên của anh nhìn thấy, không muốn mặt mũi nữa sao?"
Bồ Tư Nguyên vân đạm phong khinh tiếp thu lời nói của cô, sau đó trả lời: "Tôi nhớ rõ trước khi tiến vào mật thất, có người hỏi tôi có phải chưa từng không đứng đắn hay không. Làm sao hiện tại đã thấy được mặt không đứng đắn này, lại muốn trở mặt không quen biết?"
Nếu Đồng Giai Ngôn Tích bọn họ bây giờ thật sự ở chỗ này, không chừng sẽ bị lý luận của lão đại họ dọa cho phát ngốc. Bọn họ theo Bồ Tư Nguyên nhiều năm như vậy, cũng đã biết chỉ có thể hành động theo, tuyệt đối không nói nhiều một chữ với Tử Thần, lời nói mang theo ý châm chọc anh chỉ có thể nhận lại được "niềm đau."
Ca Diễm nghe xong, mặt tức khắc đỏ ửng lên: ".... Anh câm miệng!"
Anh mím môi, ngụ ý bảo cô có thể bắt đầu hoạt động được rồi.
Ca Diễm hòa hoãn lại nhiệt độ trên mặt mình, sau đó cắn chặt răng rốt cuộc hỏi ra một vấn đề đã lượn vòng trong lòng cô rất lâu.
Cô nhìn vào mắt anh, vô cùng nghiêm túc mở miệng hỏi anh: "Tôi và anh, chúng ta có phải đã từng gặp nhau trước đây?"
Cô đối với quá khứ và cuộc sống của anh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết anh từng là hacker chi vương hiện tại lại là Tử Thần Shadow, khi còn trong CIA, cô tin mình chưa từng gặp qua anh.
Từ lúc được sinh ra đến thời niên thiếu cô luôn ở Anh, sau ba mẹ xảy ra chuyện cô mới đến Mỹ gia nhập CIA. Ký ức khi còn nhỏ, nếu muốn nhớ lại thật sự có chút khó khăn, nhưng cô cảm thấy thời điểm có khả năng họ gặp nhau hẳn chính là trước khi cô đến Mỹ gia nhập CIA.
Chính là thời điểm cô còn nhỏ, ba mẹ qua đời và thất lạc em gái.
Khi ở Hắc Mao Đại nhìn thấy anh, từ bàn tay đến đôi mắt, cô lục tìm trong ký ức những gì có liên quan đến anh. Sau đó tiếp xúc gần anh hơn, cho tới bây giờ cùng anh mười ngón tay đan vào nhau chân thật cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay anh, cô nắm chắc sáu phần khẳng định, nhất định đã từng gặp anh ở đâu đó.
Tuy rằng cô còn cảm thấy chuyện bọn họ đã từng gặp nhau ở nơi nào đó nghe như là thiên phương dạ đàm.
Thành ngữ "Thiên phương dạ đàm" (天方夜谭): Ý nói những chuyện hoang đường, khó tin, không tưởng.
Lúc này đây, Bồ Tư Nguyên không trả lời cô.
Anh rũ mắt, tầm mắt rơi xuống mắt cô rồi dời xuống sống mũi cao thẳng, môi anh đào, mái tóc mềm mại, cuối cùng là vết bớt hình ngọn lửa hơi lộ ra sau cổ cô.
Đến tận bây giờ, bởi vì là đặc công của Shadow, lúc chấp hành nhiệm vụ anh đã gặp qua không biết bao nhiêu người.
Người già, người trung niên, người trẻ tuổi và cả trẻ con.
Phụ nữ, đàn ông.
Người sống, người chết.
Tội phạm, đồng lõa, người bị hại, những người bình thường.
Quan viên, đặc công, bác sĩ...
Bởi vì anh có trí nhớ hơn người, gặp nhiều người như vậy nhưng đến bây giờ anh vẫn nhớ kỹ tướng mạo của đối phương.
Chính là, chỉ có một người.
Người kia, anh không chỉ nhớ rõ giọng nói và nụ cười, thậm chí màu tóc hay dáng vẻ anh đều nhớ rõ ràng.
Đặc biệt, sau cổ người đó có một vết bớt hình ngọn lửa.
Năm ấy, anh mười lăm tuổi.
Đó là khi anh trở thành đặc công của Shadow, được Chiến Thần Mạnh Phương Ngôn đưa theo thi hành nhiệm vụ lần đầu tiên ở bên ngoài.
Lúc đó L không yên tâm anh thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài sớm như thế, đừng nói có thiên phú dị bẩm cũng phải từng bước một, tạm thời ở phía sau làm kỹ thuật cũng tốt, chờ khi anh trải qua nhiều nhiệm vụ rồi mới chính thức thực hiện ở bên ngoài, vì dù sao tuổi anh vẫn còn nhỏ.
Mà lúc đó Mạnh Phương Ngôn lại hoàn toàn không đem lời nói của cục trưởng để vào mắt, chỉ để lại một câu kiêu ngạo đến cực điểm: "Cậu ta cần phải ra ngoài thực hiện nhiệm vụ đầu tiên!"
Vì thế anh liền được cấp súng, mặc vào quân phục của Shadow, theo Mạnh Phương Ngôn tới Paris.
Khi tới nơi, Mạnh Phương Ngôn bọn họ phụ trách giải quyết phần tử khủng bố, còn anh và những đặc công khác phụ trách cứu viện những người sống sót.
Cứ như vậy một thành phố lung linh xinh đẹp, lại bởi vì bị phần tử khủng bố tập kích mà đổ nát. Đó là lần đầu tiên anh chứng kiến khắp nơi phơi đầy xác người và ngập chìm trong biển máu.
Anh từng bước dẫm lên từng phiến đá, nhìn bốn phía những mái nhà đổ nát cùng con đường chìm trong khói lửa, nỗ lực muốn đi tìm những người còn sống.
Không biết đã đi bao lâu.
Rốt cuộc ở tòa kiến trúc xập xệ phía trước, anh nhìn thấy một bé gái.
Cô bé có mái tóc dài màu đỏ.
Giống như từ trong địa ngục nở ra, những bông hoa tươi đẹp nhất.