Edit+beta: LQNN
Sau khi Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên ở trong phòng họp tiếp xong cuộc gọi của O, họ quyết định lên đường đến Mexico vào đêm hôm đó.
Thực ra Ca Diễm hy vọng hai ngày sau mới đi, vì dù sao O cũng không đưa ra thời gian cụ thể. Từ khi cô và Bồ Tư Nguyên đi ra từ căn cứ lừa bán người của Huyết Hạt Tử lại phải lên đường đến tám không gian mà không hề dừng lại, trên đường đi không có thời gian nghỉ ngơi, vai Bồ Tư Nguyên còn bị thương.
Nhưng Bồ Tư Nguyên lại kiên trì nói vết thương của anh không nghiêm trọng, với thể lực của anh sẽ hồi phục nhanh chóng. Hơn nữa anh còn đưa ra lý do khiến cô không thể trì hoãn chuyến đi đến Mexico được nữa.
Vì anh đã cho cô xem một chương trình theo dõi trên điện thoại anh.
Chương trình theo dõi này đã theo dõi manh mối của một người trên phạm vi toàn cầu.
Và người được theo dõi là người thân duy nhất của cô có thể vẫn còn sống trên thế giới này, Ca Thiên.
Ca Diễm gần như chết lặng khi xem chương trình này, cô nắm chặt di động anh, tròn mắt hỏi: "Anh làm chương trình này khi nào vậy?"
Bồ Tư Nguyên bình tĩnh nói: "Sau khi em nhờ anh giúp em tìm em gái."
Ca Diễm nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn, họ gần như luôn ở cạnh nhau. Từ khi nào anh rảnh rỗi, lại có bao nhiêu tuyệt vời mới có thể từ trên điện thoại thực hiện chương trình theo dõi chỉ trong vài phút?
Hơn nữa, điều đáng kinh ngạc chính là, chương trình theo dõi này thật sự có hiệu quả.
Cô tìm Thiên Thiên suốt mười năm, thậm chí đến bóng dáng của Thiên Thiên cô cũng không tìm thấy. Nhưng anh chỉ sử dụng một chương trình nhỏ như vậy, đã có thể lần ra dấu chân của Thiên Thiên.
"Anh đã so sánh một số thông tin cá nhân được nhập vào hệ thống trước khi em ấy biến mất, sau đó thực hiện sàng lọc so sánh dân số trên khắp thế giới, cuối cùng nhắm mục tiêu đến một số quốc gia nơi em ấy có thể xuất hiện."
Anh ra hiệu cho cô xem chương trình theo dõi trên điện thoại di động của mình, không nhanh không chậm kể với cô: "Cuối cùng sau khi rời khỏi Paris, em ấy đã không dừng lại ở Châu Âu. Dấu chân của em ấy tập trung ở khu vực Bắc Mỹ."
Vừa nghe đến hai chữ Bắc Mỹ, Ca Diễm liền thở dài một tiếng, bởi vì trong suốt những năm cô tìm kiếm Ca Thiên, cô luôn nhắm tới Paris, Vương quốc Anh và các nước Châu Âu khác, không nghĩ tới Ca Thiên sẽ đi đến Bắc Mỹ.
"Như em đoán, vì kiếm sống, xác suất lớn là em ấy đã thay đổi khuôn mặt mình. Nhưng dấu vân tay của con người là không thể thay đổi, vì vậy anh đã tập trung vào dấu vân tay, xâm nhập vào nhiều hệ thống chính thức và không chính thức, mới mơ hồ tìm được vài manh mối."
"Em ấy che giấu rất khá, nếu không phải vì lý do nào đó mà gần đây em ấy sử dụng dấu vân tay, có thể anh cũng không nhanh như vậy tìm được vị trí cụ thể của em ấy."
Nói tới đây, sắc mặt Ca Diễm cũng dần dần ngưng trọng. Bởi vì cô đã hoàn toàn hiểu vị trí được đánh dấu của chương trình theo dõi.
Cô cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Bồ Tư Nguyên, hỏi như muốn xác minh: "... Mexico?"
Anh khẽ gật đầu: "Ba ngày trước em ấy xuất hiện ở Mexico, sau lại không di chuyển tiếp."
Tuy rằng cảm thấy thật sự quá mức trùng hợp, nhưng vị trí của Ca Thiên thế nhưng lại trùng với nơi của [Vong linh] mà bọn họ được O yêu cầu đi tìm.
Vì sự trùng hợp về vị trí này, trong lòng Ca Diễm sinh ra một dự cảm không lành.
Bồ Tư Nguyên thấy cô lo lắng, lúc này anh cầm điện thoại lại, vuốt tóc cô rồi nhìn vào mắt cô thì thầm: "Không sao đâu, nếu biết ở cùng một chỗ, tìm kiếm mục tiêu sẽ dễ dàng hơn, có lẽ có thể càng mau chóng tìm được Thiên Thiên."
Ca Diễm thở dài, nhíu mày lên tiếng: "Cũng chỉ mong như vậy thôi."
Hai người quyết định sẽ khởi hành vào tối nay, định rời khỏi phòng họp đi chuẩn bị hành lý. Kết quả, Bồ Tư Nguyên vừa mới mở cửa phòng họp ra, liền nhìn thấy năm người đang định cạy cửa.
Ngôn Tích, Đồng Giai, Từ Thịnh, Nam Thiệu và Mạnh Phương Ngôn đang liếm que kem trong tay, năm người vây quanh thành vòng ở cửa, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hai người họ.
Vừa nhìn thấy cảnh này, Ca Diễm sửng sốt một chút, buột miệng nói: "Làm gì thế? Các người muốn bắt tôi vào nhà tù sao?"
Ngôn Tích tức giận nói: "Cô bị mắc chứng hoang tưởng bắt người sao? Cảm thấy chúng tôi muốn bắt cô."
Ca Diễm nhún vai, cợt nhả: "Tôi bị bắt đã thành quen, phản xạ có điều kiện, thật ngại quá."
Mạnh Phương Ngôn nhàn nhã liếm que kem, liếc xéo cô: "Có thể cô không biết linh thú được triệu tập bên cạnh cô...ồ không, bạn trai, chỉ cần cậu ấy ở đây, nơi này ai dám bắt cô? Động vào một sợi tóc của cô thôi cũng sẽ bị cậu ấy băm thây nghìn mảnh."
Khi Mạnh Phương Ngôn nói "linh thú", tất cả mọi người nghẹn cười đến mức thực vất vả, thiếu chút nữa Ngôn Tích đã cười ra tiếng... Nếu không phải Bồ Tư Nguyên ném một ánh mắt lạnh như băng qua, khả năng Mạnh Phương Ngôn còn sẽ ném ra những từ ngữ thần kỳ khác.
"Khụ khụ... Chúng tôi chỉ muốn nói cho hai người."
Lúc này Đồng Giai trái ngược với Mạnh phiền phức, thay mặt mọi người nghiêm túc nói: "Chúng tôi muốn đi mexico với hai người."
Vừa nghe lời này, không chờ Ca Diễm hỏi gì, Bồ Tư Nguyên đã nhíu mày hỏi: "Tôi nhớ phòng họp không có thiết bị ghi âm thẩm vấn."
Sau khi lời nói của anh rơi xuống, tất cả mọi người đều im lặng.
Sau đó, Nam Thiệu, người ở phía sau, đã bị Ngôn Tích đẩy lên hàng đầu.
Ca Diễm nhìn ánh mắt né tránh của trung nhị vịt Donald, mơ hồ cảm thấy có chuyện không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Nam Thiệu nhìn xung quanh, ánh mắt căn bản không dám nhìn vào hai người họ, vừa vò đầu vừa ấp úng nói: "Cái kia...cái kia... Chính là, nam thần của tôi, không, anh rể của em, trước khi đi vào tám mật thất, em có giúp nâng cấp một chút hệ thống thông tin của Shadow."
"Sau đó, em hơi kích động, nên sau khi nâng cấp hệ thống thông tin xong, cũng thuận tay nâng cấp một chút hệ thống ghi âm thẩm vấn trong toàn bộ Shadow, củng cố nhiều phòng họp và phòng thẩm vấn ban đầu không có chức năng thu thập tin tức..."
Vào thời điểm Nam Thiệu nói điều này, khuôn mặt Bồ Tư Nguyên đã hoàn toàn đen lại, mà khuôn mặt Ca Diễm lúc đầu chuyển sang màu xanh sau đó dần dần chuyển sang màu đỏ.
Theo ý của Nam Thiệu, bởi vì phòng họp bây giờ đã có chức năng ghi âm, những lời riêng tư mà cô và Bồ Tư Nguyên nói trong phòng họp vừa rồi trước khi nhận cuộc gọi của O đã được ghi âm lại hoàn toàn, có thể bị người có quyền hạn nghe được.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Nam Thiệu, sau đó tiến lên một bước, nắm lấy cổ cậu ta, từ kẽ răng nói một câu: "Cho nên, các người ở trung tâm thu thập thông tin đã nghe thấy tất cả những gì chúng tôi nói bên trong?"
Nam Thiệu bị cô nắm đến thở không ra hơi, chỉ có thể đỏ mặt lên, nước mắt lưng tròng gật gật đầu.
Đứng xem náo nhiệt là Mạnh Phương Ngôn lúc này đã ăn xong cây kem, bổ sung thêm một kích trí mạng: "Thêm nữa, chúng tôi không chỉ nghe được, mà còn nhìn thấy."
Ca Diễm nghe xong, đột ngột quay đầu, trợn mắt há mồm nhìn thoáng qua Mạnh Phương Ngôn, sau đó lại quay lại nhìn chằm chằm Nam Thiệu.
Nam Thiệu bị bóp cổ sắp chết đến nơi, một câu cũng không thể nói nên lời.
Vì thế, Ngôn Tích ở một bên "tốt bụng" bỏ đá xuống giếng nói: "Tôi bổ sung một chút, anh Buzz Lightyear đây cũng đã cài đặt hệ thống video..."
Ca Diễm phát điên lên.
Nói cách khác, hai người vừa ở bên trong nói gì, có những hành vi ái muội đến cực điểm, tất cả đều bị nhìn thấy hết.
Để cô nghĩ xem, Bồ Tư Nguyên không chỉ cọ vào mũi cô mà còn dùng răng cắn vào chóp mũi, còn suýt nữa hôn cô...
Vụ hành quyết nơi công cộng kinh hoàng nhất thế kỷ cũng chỉ có như thế.
Chỉ vì Nam Thiệu muốn nâng cấp hệ thống để có được sự sủng ái của nam thần dành cho mình, liệu cô và Bồ Tư Nguyên phải giấu mặt vào đâu khi đã bị "dòm ngó"?!
Mạnh Phương Ngôn rốt cuộc đã phục thù lại khi bị Bồ Tư Nguyên làm nhục lúc trước, đắc thắng khoanh tay, luôn miệng nã pháo: "Tiểu Bồ, thật đúng là nhìn không ra đó nha, bề ngoài cậu lạnh lùng như vậy, thật ra là lòng lang dạ sói? Hỏa Hôn, cô phải cẩn thận, nói không chừng thời điểm khai trai là cậu ấy sẽ cắn cô làm cho thương tích đầy mình, khiến cô không thể thoát ra được."
Bồ Tư Nguyên hít sâu một hơi, nhắm mắt, quay khuôn mặt băng giá sang một bên nhìn vào khoảng không.
Ca Diễm mặt đỏ tai hồng đối với Nam thiệu gào lên: "... Tôi muốn gϊếŧ cậu!"
Cuối cùng của trò hề này, Bồ Tư Nguyên đã kéo Ca Diễm ra, người đang định kề dao vào cổ Nam Thiệu, anh cũng hung hăng đá một cú vào chân Mạnh Phương Ngôn xem như kết thúc câu chuyện tại đây.
Ca Diễm tức giận đến thổi râu trừng mắt, lúc bị anh túm xuống kho vũ khí cô còn đang nhảy dựng lên: "Fan của anh khiến anh thành ra thế này, anh không nghĩ sẽ gϊếŧ cậu ta sao?"
Bồ Tư Nguyên xoa xoa tóc cô, từ tốn nhắc nhở cô: "Đừng quên, họ cũng đã nhìn thấy cảnh chúng ta thoát ra từ tám mật thất."
Vừa nghe lời này, Ca Diễm nghĩ vụ hành quyết công khai kia long trọng hơn, tức khắc cảm thấy chuyện vừa phát sinh không tính là cái gì.
Đừng bận tâm.
Cô nghĩ thầm, xem thì cứ xem, coi như cô và Bồ Tư Nguyên đang làm từ thiện phát cơm chó miễn phí.
Tuy rằng cô không muốn Ngôn Tích và những người khác đến Mexico gặp nguy hiểm, nhưng lần này họ rất dứt khoát rằng họ phải theo cùng, Nam Thiệu cũng sống chết không chịu ở lại căn cứ Shadow.
Trong lúc cô còn đang lưỡng lự cân nhắc thì anh chàng Ngôn Tích và Nam Thiệu đã cấu kết với nhau đe dọa cô rằng: "Nếu lần này các người không mang theo chúng tôi, vẫn đơn độc hành động, tôi và Nam Thiệu sẽ đem đoạn video vừa mới xem kia phát hai mươi tư giờ trên màn hình lớn tại khu vực công cộng của Shadow."
... Chết tiệt.
Ca Diễm thốt ra một tiếng chửi thề trong cổ họng, cô xoay người vỗ lên người Bồ Tư Nguyên, người đang phân loại hành lý chuẩn bị mang sang Mexico, hạ giọng nói: "Những người này đều thế này, anh không quan tâm?"
Sau khi bỏ một số thiết bị mới phát minh vào túi, Bồ Tư Nguyên liếc nhìn Ngôn Tích lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi có nên gửi đoạn video của cậu cho An Dịch không?"
Ngôn Tích liền quay đầu chạy đi.
Không đợi Bồ Tư Nguyên nói tới mình, Nam Thiệu đã quỳ xuống: "Anh rể! Để em làm gì cũng được, chỉ cần anh đưa em đến Mexico là được."
Sau một hồi náo loạn, cuối cùng Ca Diễm vẫn không lay chuyển được bọn họ, một nhóm sáu người hừng hực cùng nhau rời khỏi căn cứ Shadow.
Mạnh Phương Ngôn không đi cùng họ, anh đã xử lý xong một số công việc ở Shadow, muốn cùng người nhà đi Anh Quốc. Dù sao anh ấy đã xuất ngũ, có thể tận lực trở về hỗ trợ là tình cảm, cũng không phải hoàn toàn là nghĩa vụ.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, anh ấy đã thay đổi từ vẻ ngả ngớn thường ngày mà nghiêm túc trở lại, gọi Bồ Tư Nguyên đến bên cạnh thì thầm vài câu.
Trong khi Mạnh Phương Ngôn và Bồ Tư Nguyên đang thì thầm gần đó, Ca Diễm giúp Ngôn Tích và những người khác chuyển đồ lên phi cơ.
Sau khi cất xong hành lý, cô gọi Đồng Giai, cố gắng thuyết phục lại: "Giai Giai, thật ra các cô không cần đi cùng, đây là chuyện giữa tôi và O, thêm một người đi khả năng sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm. Các cô còn có quá nhiều chuyện cần phải làm, cũng có cách khác có thể hỗ trợ bắt O, không nhất thiết phải đến Mexico."
Nghe xong lời cô nói, Đồng Giai lắc đầu, ôn nhu nói: "Vì sao cô chỉ khuyên chúng tôi mà không khuyên lão đại?"
Ca Diễm ngẩn ra một chút, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bồ Tư Nguyên cách đó không xa, sau đó nói: "Cô cảm thấy tôi khuyên được anh ấy sao?"
"Cô cũng sẽ không muốn khuyên anh ấy." Đồng Giai cười, "Bởi vì cô đã coi anh ấy là người mà mình tin tưởng nhất, bất kể sống chết, cô sẵn sàng để anh ấy cùng mình đối mặt. Mà chúng tôi và lão đại đã là cộng sự nhiều năm, đã sớm đem tính mạng mình giao vào tay lão đại, tin tưởng mỗi lần anh ấy ra quyết định, nguyện ý cùng anh ấy vào sinh ra tử. Hôm nay chúng tôi đi cùng hai người, cùng hai người gánh vác nguy hiểm, thì nguy hiểm này dường như không còn đáng sợ nữa."
Đồng Giai nói xong, chỉ Ngôn Tích và Từ Thịnh bên kia: "Bọn họ đều là đàn ông, không giỏi biểu đạt bằng lời nói. Thực ra họ đã coi cô như là một người đồng đội quan trọng giống như lão đại, vì lão đại tin tưởng cô, chúng tôi cũng tin tưởng cô."
Bởi vì tin tưởng, cho nên nguyện ý cùng cô vượt qua hiểm cảnh, giác ngộ rằng sẽ hy sinh để ngăn chặn bóng tối bất cứ lúc nào.
Nghe xong lời này, chóp mũi Ca Diễm có chút nóng lên, may mà màn đêm buông xuống, chỉ có cô cảm nhận được cảm giác đầy ắp trong hốc mắt.
Đã rất nhiều năm.
Cô từng cho rằng mình đã có những người đồng đội đối xử chân thành với nhau, nhưng sau đó, cô phát hiện mọi chuyện đều là giả dối, chỉ trong một đêm chúng bạn xa lánh, những người mà cô từng tin tưởng, đều phảng phất như chưa bao giờ có mối quan hệ tốt đẹp mà giẫm đạp lên cô.
Sau đó, cô cảm thấy mình không cần đồng đội nữa, một mình cô có thể bước tiếp, cho đến khi cô gặp được Nam Thiệu và Phương Mẫn.
Mà hiện tại, bởi vì Bồ Tư Nguyên, cô lại lần nữa có những người đồng đội, tin tưởng lẫn nhau, vào sinh ra tử cùng nhau.
Những người này thậm chí không biết rõ về cô, nhưng họ hoàn toàn không quan tâm đến quá khứ của cô, họ sẵn sàng trả giá cho nhau một cách không đáng trong tương lai.
Tất cả đều vì Bồ Tư Nguyên.
Tất cả vì sự xuất hiện của anh, cho dù là anh hay tất cả những gì anh mang đến, đều nói cho cô biết - cô không được từ bỏ sứ mệnh của mình, bởi vì cô xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất và tươi sáng nhất, đồng hành cùng cô cùng nhau đánh bại bóng tối.
Nhìn bóng dáng cao lớn anh tuấn cách đó không xa, Ca Diễm nghĩ mình sẽ bước lên.
Ngoài ôm và hôn, cô thực sự muốn làm nhiều hơn với anh.
Cô muốn thực sự, chân chính gắn bó với anh, dung nhập vào cốt tủy.
Cô đột nhiên muốn trọn vẹn có được người đàn ông này.