Hỏa Hôn

chương 66: đoàn tụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+beta: LQNN

Ca Diễm chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô lại thực sự nhìn thấy Bồ Tư Nguyên như thế này.

Anh hoàn toàn bị chiếm đóng bởi những cảm xúc và ham muốn không hề phù hợp với anh.

Anh thường lạnh như băng, nhưng bây giờ anh lại nóng như lửa.

Như muốn thiêu chết cả người cô vậy.

Cô cảm thấy "Tử Thần" hiện tại có thể được gọi là "Dục thần".

Người đàn ông này, ham muốn thực sự quá kinh khủng.

Đây là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với cô, so với ứng phó với kẻ địch khó khăn nó lại khiến cô sứt đầu mẻ trán hơn.

Nói là sợ hãi, kỳ thật cũng không phải, mà càng có nhiều sự khẩn trương và ngượng ngùng hơn.

Mặc dù cô biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn như cũ tay chân có chút luống cuống.

Cho nên trong nháy mắt cô có chút nghi hoặc, cả hai đều là gà con mới vào nghề, tại sao chỉ mỗi mình cô hoảng sợ, mà người nào đó lại bình tĩnh tự nhiên như đã chiến đấu từ lâu rồi?

"Đừng khẩn trương, bảo bối." Lúc này Bồ Tư Nguyên dịu dàng hôn lên má cô, "Đây cũng là một cách anh yêu em."

Bởi vì những lời này, cơ thể cô liền lập tức mềm xuống, hơi thở cô dồn dập, cắn chặt răng chờ đợi anh.

Dù gì thì đây cũng là người cô yêu nhất.

Cô nghĩ, cô có thể thừa nhận tất cả tình yêu của anh.

...

Cho đến tận rạng sáng, Ca Diễm cuối cùng mệt mỏi nằm trên giường của Bồ Tư Nguyên nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ - người đàn ông này khi ở trên giường, so với những lúc khác thậm chí đối với kẻ thù không đội trời chung, còn đáng sợ gấp trăm ngàn lần hơn.

Đây là cẩu bạn trai, quả thực không thua kém bạn trai lang sói nhiều lắm!

Thượng đế thực sự không công bằng, vì sao có một số người thiên phú dị bẩm đến đâu ấy vậy mà phương diện nào đều có thể khai phá đến tận cùng? Thậm chí trên phương diện khó có thể diễn tả được!

Sau khi nhìn thấy cô đã ngủ, Bồ Tư Nguyên đắp lại chăn cho cô, dịch các góc chăn, sau đó cúi người xuống đuôi mắt phiếm hồng của cô, lưu luyến đặt lên đó một nụ hôn.

Dáng vẻ buông xuống đôi mắt dịu dàng của anh, như là đang đối xử với một món bảo vật quý giá nhất.

Ở mép giường lẳng lặng nhìn cô một lúc, anh đứng dậy mặc áo khoác ở nhà vào, đi xuống lầu rót cho cô một ly nước ấm đặt ở đầu giường, phòng khi cô khát muốn uống nước.

Khi Bồ Tư Nguyên cầm ly nước từ trong phòng bếp đi ra, anh đi qua phòng khách, sau đó dừng bước trước lò sưởi.

Dưới ánh trăng, anh nhìn những người trong bức ảnh, sau đó khẽ cong khóe miệng.

Anh còn nhớ lúc trước khi cả gia đình bốn người ngồi trong phòng khách trò chuyện và xem TV, ông Bồ đã trêu ghẹo anh rằng: "Tư Nguyên của chúng ta, cả ngày khuôn mặt lạnh còn hơn tủ lạnh, đem các cô bé trong trường đều dọa cho bỏ chạy, lớn lên con không tìm được vợ thì phải làm sao bây giờ?"

Mẹ lúc này ở bên cạnh phát nhẹ vào người ông nói ông cổ lỗ không đứng đắn, sau đó lập tức an ủi anh: "Tư Nguyên, đừng để ý đến bố con! Tư Nguyên của chúng ta đẹp trai như vậy, lớn lên khẳng định cửa nhà ta cũng sẽ bị các cô gái theo đuổi con phá vỡ."

Kermid ở bên cạnh vừa ăn đồ ăn vặt luôn miệng nói không rõ: "Con thấy em ấy hứng thú với máy tính hơn con gái, đợi em ấy thông suốt, có thể con đã ôm hai ưʍ..."

Sau đó người im lặng trong suốt quá trình là anh, liền trực tiếp lấy bánh quy nhét vào trong miệng Kermid, làm anh ấy không thể nói được nữa.

Tiếng cười vui vẻ quanh quẩn khắp ngôi nhà.

Bồ Tư Nguyên nhìn bức ảnh, cảm thấy cảnh tượng đó như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Bây giờ mọi người có thể yên tâm.

Con đã tìm thấy nửa còn lại của định mệnh đời mình.

Cô ấy tốt bụng, đáng yêu, dũng cảm, nóng như lửa và sáng như những vì sao.

Con vô cùng trân trọng và rất yêu cô ấy.

Cô ấy sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này trong tương lai, sẽ đi cùng con nhớ về mọi người.

Cho đến khi con đoàn tụ với mọi người ở thiên đường.

Ca Diễm ngủ đến sáng sớm, tuy rằng cơ thể vẫn cực kỳ mệt mỏi, nhưng bởi vì thật sự có chút khát nước, liền mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cô dụi mắt, trước khi cử động cơ thể, đã nghe thấy giọng nam thấp lạnh truyền đến đằng sau cô: "Nước ở trên tủ đầu giường."

Cô ngẩn ra, hơi quay đầu, nhìn thấy Bồ Tư Nguyên nằm nghiêng bên cạnh cô, nhìn cô đầy dịu dàng.

Thấy cô ngây ngốc, anh cười nhẹ một tiếng, duỗi cánh tay dài qua người cô cầm ly nước sau đó đưa tới tay cô.

Lúc này Ca Diễm mới nhận ra lần đầu tiên trong đời mình đã ngủ chung giường với một người đàn ông, mặc dù người đàn ông này là bạn trai danh chính ngôn thuận của cô.

Không... Không dừng lại ở chuyện ngủ chung giường.

Vì thế, trong khi cô uống nước, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh của Bồ Tư Nguyên vẫn không chớp nhìn cô một lúc, đột nhiên nói: "Sao mặt em đỏ thế?"

Chết tiệt.

"Ai cần anh lo!" Ca Diễm đang uống nước hàm hồ đáp lại anh một câu.

Tức khắc ý cười anh càng đậm thêm, chờ cô uống nước xong, anh đem cô ôm vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cô.

Ca Diễm dựa vào cổ anh, cô nhắm mắt lại, đỏ mặt giả chết một lúc rồi nói: "Bên ngoài có tuyết rơi à?"

Lúc uống nước cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được một mảnh trắng xóa.

"Ừm." Anh trả lời, "Bắt đầu rơi lúc rạng sáng."

Bên ngoài lạnh và có tuyết, nhưng bên trong thì ấm áp. Đặc biệt là cái ôm của người này, khiến cô nhịn không được muốn tiến lại gần một chút, gần hơn chút nữa.

Trong sự ấm áp khiến người ta buông thả này, Ca Diễm lại lần nữa bị cuốn theo những cạm bẫy. Chỉ là, trước khi sắp chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nhiên thấp giọng mở miệng nói: "Có một câu hỏi em luôn muốn hỏi anh, vì sao anh lại đặt tên cho căn cứ hacker là Mortal Fearless?"

Mortal Fearless: Người can đảm.

Đây là một cái tên rất đặc biệt, cô luôn cảm thấy cái tên này nhất định phải có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Bồ Tư Nguyên hơi hạ hàm, hôn lên đôi mi đang nhắm nghiền của cô: "Anh từng nghe rất nhiều người nói, người thường không thể so với thần, không có cách nào sống mãi, cũng không phải là toàn năng, cho nên các vị thần cảm thấy người thường yếu đuối và bất tài, họ sẽ bị cuốn vào bụi trần của thế giới, cuối cùng sẽ trở về với cát bụi."

"Anh lại cảm thấy không như vậy." Anh nói: "Đúng là bởi vì anh và em đều là người thường, chỉ có cuộc đời ngắn ngủi này mới là thời hạn của sinh mệnh, cho nên trong mắt các vị thần ta đã bị thất tình lục dục ràng buộc, sẽ ăn cả ngã về không cho tình yêu của mình, khi đối mặt với bóng tối và khó khăn đều không sợ gì cả. Một khi sức mạnh bùng nổ sẽ mạnh hơn các vị thần đã quen nhìn đủ mặt trên thế giới mà cảm thấy không còn thú vị và người thường đã không còn mạnh mẽ nữa."

"Đây là điểm yếu của người thường, nó cũng là vũ khí của người thường."

"Vì vậy, anh hy vọng tất cả các hacker tham gia căn cứ hacker của anh, đều có thể chiến đấu với bóng tối một cách dũng cảm và không sợ hãi vì tình yêu và sự kiên trì của họ. Bọn họ có thể làm nhiều hơn những gì họ nghĩ."

Giọng nói anh khi nói chuyện trầm thấp lại dễ nghe, như thể anh đang kể cho cô nghe một câu chuyện cảm động trước khi ngủ.

Ca Diễm đem lời nói của anh in sâu trong tâm trí, rồi sau đó cọ vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Em cũng không sợ."

Bởi vì có anh, vì muốn yêu anh, vì muốn bảo vệ anh, cho nên dù cô là người thường, cô cũng trở nên không sợ hãi.

Đáy mắt Bồ Tư Nguyên hiện lên vẻ mềm mại chân thực nhất, anh vuốt ve trán cô, lúc cô sắp tiến vào mộng đẹp anh kề vào trán cô thì thầm: "Anh nguyện ý vì em, mãi mãi làm một người bình thường nhất trên thế giới này."

Sáng hôm sau, khi Ca Diễm tỉnh dậy, cô phát hiện Bồ Tư Nguyên không còn ở bên cạnh cô.

Cô từ trên giường bò dậy, mơ hồ nghe được dưới lầu truyền đến tiếng người náo nhiệt.

Vì không có quần áo ở đây, cho nên Bồ Tư Nguyên đã ra ngoài từ sáng sớm mua cho cô quần áo mới ở nhà gấp ngay ngắn đặt trên ghế bên cạnh.

Chờ khi Ca Diễm xuống giường mặc bộ quần áo vào, cô đã ngạc nhiên khi phát hiện quần áo hoàn toàn phù hợp với dáng người của cô.

Điều này hơi khủng bố, xin hỏi người này làm thế nào xác định chính xác số đo của cô mà không cần hỏi kích cỡ quần áo của cô?!

Sau khi đánh răng trong phòng tắm xong, cô mang theo dấu chấm hỏi trên trán chuẩn bị xuống lầu. Lúc mở cửa, cô nhìn thấy Bồ Tư Nguyên đúng lúc lên lầu muốn gọi cô.

"Ngủ ngon không?" Anh mặc quần áo ở nhà màu đen, đẹp trai mà phong trần. Anh bước tới trước mặt cô, tự nhiên ôm lấy cô hôn một cái, "Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

"... Khá tốt."

Vừa nghe đến câu "Có khó chịu chỗ nào không", Ca Diễm lập tức phản xạ có điều kiện nghĩ tới đêm qua phát sinh chuyện khó có thể mở miệng. Cho nên lúc này cô không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, lập tức chuyển chủ đề, "... Em hỏi anh trước, làm sao anh có thể tính chuẩn được kích cỡ quần áo em?"

Bồ Tư Nguyên nghe thấy câu hỏi, đáy mắt chợt lóe lên: "Em thật sự muốn biết?"

Cô nhướng mày: "Anh nói đi."

Vì vậy, anh hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Sờ qua một lần sẽ biết."

... Anh muốn chết sao!?

Ca Diễm bị người không biết xấu hổ dọa cho thất kinh, cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ, phát vào trán anh một cái tiễn anh lên đường.

Bồ Tư Nguyên bị dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của cô làm cho buồn cười, lúc này ôm chầm lấy cô xoay người xuống lầu.

Ca Diễm vừa đi, vừa xấu hổ buồn bực dùng nắm đấm đấm vào vai anh, anh hoàn toàn tốt tính cam chịu, còn thi thoảng cong khóe miệng. Nếu cảnh này mà Shadow hoặc những người khác nghe qua uy danh của anh nhìn thấy, chắc chắn sẽ sợ đến mức hồn thoát ra khỏi xác.

Đùa gì chứ, Tử Thần trong giới đặc công bị người ta đánh mà vẫn có thể cười tươi như hoa khiên ngưu!? Anh không phải là một người cuồng bị chà đạp đấy chứ!?

Ca Diễm đi đến phòng khách dưới lầu, nhìn thấy một vòng lớn người ngồi trên sô pha, thực sự có chút hoang mang.

Vòng người này có Ca Thiên Thiên, Từ Thịnh, Đồng Giai, Ngôn Tích, bên cạnh Ngôn Tích là một bà bầu rất dịu dàng và dễ gần. Chưa hết, đang ngồi ở đầu bên kia sô pha là một cậu bé diện mạo đáng yêu đang đoạt đồ ăn vặt với Mạnh Phương Ngôn cùng với một đại mỹ nhân lạnh lùng.

"Đám Ngôn Tích đến London vào tối hôm qua, biết anh và em ở đây, sáng sớm hôm nay đã chạy đến nơi này." Bồ Tư Nguyên dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa lên bả vai cô, mang cô đi giới thiệu, "Người bên cạnh Ngôn Tích chính là vợ anh ấy - An Dịch, người bên cạnh Mạnh Phương Ngôn chính là vợ anh ấy Chúc Tịnh và con anh ấy Mạnh Kỳ Tịch."

An Dịch với cái bụng lớn vừa định đứng dậy chào hỏi với cô, Ca Diễm gần như bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, cầm tay cô ấy: "Ấy, chị đừng cử động!"

An Dịch cũng cười, nắm lấy tay Ca Diễm: "Đại mỹ nhân có thể thu phục tiểu Bồ, ngưỡng mộ đã lâu!"

Ngôn Tích bên cạnh tròng mắt đảo quanh trên người Ca Diễm lại đến Bồ Tư Nguyên, sau đó xấu xa nhướng mày: "Chậc, chậc, chậc, trận chiến tối qua của hai người khốc liệt làm sao!"

Ca Diễm vừa nghe đến lời này, lúc đầu không phản ứng kịp, nhưng thực ra trong lúc lơ đãng An Dịch đã chú ý đến nửa dấu cắn lộ ra bên trong cổ cô, cô ấy đỏ mặt chỉ vào cổ cô.

Ca Diễm nâng tay lên sờ cổ mình, chợt nhớ tới những kiệt tác mà người nào đó để lại trên người cô khi biến thành sói đêm qua, huyết áp cô tăng vọt trong chốc lát, cô lập tức đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn chằm chằm Bồ Tư Nguyên.

Người khởi xướng lại bình tĩnh như thường, anh im lặng một giây, quay đầu nói với An Dịch: "Ngôn Tích gần đây có tải một cái gì đó mới về điện thoại anh ấy, em kiến nghị chị hãy kiểm tra điện thoại anh ấy khi có thời gian."

An Dịch nghe xong, lập tức hiền từ nhìn Ngôn Tích, chỉ là Ngôn Tích cảm nhận được ánh mắt "hiền từ" đó rất quen thuộc, sợ tới mức từ trên ghế sô pha trượt xuống: "Vợ ơi tha mạng!"

Bên này Ngôn Tích vừa mới thất bại, Mạnh Phương Ngôn bên kia nóng lòng muốn thử.

Anh ấy giật nửa miếng bánh sandwich cuối cùng từ trong tay cậu con trai Mạnh Kỳ Tịch, giơ tay với Ca Diễm: "Ca tiểu thư, chú gà con vừa mới khai trai đều giống như dạng này, xuống tay không biết phân biệt nặng nhẹ, quen rồi thì sẽ tốt. Hơn nữa tôi đã cảnh báo cô về sau có thể cô sẽ bị cậu ta cắn đến thương tích đầy mình không ra được khỏi cửa, hãy gọi tôi là nhà tiên tri vĩ đại."

Ca Diễm bị nhóm người này trêu chọc đến da đầu tê dại, đang nghĩ ngợi nên đáp lại như thế nào, đã thấy Bồ Tư Nguyên bình tĩnh sờ tóc cô, nói với cô: "Đối phó với Mạnh Phương Ngôn, không cần chúng ta ra tay."

Bởi vì giây tiếp theo, Mạnh Phương Ngôn vừa mới mặt mày đắc ý dào dạt hớn hở, đã bị Chúc Tịnh dùng ngón tay búng ngay giữa trán.

Chúc Tịnh xử lý xong, mặt không đổi sắc bẻ ngón tay anh ấy ra đoạt lại nửa miếng sandwich trở về, đặt lại trong lòng bàn tay con trai.

Chiến Thần đại nhân ở trên chiến trường gϊếŧ địch tứ phương khiến cho đối phương sợ tới mức tè ra quần, giờ phút này không có tiền đồ, anh ấy ôm trán, giận nhưng không dám nói gì, ủy khuất nhìn chằm chằm Chúc Tịnh: "Vợ ơi, anh đói..."

Chúc Tịnh cũng không ngẩng đầu lên: "Bị đói cũng khá tốt, dù sao anh cũng không đói chết."

Ca Diễm hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi người phụ nữ tuyệt vời này, cô vỗ vỗ bả vai Bồ Tư Nguyên, cười nói: "Phong tục kiểm soát chặt chẽ của những người vợ trong Shadow các anh thật đúng là cảm động!"

Bồ Tư Nguyên rũ mắt nhìn cô: "Nhưng anh hơi khác với Mạnh Phương Ngôn."

Ca Diễm: "Cái gì?"

Anh nhìn cô đầy ẩn ý: "Anh mà đói quá mức, sẽ ăn cơm gấp đôi. Vì suy nghĩ đến cơ thể em, vẫn là đừng để anh chịu đói."

Ca Diễm: "???"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio