Hắc Ly dẫn Thẩm An Kỳ qua phòng quần áo của cô. Cô bắt đầu lục tìm trong giá lễ phục ra những bộ phù hợp với cô ấy.
"Dáng người tôi với cô tạm gọi là tương đương. Thế nên, cô diện lễ phục của tôi cũng được. Đồ cũ nhưng vẫn tốt. Chứ đừng nên mặc bộ đồ dơ bẩn đó." Hắc Ly vừa nói vừa thuận tay đưa cho Thẩm An Kỳ một chiếc váy trắng.
Chiếc váy thiết kế theo kiểu đầm đuôi cá. Cổ và tay váy đều dùng vải xuyên thấu đính kim tuyến tạo thành. Phần thân váy sử dụng lụa mềm dệt nên. Để thuận tiện cho việc đi lại do đuôi váy quá dài, chiếc váy được xẻ tà từ nửa đùi dưới hất xuống. Trên váy không có quá nhiều hoạ tiết sặc sỡ. Điểm nhấn nổi bật duy nhất chính là chiếc thắt lưng đen bản to ở eo.
Thẩm An Kỳ rất nhanh chóng liền thay đồ xong. Khi cô ấy bước ra, Hắc Ly không khỏi hài lòng gật đầu. Đơn giản mà tinh tế, chẳng có gì chê được.
Bước tiếp theo là trang điểm.
Với kiểu nhan sắc bình thường như Thẩm An Kỳ, thực sự không thích hợp để thử lối trang điểm phá cách, cực kì nguy hiểm. Nếu dùng sai phương pháp, e là khiến phá hỏng cả khuôn mặt. Nhưng bù lại, ngũ quan cô ấy khá cân đối. Giờ mà áp dụng kiểu trang điểm truyền thống thì nhan sắc sẽ thăng hạng lên mấy phần.
Nghĩ là làm, Hắc Ly bắt đầu mở bộ dụng cụ bảo bối của mình ra. Vì Thẩm An Tình cố tình không trang điểm cho An Kỳ cho nên cô cũng chẳng cần phí thời gian để tẩy trang.
Chọn ra ba màu đỏ, đen và hồng nhạt làm điểm nhấn rồi lấy kẻ mắt đen, phấn má hồng nhạt, son đỏ thêm nhũ bóng. Chỉ cần mấy dụng cụ đó làm chủ đạo, cộng với một vài thao tác đơn giản, liền không mất quá nhiều công sức để hoàn thiện xong xuôi phần trang điểm cho Thẩm An Kỳ.
Mái tóc đen dài của cô ấy thì được Hắc Ly đổi thành kiểu buộc nửa đầu rồi kẹp lại bằng kẹp tóc hình bươm bướm.
"Thế nào? Thấy mình xinh không?" Hắc Ly sau khi hoàn tất mọi thứ liền cúi xuống ngang người Thẩm An Kỳ, nhìn chính bọn họ trong gương, hỏi nhỏ.
An Kỳ vẻ mặt kinh ngạc vươn tay chạm nhẹ lên gương mặt của bản thân. Tâm tình tốt đến mức không giấu được ý cười: "Em không ngờ khi trang điểm lên thì dung mạo lại thay đổi nhiều như vậy! Ngay cả em cũng chẳng nhận ra bản thân luôn! Cảm ơn chị An Nhiên!"
Hắc Ly cong môi, đứng thẳng dậy, hài lòng đáp: "Cảm ơn thì vẫn nên thôi đi. Nếu tôi đã nhận cô là em gái đương nhiên cũng sẽ không để cô mất mặt."
Ngừng một lát, cô nói tiếp: "Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm bạn nhảy cho cô. Thẩm An Tình đã rắp tâm muốn biến cô thành cái phông, cô lại càng phải nổi bật hơn cô ta mới được. Ngay cả bạn nhảy cũng phải tốt hơn."
Nghe lời Hắc Ly nói, khuôn mặt Thẩm An Kỳ lập tức trở nên lo lắng: "Nhưng bạn nhảy của An Tình là Phong Khải thiếu gia. Em nghĩ rất khó để tìm được người tốt hơn."
"Phong Khải ư?" Hắc Ly lộ ra kinh ngạc. Cô cứ tưởng Phong Khải sớm chơi chán xong đá Thẩm An Tình rồi chứ! Vậy mà cô ả vẫn giữ được chân anh ta cơ à?
Nhưng có khi như thế lại hay, cô biết nên chọn ai làm bạn nhảy của An Kỳ rồi.
...
Khi Thẩm An Kỳ vừa bước vào phòng tiệc lớn, Thẩm An Tình từ xa thấy cô ấy thì vội kéo Phong Khải ở bên cạnh đi đến. Lúc nhìn rõ bộ dáng của chị gái mình, cô ta liền thấy giật mình, vậy mà vẫn mỉm cười: "Chiếc váy đẹp quá! Nhưng sao chị lại mặc như vậy? Bộ đồ em mua cho chị đâu rồi?"
Thẩm An Kỳ nghe cô ta nói, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng chua chát. Lời này thốt ra, rốt cuộc có bao nhiêu phần thiện ý?
Cô ấy từ lâu đã biết tính tình em gái vốn đanh đá, gắt gỏng. Cho nên luôn im lặng nhẫn nhịn để không làm cho nó tức giận, ảnh hưởng tình chị em. Thế mà lại gây tác dụng ngược, khiến con bé ngày càng quá quắt, được nước lấn tới. Hiện tại còn muốn tính kế lên đầu cô ấy.
Thở dài giấu đi tâm sự, khẽ nhếch môi, Thẩm An Kỳ nhẹ nhàng đáp: "Cái váy đó cũng được đấy! Nhưng chị thay ra để ở nhà rồi. Tại vì trông nó phèn quá!"
Đây là chị An Nhiên đã dặn cô ấy phải nói như vậy khi Thẩm An Tình hỏi tới nguyên do.
Chê bộ váy, đồng thời gián tiếp nói Thẩm An Tình mắt thẩm mỹ có vấn đề. Điều này chắc chắn đẩy cô ta vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu cô ta không kìm chế được mà tức giận mắng người, sẽ bị lộ chuyện mua váy dìm hàng. Còn nếu cô ta xem như chẳng biết gì...
Vẻ mặt nhăn nhó chực chờ phát hoả của Thẩm An Tình khiến Thẩm An Kỳ muốn cười mà phải nén.
Tất nhiên, thái độ của cô ấy cũng không thoát khỏi mắt Thẩm An Tình. Cô ta như nhớ tới điều gì đó, liền mở miệng châm chọc: "Tiểu Kỳ, váy của chị đẹp thật đấy, trang điểm cũng rất xinh. Nhưng đáng tiếc là... chị không có bạn nhảy. À mà quên, chị đâu có biết nhảy nhỉ!"
"Bạn nhảy của cô ấy là tôi!"
(Miêu: Chị chị em em đã thế lại còn sinh đôi mà suốt ngày đi cà khịa nhau hoài, viết mà nhức cả đầu. Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, chẳng biết có bị ảnh hưởng đến văn phong hay không? Xin cmt nhận xét của người đang đọc truyện ạ.)