“Cúc ku vợ ơi!”
Mới sáu giờ rưỡi sáng, Phong đại thiếu gia đã ngó vào phòng làm việc để tìm cô vợ nhỏ của mình.
Vu An Kỳ đang lúi húi tô tô vẽ vẽ vào một tờ giấy A đặt trên bàn làm việc, dường như là một bản thiết kế mới của cô.
Buổi sáng là thời gian mà cô thường dễ có cảm hứng nhất, ngủ ngon nên đầu óc thư thái, ý tưởng cũng ngập tràn.
Nghe tiếng gọi của Phong Dực, Vu An Kỳ liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy anh chồng nhà mình đang ôm chú cún cưng Holly của cả hai rồi cười cười với vợ.
Cô cũng cười, xong nhỏ nhẹ hỏi: “Sao thế anh?”
“Vợ à!” Phong Dực lân la đi vào phòng.
Đến bên cạnh vợ yêu, anh mới bảo: “Em biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ngày gì?” Vu An Kỳ tỏ vẻ nghi hoặc.
Cô quay sang nhìn quyển lịch để bàn rồi lại quay ra nhìn chồng mình: “Hôm nay là /.
Đúng không nhỉ?”
“Ừ thì hôm nay là / ai chẳng biết.
Nhưng mà em không nhớ hôm nay có gì đặc biệt à?” Phong Dực nghe cô vợ đoán trật lất thì dường như không vui.
Tuy nhiên anh vẫn cho cô cơ hội đoán tiếp.
“Đặc biệt?” Vu An Kỳ rơi vào trầm tư trong giây lát.
Xong hai mắt cô đột nhiên sáng lên đầy mừng rỡ: “Anh giảm được cân rồi sao?”
Phong Dực: “…”
Đừng ai cản anh, anh muốn li hôn với người phụ nữ vô tâm lại còn não cá vàng này!
Nhìn khuôn mặt ông xã nhà mình đang dần đen lại như cái bánh mẹ chồng nướng hôm qua, Vu An Kỳ rốt cuộc không nhịn nổi phải bật cười thành tiếng.
Cô thôi không trêu Phong Dực nữa, lại vươn tay nắm lấy một bàn tay của anh, thủ thỉ bảo nhỏ: “Dĩ nhiên em nhớ hôm nay là ngày gì mà.
Tròn một năm em về làm vợ anh, sao mà em quên được chứ?”
Cô chỉ sợ anh quên mất ngày cưới của hai người thôi, đàn ông thường ít để ý tiểu tiết lắm.
Cũng may là anh vẫn nhớ.
Nghe được đáp án đúng nhất, Phong Dực cuối cùng mới lại nở nụ cười.
Anh đưa chiếc hộp nãy giờ giấu sau lưng ra, đưa nó đến trước mặt cô vợ nhỏ: “Anh có quà cho em.
Hy vọng là vợ anh sẽ thích.”
“Cái gì trong này vậy anh?” Vu An Kỳ lắc lắc chiếc hộp, tò mò hỏi Phong Dực.
“Em cứ mở ra thì biết.” Người nào đó thần bí đáp.
Vu An Kỳ hơi chau mày.
Xong cô vẫn chậm rãi mở chiếc hộp bọc nhung trên tay.
Món quà trong hộp lập tức được lộ ra.
Là một cặp nhẫn đôi bằng bạc.
Nhưng điểm đặc biệt hơn cả chính là chiếc nhẫn của nam được khắc một chữ “Kỳ” trong khi chiếc nhẫn của nữ lại khắc chữ “Dực”.
“Thích không?”
Vu An Kỳ chỉ biết gật đầu.
Cái tên này suốt ngày bày trò ngọt ngào cho cô, cứ thế thì bảo làm sao mà cô hết yêu anh nổi đây.
Phong Dực cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn, cẩn thận đeo vào tay Vu An Kỳ.
Xong, anh lại chìa tay ra trước mặt cô: “Đeo cho anh đi, vợ.”
Vu An Kỳ hơi buồn cười vì hành động có chút trẻ con của anh chồng nhà mình.
Nhưng cô vẫn chiều ý Phong Dực, đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón giữa của anh.
“Được rồi, vợ làm việc tiếp đi nhé.
Anh đi cho con “heo” này ăn sáng đã.”
Xong xuôi đâu đó, Phong Dực lại nhấc chú cún đang quanh quẩn dưới chân lên, định mang nó rời khỏi phòng.
“Từ từ đã!” Nhưng mà cô vợ nhỏ đã ngăn anh lại.
“Anh không định lấy quà à?” Vu An Kỳ mỉm cười, lắc lắc chiếc hộp được buộc nơ đang cầm trong tay.
Phong Dực dường như hơi ngỡ ngàng, chủ yếu là vì không nghĩ bản thân cũng được cô vợ nhỏ chuẩn bị quà.
Anh thả Holly xuống, đá nhẹ vào cái mông ú ra hiệu để nó tự xuống nhà bảo chị giúp việc cho ăn.
Còn mình thì quay lại chỗ Vu An Kỳ.
“Trong này là gì vậy?” Phong Dực nhận lấy hộp quà từ vợ, không khỏi cảm thấy có chút hiếu kì trong lòng.
“Anh cứ mở ra thì biết.”
Vu An Kỳ đáp rồi khúc khích cười.
Cô còn cố tình lặp lại câu nói của anh chồng nhà mình ban nãy.
Phong Dực cũng chẳng hỏi gì nữa.
Anh tháo ruy băng xong mở nắp hộp.
Thế nhưng khác hẳn với món quà đắt tiền của Phong Dực, trong hộp quà của Vu An Kỳ lại chỉ chứa duy nhất một tờ giấy gấp đôi.
Trên khuôn mặt anh chồng nào đó không có quá nhiều biểu cảm, ít nhất là cho đến khi anh đọc được những dòng chữ trong tờ giấy.
Lúc này, Vu An Kỳ mới chậm rãi đi đến bên cạnh Phong Dực.
Cô lặng lẽ vòng tay ôm anh, thủ thỉ hỏi khẽ: “Món quà này của em, anh thích không?”
“Là sự thật sao?” Phong Dực cúi đầu nhìn thẳng cô vợ nhỏ, dường như là vẫn chưa tin vào những gì bản thân vừa thấy.
Vu An Kỳ nhón chân hôn lên má anh.
Ánh mắt cô cũng đong đầy sự chìu mến: “Là thật.
Ông xã của em, anh được làm ba rồi đấy!”
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Phong Dực thay thế bằng sự mừng rỡ.
Anh không giấu nổi kích động liền bế cô vợ nhỏ lên rồi xoa một vòng: “Kỳ Kỳ, anh được làm ba rồi.
Anh đã được làm ba rồi.
Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều.”
“A, em biết rồi! Em biết rồi! Anh mau thả em xuống cái đã!”
Vu An Kỳ vội vàng la hoảng, chỉ sợ tên đầu gỗ này vì quá khích mà làm ảnh hưởng tới cục cưng trong bụng.
Thế nhưng cô cũng phần nào có thể hiểu tâm trạng của anh lúc này.
Bởi chính cô cũng đang cảm nhận được niềm vui của thiên chức cao.
Hôm nay quả là một ngày hạnh phúc, phải không nào?
[...]
“Tròn một năm kỉ niệm ngày trọng đại.
Cảm ơn em vì đã đến bên anh.
Và cảm ơn món quà mà thượng đế ban cho chúng ta.”
Ngay sau khi biết vợ yêu của mình đã mang thai, người đàn ông nào đó dường như chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới rằng mình đã được làm ba.
Thế là anh ta liền đăng lại ảnh cưới, tiện thể viết một cái caption đầy mùi mẫn trên trang cá nhân.
Lướt một vòng đọc xong hết những bình luận chúc mừng bên dưới bài viết của ông anh trai, Phong Khải lặng lẽ tắt điện thoại.
Lúc này anh mới nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh.
Iris đang hướng mắt qua cửa kính, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài lướt nhanh trước mắt.
Hơn một tháng thời gian để thu xếp mọi việc ở Paris, cô đã theo Phong Khải trở về quê hương của anh.
Về sau nơi này chính là nhà của cô rồi!
“Ngoài đó có gì hay mà em cứ nhìn mãi thế?”
Phong Khải tựa cằm vào vai cô bạn gái, âu yếm hỏi nhỏ.
Thế nhưng Iris lại không đáp lời anh.
Cô chỉ lặng lẽ đặt tay lên cửa kính, tựa như muốn chạm vào khung cảnh đẹp đẽ ngoài kia.