Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhánh hồng thứ hai mươi tư

"Em đấm Đỗ Minh Cảnh rồi."

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Đương nhiên Kỷ Tòng Kiêu không phải tiểu thiên sứ thỏa mãn ước nguyện. Nếu không, cậu đã kéo Thịnh Hoài đi chơi công viên trò chơi từ lâu rồi, sao phải quay phim dưới cái nắng chói chang như bây giờ?

Từ hôm hẹn Thịnh Hoài đi chơi công viên, cuộc sống của cậu gần như quay cuồng. Đoàn làm phim "Thay mận đổi đào" sắp khởi quay, tập trung nghiên cứu kịch bản, thiết lập tạo hình, thay đổi phục trang, vân vân mây mây công việc đều được liệt kê vào lịch trình hàng ngày. Cũng may Hàn Lược dự định xây dựng cảm giác thần bí, không phải chụp ảnh poster nhân vật, nếu không cậu đoán mình sẽ mệt tới mức không mở miệng nói nổi nữa.

Dĩ nhiên, không chỉ có "Thay mận đổi đào" mà còn có thêm hai tài nguyên Đỗ Minh Cảnh kín đáo giao thêm cho cậu. Một cái là tuyển chọn người đại diện khu vực châu Á của một thương hiệu thời trang quốc tế, một cái là chương trình truyền hình thực tế có thời hạn một tuần.

Giá trị của chúng vô cùng cao, dĩ nhiên Diệp Trác sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội tốt, vì thế hắn chỉ có thể bóc lột thời gian nghỉ ngơi của Kỷ Tòng Kiêu. Điều này khiến cậu không được ngủ đủ giấc, lúc nào cũng rời giường trong áp suất không khí thấp, đến cả Cố Ương Ương cũng tận lực tránh cậu.

Vất vả xử lý xong tất cả lịch trình trước khi đoàn làm phim khởi quay, Kỷ Tòng Kiêu còn chưa kịp nghỉ ngơi tử tế thì đã bị Hàn Lược vung ba vé máy bay hạng nhất kéo ra khỏi nhà, nói một cách hoa mỹ thì là tổ chức team building cho cả đoàn, bồi dưỡng thêm tình cảm.

Kỷ Tòng Kiêu mở to mắt nhìn trời. Có đoàn làm phim nào đi team building ba người không? Lại còn bồi dưỡng tình cảm? Một nam chính, một đạo diễn, thêm cả một biên kịch nữa, thế thì bồi dưỡng tình cảm kiểu gì?

Lúc cậu đeo bịt mắt nghiêng ngả ngủ trên máy bay thì nghe thấy Hàn Lược và Hà Lưu Lưu nhỏ giọng trò chuyện. Cậu cảm thấy cái tên đạo diễn này đúng là treo đầu dê bán thịt chó.

Chắc bồi dưỡng tình cảm đúng là thật, nhưng mà chẳng phải chỉ là tình cảm giữa đạo diễn và biên kịch thôi sao?

...

"Cắt! Qua!"

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Kỷ Tòng Kiêu lập tức thả lỏng.

Không phải cậu diễn không tốt, mà do yêu cầu của đạo diễn quá cao. Đã vậy trời hôm nay thật sự nóng điên lên được, người khác đều mặc áo phông ngắn tay, còn cậu thì phải mặc một bộ thanh sam. Mặc dù do nguyên nhân thời tiết nên lớp áo bên ngoài đã được đổi thành một lớp lụa mỏng, nhưng bên trong vẫn phải mặc một lớp áo lót trắng, càng khỏi phải nói đến phần ống tay áo được quấn chặt, không lọt được một chút gió nào cả.

Cố Ương Ương vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, lúc này cô nhanh chóng mang ô tới, bật quạt mini lên, đưa cậu đến đứng dưới bóng râm mát mẻ hơn một chút, sau đó đưa nước ô mai cho cậu giải khát.

Kỷ Tòng Kiêu tu một ngụm lớn, nước ô mai chua ngọt lẫn cả đá vụn trượt xuống họng, mang theo cảm giác mát lạnh dễ chịu, xua tan cái nóng trong cơ thể. Giờ cậu mới cảm thấy mình như được sống lại.

"Anh Kỷ, anh Thịnh có gọi điện tới." Cố Ương Ương mang điện thoại tới đưa cho cậu. Từ sau khi cô trợ lý này đồng ý với điều kiện của cậu, có một vài chuyện Kỷ Tòng Kiêu cũng không giấu cô, thi thoảng Thịnh Hoài sẽ gọi điện cho cậu nói về Đỗ Minh Cảnh, cậu cũng không cố tình né tránh. Cố Ương Ương là một cô gái thông minh, ngoài lần đầu tiên sốc tới mức bỏ thừa một thìa muối vào thức ăn ra thì sau đó đã có thể thản nhiên đối mặt, đồng thời không hỏi gì hết, cũng không tỏ ra tò mò hay cố tình tìm hiểu thêm.

Kỷ Tòng Kiêu vô cùng hài lòng với việc này, bèn mua một quyển "101 cách khiến người yêu vui", đương nhiên là để tặng cho bạn trai Cố Ương Ương.

Sau khi xác nhận với Hàn Lược thời gian nghỉ ngơi của mình đủ lâu, Kỷ Tòng Kiêu mới cầm điện thoại, miệng ngậm que kem ngồi xổm dưới bóng râm vừa mát mẻ vừa không có ai, gọi lại cho Thịnh Hoài.

"Anh Thịnh tìm em có việc gì sao?" Cậu lúng búng hỏi.

"Rủ cậu đi chơi." Thịnh Hoài có một kỹ năng đặc thù, chỉ cần anh không nổi giận, cho dù là nói gì, cứ hễ là lời được thốt ra từ miệng anh thì luôn khiến cho người ta có cảm giác làn gió nhẹ dịu dàng lướt qua mặt. Dưới tiết trời oi bức như hiện tại, có thể nói đây là một kiểu hưởng thụ.

Nhưng câu tiếp theo của anh lại là——

"Đỗ Minh Cảnh rủ anh đi tắm suối nước nóng, cậu đi không?"

Kỷ Tòng Kiêu cắn rơi một góc kem, sự ma sát lạnh lẽo khiến răng cậu hơi ê buốt, đợi cảm giác đó giảm bớt cậu mới nói: "Đang hè nóng phát điên lên còn đi tắm suối nước nóng, hắn không có vấn đề gì chứ?"

Thịnh Hoài bèn phổ cập chút kiến thức về lợi ích tắm suối nước nóng mùa hè cho cậu.

"Anh Thịnh." Kỷ Tòng Kiêu gặm que kem cười, "Cho dù anh có khen nữa thì em cũng không đi được đâu, em sắp khai máy rồi."

Khoảng thời gian gần đây cậu bận bịu ngủ cũng không đủ, số lần liên lạc với Thịnh Hoài cũng tỷ lệ thuận giảm theo. Chỉ là thông qua những cuộc tán gẫu bị ngắt quãng rất dài trên WeChat thì cậu mới biết được dạo này anh và Đỗ Minh Cảnh không tệ, thi thoảng còn hẹn nhau đi xem hòa nhạc. Dĩ nhiên đó chỉ là làm màu thôi.

Tần suất liên lạc giữa hai người không ít, nhưng vẫn không cản được Kỷ Tòng Kiêu dù bận rộn tới nỗi thời gian đụng vào điện thoại cũng không có, thế nhưng trước khi đi ngủ vẫn gắng gượng nói chuyện đôi câu với anh, đến khi chưa kịp chờ người ta trả lời thì cậu đã nghiêng qua một bên ngủ thiếp đi. Lại thêm việc đoàn làm phim quay trong âm thầm, từ khi khai máy không hề có một phóng viên nào có mặt, cho nên bên ngoài vẫn chưa xuất hiện tin tức nào cả. Còn Thịnh Hoài cũng là người giữ bí mật.

Nghe thấy câu này, anh hơi khựng lại vài giây rồi mới cảm khái, "Tốc độ của Hàn Lược nhanh thật."

Kỷ Tòng Kiêu tỏ ra rất tán thành.

"Anh và Đỗ Minh Cảnh đi tắm suối nước nóng, nhớ phải để ý vào đấy. Cái tên này trông tử tế phong độ nhưng thật ra bản chất ngầm rất cầm thú." Cậu nhắc nhở.

Câu này có ý riêng, hơn nữa lượng thông tin cũng lớn, Thịnh Hoài tự nhiên mở miệng hỏi nguyên nhân.

Kỷ Tòng Kiêu hơi dừng một chút rồi nói: "Em đấm Đỗ Minh Cảnh rồi."

Cậu ném que gỗ nhỏ trong tay vào thùng rác, sau đó mới nhắc đến bữa ăn mình và Đỗ Minh Cảnh hẹn nhau trước khi bắt đầu khai máy.

...

Địa điểm dùng bữa là ở Thập Nhị Lâu, còn đặt cả phòng riêng.

Khi đó Kỷ Tòng Kiêu đã thấy sai sai. Với những hoạt động bên ngoài thế này, Đỗ Minh Cảnh lúc nào cũng tỏ ra tư thái của ông chủ mời bạn bè. Trước đây vị trí bàn ăn luôn đặt ở đại sảnh, khi du lịch cũng không cố sức tỏ ra giả tạo, cho dù làm gì thì thái độ cũng rất thoải mái, quang minh chính đại. Bọn họ bị quay chụp rất nhiều lần, nhưng gần như tiêu đề luôn miêu tả quan hệ hai người tốt, đại khái là thái độ của Cảnh Hoàn rất coi trọng cái cây hái ra tiền Kỷ Tòng Kiêu.

Không phải là giới truyền thông đổi chiều gió, không bịa chuyện. Thật sự là Đỗ Minh Cảnh nổi tiếng trong giới là giữ mình trong sạch, tất cả những tin đồn bịa đặt về vấn đề tình cảm của gã đều luôn được chứng minh là giả, đến mức hiện tại có nói gì cũng không ai tin. Còn một nguyên nhân then chốt khác, Đỗ Minh Cảnh ở bên ngoài luôn tỏ ra lịch thiệp đúng phép, biết tiến biết lùi thích hợp, khéo léo giữ khoảng cách an toàn giữa hai người, không chừa ra một cơ hội nào để người ta mập mờ.

Đương nhiên, khi hai người họ ngồi cùng nhau, cảnh tượng này trăm phần trăm là không giống thế rồi.

Đây chính là sự cao tay của Đỗ Minh Cảnh, bề ngoài gã để lại thiện cảm ở việc tỏ ra đủ tôn trọng đối phương, lịch sự và có học thức; khi ngồi cùng nhau thì nói vài câu tâm tình để bày tỏ tấm lòng, bồi đắp cho hình tượng dịu dàng và thâm tình. Hai cái này bổ sung lẫn cho nhau, mang lại hiệu quả rõ rệt.

Cho nên khi biết gã đặt phòng riêng, Kỷ Tòng Kiêu lập tức có cảm giác mập mờ.

Chỉ có điều cậu cũng không hốt hoảng, trái lại còn cực kỳ hào hứng muốn xem Đỗ Minh Cảnh có tính toán gì.

Đỗ Minh Cảnh ngoài mục đích muốn tranh thủ trước khi Kỷ Tòng Kiêu khai máy để tăng cảm giác tồn tại của mình thì gã còn băn khoăn chuyện ở Số 39 đêm hôm ấy. Những chuyện này riêng tư, cần nói chuyện tử tế với nhau, đương nhiên là nên hẹn ở phòng riêng vừa bí mật vừa yên tĩnh rồi.

Qua ba lần rượu, sau khi Kỷ Tòng Kiêu cảm ơn, uống rượu cảm ơn xong, Đỗ Minh Cảnh bèn men theo chủ đề nói một câu, "Rượu chỉ uống đến đây thôi, thứ này không nên uống nhiều, uống nhiều rồi dễ gặp chuyện chẳng may."

Lúc đó Kỷ Tòng Kiêu hiểu ngay ý của gã. Gần đây cậu bận chóng cả mặt, nếu không phải Đỗ Minh Cảnh nhắc đến thì cậu cũng quên mất vụ mình trêu đùa gã. Hiện tại bị gã nhắc đến, đương nhiên cậu hiểu nguyên nhân đối phương khác thường hôm nay.

"Giám đốc Đỗ nói câu này cứ như đã từng xảy ra chuyện gì rồi sao? Là say rượu mất lý trí hay say rượu thổ lộ lời thật lòng vậy? Chắc không phải lái xe khi say rượu chứ?" Cậu thăm dò.

"Say xong lên giường dạo——" Đỗ Minh Cảnh cười như không cười nhìn cậu, "Thật ra tôi đã nghĩ, tiếc là——"

Kỷ Tòng Kiêu nhìn vẻ mặt gã thì biết ngay tên này đã điều tra được gì rồi. Cậu lập tức giơ tay đầu hàng, thẳng thắn sẽ nhận khoan hồng, "Tôi sai rồi."

Đỗ Minh Cảnh "hửm" một tiếng.

"Tôi không nên vì thăm dò anh nên cố tình dàn xếp tình hình như thế." Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi.

Đỗ Minh Cảnh không ngờ sẽ nghe được đáp án này, nhướng mày hỏi tiếp, "Kết quả thăm dò thế nào? Em hài lòng chứ?"

Trong phút chốc Kỷ Tòng Kiêu tỏ ra không vui, cậu bĩu môi muốn cười nhưng không cười nổi, "Chẳng ra sao cả. Biết rõ người ta ngủ với người khác rồi còn không quên theo đuổi tôi, rõ ràng chẳng coi chuyện tối hôm đó là gì hết. Chuyện này thật sự chẳng giống cái danh giữ mình trong sạch như bên ngoài đồn."

Đỗ Minh Cảnh nở nụ cười, đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, chống lên ghế của cậu nhìn xuống, "Lúc thăm dò tôi, đầu óc em có cả đống mưu ma chước quỷ, sao bây giờ lại không phát huy được nữa thế?"

"Em và cậu pha chế kia phối hợp đúng không? Tảng sáng tôi tỉnh lại thì không thấy ai, tôi có muốn tìm đối tượng lên giường thì người đầu tiên nghĩ đến dĩ nhiên là người tôi đang theo đuổi rồi. Làm sao tôi còn có thể nghĩ tới người khác đây?"

Tình cảnh hôm đó thật sự là kỳ lạ, Đỗ Minh Cảnh vẫn luôn điều tra. Camera của Số 39 trước nay không truyền ra ngoài, kể cả có là gã thì cũng không thể lấy được. Bởi vậy gã bèn tập trung vào người có mặt thứ tư tối hôm đó. Cậu pha chế kia cũng nhát gan, uy hiếp vài lần đã khai một mạch từ đầu đến cuối câu chuyện——

Cho dù là dấu hôn hay bao cao su thì đều là Kỷ Tòng Kiêu bảo cậu ta làm. Nguyên nhân cụ thể là gì thì gã không biết được.

Vì thế mới có diễn biến như hôm nay, câu đầu tiên lừa Kỷ Tòng Kiêu nói mục đích ra. Ngẫm lại mới thấy gần đây Kỷ Tòng Kiêu lạnh nhạt với gã, quả nhiên phù hợp với lời giải thích này.

Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy lời gã nói thì đuôi mày nhếch lên, khóe môi nhuốm ý cười, cứ như bỗng dưng nhận được niềm vui bất ngờ.

"Tôi là thanh niên có trách nhiệm, ăn xong bỏ chạy không phải tác phong của tôi." Cậu bào chữa một câu cho bản thân, sau đó nhớ lại việc mình nhờ bạn bè chăm sóc tốt cho cậu pha chế kia. À không, bây giờ người ta là nghệ sĩ chính thức rồi.

Đây là nội dung giao dịch giữa Kỷ Tòng Kiêu và cậu ta.

Kỷ Tòng Kiêu hỗ trợ cậu ta, giúp cậu ta tìm một người đại diện tốt, chính thức bước chân vào làng giải trí. Còn cậu ta thì giúp Kỷ Tòng Kiêu làm vài việc nhỏ——Đương nhiên, chỉ là tạo hiện trường giả thôi.

Trước khi bố trí ván cờ này, cậu đã biết sớm muộn gì Đỗ Minh Cảnh cũng sẽ biết được sự thật, nếu như không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, gã tất nhiên sẽ nghi ngờ cậu và Thịnh Hoài đầu tiên. Vì thế cậu đã bày sẵn đường lui, bảo cậu pha chế nói theo những gì mình bảo khi Đỗ Minh Cảnh tìm tới, biến tất cả mọi thứ ngụy trang thành màn thăm dò và kiểm tra người yêu, nửa thật nửa giả, cũng dễ khiến người ta tin lắm.

Cho đến hiện tại, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Không, hiện tại có gì đó đang nằm ngoài tầm kiểm soát rồi.

Kỷ Tòng Kiêu vừa nghĩ vừa nhìn Đỗ Minh Cảnh cúi người xuống.

"Thế sao? Vậy cậu thanh niên đầu têu này, có phải em nên chịu trách nhiệm với tôi không?"

Đỗ Minh Cảnh cúi người tới gần Kỷ Tòng Kiêu. Gã giơ tay nâng cằm cậu lên, định lại gần hôn một cái. Gã chưa bao giờ là người giữ im lặng chịu thiệt, huống chi trong mắt gã, nếu Kỷ Tòng Kiêu thăm dò gã thì chứng tỏ cậu đã sẵn sàng đến bên gã rồi. Nhưng mà Đỗ Minh Cảnh không ngờ rằng——

Kỷ Tòng Kiêu nhân lúc gã không đề phòng mà bóp cổ tay gã, nghiêng người đứng dậy, một cú bẻ tay ép ngược gã lên bàn, sau đó cậu túm lấy cà vạt gã rồi giáng một cú đấm.

...

"Cậu đấm thật à?" Thịnh Hoài nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì hỏi.

Kỷ Tòng Kiêu thở dài, "Có người vào nhầm phòng riêng, em mới chỉ đấm được mỗi một cú."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio