Nhánh hồng thứ chín mươi bảy
Ông xã bé nhỏ
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Kỷ Tòng Kiêu tỉnh giấc giữa ánh bình minh nhạt màu, vừa mới mở mắt ra, cả thành phố còn chưa thức tỉnh bên ngoài ô cửa sổ đã lọt vào tầm mắt.
Một cánh tay vòng qua eo cậu, bờ ngực trần áp ngay phía sau lưng, bên tai vang lên tiếng thở nhè nhẹ êm ả. Cậu dè dặt kéo tay Thịnh Hoài ra, xoay người đối mặt với anh. Nhưng sô pha nhỏ quá, cuối cùng động tác của cậu vẫn đánh thức anh dậy.
Thịnh Hoài mở mắt, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ôm lấy Kỷ Tòng Kiêu trong vô thức rồi hôn lên môi cậu.
Kỷ Tòng Kiêu nằm sát bên người anh, ngón tay đan vào mái tóc đen nhánh, lặng lẽ đón nhận nụ hôn chào buổi sáng của anh. Thịnh Hoài xoa sống lưng cậu, vùi mặt vào bả vai cậu, tránh ánh sáng chói mắt.
"Mấy giờ rồi em?" Đầu óc anh vẫn còn hỗn loạn, chất giọng còn xen lẫn vẻ khàn khàn gợi cảm khi vừa thức giấc. Kỷ Tòng Kiêu nghe mà thấy trái tim rung động, suýt nữa thì không khống chế được.
"Còn sớm lắm. Anh muốn về phòng ngủ tiếp không?" Cậu hồi đáp bằng một nụ hôn lên tóc anh. Tối hôm qua hai người làm liều ngay trong gác lửng, phóng túng quá trời quá đất, cuối cùng chẳng buồn về phòng nữa mà ngủ luôn một đêm trên chiếc sô pha nhỏ này.
Phòng ngủ ở ngay sát bên cạnh, do rèm cửa sổ kéo kín nên bây giờ không gian vẫn rất tối. Kỷ Tòng Kiêu ngả mình xuống giường lớn, sự rộng rãi này khiến cậu thoải mái duỗi căng cơ thể ra.
Thịnh Hoài ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên xương hồ điệp của cậu. Kỷ Tòng Kiêu hốt hoảng định xoay người lại, nhưng lại bị anh đè xuống không thể động đậy.
"Anh Thịnh..." Cậu than nhẹ.
Thịnh Hoài đã tỉnh táo cười khẽ tha cho cậu, anh chống tay lên, nhìn xuống cậu ở dưới, "Tối hôm qua em gọi anh thế nào nhỉ?"
Trong nháy mắt, mặt mũi Kỷ Tòng Kiêu đỏ hồng.
"Những gì đàn ông nói trên giường đều không thể tin!" Cậu quay đầu mạnh miệng nói.
"Thế à?" Thịnh Hoài nhấc chăn lên, phủ lên cơ thể hai người, "Thế thì anh muốn nghe lại cũng chỉ còn cách làm lại thôi đúng không?"
...
Cho đến khi hai người đã thật sự ngủ đủ, chỉnh trang lại bản thân thì đã là câu chuyện của mấy tiếng sau.
Thịnh Hoài ngồi trên sô pha gọi điện cho Lý Đoan, bảo cậu ta và Cố Ương Ương về biệt thự sửa soạn đồ dùng thường ngày của hai người rồi mang qua đây. Kỷ Tòng Kiêu nằm trên đùi anh chơi điện thoại. Thật sự không phải cậu không muốn ngồi, mà là tối hôm qua rồi lại thêm cả sáng nay nữa, cậu mệt lắm rồi, mệt đến nỗi ngồi thôi cũng khiến cậu khó chịu.
Cậu đang xem tình hình trên mạng sau vụ Thịnh Hoài come out——
[Chủ đề tranh luận không thể ăn: Từ lúc cứu hộ ở Hòa Ninh tui đã nói rồi, cho dù hai người họ như vậy, cho dù hai ảnh có là đồng tính thật thì tui vẫn ủng hộ đến cùng!]
[Sơn Nguyệt Nguyệt: Mình cảm thấy vẫn tốt, Thịnh Hoài dám làm dám chịu, không phải chỉ là người đồng tính thôi sao? Người ta đàng hoàng yêu đương, tốt hơn cái đám đàn ông rẻ rách ngoại tình, một chân đạp hai thuyền kia kìa?]
[Bánh nướng hạt vừng: Đồng tính ghê tởm vãi, cút khỏi giới giải trí đi!]
[Trà nước và một ván cờ: Đã là năm 8012 rồi, mới sáng bảnh mắt ra, sao vẫn còn nhiều thằng thiểu năng trí tuệ thế?]
[Dưới Cửu Giang: Chỉ xem tác phẩm không nhìn người, ảnh diễn hay là được.]
...
Kỷ Tòng Kiêu thầm nín giận hít sâu một hơi, mặc dù biết Thịnh Hoài sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng gì, nhưng thấy người ta mắng chửi anh như thế, lòng cậu vẫn rất khó chịu.
Đối với người come out ở thời điểm hiện tại mà nói, họ vẫn chưa thoải mái được. Tuy xã hội đã tiến bộ, tư tưởng của mọi người đã dần dần thoáng hơn, cũng đã có nhiều người mở lòng khoan dung và đối xử bình đẳng với người đồng tính, tuy nhiên dân số của Trung Quốc tận hơn một tỷ người, số người nông cạn khó chấp nhận cái mới vẫn còn rất đông.
Cậu tiếp tục kéo lên, bỗng nhướng mày——
[Thứ sáu là cuối tuần: Tự dưng nhớ ra trước đó Thịnh thần chống lưng cho Kỷ Tòng Kiêu, Hàn Lược cũng lên tiếng, Kỷ Tòng Kiêu thì lại coi Thịnh thần như người trong gia đình, sao bây giờ không thấy cậu ta mở miệng gì ta? Trước đây thấy ké fame tích cực thế mà, bây giờ người ta xảy ra chuyện thì lại không thấy mặt mũi đâu? Fan CP Cầm Tinh đáng thương ghê, Kỷ Tòng Kiêu là tên rác rưởi!]
Đúng là cậu chưa lên tiếng, hoặc phải nói cậu hoàn toàn chưa tỏ thái độ gì. Từ sau khi xuống máy bay mới biết được tin tức rồi lại đi dỗi người ta, sau khi về lại chỉ lo giằng co với Thịnh Hoài, cuối cùng hai người trực tiếp lên giường luôn, khiến bây giờ cậu mới nhớ ra mình quên bẵng tài khoản "Kỷ Tòng Kiêu" vẫn còn chưa cập nhật gì.
Cậu chống sô pha ngồi dậy.
Thịnh Hoài đỡ cậu, hoài nghi nhìn cậu.
Kỷ Tòng Kiêu cười, mở cửa đi ra ngoài, chụp lần lượt biển số của hai căn nhà, sau khi xử lý sạch sẽ những thông tin có thể truy ra được địa điểm, cậu mới đăng lên——
[Kỷ Tòng Kiêu V: Chúc mừng quan hệ của hai bọn mình lại tăng thêm một nấc nữa @Thịnh Hoài V [hình ảnh x2]]
Đúng như cậu từng nói, số người quan tâm đến cậu quá nhiều. Chưa kể bây giờ vụ việc đang sốt xình xịch, tất cả mọi sự việc và con người có liên quan đến Thịnh Hoài đều sẽ bị nhanh chóng phát hiện. Bài Weibo này còn chưa đăng tải được vài phút, chỉ bằng thời gian Kỷ Tòng Kiêu từ cửa nhà quay về nằm lại lên đùi Thịnh Hoài mà số bình luận đã nhiều tới mức đủ xây nhà.
[Thái hậu Trùng tộc: Quào quào cuối cùng con trai tui cũng lộ diện! Đây là đâu zị? Cưng mới dọn nhà sao?]
[Hoài Thủy cuồn cuộn: Cảm ơn cậu vẫn còn sát cánh bên anh ấy, anh em ruột! Tui sẽ làm fan của cậu đến cùng! Trái tim của tui rất to to to!]
[Ông trùm Đại học Nghi Giang: Trời ơi! Hai người làm hàng xóm sao? Không hổ là CP mà tôi làm fan!]
[Hôm nay Cầm Tinh đã bên nhau chưa?: Có phải bạn bên trên bị ngốc không? Bọn họ phải sống cùng nhau chứ? Làm hàng xóm chứng tỏ trong sạch quá còn gì! A a a a a hông nhìn thấy tương lai ùi [khóc lớn], nhưng mà vẫn hi vọng hai người đều khỏe mạnh, ai cũng phải cố gắng lên nhé.]
[Hoài Nam là quả quýt: Làm phiền nói với anh ấy giúp bọn tui, cho dù thế nào thì bọn tui vẫn mãi ủng hộ anh ấy, anh ấy đỉnh nhất!]
...
Kỷ Tòng Kiêu đọc vài bình luận trên cùng, khóe miệng cong lên tủm tỉm cười, tâm trạng thấy tốt hơn nhiều.
Thịnh Hoài nói chuyện điện thoại xong, thấy biểu cảm này của cậu thì nhướng mày, cầm điện thoại của cậu nhìn lướt qua, đăm chiêu nói: "Quan hệ của chúng ta lại cao thêm một nấc nữa rồi ư?"
"Trước đó là sống thử cùng bạn trai, bây giờ là chính thức sống chung với bạn trai." Kỷ Tòng Kiêu chưa nói cho anh biết cảm nhận của cậu liên quan tới căn nhà, chỉ trả lời lấp lửng.
Thịnh Hoài chỉ tưởng cậu nói nhảm, cười hỏi: "Còn gì nữa không? Còn nấc nào nữa không?"
"Chồng sắp cưới đó." Kỷ Tòng Kiêu đáp, "Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ai trong chúng ta cầu hôn trước."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì cùng nhau già——" Giọng nói chợt im bặt, nghĩ đến mấy câu tối hôm qua mình bị dụ dỗ gọi, tai Kỷ Tòng Kiêu đỏ bừng lên. Cậu ngồi dậy nhìn Thịnh Hoài, nói như chém đinh chặt sắt, "Anh cố ý."
Thịnh Hoài tủm tỉm cười, thuận thế ôm cậu vào lòng, hôn cậu một cái vỗ về, "Được rồi, không trêu em nữa, em là chồng anh, là ông xã bé nhỏ nhà anh."
Kỷ Tòng Kiêu vòng cánh tay đu lên người anh. Thịnh Hoài vươn tay bóp eo cậu, lực tay hơi mạnh khiến Kỷ Tòng Kiêu vô thức khẽ xuýt xoa một tiếng.
Thịnh Hoài gần như dừng động tác lại ngay lập tức, anh mím môi, ánh mắt tỏ ra hối hận, "Lần sau anh không làm liều thế nữa."
Anh hôn lên má người trong lòng, ánh mắt đầy lo lắng, "Mai em phải đi rồi sao? Cơ thể em có chịu được không? Có cần hoãn lại một ngày không?"
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, "Sáng mai đoàn làm phim cũng đến, em không thể đến muộn hơn khiến họ phải chờ em."
Đoàn làm phim cậu nhắc tới là "Lặc Tương", mấy ngày gần đây họ đã quay xong các cảnh ở giai đoạn đầu của phim trong sa mạc, bây giờ đang di chuyển đến tỉnh X. Kỷ Tòng Kiêu nhất định phải kịp thời đến đó để tập hợp.
...
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tòng Kiêu rời khỏi thủ đô, Thịnh Hoài đích thân tiễn cậu ra sân bay, chỉ là vướng tin tức của anh vẫn còn nóng nên hai người chỉ chào tạm biệt ngắn gọn trên xe.
"Lặc Tương" là một bộ phim thám hiểm gay cấn, cốt truyện kể về một dân tộc cổ xưa——
Nhân vật chính do Lâm Hoãn thủ vai dẫn theo học trò tiến vào sa mạc để khảo sát di chỉ cổ Lâu Lan(*). Nhờ số trời run rủi, bọn họ nhìn thấy một di chỉ cổ chưa từng được thấy trong một ảo ảnh. Cảnh tượng bên trong ảo ảnh không xa so với vị trí hiện tại của bọn họ.
(*) Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại từ thế kỷ II TCN ở vùng đông bắc sa mạc La Bố, Tân Cương. Lâu Lan quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina hay Kroran.
Sau vài lần tranh chấp, nhân vật chính dẫn theo những người đồng ý đi tiếp, trải qua nhiều đợt sinh tử, cuối cùng họ bị cuốn vào bão cát ở sa mạc, lại có duyên tìm được cánh cửa tiến vào di chỉ cổ. Dần dần, bí mật bị chôn vùi trong lịch sử được tiết lộ.
Di chỉ cổ bị nhấn chìm giữa biển cát vàng, một dân tộc chưa từng xuất hiện trong lịch sử, một chàng thiếu niên trường sinh vừa mỹ lệ lại vừa thần bí. Đây chính là mọi thứ tạo nên "Lặc Tương".
Vai diễn của Kỷ Tòng Kiêu là thiếu niên thần bí tên Lặc Tương.
Tuy nói là thiếu niên nhưng thật ra chỉ có ngoại hình của cậu ta là có vẻ giống thiếu niên, chứ không rõ độ tuổi là bao nhiêu.
Thiếu niên Lặc Tương vốn không có tên, chỉ vì xuất hiện tại di chỉ của dân tộc Lặc Tương, lại gặp trở ngại trong giao tiếp nên mới được nhóm nhân vật chính đặt tên là "Lặc Tương".
Từ khi có ký ức tới nay, Lặc Tương đã sống trong tòa thành khép kín này. Cậu không biết loài người, không thông thạo tiếng người, không nhận thức được sinh vật, không hiểu được các thiên thể trong vũ trụ, không biết bản thân là ai, không biết mình bao nhiêu tuổi, lại càng không biết mình đang ở đâu.
Cậu chỉ biết di chỉ này, tòa thành này là địa bàn của cậu, là vật sở hữu của cậu, cậu có thể ra lệnh cho mọi sinh vật ở đây sống hay chết, cậu là chúa tể nơi đây, là vị vua duy nhất ở đây!
Cậu sống một mình trong di chỉ này, trăm ngàn năm qua đi, chỉ có cây cỏ và dị thú làm bạn với cậu.
Mãi tới khi đoàn người của nhân vật chính đến.
Lặc Tương không cảm thấy loài người có liên quan gì đến mình, cũng không thấy bọn họ khác gì tảng đá và thực vật. Trong mắt cậu, chỉ cần nằm trong di chỉ này thì đều là đồ chơi của cậu. Nhóm của nhân vật chính cũng nằm trong số đó.
Bởi vậy, cậu sẽ vì tò mò mà đùa giỡn họ, sẽ nhất thời hưng phấn mà xua đuổi lũ dị thú khát máu cho họ, sẽ tiếp cận họ mỗi khi nảy sinh những ý nghĩ bất chợt, thậm chí đôi lúc vì những món đồ kỳ quái trên tay họ mà cậu còn mở cửa sau cho họ.
Nhưng khi tâm trạng không tốt, khi không còn hứng thú nữa, cậu sẽ thẳng tay vứt bỏ, mặc cho bọn họ bị mãnh thú cắn nuốt trong bóng tối, cậu cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn.
Cậu không có đạo đức, không có cảm xúc, không có sự đồng cảm; cậu là một kẻ khác loài, nhưng cũng vẫn là một sinh vật chân thực có trí khôn. Chính vì vậy, nhóm nhân vật chính hoàn toàn không biết nên cư xử như thế nào với cậu.