Chương . Người được nhắc đến.
"Cám ơn cậu chuyện hôm qua."
Chu Đình Vũ xuất hiện bất thình lình lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, Hàn Linh Hi vẫn chưa kịp phản ứng, ngẩn ngơ, mới hiểu được đối phương nói đến chuyện tối hôm qua.
"Chỉ là tiện tay mà thôi, cô không cần phải cảm ơn tôi."
Hàn Linh Hi nhìn hai bên, "Tối hôm qua công ty liên hoan tất cả mọi người uống không ít, Tiếu Tổng phê duyệt cho những ai thân thể không khỏe có thể buổi chiều mới đến, sao cô còn tới sớm như thế?"
"Dù sao công việc vẫn phải có người làm, bọn họ không ở đây, mình với tư cách là người phụ trách phải chia sẻ một phần." Chu Đình Vũ đưa chậu hoa nhỏ đang cầm trêи tay cho Hàn Linh Hi, "Cái này tặng cậu, coi như là quà cảm ơn."
Chẳng qua là thấy cô ta uống nhiều đưa cô ta về nhà, mình cũng chỉ theo các quy tắc làm việc, cô gái này còn chuyện bé xé ra to?
Hàn Linh Hi vốn muốn nói thẳng, nghĩ đến Chu Đình Vũ chỉ vì chuyện nhỏ mà tích cực như thế, nghe được những lời này nói ra không biết sẽ ra sao, đến lúc đó thêm dầu thêm giấm truyền tới tai cha mẹ, chịu không nổi vẫn là mình.
Là một người nửa sống nửa chín, sự tồn tại của cô gái này đối với Hàn Linh Hi giống như là một quả bom chôn dưới đất, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Cho nên, ghét thì ghét, cũng không cần viết lên mặt.
Hàn Linh Hi kéo khóe miệng mỉm cười với Chu Đình Vũ, vươn tay ra nhận hoa trong tay cô, quan sát xung quanh thuận miệng hỏi: "Đây là hoa gì?"
"Hoa lan dạ hương." Chu Đình Vũ giải thích, "Loại hoa này tuy thời kỳ nở hoa ngắn, nhưng rất đẹp."
Cô suy nghĩ một chút hỏi: "Gần đây cậu có rảnh không, mẹ mình bảo mình nói với cậu, có thời gian rảnh thì đến nhà mình ăn cơm, bà ấy muốn trò chuyện với cậu."
"Ồ... Việc này, để xem tình hình đã, có thời gian tôi sẽ đi, chào hỏi dì Năm giúp tôi."
Ngoài miệng Hàn Linh Hi trả lời cho có lệ, trong lòng vốn không có ý định đi, ý của dì Năm cho dù tốt đoán chừng chẳng qua, không phải là muốn rút ngắn quan hệ của mình với Chu Đình Vũ, cố gắng bồi dưỡng các cô thành chị em tốt sao? Ai muốn thân với người kia chứ.
"Vậy... cậu làm việc đi, mình đến chỗ Tiếu Tổng, anh ấy vừa gọi điện cho mình."
"Ừ, được rồi."
Chu Đình Vũ rời khỏi, xoay người gõ gõ cửa phòng làm việc của Tiếu Mặc.
"Mời vào."
"Tiếu Tổng, anh tìm tôi?"
Ngoài Tiếu Mặc nhìn thấy đầu tiên ra, còn có một bóng lưng của một người phụ nữ.
"Đình Vũ, đến đây, tôi giới thiệu với em một chút."
Tiếu Mặc nhiệt tình kéo Chu Đình Vũ qua giới thiệu với cô: "Vị này chính là bạn cũ của tôi, Khương Tử Doanh, người sáng lập thương hiệu trang sức Alice, cũng chính là nhà thiết kế trang sức có quyền thế nhất trong nước, Doanh Doanh à, vị này chính là giám đốc Chu Đình Vũ mà anh đã nhắc qua với em, đừng thấy cô ấy tuổi còn trẻ, nhưng thật ra tài hoa hơn người, thừa sức nhận dự án của em đó."
"Tiếu Tổng quá khen." Chu Đình Vũ cười nhạt, vươn tay về phía Khương Tử Doanh, lịch sự nói: "Lần đầu gặp mặt, chào Khương Tổng, rất hân hạnh được biết cô."
Lúc này, người phụ nữ xa lạ chậm rãi từ từ đứng dậy, bước một bước đến bên người Chu Đình Vũ, trêи chân là đôi giày cao gót mười centimet trợ oai, cô lấy góc độ lớn nhìn xuống nhìn thẳng vào mắt Chu Đình Vũ.
Ấn tượng với người phụ nữ mới gặp này, chính là vẻ đẹp lạnh lùng, cao quý, có lẽ trẻ tuổi, dệt hoa trêи gấm, lớp trang điểm trêи mặt khiến người ta không đoán chính xác được tuổi thật của cô. Khuôn mặt Khương Tử Doanh cũng không phải xuất sắc, nhưng lại tự hình thành một vẻ đẹp riêng. Chu Đình Vũ chú ý đến váy trêи người Khương Tử Doanh, màu tím tinh khiết, cao quý lại không mất đi vẻ thanh lịch, rất ít người có thể khống chế màu sắc này vừa phải.
锦上添花: đã đẹp rồi còn làm đẹp thêm.
Lúc nói chuyện bình tĩnh ung dung ngồi trêи ghế, bây giờ mình đang chủ động vươn tay, đối phương lại chậm chạp không nhúc nhích, loại hành vi này trong mắt ai cũng là biểu hiện bất lịch sự.
Chu Đình Vũ kiềm nén tính tình lặp lại lần nữa, "Chào Khương tổng, rất hân hạnh được biết cô."
"Đúng là đã quên."
Khương Tử Doanh nói thầm, vươn tay bắt tay Chu Đình Vũ, cười nhạt nói: "Tôi và cô Chu đây, không phải là lần đầu gặp."
"Vâng?" Chu Đình Vũ bối rối nhìn cô, "Xin lỗi, chúng ta... đã từng gặp ở nơi nào sao? Tôi thật sự... không có ấn tượng."
"Không sao, lần đầu tiên gặp cũng tốt, lần thứ hai gặp cũng được, dù sao sau này sẽ gặp thường xuyên, tôi sẽ cố gắng để giám đốc Chu khắc – sâu - ấn – tượng đối với tôi."
Tay của Khương Tử Doanh thon dài mảnh mai hơn nhiều so với tay của phụ nữ bình thường, có thể thấy được ngày thường bảo dưỡng rất tốt, nếu không có hoàn cảnh gia đình ưu việt, sao có thể làm cho mười ngón thon dài, trắng như ngọc không tỳ vết? Chỉ là bàn tay này nhìn như mềm mại ấm áp, nhưng lại cho Chu Đình Vũ cảm giác áp lực vô hình, cô ta không phải đáp lại lễ nghi lịch sự, mà là có ý định dùng sức để nắm và không có ý buông ra.
"Khương Tổng?"
Chu Đình Vũ đưa mắt nhìn ngạc nhiên, Khương Tử Doanh mới buông ra, lúc rút tay về, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay ấm áp mềm mại của Chu Đình Vũ.
Người phụ nữ này... có hơi kỳ lạ.
Ý nghĩ này duy trì trong đầu Chu Đình Vũ khoảng chừng hai giây, tìm kiếm cái lạ không phải là sở thích ưa chuộng của cô, không quan tâm cô ta và Tiếu Tổng có quan hệ như thế nào, nếu là khách hàng của công ty, mình cứ lấy ra một trăm phần trăm cẩn thận là được.
"Được rồi, nếu đã gặp giám đốc Chu rồi, vậy thì, nói đến mục đích tôi đến đây hôm nay đi."
Khương Tử Doanh lấy ra một cái hộp vuông cẩm nhung màu hồng từ trong túi xách. "Đây là thiết kế trang sức mới nhất của tôi, muốn mượn suy nghĩ tuyệt diệu của công ty Kỳ Tư, giúp tôi làm quảng cáo, cố gắng đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất."
Mở hộp ra, là một sợi dây chuyền ngọc trai xinh đẹp, màu da của viên ngọc trai êm dịu, viên kim cương luôn luôn là nhân vật chính được đặt trong khoảng trống giữa hai viên ngọc trai, sáng rực rỡ, như những ngôi sao nhỏ lấp lánh trong đêm tối.
"Thật sự rất đẹp." Tiếu Mặc khen ngợi, "Tử Doanh, thiết kế của em luôn đầy sáng tạo như thế, nó có tên không?"
Khương Tử Doanh không trả lời trực tiếp, mà nâng hộp lên, chậm rãi thong thả bước đến bên người Chu Đình Vũ.
"Phụ nữ, luôn luôn liên quan đến cái đẹp, phụ nữ xinh đẹp giống như là ánh sao sáng trong mắt đàn ông, rực rỡ mà chói mắt, giống như nước da mịn màng êm dịu của ngọc trai, đôi mắt xinh đẹp như những ngôi sao lấp lánh, mà đối với phụ nữ, họ mong muốn biểu lộ tư thái quyến rũ động lòng người trước mặt người đàn ông mình yêu, càng hạnh phúc hơn khi thể hiện khía cạnh tốt đẹp của bản thân cho người mình yêu thấy. Đồ trang sức này, sẽ giúp họ thực hiện được ước mơ của họ."
Đi vòng ra phía sau Chu Đình Vũ, Khương Tử Doanh ngừng lại, cô cúi đầu xích lại gần Chu Đình Vũ, hơi thở mềm mại thổi lên tai cô: "Tên của nó là, Alice Kiss."
Lỗ tai bị hơi thở nóng thổi vào, Chu Đình Vũ rất không thoải mái, cô không thích dựa quá gần với người xa lạ.
Tai đột nhiên truyền tới cảm giác tiếp xúc mềm mại nóng bỏng, Chu Đình Vũ sửng sốt, lập tức quay đầu, Khương Tử Doanh đã rời đi đến bên người Tiếu Mặc, chẳng lẽ là mình bị ảo giác?
Khương Tử Doanh xoay người nhìn Chu Đình Vũ, nụ cười trêи môi dần dần lan ra, như là đóa ô mai đẹp lộng lẫy trong vườn hoa, "Giám đốc Chu có thích ai không?"
Chu Đình Vũ không hiểu ra sao, đối với vấn đề của Khương Tử Doanh không biết nên trả lời thế nào, may mà người phụ nữ kia không hỏi tới cùng, tiếp tục nói: "Alice Kiss là để gửi gắm đến tâm tư của đôi nam nữ đang yêu nhau đầy hạnh phúc mà lại lấp đầy bất an, giám đốc Chu phải trải nghiệm qua cảm giác này, hy vọng cô hiểu rõ, sau đó cho tôi một ý tưởng lãng mạn."
Thì ra là vì ý tưởng sáng tạo quảng cáo. Chu Đình Vũ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, "Tôi sẽ nhanh chóng giao khái niệm dự án cho cô."
------------------------------------------
Lúc Chu Đình Vũ vào phòng làm việc, Hàn Linh Hi cúi đầu quan sát chậu hoa lan dạ hương kia, từng đóa hoa nhỏ đè lên nhau, xem ra được trồng không tệ, để sát vào còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
"Này, tiểu Hàn, hoa này ai tặng vậy?"
Hứa Hân đi đưa tài liệu về thấy Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm chậu hoa nhỏ trêи bàn ngẩn người, tò mò đi đến gần, "Thế nào, lại có người hâm mộ, lại theo tới công ty rồi à?"
"Không phải." Hàn Linh Hi giải thích, "Đây là giám đốc Chu tặng, nói là cảm ơn em đã đưa cô ấy về hôm qua."
"À, ra là giám đốc Chu."
Hứa Hân gật đầu, nháy mắt trêu ghẹo nói: "Các em quan hệ không tệ nha, thân nhanh thật, nhanh vậy đã đến giai đoạn tặng hoa cho nhau rồi, nếu như giám đốc Chu là đàn ông, chị nhất định sẽ nghĩ lầm là cô ấy vừa gặp đã yêu em đấy."
"Chị Hân, chị nói đi đâu vậy, đã làm mẹ người ta rồi, cứ luôn tám này tám nọ."
Hàn Linh Hi dở khóc dở cười, oán trách lườm chị, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu như Chu Đình Vũ thật sự là một người con trai còn xuất sắc mọi mặt như vậy cũng rất tốt, từ lúc tiểu học cô ta đã giành được nhiều thứ, còn chuyện với Tề Chính, đáng tiếc là hai người mẹ không chịu thua kém, sinh ra hai người con đều là con gái, hết cách rồi, cùng phái đẩy nhau khác phái hút nhau, đố kỵ với Chu Đình Vũ là lẽ đương nhiên.
"Được, được, không nói." Hứa Hân cười ha ha quay lại bàn làm việc của mình, cúi đầu làm việc của mình. Hàn Linh Hi tiện tay đặt hoa bên góc bàn, lấy một cái gương ra sửa lại màu môi, lại đến phòng giải khát rót thêm một ly nước nóng quay về.
Khoảng chừng qua hơn một giờ, cánh cửa văn phòng Tiếu Mặc mở ra, Khương Tử Doanh đi ra. Cô chào người trong phòng làm việc, lại đóng cửa lại.
Trước đây Hàn Linh Hi có thấy Khương Tử Doanh đến tìm Tiếu Mặc, đối với người phụ nữ này đã nghe nói đến từ sớm. Rất xinh đẹp, trong nhà có tiền, lại có tài năng, đúng là ứng với danh bạch phú mỹ (da dẻ trắng trẻo, tướng mạo xinh đẹp, thông minh, giàu có). Năm mười chín tuổi cô đã đạt được giải thưởng nhà thiết kế trang sức, năm hai mươi bốn tuổi sáng lập thương hiệu đồ trang sức Alice, trong vòng tám năm phát triển Alice ra thị trường quốc tế, được biết đến như là thiên tài trong ngành công nghiệp đồ trang sức.
Chỉ có điều là người này làm bà hơn chủ ba mươi hai tuổi đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình, là sự tận tâm với công việc quá mạnh, hay là muốn thực hiện ước mơ lớn hơn?
Cô âm thầm quan sát Khương Tử Doanh, người phụ nữ xuất sắc như vậy, đàn ông bình thường thực sự không xứng đôi.
Bây giờ quan sát, Hàn Linh Hi phát hiện biểu cảm trêи mặt Khương Tử Doanh có chút kỳ lạ, thấy cô quay đầu nhìn vào văn phòng của Tiếu Mặc, nụ cười đầy ý tứ sâu xa duy trì rất lâu, mới xoay người rời đi nhanh.
Trong phòng làm việc của Tiếu Tổng... có gì?
Hàn Linh Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Tử Doanh, làm gì mà cười kỳ quái đến vậy.
Tít tít tít.
Ô biểu tượng chim cánh cụt dưới góc phải màn hình máy vi tính lóe lên, là tin nhắn mẹ gửi tới.
"Buổi tối mở cuộc họp, có tăng ca không? Không có việc gì thì về nhà sớm, tối nay ba con cũng về sớm."
Hàn Linh Hi xem xong rồi trực tiếp tắt đi, ai biết một giây sau bắn lên một cửa sổ rung rung, một hàng chữ nhỏ bỗng xuất hiện: Mẹ biết con đang trêи mạng, nên đừng giả câm giả điếc với mẹ, kêu con về sớm biết không hả?
Con chuột vẫn chưa di chuyển đến gạch chéo góc trêи bên phải, cửa sổ trước đó lại rung một cái, rung rung rung, rung cái gì mà rung, không phải biết rồi sao?
Cô bĩu môi, dùng sức gõ gõ lên bàn phím: Đã biết!