Bách Dịch đang đứng bên ngoài một căn biệt thự, anh còn chưa kịp quan sát xung quanh thì cánh cửa căn biệt thự đã mở ra. Người mở cửa là một phu nhân sang trọng, một thân mặc toàn hàng hiệu, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, tai đeo khuyên kim cương. Người phụ nữ ấy có lẽ đang định ra ngoài, khi nhìn thấy Bách Dịch còn chợt sững lại.
Mặc dù Bách Dịch không biết vì sao mình lại ở đây nhưng cũng không cảm thấy lúng túng chút nào, anh mỉm cười chào: “Chào cô.”
Người phụ nữ ấy như nhớ ra điều gì, cũng tươi cười theo: “Cậu đến nhận việc đó à? Xem ra bên môi giới cũng không tệ nhỉ, trước có gì giới thiệu qua nhé, cậu vào đi.”
Lúc này Bách Dịch mới phát hiện ra mình còn đang cầm một chiếc cặp táp, anh cũng không biết bên trong có thứ gì.
Người phụ nữ để Bách Dịch ngồi trên ghế salon, căn biệt thự này lớn thật nhưng có phần trống trải, đằng sau có vườn hoa và bể bơi, phía trước còn có một đài phun nước nhỏ. Hành vi cử chỉ của người phụ nữ này vô cùng tao nhã, rất hợp với tòa biệt thự này.
“Cậu tốt nghiệp đại học danh tiếng?” Ánh mắt người phụ nữ nhìn Bách Dịch hết sức hài lòng, dù chỉ là nhìn bề ngoài thì trông Bách Dịch đúng chuẩn một thanh niên ưu tú nho nhã lịch sự. Chỉ là bà không hiểu lắm, “Trình độ học vấn tốt như vậy, điều kiện bản thân của cậu cũng tốt, sao lại muốn đi làm bảo mẫu?”
Mặc dù bà biết mình trả lương cao, yêu cầu cũng nhiều.
Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến thực sự sẽ có người phù hợp với yêu cầu đến làm bảo mẫu.
Bách Dịch ngồi trên salon, cử chỉ tự nhiên, vẻ mặt cũng hiền hòa, đôi mắt anh nhìn người phụ nữ sang trọng, nhìn thẳng đến khiến bà thấy lúng túng.
“Tôi chưa làm công việc gì cả, muốn thử một chút, cô yên tâm, tôi có tinh thần trách nhiệm cao, chỉ cần ký hợp đồng chắc chắn sẽ theo yêu cầu của hợp đồng mà làm tốt các công việc.”
Người phụ nữ nở nụ cười: “Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng cậu ưu tú như thế hẳn là không thành vấn đề, chỉ có điều… con trai tôi tính tình không tốt lắm, căn biệt thự này bình thường chỉ có một mình thằng bé ở đây, tôi với cha thằng bé sống ở bên ngoài, nếu có việc gì cậu hãy gọi điện thoại cho chúng tôi.”
“Tiền sinh hoạt và lương đều sẽ đúng hạn mà chuyển vào tài khoản của cậu.”
Bách Dịch gật đầu, anh cảm thấy thật mới mẻ, đây là lần đầu tiên anh tham gia phỏng vấn việc làm.
Trước kia đều là anh phỏng vấn người khác.
Hiển nhiên người phụ nữ vô cùng hài lòng về anh, bà nói với anh: “Năm nay con trai tôi mười sáu tuổi, hồi còn nhỏ khi thằng bé đi học đã xảy ra tai nạn, hiện tại phải ngồi xe lăn, cậu hãy chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của nó, cậu biết nấu cơm chứ?”
Bách Dịch gật đầu: “Tôi biết.”
Bà ấy càng hài lòng hơn: “Tính khí thằng bé hơi quái gở, nếu nó chửi mắng cậu, cậu đừng so đo với nó, không để ý đến thằng bé là được.”
“Nếu thằng bé muốn mua cái gì, qua lại với người nào, cậu hãy gọi điện thoại cho tôi.”
Bách Dịch càng nghe càng cảm thấy lạ, người phụ nữ trước mắt này cư xử như một người mẹ hiền, nhưng lời bà nói lại giống như Chương Lệ trước kia đối xử với Chương Võ vậy, bà ấy như là dặn với Bách Dịch – cậu cứ làm qua quýt thôi, không cần lo quá, nhưng cậu phải giám thị thằng bé thật tốt, đừng để nó làm ra chuyện rắc rối gì.
Người phụ nữ nhấc túi xách: “Mật mã mở cửa tôi sẽ gửi cho cậu, thẻ cổng tiểu khu ở ngay trong hộc tủ, tự cậu lấy nhé.”
“Trừ phòng ngủ chính ra các phòng còn lại cậu cứ tùy chọn.”
Sau khi nói rõ mọi thứ, người phụ nữ ấy và Bách Dịch cùng đi ra cửa, Bách Dịch phải đến trung tâm thương mại gần đó mua một ít quần áo mặc bình thường, còn cả dao cạo râu và các đồ dùng hàng ngày.
Người phụ nữ họ Dương, chồng bà ta họ Mạnh, vì vậy Bách Dịch gọi bà là cô Mạnh.
Cô Mạnh hơn bốn mươi tuổi nhưng da dẻ vẫn căng mịn, rõ ràng đã vào tuổi trung niên nhưng gương mặt đẹp như thiếu nữ, hành vi cử chỉ tự nhiên nhã nhặn, đối xử với “bảo mẫu” là Bách Dịch đây cũng vô cùng tôn trọng, quả là một người có gia giáo.
Về vấn đề tiền bạc cũng rất hào phóng, tiền lương bà ta trả cho Bách Dịch là ba mươi ngàn, cho tiền sinh hoạt một tháng một trăm ngàn, số tiền sinh hoạt này tất nhiên không chỉ là ăn mặc ở, còn bao gồm cả những thứ cần tiêu khác của con trai bà, nếu không đủ, bà ta sẽ gửi thêm.
Nếu không phải vì Bách Dịch nghe ra được sự không ưa “con trai” của bà ta, anh cũng sẽ cho rằng bà ta là một người mẹ vừa phóng khoáng lại dịu dàng.
Bách Dịch cũng có phần thán phục.
Anh cảm thấy bản thân cùng loại với bà Mạnh đây, sự giả dối của hai người giống nhau như đúc.
Bách Dịch đi mua một cái vali, trong cặp tài liệu của anh có một tấm thẻ, bên cạnh còn có một tờ giấy ghi mật mã, đây là tiền sinh hoạt “Phía trên” cho anh, cho nên lần này Bách Dịch có thể nhận hai phần tiền, so với nhiệm vụ đầu tiên tốt hơn nhiều, tốt xấu gì cũng không cần phải ở nhà tập thể, cũng không phải vừa bước chân xuống tầng là nơi đầy nước thải.
Sau khi chất đầy quần áo và đồ dùng hàng ngày mới mua vào vali, Bách Dịch lại kéo vali đi mua thức ăn.
Bây giờ đã là bốn giờ chiều, mua thức ăn xong vừa khéo về biệt thự nấu cơm – mặc dù tin báo nhiệm vụ còn chưa được gửi tới nhưng công việc vẫn phải làm cho tốt.
Hơn nữa công việc này chắc chắn có quan hệ chặt chẽ với nhiệm vụ, nếu không cũng chẳng để anh xuất hiện trước cửa biệt thự.
Một tay Bách Dịch xách thức ăn, một tay kéo hành lý, anh đi trên con đường hàng cây trải dọc ở tiểu khu.
Anh tin rằng mình sẽ còn gặp lại Chương Lệ, chẳng qua là không biết lần này Chương Lệ dùng thân phận gì xuất hiện, hơn nữa cách anh nhận ra Chương Lệ rất thô thiển.
Chung quy mỗi lần chuyển sang một thế giới mới, hành vi cử chỉ, sở thích và hoạt động của Chương Lệ đều thay đổi, trừ những đặc điểm ẩn sâu trong nội tâm ra thì nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không tìm ra được liên hệ nào.
Điều liên quan duy nhất chính là hình xăm sau lưng.
Nhưng anh lại không thể vừa gặp một người lại vạch ngay quần áo của người ta ra, thế không phải thành tên lưu manh à? Còn là một tên lưu manh chuyên ra tay với đàn ông.
Vậy nên Bách Dịch cũng không sốt ruột.
Anh tin mình còn có thể gặp lại Chương Lệ.
Vì thế trước đó anh phải cố gắng sinh tồn ở thế giới mới này.
Phải nghĩ cách nào có thể lách được lỗ hổng của nhiệm vụ.
Cửa căn biệt thự là dùng mã khóa, sau khi nhập mật khẩu vào cửa sẽ mở, một tuần đổi mật khẩu một lần, trong tiểu khu nơi nơi đều có camera giám sát, cũng có mấy đội an ninh, họ còn trực đêm nên vô cùng an toàn.
Sau khi Bách Dịch tiến vào biệt thự, hoàn toàn không cảm giác được trong căn biệt thự này còn có một người khác, cũng chẳng có chút hơi người nào. Cũng không phải vì nội thất trong nhà không đầy đủ hay đồ đạc vật dụng không nhiều, chính là vì thiếu hơi khói lửa.
Thật sự đây giống như một tòa mô hình, đẹp thì đẹp đó, nhưng không phải là nơi để cho người ở mà chỉ dùng để xem thôi.
Tòa biệt thự tổng cộng có hai tầng, Mạnh Ngạo ở tại tầng hai. Tầng một có hai phòng, còn tầng hai chỉ có một.
Vì Mạnh Ngạo chỉ ngồi trên xe lăn nên tòa biệt thự hai tầng này còn lắp cả thang máy.
Tính ra vẫn là tiện lợi.
Trước tiên Bách Dịch đi rửa mặt, chỉnh trang lại bản thân rồi mới lên gác.
Làm thế nào thì trước cũng phải chào hỏi đối tượng anh phải phục vụ đã.
Tầng hai càng yên tĩnh hơn tầng một. Nếu tầng một không đóng cửa sổ thì còn có thể nghe được tiếng người đi ngoài đường hay tiếng côn trùng trong rừng xanh hóa, nhưng mỗi một cánh cửa sổ trên tầng hai đều được đóng kín mít, không nghe ra được một chút tiếng động nào, giống như nơi đây biệt lập với thế giới này vậy, tách biệt khỏi thế giới. Yên tĩnh đến mức độ này, nhất là vào ban ngày trái lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Bách Dịch nghĩ phục vụ người ta thì nên đối xử với người ta như nào.
Một người tàn tật ngồi xe lăn, hơn nữa từ khi còn nhỏ đã mất đi hai chân, cậu ta có thể là chấp nhận sống chung với cực khổ mà trở thành một người lạc quan, hoặc là trở thành kẻ thù không đội trời chung với đau khổ mà oán hận tất cả.
Không có lựa chọn thứ ba, một người đã trải qua đau khổ thì không thể nào thành một người bình thường.
Cho dù người đó có biểu hiện hết sức bình thường.
Điều phía trước hiển nhiên là tốt rồi, sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức, anh có thể hòa hợp mà sống cùng đối phương.
Nếu là vế sau thì không ổn lắm, điều này đồng nghĩa anh sẽ phải dành nhiều thời gian và tinh lực hơn, còn phải chịu đựng nhiều thói xấu của đối phương.
Nhưng đã tới đây rồi, không thể rút lui được nữa.
Bách Dịch gõ cánh cửa căn phòng duy nhất trên tầng hai.
Anh chỉ gõ ba nhịp, sau đó chờ người bên trong trả lời.
Sau anh nghe thấy người trong phòng nói: “Vào đi.”
Giọng nói này rất đặc biệt, không có sự trong trẻo của một thiếu niên, lại cũng không có độ trầm ấm của người trưởng thành, giọng điệu đó thuộc về cái tuổi này, là chất giọng của các chàng trai đến kỳ vỡ giọng, tục xưng là – giọng vịt đực.
Nhưng thực sự thì không khó nghe, ít nhất là Bách Dịch cảm thấy vậy, dù sao hồi anh vỡ giọng, tiếng của anh cũng không dễ nghe như đối phương.
Ngay cả cha mẹ anh cũng dặn anh nói ít đi còn bảo vệ cổ họng.
Sau khi thời kỳ vỡ giọng chấm dứt, cha anh mới nói: “Đúng là khó nghe quá nên mới để con nói ít lại.”
Nhớ tới chuyện cũ Bách Dịch không tự chủ mỉm cười.
Anh vặn tay nắm cửa, mở cửa phòng ra.
Rèm cửa sổ kéo kín bưng, hiệu quả che nắng của rèm cửa rất tốt, cả căn phòng chìm trong bóng tối, trong đây còn có mùi thuốc đắng nồng. Một nơi âm u như này quả thực không phù hợp với một thiếu niên đang độ tuổi xanh.
Bách Dịch không đóng cửa lại, anh cần ánh sáng bên ngoài mới có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng.
Anh thấy được cậu bé đang nằm trên giường, không nên gọi là cậu bé – tuy cậu ta mới mười sáu tuổi nhưng đã có dáng vẻ đặc thù của một người đàn ông trưởng thành. Gương mặt Mạnh Ngạo gầy gò, cậu ta đang đắp một chiếc chăn mỏng, mà chăn mỏng từ nơi đầu gối trở xuống lại trũng xuống.
Con trai ở tuổi này vẫn còn trổ mã, thời điểm Bách Dịch ở tầm tuổi này bởi người cao lên mà tối nào chân cũng đau nhức, còn thường xuyên đau đến ngủ không yên giấc.
Có lẽ Mạnh Ngạo cũng sẽ đau, nhưng cậu ta lại không cao lên được nữa.
“Xin chào.” Trước tiên Bách Dịch chào hỏi, anh mang ánh sáng theo sau lưng, hỏi thăm Mạnh Ngạo: “Tôi là bảo mẫu mới tới.”
Sự bình tĩnh trên gương mặt Mạnh Ngạo rốt cuộc cũng có gợn sóng, cậu ta hỏi: “Là cha tôi để anh tới à, hay là người đàn bà kia?”
Bách Dịch nghe được yêu ghét qua xưng hô và giọng điệu của cậu, nhưng anh sẽ không nói dối, thực tế lời nói dối này mà lật tẩy là quá dễ dàng, vì thế anh đáp: “Là cô Dương thuê tôi tới.”
Anh không gọi người ta là cô Mạnh.
Vẻ mặt Mạnh Ngạo nháy mắt vặn vẹo, cậu ta trở nên dữ tợn: “Cút!”
Bách Dịch đứng yên không nhúc nhích.
Mạnh Ngạo tức giận gầm lên: “Cút ra khỏi đây!”
“Tôi đã ký hợp đồng một năm, trong kỳ hạn một năm hợp đồng này tôi sẽ phụ trách chăm sóc chuyện ăn ở của cậu.” Bách Dịch bất động như núi, bình tĩnh nói, “Nếu cậu có ý kiến hay đề nghị gì với việc phục vụ của tôi, cậu có thể phản ánh với cha mẹ cậu, từ họ mới quyết định tôi ở lại, hay để tôi đi.”
Mạnh Ngạo hít thở sâu đôi lần, cậu ta lấy lại bình tĩnh, dùng một chất giọng có thể gọi là lãnh đạm nói: “Được, vậy anh ở lại đây.”
Sự lạnh lùng này khác với tình cảm lạnh nhạt trời sinh của Asa.
Bách Dịch có thể nghe ra ác ý trong giọng nói của Mạnh Ngạo.
Nhưng Bách Dịch tới đây không phải để giáo hóa đối phương, anh chỉ đến để chăm sóc đối phương, chỉ là công việc mà thôi.
Đối phương là dạng người gì, muốn trở thành hạng người gì chẳng có chút quan hệ nào với anh.
Vậy nên tại sao anh phải làm một người tốt đi quan tâm người khác chứ?
Làm người tốt quá mệt mỏi, còn không bằng làm một người không tốt không xấu.
Không làm chuyện tốt cũng chẳng làm chuyện xấu, vậy mới ung dung biết bao?
Bách Dịch từng gặp người tốt bụng, chính là bạn học đại học của anh, đó là một cô gái hiền lành tốt bụng, cả đời có lẽ chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, cô lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui, hào phóng vô tư, dường như có tất cả những đức tính tốt của con người, tất cả các bạn đều sẵn lòng làm bạn với cô, cũng đều rất quý cô.
Nhưng sự yêu quý này là bởi bọn họ muốn nhận được nhiều lợi ích hơn từ cô.
Ví dụ như để cô giúp trả lời bài, giúp làm bài tập, thậm chí là giúp làm bài nghiên cứu.
Cô không từ chối bất kỳ ai, vì vậy mỗi lần cần phải làm bài tập hay lúc nghiên cứu cô đều mệt đến xanh cả mắt.
Cô cũng vì những ưu điểm này mà có những điều tốt, chẳng hạn như các giảng viên rất thích cô, chưa tốt nghiệp đã giới thiệu cô đến công ty của bạn bè hay của chính họ mở ra.
Và sự quý mến này cũng chỉ là vì cô làm được rất nhiều việc, đến công ty cũng có thể làm trâu làm ngựa.
Bách Dịch cảm thấy cô hẳn vẫn vui, bởi đối với một vài người, cho đi là hạnh phúc hơn cả nhận lại.
Nhưng anh không phải là người như vậy, thứ chính anh giành được, thực hiện được, tạo ra được mới càng khiến anh hạnh phúc.
Anh chưa bao giờ hết lòng vì bạn bè, khi còn là chủ tịch hội sinh viên anh đã để những người nỗ lực nhất làm bên mình. Việc đi liên hệ với lãnh đạo nhà trường, đi tiếp đón những người thành công trở về trường cũ thì những người trong hội sinh viên sẽ nghĩ hết mọi cách giúp anh tạo mối quan hệ, giúp anh làm việc.
Anh không cần cống hiến bản thân để có được sự kính mến của người khác.
Chỉ cần anh khiến những người đó tin tưởng rằng khi có quan hệ tốt với anh họ sẽ có một tương lai tươi sáng hơn, là sau này khi ra trường có thể sớm bước trên đường lớn khang trang, anh chính là lối tắt tốt nhất họ có thể tìm được.
Trường học hay ngoài xã hội thì đều giống nhau cả.
Chỉ có điều trường học nhỏ bé hơn, và xã hội cũng rộng lớn hơn.
Sẽ có người này không có mưu mô, lại có người kia thông minh hơn, một số lại biết dùng cách đơn giản nhất ăn cắp thành quả chiến thắng từ người khác, lại có kẻ gian nan khổ cực cả đời nhưng vẫn chỉ là làm việc dưới tầng đáy.
Vì vậy ngay từ khi mới bắt đầu, Bách Dịch cũng không có dự định hao phí quá nhiều tinh lực với Mạnh Ngạo.
Nếu Mạnh Ngạo không phải mục tiêu nhiệm vụ của anh, vậy anh cũng không có lựa chọn nào khác nữa.
Mà nếu có thì cũng chẳng sao, anh đủ tự tin làm lại một lần nữa.
Ngay lúc Bách Dịch chuẩn bị lui ra ngoài, Mạnh Ngạo bất chợt lên tiếng: “Người đàn bà kia để anh giám thị tôi có đúng không?”
Bách Dịch dùng lời nói uyển chuyển trả lời: “Cô Dương quan tâm đến cậu.”
Mạnh Ngạo phì cười, cậu ở trong căn phòng u ám này tựa như một con ác quỷ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công: “Vậy anh nói cho bà ta, tôi rất ổn, rất khỏe, bà ta chưa chết tôi cũng sẽ không chết đâu.”
Gia đình người có tiền rất cực đoan, có thể là rất hòa hợp, hoặc lại là rất rối loạn.
Bách Dịch bình tĩnh suy nghĩ, cậu ta là trường hợp rối loạn.
Quả là số không được may cho lắm.
“Tôi đi nấu cơm cho cậu, tối nay ăn trứng chưng cà chua, cá chép om và cà tím nướng, nếu cậu thích ăn thứ gì cũng có thể nói với tôi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị cho cậu.” Bách Dịch nói.
Mạnh Ngạo vẫn còn đang cười: “Tôi muốn ăn thịt người đàn bà kia, anh có thể chuẩn bị cho tôi không?”
Bách Dịch lại cười đáp: “Tôi không biết làm thịt người.”
Thình lình Mạnh Ngạo không cười nữa, cậu ta quát: “Vậy tôi cần anh làm gì? Đi ra ngoài! Đừng để tôi nói lần thứ hai!”
Bách Dịch nghe lời lui ra ngoài đóng cửa lại.
Anh không thích trẻ con, dù là còn bé hay lớn hơn một chút anh cũng đều không thích.
Cho nên anh cảm thấy trong cõi u minh này chuyện anh yêu đàn ông là ý trời.
Yêu đương với đàn ông sẽ không cần sinh con, cũng không cần nhẫn nhịn bực dọc đi nuôi nấng đứa trẻ, đây không phải là chuyện vẹn cả đôi bên ư?
Trẻ con luôn vui buồn thất thường, lúc thích thì chỉ hận không ôm hôn mỗi ngày, khi ghét lại hận không thể cắn nát giẫm vụn, yêu thích rõ ràng, còn mang theo vẻ ngây thơ gian xảo và độc ác, toàn làm việc theo bản năng.
Mà trẻ con lại có thể nhìn thấu lòng người rõ nhất.
Bách Dịch nhớ anh có một người họ hàng, khi đó người đó làm ăn, sự nghiệp rực lên như mặt trời ban trưa, tất cả mọi người đều kính nể người đó.
Nhưng Bách Dịch liếc qua là có thể nhìn ra đối phương khinh thường họ.
Thứ cảm giác đó rất khó diễn tả thành lời, sau trưởng thành Bách Dịch lại giao thiệp với đối phương thì phát hiện thực ra đối phương rất kín kẽ, sự coi thường và khinh rẻ đó hết sức nhỏ bé, chẳng ai phát hiện ra, thậm chí sau này lớn rồi anh còn phải tốn thời gian phân biệt.
Vậy mà khi còn bé anh chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra.
Vì vậy anh bắt đầu không thích trẻ con, bởi trẻ con sẽ mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng ra, lại dùng ánh mắt mờ mịt đi nhìn thấu từng người trưởng thành dối trá – bao gồm cả anh.
Bách Dịch bắt đầu chuẩn bị bữa tối, không đến một giờ một bàn thức ăn đã chuẩn bị xong, anh cũng giữ lại một phần cho mình.
Dù sao nhìn dáng vẻ kia hẳn Mạnh Ngạo cũng không bằng lòng ngồi ăn cùng bàn với anh.
Bày đồ ăn lên bàn xong Bách Dịch lên tầng hai lại gõ cửa phòng.
Sau khi nhận được lời đáp của Mạnh Ngạo Bách Dịch mới mở cửa ra.
“Cơm đã làm xong, tôi đưa cậu xuống.” Vừa nói, Bách Dịch định tiến lên đỡ Mạnh Ngạo ngồi lên xe lăn.
Nhưng sau khi Mạnh Ngạo nhìn thấy cánh tay anh duỗi ra vẻ mặt cậu ta lại tràn ngập chán ghét và tức giận, đó là nỗi tức giận khi bị làm nhục, cậu ta nghiến răng nói: “Tránh ra, tự tôi làm.”
Bách Dịch chỉ đành nắm tay lại lùi về.
Hai tay Mạnh Ngạo chống giường, sau đó vươn một tay ra bắt lấy tay vịn xe lăn, kéo xe lăn sát vào cạnh giường rồi dùng lực chuyển mình lên xe lăn.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta làm thế, động tác của cậu ta rất thành thạo.
Cậu ta cũng không khiến Bách Dịch đẩy đi mà tự mình lăn bánh xe.
Bách Dịch chỉ có thể đi theo phía sau Mạnh Ngạo.
Mạnh Ngạo ngồi xe lăn thẳng đến thang máy, dù rằng chỉ cao có một tầng.
Đến khi cậu ta ngồi vào bàn ăn thức ăn vẫn còn nóng, Bách Dịch đang định tự vào bếp ăn một chút lại nghe Mạnh Ngạo nói: “Ngồi xuống, ăn cùng với tôi.”
Cũng được.
Bách Dịch lại đi lấy thêm một bát cơm cho mình.
Hai người ngồi đối mặt dùng bữa.
“Bà già kia trả lương cho anh bao nhiêu tiền?” Mạnh Ngạo cầm đũa lên: “Tôi trả cho anh gấp đôi.”
Mạnh Ngạo ngẩng đầu nhìn anh, cảm xúc trên gương mặt u ám mà hung ác, thể như nếu bà Dương ở trước mặt cậu ta là cậu ta hận không thể ăn sống.
Bách Dịch: “Ba mươi ngàn.”
Mạnh Ngạo cười khinh: “Tôi chẳng thiết anh nói thật hay dối nhưng tôi có thể cho anh sáu mươi ngàn.”
“Chỉ cần anh nghe lời tôi.”
Bách Dịch thở dài: “Cậu muốn để tôi làm gì đây? Hiện giờ việc của tôi là quét dọn nhà cửa, mua đồ dùng cần thiết, thêm việc nấu cơm cho cậu, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cậu. Cậu định để tôi làm gì, tôi cũng không có bản lĩnh, cậu không cần lãng phí.”
Nhưng đôi mắt sắc như ưng của Mạnh Ngạo vẫn nhìn Bách Dịch: Anh có đồng ý hay không?”
Bách Dịch: “…Đồng ý.”
Kiếm thêm ba mươi ngàn cũng rất tốt, thời đại này không khác gì với thời đại của anh, thứ cần mua hẳn cũng sẽ có.
Không biết cần phải ở nơi này bao lâu, nếu mà phải đợi hai mươi năm hoặc hơn, vậy số vốn ban đầu nên càng nhiều càng tốt.
Mạnh Ngạo hài lòng, cậu ta không nói gì thêm nữa mà ngồi nghiêm túc ăn cơm.
Cậu ta tin rằng tiền là nguồn gốc của tất cả mọi thứ, trên thế giới này không có tiền là không làm được chuyện gì.
Giống như kẻ bắt cóc cậu lại chặt đứt chân cậu kia, chính vì tiền bạc mới dám mạo hiểm.
Giống như cha cậu, cũng vì tiền mới không truy cứu chuyện này.
Và cả họ Dương kia, vì tiền mới là bà hai của cha cậu.
Mạnh Ngạo dùng bữa xong mới lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng, sau đó nói với Bách Dịch: “Hương vị không tồi.”
Nhìn qua thái độ của cậu ta hòa hoãn hơn chút, không còn tràn ngập địch ý như trước đó.
Bách Dịch cười nói: “Bàn về việc bếp núc tôi đây tự tin lắm.”
Sau khi cơm nước xong, Mạnh Ngạo ngồi vào ghế salon mở tivi xem tin tức, là tin tài chính kinh tế.
Bách Dịch cảm thấy thật tò mò, anh cho là Mạnh Ngạo sẽ thích phim truyền hình hay là chơi trò chơi hơn, không ngờ đối phương lại thích xem cái này.
Bản tin tài chính không nhiều mục, nội dung cũng không sâu, thỉnh thoảng sẽ mời một số “chuyên gia”()đến diễn giải, nhưng phần lớn thời gian đều là thiếu chuyên nghiệp.
Dù sao cũng là cách kiếm tiền của đám “chuyên gia”, không chỉ kiếm tiền dựa vào chương trình, thỉnh thoảng chường mặt lên cũng là để nêu cao tên tuổi, đánh bóng bản thân.
Bách Dịch cũng qua ngồi xem.
Kết quả Bách Dịch chẳng hề khách khí hỏi: “Anh nghe có hiểu gì không?”
Bách Dịch cũng không giận, trái lại còn cười đáp: “Ông ta nói không chuẩn lắm, muốn tôi nói cho cậu nghe chút không?”
Hiển nhiên Mạnh Ngạo cảm thấy Bách Dịch không có bản lĩnh này, nghĩ một chút cũng biết một người thông minh sao lại đi làm bảo mẫu? Ngoài kia đất trời rộng lớn còn không đủ cho anh ta gây dựng chắc. Nhưng cậu ta cũng chỉ nhướn mày kêu: “Nói.”
Vì thế Bách Dịch bắt đầu nói.
Anh thích đi từ sâu đến nông, trước nói về khía cạnh sâu sắc trước, sau đó sẽ từ từ giải thích.
So với từ nông đến sâu sẽ dễ khiến người ta khắc sâu ấn tượng hơn nhiều, trong quá trình nói đối phương cũng sẽ suy nghĩ.
Chỉ có nghiền ngẫm mới dễ mà nhớ được.
Chờ Bách Dịch nói xong, ánh mắt Mạnh Ngạo nhìn anh cũng khác đi, hoàn toàn khác biệt so với trước đó.
Trước đó là mang ý nghĩ thù địch và khinh thường, giờ đây lại lộ ra vẻ khiếp sợ và nghi ngờ.
“Họ Dương kia biết anh có hiểu biết như vậy à?” Mặt Mạnh Ngạo lạnh băng, thậm chí cậu ta còn không muốn gọi ra tên của bà ấy.
Bách Dịch lắc đầu: “Chuyên ngành đại học của tôi là điều dưỡng.”
Chuyên ngành điều dưỡng của đại học danh tiếng.
Mạnh Ngạo đánh giá anh, đáy mắt có tia sáng lóe lên.
Bách Dịch không tự chủ được rùng mình, anh cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn anh như đang nhìn một miếng thịt mỡ.
Là một miếng thịt mỡ rất hấp dẫn.
Mạnh Ngạo: “Tôi có thể cho anh rất nhiều.”
Bách Dịch ngồi thẳng lưng, đối phương nói chuyện nghiêm túc như vậy dĩ nhiên anh cũng phải dùng thái độ tương tự, như vậy mới tỏ ra tôn trọng.
Hơn nữa anh biết, nam sinh tuổi này ghét nhất là người khác không tôn trọng họ.
Mạnh Ngạo còn nói: “Họ Dương kia một tháng chỉ có thể cho anh ba mươi ngàn, nhiều nhất là một năm tăng thêm cho anh mười ngàn.”
Mạnh Ngạo cười với anh.
Nụ cười kia tràn đầy ác ý, cực kỳ độc địa.
“Nhưng tôi lại không như thế.”
Giọng nói này tràn ngập cám dỗ, tựa ma quỷ thì thầm bên tai.
“Nếu anh chọn bà ta, cả đời này cũng chỉ là một bảo mẫu.”
“Nếu anh làm việc cho tôi, vậy tôi có thể bảo đảm với anh.”
“Dù là biệt thự hay xe sang, là thân phận hay địa vị, tất cả anh đều có được theo ý mình muốn.”
Mạnh Ngạo đang nhìn anh, ý nghĩ thù hận và dã tâm dưới đáy mắt cậu ta trần trụi như thể, không hề che giấu một chút nào.
Bách Dịch liếm khóe miệng, anh vốn cảm thấy những lời này thẳng thắn quá, thẳng đến nỗi không gợi lên được hứng thú trong anh.
Nhưng anh có cảm giác mình bị xúi giục.
Không phải là lời của đối phương, mà là thần thái của người ấy.
Rõ ràng là ở thế yếu, nhưng vẫn luôn là tư thái kiêu ngạo bễ nghễ như vậy.