Hoa Hồng Đồng Hoang

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ trước đến nay, điều cần chú ý khi muốn tặng quà chính là phải đúng ý người nhận chứ không phải càng quý càng tốt. Sau nhiều lần thăm hỏi, cuối cùng Trần Vũ dò hỏi được, khi còn là Thanh y hát tuồng được Bạch nhị bao, người này rất thích các món đồ trang sức bằng vàng, càng tinh khiết càng thích.

“Tuy nhiên, sau khi được Bạch nhị đón đi thì chưa từng nghe thấy tin cậu ta nhận quà.” Trần Vũ không quá coi trọng con hát. Gã không giống như những thiếu gia nhà giàu khác ưa lưu luyến chốn phong nguyệt, lại càng không có hứng thú với đàn ông, “Có không ít người hỏi thăm cách thức từ cậu ta, chúng ta cũng chẳng phải người đầu tiên. Chẳng qua cậu ta nói việc này không dễ làm nhưng vẫn nhận quà cáp. Đúng là cái gì cũng ăn mà.”

Bách Dịch ngồi đối diện Trần Vũ. Nha đầu trong nhà đưa lên hai tách trà xanh, Bách Dịch không nói ra lời cảm ơn, chỉ cười với cô ấy. Nha đầu nhìn nụ cười kia mà mặt đỏ tai hồng, nai con trong lòng chạy tán loạn, cúi đầu lui xuống.

Từ trước đến nay, cậu cả luôn là một công tử ôn hòa nhã nhặn, đối xử rất tôn trọng với người hầu trong nhà. Các cô cũng muốn mơ mộng, nhưng biết rõ thân phận của mình không xứng. Nếu cậu cả cưới mợ cả về, biết đâu lòng dạ mợ cả rộng lượng, không ganh không ghét, có khi sẽ để cậu cả lấy vợ nhỏ thì các cô mới có cơ hội.

Đám nha đầu trong nhà ngóng trông Bách Dịch kết hôn hơn ai hết.

Nhưng bản thân Bách Dịch không biết điều đó.

Đồ bằng vàng không khó kiếm. Hiện giờ, Thượng Cảng là trung tâm mậu dịch kinh tế của cả nước, cả mọi hàng hóa từ nước ngoài cũng từ Thượng Cảng phân phối đến toàn quốc. Thế nhưng hiện giờ lại hiếm đồ trang sức để mua. Dạo gần đây, các phu nhân chuộng hàng nước ngoài hơn, nào là son môi, nước hoa các kiểu nên không đeo đồ trang sức lên đầu. Dù có dùng thì cũng chọn những món nhỏ xinh tinh tế, họ không thích vàng vì cho rằng nó quê mùa.

Vì lẽ đó bộ trang sức bằng vàng này là do Bách Dịch cho người mang đến từ nơi khác.

Anh sẽ đi một mình trong lần tặng lễ này.

Nếu tin tức này bị đồn thổi ra ngoài sẽ rất khó nghe, cậu cả nhà họ Bách ấy vậy mà lại tặng quà cho một con hát. Dù cho con hát này ở dưới trướng Bạch nhị, vậy cũng không thỏa lòng.

Người nọ ở tại tầng sáu của một khu nhà ở trong trung tâm. Khu nhà ở mới xây không lâu này là sản nghiệp của Bạch nhị, bên trong còn sử dụng thang máy mới lưu hành, người ở đây đều là nhân vật có máu mặt. Tuy rằng có không ít người không muốn ở chung một tầng với con hát, nhưng vì nể Bạch nhị nên cũng chỉ đành nhịn xuống.

Bách Dịch không có tâm lý mâu thuẫn đối với con hát nên không cho rằng đối phương thua kém người ta.

Vì vậy, tâm lý đưa quà cũng rất bình thản.

Mỗi tầng đều có người gác cổng, họ sẽ nhấn chuông hỏi chủ nhà. Sau khi được sự đồng ý mới để cho Bách Dịch mới đi vào.

“Ái chà, cậu cả Bách gia hạ cố đến chơi tệ xá, thật là vinh hạnh.” Một người đàn ông mặc trường bào màu xanh lơ từ trong phòng đi ra. Người này có mái tóc ngắn, ngũ quan không thể gọi là xuất chúng nhưng lại có khí chất đặc biệt, dáng người đĩnh đạc, mặt mày tươi cười. Nhưng từ phong thái cử chỉ lại dễ dàng nhận là là người hát hí khúc.

Bách Dịch cũng không giả đò. Hôm nay anh tới đây là có việc nhờ người ta, không cần thiết phải thể hiện thân phận.

“Chào Tôn tiên sinh.” Trong tay Bách Dịch đang cầm một cái hộp, chủ động nói lời chào.

Tôn Kỳ xua tay: “Cậu cả khách khí với tôi rồi, mau ngồi đi, cậu muốn uống cái gì? Cà phê hay là trà? Nếu là rượu thì chỗ của tôi không có.”

Bách Dịch: “Trà là được rồi.”

Tôn Kỳ ngạc nhiên: “Nghe nói cậu cả mới về nước không lâu, tôi còn tưởng cậu theo phương Tây, không phải cà phê thì không uống.”

Bách Dịch ngồi trên chiếc sô pha nhung đỏ: “Tuy nói là có mấy năm ở nước ngoài, nhưng trong xương cốt tôi vẫn chỉ là người lạc hậu thôi.”

Tôn Kỳ ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn bên tay phải Bách Dịch: “Người như cậu cả, chỉ sợ không có việc gì thì không đến tòa Tam bảo(), cậu có việc gì thì xin mời nói thẳng. Hiện giờ tôi chẳng thể trả lời cậu một câu trả lời chắc chắn được.”

Bách Dịch đặt hộp quà lên bàn, anh mở ra trước mặt Tôn Kỳ để cậu ta thấy rõ những món đồ trang sức bằng vàng lấp lánh bên trong rồi mới nói: “Tôi có mấy đứa trẻ là họ hàng, ba tháng trước, chúng làm những chuyện hồ đồ nên hiện giờ vẫn còn ở trong phòng tuần bộ. Anh nói chuyện này với Nhị gia, còn như nào thì phải xem ý tứ của anh.”

Tôn Kỳ lặng thinh.

“Cậu cả, tôi kể chuyện này có thể cậu không tin. Tuy nói tôi được Nhị gia bao nhưng ngài ấy không thường tới đây. Nếu có tới cũng chỉ nghe tôi hát một vở. Nói về mặt mũi thì chắc chắn tôi không có ở chỗ Nhị gia.”

“Tôi đã nói câu này không biết bao nhiêu lần mà chẳng ai tin.”

Tôn Kỳ thở dài: “Năm nay, ngay cả nghe diễn mà ngài ấy cũng không tới đây. Trang sức cậu đưa có có độ tinh khiết cao thật, tôi nhìn rất thích, nhưng thật sự không thể giúp được. Mời cậu, tôi không tiễn.”

Bách Dịch không biết đối phương nói thật giả ra sao, nhưng anh nghe hiểu Tôn Kỳ không muốn nhảy xuống hồ nước đục này. Tính tình Bạch nhị thất thường, ai biết khi nào hắn tức giận? Tôn Kỳ sợ Bạch nhị cũng xem như là chuyện thường tình. Anh chỉ có thể đứng dậy cáo từ.

“Vốn trang sức này là quà tặng đưa anh. Lần này tới nhờ anh cũng biết là việc khó làm, tôi sẽ không cầm nó đi, có duyên lại gặp.”

Tôn Kỳ cười nói: “Cậu cả thật là một người thú vị, tôi tiễn cậu ra cửa.”

Nhưng vừa đi tới cửa, chợt nghe bên ngoài có tiếng chìa khóa tra vào ổ. Cửa bật mở, Bách Dịch với Bạch nhị mặt đối mặt.

Lúc này Bạch nhị không mặc âu phục, hắn mặc một bộ quần áo bình thường, một thân trường bào mã quái màu trắng bạc, ra dáng của một thiếu gia ngạo nghễ. Ánh mắt hắn ngừng vài giây trên mặt Bách Dịch rồi cười nói: “Cậu cả tới lâu chưa? Sao không ngồi thêm chốc lát?”

Bách Dịch biết mình không thể đi. Nếu bây giờ anh mặc kệ ý tứ của Bạch nhị mà rời đi, dám cá là ngày mai hắn sẽ cho cả nhà họ ra đường ngủ.

“Đáp lời Nhị gia, vốn là có việc muốn nhờ nên tôi tới từ ba mươi phút trước. Mà Tôn tiên sinh khó xử nên tôi đành phải đi.” Mặt Bách Dịch treo nụ cười, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Bạch nhị như cười như không nhìn anh: “Nếu cậu ta không làm được, không bằng cậu nhờ tôi đi, biết đâu chừng tôi có thể giúp cậu thì sao.”

Bách Dịch đang muốn đáp lời thì Bạch nhị lại nói: “Vào ngồi thôi, có chuyện gì thì uống trà lại nói tiếp. Tuy Tôn Kỳ không có bản lĩnh khác nhưng cậu ta hát tuồng không tồi, cậu có thể nghe một chút.”

Thật sự lời này không phải dễ nghe, nói như thể Tôn Kỳ là máy quay đĩa của hắn vậy, chỉ là một món đồ chơi.

Nhưng gương mặt Tôn Kỳ vẫn tươi cười, không nhìn ra có chút mất hứng nào.

Bách Dịch hết cách, chỉ có thể quay vào ngồi. Bạch nhị bảo anh mở hộp ra: “Lại còn mang theo quà tới đây, cậu có tâm như vậy, không bằng cũng đưa cho tôi chút quà đi. Nếu là tặng quà thì phải đúng ý người nhận chứ nhỉ.”

Bách Dịch cười mỉm, nói: “Thật lòng nhà họ Bách sa sút, sợ là không có món quà mà Nhị gia thích.”

Bạch nhị hớp một ngụm trà: “Không phải cậu cả biết rõ tôi thích cái gì sao? Cái này phải xem cậu cả có nguyện ý tặng hay không thôi.”

Bách Dịch: “…Nhị gia nói đùa rồi.”

Bạch nhị: “Nói đi, có chuyện gì?”

Bách Dịch: “Tôi có mấy đứa nhỏ họ hàng không hiểu chuyện, mong ngài đại nhân rộng lượng thả bọn nó ra đi.”

Lúc này Bạch nhị ra vẻ bừng tỉnh: “Khó trách họ không biết lựa lời, hóa ra là con cái nhà họ hàng của cậu cả Bách, tôi đoán rằng từ nhỏ đến lớn được người lớn cưng chiều.”

“Có điều cậu cả tìm tôi lại rẽ nhầm đường rồi. Tôi chỉ là dân thường, nào có bản lĩnh liên quan tới chuyện của phòng tuần sự.”

Bách Dịch thở dài: “Hiện tại người cầm quyền chân chính của Thượng Cảng là ai Vân Đình biết chứ. Mong Nhị gia nói thẳng, dựa vào câu trả lời chắc chắn của ngài, nếu không thành thì tôi về nhà cũng có câu trả lời cho họ hàng.”

Bạch nhị dựa vào sô pha: “Chỉ là mấy đứa học sinh, nhốt hay thả, chỉ cần tôi thuận miệng nói là được. Nhưng mà, nếu tôi thả, Bách đại thiếu gia không thể phụ nỗi khổ tâm của tôi được.”

Bách Dịch: “Có người tài như Tôn tiên sinh làm bạn, Vân Đình không bì kịp không dám lỗ mãng.”

Bạch nhị: “Ồ, vì điều này mà cậu cả Bách mới từ chối tôi năm lần bảy lượt?”

Bách Dịch không nói, cảm thấy mình càng giải thích càng rối.

Bạch nhị vẫy tay gọi Tôn Kỳ vừa mới thay xong trang phục diễn đi ra. Cậu ta vội vàng ngoan ngoãn đi tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bạch nhị ngồi nên cậu ta không dám đứng, chỉ có thể hơi ngồi quỳ xuống.

“Kể cho cậu cả nghe, cậu ở bên tôi như thế nào, theo tôi bao lâu rồi, bình thường sẽ làm gì.” Bạch nhị hơi híp mắt, ra vẻ ôn hòa.

Tôn Kỳ nói không dám ngắc ngứ: “Năm trước Nhị gia sai người đón tôi ra. Ngày thường tôi ở nhà luyện giọng, Nhị gia tới thì diễn xướng cho ngài ấy nghe, còn lại chẳng làm chuyện gì khác. Người như tôi không xứng ở bên Nhị gia.”

Bách Dịch: “…Chuyện của Nhị gia và Tôn tiên sinh vốn là điều tôi không nên….”

Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp

Bỗng nhiên Bạch nhị cầm tay Bách Dịch: “Nếu cậu chê cậu ta chướng mắt, vậy tôi đuổi cậu ta đi là được. Chỉ vì một người như vậy mà cũng nhẫn tâm từ chối tôi?”

Tôn Kỳ không dám thở mạnh. Từ nhỏ, cậu ta bị cha mẹ bán cho gánh hát, bị sư huynh bắt nạt, bị sư phụ đánh mắng. Khi đó có một câu truyền miệng “Nếu muốn học, trước tiên phải ngủ với sư phụ”. Vì để không bị hà hiếp bị đánh đập, cậu đã chui vào chăn của sư phụ. Sau này thời thế thay đổi, xã hội loạn lạc, gánh hát chuyển tới Thượng Cảng, chuyên hát tuồng cho kẻ có tiền.

Cậu trang điểm đẹp, giọng hát lại trong trẻo nên cũng có mấy cậu ấm sẵn lòng tán tụng. Ngẫu nhiên có một lần Bạch nhị tới nghe diễn, nhưng chưa nghe hết đã bỏ đi. Rồi không đến mấy ngày, Bạch nhị cho người đến đón cậu đi.

Khi đó, Tôn Kỳ cho rằng mình đã khổ tận cam lai. Dù sau này Bạch nhị không cần cậu nữa thì người mà ngài ấy từng bao cũng sẽ có chút danh vọng, cuộc sống sẽ không quá khổ cực. Nói không chừng còn tiêu sái hơn một số cậu ấm ngoài kia.

Nhưng Bạch nhị gia chưa bao giờ chạm vào cậu, ngay cả tay cũng chưa từng nắm.Mỗi lần tới đây cũng vì muốn nghe cậu hát tuồng, Nhị gia sẽ chọn kịch bản, cậu cũng chẳng dám nói gì, càng không dám tán tỉnh đối phương.

Toàn bộ Thượng Cảng đều biết rõ tính tình của Bạch nhị gia.

Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp

Hiện tại Bạch nhị gia vì một câu của Bách Dịch mà muốn đuổi cậu đi, ngay cả mở miệng cầu xin cậu cũng chẳng dám, chỉ khẩn cầu nhìn Bách Dịch, hy vọng Bách Dịch có thể giúp mình nói đôi câu. Nếu vì chán ghét mà Bạch nhị gia không bao cậu nữa, ra ngoài kia cậu vẫn có thể sống được. Nhưng nếu đuổi cậu đi thì sẽ không ai dám thương cảm với thứ xui xẻo của Bạch nhị gia, ngày lành của cậu cứ thế mà đứt phựt.

“Nhị gia… Lần trước tôi đã nói qua, tôi đã có người thương nên chỉ đành phụ tấm lòng của Nhị gia.” Bách Dịch không thấy vui sướng, trái lại còn đau cả đầu, anh không cho rằng Bạch nhị chính là Chương Lệ.

Nhiệm vụ ở thế giới này khác hoàn toàn với những thế giới trước trước. Anh sinh ra từ bụng của bà Bách, giống như mọi đứa trẻ bình thường khác, anh được nhà họ Bách nuôi lớn. Như thể nhiệm vụ của hệ thống không tồn tại, nó vẫn mãi không có nhiệm vụ mới cho anh.

“Người thương thế nào?” Nụ cười của Bạch nhị vụt tắt, càng có vẻ âm trầm cực độ, “Cậu cả lại lừa gạt tôi rồi, cho rằng Bạch nhị tôi không tra được chút việc nhỏ này?”

“Cậu cả về suy nghĩ kỹ lại, điều mà cậu cứ khăng khăng ấy là quan trọng hay mấy chục người nhà họ Bách quan trọng.”

Bạch nhị: “Vốn tôi muốn đối đãi đúng mực với cậu để theo đuổi cậu cả. Ấy vậy mà cậu cả lại không biết điều, vậy chớ trách tôi không nể tình.”

“Nếu không được, tôi đành phải mời cả nhà họ Bách rời khỏi Thượng Cảng. Nếu thành, trước nay Bạch nhị tôi đối với người trong nhà luôn luôn hào phóng, muốn gì cũng được. Đừng nói là thả mấy người ở phòng tuần bộ ra, ngay cả muốn xưởng sản xuất thuốc Penicillin, tôi cũng không keo kiệt.”

Bách Dịch kinh hãi, sao Bạch nhị có thể biết bọn họ muốn Penicillin?

Bạch nhị mỉm cười, nói: “Ý muốn này của Bách lão tiên sinh chưa bao giờ giấu giếm. Cậu cả trở về nghĩ kỹ lại rồi muộn nhất ba ngày cho tôi đáp án.”

Bạch Dịch được ô tô của Bạch nhị đưa về nhà. Sau khi tới Thượng Cảng, nhà anh không mua được bất động sản ở nội thành nên chỉ có thể mua biệt thự kiểu Tây trên núi ở ngoại ô. Tuy rằng việc đi lại bất tiện, nhưng thật may là biệt thự kiểu Tây được xây rất tốt, có sân có vườn. Trong nhà mấy chục người bao gồm cả người hầu, ở cùng nhau mà không thấy chật chội.

Hiện giờ giá nhà ở Thượng Cảng thực sự rất cao.

Khi anh về nhà, cha Bách muốn gặp anh hỏi chuyện.

Bách Dịch không có tâm trạng nói chuyện với cha Bách. Cha Bách không rành đối nhân xử thế, nếu anh dám nói ý của Bạch nhị cho ông, sợ là ngày mai ông sẽ cho cả giới văn nhân ở Thượng Cảng đều biết việc này.

Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp

“Nói với cha là đêm nay tôi mệt nên đi nghỉ trước.” Bách Dịch cởi áo khoác rồi đưa cho nha đầu.

Trước khi Bách Dịch ra nước ngoài, nha đầu này từng phục vụ anh mấy năm, giờ anh về nước cũng vì thân quen từ trước nên lại theo anh. Vốn bà Bách chỉ định muốn cô ấy làm thông phòng cho Bách Dịch, vì thế tuy người này không có danh phận, nhưng luôn nghĩ rằng chỉ cần mợ cả vào cửa, tất nhiên cô sẽ được lên làm bà hai.

Dù sao thì người như cậu cả mà chỉ có một mình mợ cả, không có thê thiếp thì thật thiếu thể diện.

Nha đầu sai một nhà đầu nhỏ khác đi truyền lời, còn mình thì xếp quần áo của Bách Dịch. Cô thấy anh nằm trên giường nhíu mày nên hỏi: “Cậu cả gặp phải chuyện gì khó sao?”

Bách Dịch thở dài: “Rất khó.”

Nha đầu quá quen với Bách Dịch nên cũng không khách khí: “Theo em, do cậu tốt tính quá, phải phát giận vài lần mới để người ta biết cậu không dễ chọc.”

Bách Dịch: “Nếu đơn giản như vậy thì tôi còn sầu cái gì? Mà trễ vậy rồi, cô cũng đi ngủ đi.”

Làm người hầu không dễ dàng gì, thời gian nghỉ ngơi ngắn mà tiền công cũng chẳng nhiều. Trước kia, họ phải ký giấy bán mình, bây giờ xã hội đổi mới, ký giấy bán mình không còn giá trị nữa. Nhưng nếu bảo các cô rời nhà họ Bách thì thật sự họ không có chỗ để đi.

Em trai thứ hai của Bách Dịch rất bừa bãi. Trước khi ra nước ngoài nó mới chỉ mười hai tuổi, ấy vậy mà làm một nha đầu lớn bụng. Khi về nước, đứa trẻ kia đã có thể gọi nó là cha.

Nha đầu kia cũng gọi là xinh xắn, lại là người thành thật. Bách Dịch không thích cái vẻ phóng đãng của thằng hai nên anh nói với bà Bách quyết định cho cô gái ấy một thân phận. Về sau, dù thằng hai không về nhà thì đứa trẻ cũng sẽ được chăm sóc tử tế.

Ấy vậy mà sau khi về nước thì em trai anh lại hô hào muốn yêu đương tự do. Nó cho rằng thân phận của nha đầu không xứng, nó muốn tìm một cô gái có chung chí hướng để yêu đương kết hôn nên không thể có vợ bé được.

Điều này khiến Bách Dịch tức đến nỗi suýt chút nữa là đánh nhừ mông thằng em.

Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu

Không thể có vợ bé? Vậy trước kia nó làm gì?

Con gái tốt đẹp nhà người ta thì phải chịu chà đạp?

Nhưng Bách phu nhân không để điều đó trong lòng, ngay cả nha đầu kia bà cũng không quan tâm. Bà Bách cho rằng chỉ là một đứa ở thôi, nhà họ Bách đâu phải không nuôi được một đứa bé. Chỉ cần không nói ra ngoài là được.

Nha đầu kia cũng cảm thấy cuộc sống rất tốt. Có con rồi thì sau này Bách gia sẽ không đuổi cô, sẽ luôn có cơm ăn.

Mà buồn cười nhất là sau khi em trai anh về, nha đầu kia vẫn hầu hạ nó. Không đến nửa năm, nha đầu kia lại có thai.

Bây giờ Bách Dịch không có sức để quan tâm chuyện bực mình này, mặc kệ bọn họ làm tình làm tội.

Anh vừa nằm không lâu thì cậu em thứ phiền phức tới tìm, bị nha đầu chặn lại ở cửa.

“Cậu hai, cậu cả vừa mới nghỉ ngơi. Cậu có chuyện gì thì để mai nói sau.”

Cậu em thứ tên là Bách Minh Thu. Tuy vẻ ngoài không bằng Bách Dịch nhưng cũng là một công tử bột môi hồng răng trắng. Tuy nha đầu nói chuyện không lễ phép nhưng cậu ta chẳng so đo, chỉ nói: “Tôi có việc quan trọng. Nếu cô ngăn cản làm hỏng việc của tôi thì xem cô giải quyết như nào?”

Nha đầu không còn cách nào khác, chỉ có thể để cậu ta vào.

Bách Dịch nghe thấy cũng đã xuống giường, anh đến bên bàn đọc sách ngồi xuống, nhìn đối phương vào phòng.

Bách Thu Minh cợt nhả: “Anh, em có chuyện này, anh quân sự giúp em.”

Bách Dịch rất muốn liếc ánh mắt xem thường cho cậu ta nhưng anh nhịn xuống: “Nói đi, có chuyện gì? Nếu không phải chuyện quan trọng anh sẽ đánh cậu đấy.”

Bách Minh Thu ra vẻ thần bí đi tới, đè giọng nói thầm: “Chuyện là thế này, không phải học sinh muốn làm chuyện gì đó à? Định để em giật dây, đi theo đàm phán với Sở trưởng Triệu chứ.”

Bách Dịch: “Cậu có quan hệ với Sở trưởng Triệu? Vậy cậu đi đi, nói với anh làm gì?”

Bách Minh Thu: “Anh cả, anh cả của em à, anh không phải không biết là em mới trở về được bao lâu? Có thể quen được với ai? Anh quảng giao, không phải tháng trước anh còn ăn cơm với Sở trưởng Triệu sao? Anh giúp em chào hỏi, em đi nói với bên ngoài rồi, nếu không làm được thì mất mặt lắm.”

“Cái mất là mặt mũi nhà họ Bách của chúng ta.” Bách Minh Thu kéo tay Bách Dịch làm nũng. Thanh niên lớn tướng rồi mà còn làm nũng khiến Bách Dịch nổi đầy da gà da vịt.

Bách Dịch hòa nhã với hắn: “Anh hỏi cậu, cậu đang mưu tính cái gì?”

Bách Minh Thu vội vàng nói: “Em nghĩ căn cơ của chúng ta ở Thượng Cảng không vững. Nếu có thể quan hệ tốt với các học sinh, có đôi điều mọi người trông đợi, vậy về sau làm gì cũng tiện.”

Bách Dịch: “Anh không giúp được cậu.”

Bách Minh Thu trợn mắt: “Đừng mà anh, em đều nói ra hết rồi.”

Bách Dịch nhìn hắn: “Lời là cậu nói, chứ không phải anh.”

“Nếu cậu lên tiếng vì giới học sinh sinh viên, vì nhân dân ở tầng dưới chót tranh thủ cơ hội tốt thì anh sẽ giúp.” Bách Dịch nói, “Nhưng cậu không như vậy, cậu có tư lợi cá nhân. Dù cậu có nói với cha để ông tìm anh thì anh cũng sẽ nói như vậy thôi.”

Vẻ mặt Bách Dịch lạnh tanh: “Đi ra ngoài đọc sách mấy năm mà kiến thức rơi vào bụng chó hết rồi. Hội học sinh sinh viên chưa trải qua thế sự mà còn dám biểu tình vì nước nhà, ưỡn ngực đối mặt với súng đạn. Còn cậu?”

Bách Minh Thu bị Bách Dịch nói cho đỏ mặt tai hồng, cậu ta lầm bầm: “Không phải là em không nghĩ… Nhưng học sinh, đại khái không theo được thời cuộc.”

“Đầu năm trước, ở kinh thành đã chết bao nhiêu học sinh? Nghe nói ngay cả trên đường cũng bị nhuộm đỏ.”

“Em muốn theo bọn họ nhưng lại sợ liên lụy tới mọi người trong nhà.”

Bách Dịch cười lạnh: “Cút đi ngủ, về sau đừng vì mấy việc như này mà làm phiền anh.”

Bách Minh Thu không dám nói gì thêm, chỉ có thể rón rén ra khỏi phòng, cậu ta lẩm bẩm: “Ai chọc anh cả vậy? Giận vậy mà mình còn đi nghịch họng súng.”

Bạch nhị cho Bách Dịch thời gian là ba ngày. Ngày thứ ba, Bách Dịch đứng ngồi không yên. Thật ra anh rất muốn dẹp đi, nhưng lại không khuyên được cha Bách. Huống hồ Thượng Cảng cũng là nơi tốt nhất mà nhà họ Bách có thể an cư.

Cho dù phải đắc tội với Bạch nhị, cha Bách cũng sẽ không chuyển đi.

Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu

Buổi tối ngày thứ ba, Bách Dịch nhận được thư mời của nhà họ Bạch, mời anh qua phủ trò chuyện tâm giao, không những thế còn phái ô tô tới đón. Trong nhà, ngoại trừ Bách Dịch ra thì tất cả mọi người đều rất vui mừng. Bạch nhị rất ít mời người về nhà, có thể được hắn mời thì đều là những nhân vật có uy tín, danh dự.

Tuy rằng nhà họ Bách không tự coi nhẹ mình, nhưng không thể không thừa nhận, dựa vào bản lĩnh của nhà họ Bách, tuyệt đối không đủ trình để bước vào cửa nhà họ Bạch.

Hiện giờ Bạch nhị cho người tới mời cũng đã quá nể mặt rồi. Chỉ dựa vào điều này, sau này người nhà họ Bách có thể nghênh ngang ở đất Thượng Cảng. Vì Bạch nhị, mọi người sẽ nể mặt nhà họ.

Trong ánh nhìn ngập tràn kỳ vọng của người trong nhà, Bách Dịch đi theo người mời ra khỏi nhà.

Trước kia anh không biết “thân bất do kỷ”() là như thế nào. Hiện tại, cuối cùng cũng cảm nhận được. Quả thật nó không dễ chịu chút nào.

Người đến mời anh là người hầu của nhà họ Bạch. Đối phương có một gương mặt hàm hậu. Dọc đường đi, đối phương nói không ít lời hay. Khi tới dinh thự nhà họ Bạch, hắn nói với Bách Dịch: “Tính tình của Nhị gia chúng tôi không tốt. Cậu cả Bách vẫn nên nghĩ kỹ rồi hãy nói. Không vì cậu thì cũng nên vì người trong nhà.”

Nói xong câu này, đối phương không nói thêm gì nữa.

Bách Dịch cảm thấy, không phải mình đi làm khách ở nhà người ta mà là đang xông pha đầm rồng hang hổ.

Ban đầu, dinh thự nhà họ Bạch không phải của họ Bạch mà là của họ Khương. Nhưng sau khi Bạch nhị ưng ý tòa nhà này, nhà họ Khương vội tặng tòa nhà này cho Bạch nhị, ngay cả một phân cũng không lấy.

Tòa nhà có thể được Bạch nhị ưng ý tất nhiên không thể kém được. Nó mang phong cách phương Tây, vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, nội thất là những món đồ được chuộng nhất hiện nay, còn có một chiếc đèn thủy tinh cực lớn treo ở giữa nhà.

Tầng một chỉ dùng để tiếp khách, tầng trên là các phòng ở.

“Nhị gia, cậu cả Bách đã tới.” Có người bẩm báo.

Từ trên cầu thang xoắn ốc, Bạch nhị đi xuống. Lần này hắn mặc một bộ đồ tây, hẳn nhiên là mới đi tiệc về. Gương mặt còn hơi ửng đỏ, phỏng chừng là uống không ít rượu ở yến tiệc.

Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu

Quả nhiên, vừa mới tới gần Bách Dịch đã ngửi thấy mùi rượu trên người Bạch nhị.

Nhưng nó lại không khó ngửi. Không phải mùi khó chịu của men rượu, mà là mùi thơm ngọt của lúa mì.

Một tay Bạch nhị đặt lên vai Bách Dịch, một tay khác nâng cằm của anh. Đuôi mắt của hắn thon dài xếch cao, gương mặt diễm sắc. Nếu so bề ngoài, Bách Dịch còn phải kém hắn. Nhưng mặt Bạch nhị không phải là kiểu chữ điền, mày rậm mắt to được ưa chuộng đương thời. Ngũ quan của hắn giống mẹ, một thiếu nữ nông thôn có thể được Bạch lão tiên sinh coi trọng thì phải biết vẻ ngoài xuất chúng nhường nào.

Cũng bởi vì khuôn mặt này mà trước kia Bạch nhị không được ông Bạch coi trọng. Hơn nữa trong nhà còn có bà cả, không biết đã phải chịu bao nhiêu gian khổ.

“Cậu cả nhận lời mời mà đến, như vậy cậu đã có quyết định?” Bạch nhị và Bách Dịch đứng sát nhau, gần đến độ Bách Dịch ngẩng đầu là hai người có thể hôn nhau.

Bách Dịch: “Nhị gia đã mời, dù trời có cho thêm mấy lá gan nữa thì tôi cũng không dám không tới.”

Bạch nhị cười nói: “Cậu nói như thể tôi giống thổ phỉ vậy.”

Bách Dịch rũ mi: “Ngài có giống thổ phỉ hay không, tôi nói cũng không có nghĩa lý gì.”

Bỗng nhiên Bạch nhị nâng khuôn mặt đang cúi thấp của Bách Dịch lên. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nụ cười trên môi dần tắt, nhìn qua có vài phần nghiêm túc: “Dù sao cậu cũng phải cho tôi một đáp án. Cậu cả thương xót cho mảnh chân tình của tôi đi.”

Bách Dịch: “Thật sự thời gian ba ngày là quá ngắn. Ngài cũng biết, tôi chưa bao giờ có hành vi mờ ám với đàn ông. Để suy xét kỹ, ngài cũng phải cho tôi nhiều thêm mấy ngày chứ.”

Bạch nhị: “Tôi cũng biết nóng vội không ăn được đậu hũ nóng. Nhưng tôi vừa thấy đã yêu cậu cả mất rồi, thật khó để chờ thêm.”

Bách Dịch: “…”

Mẹ nó cái thứ vừa gặp đã yêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio