Thời điểm Tử Lộc nghe thấy bụng mình reo vang mới nhận ra đã 11 giờ đêm.
Chơi game đúng là khiến con người ta trầm mê.
May là khi học cấp 3 cô không biết chơi game, nếu không đến kỳ thi sẽ chẳng được điểm cao.
Nhưng mà, sau vài ngày điên cuồng cày game, cô đã có thể thu hoạch được một đầu người trong mỗi ván.
Buổi tối Tử Lộc không ăn cơm, lúc này đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng.
Cô lê chân phải tới phòng bếp xem thử, mới nhớ ra tối nay dì quản gia xin nghỉ rồi. Tủ lạnh trong phòng bếp chỉ còn một ít salad không có sốt.
Tử Lộc ăn vài miếng, cảm thấy nhạt nhẽo.
Tử Lộc quay lại phòng khách, định đặt cơm hộp.
Cô cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Wechat của Tần Lễ Sơ được gửi từ 15 phút trước.
[Tần Lễ Sơ: Anh về nước rồi, em ngủ rồi à? Buổi tối đã ăn cơm chưa? Game chơi đến đâu rồi?]
……Hệt như chủ nhiệm giáo dục nghiêm khắc hồi cấp 3.
Hai ngày nay, Tử Lộc đã sinh ra bóng ma tâm lý với năng lực mắng chửi người cay độc của Tần Lễ Sơ.
Nhưng không thể phủ nhận, tuy giọng điệu của anh rất hung dữ nhưng lời nói đều rất thật. Có anh chỉ đạo từ xa khiến cho trình độ chơi game của cô nhảy vọt chỉ trong mấy ngày.
Tử Lộc cực kỳ biết ơn mà trả lời…
[Lộc Lộc: Còn chưa ngủ.]
[Lộc Lộc: Quên không ăn bữa tối, đang chuẩn bị đặt cơm.]
[Lộc Lộc: Buổi tối đánh được 5-6 ván, mỗi ván đều lấy được đầu người, có một ván được đồng đội dẫn dắt còn ăn được gà.]
[Tần Lễ Sơ: Khoảng tầm 30 phút nữa anh sẽ đến trước cửa nhà em. Anh cũng chưa ăn tối, cùng nhau ăn đi.]
Ngay sau đó, Tần Lễ Sơ lại gửi voice chat tới.
Tử Lộc click mở ra nghe.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tần Lễ Sơ từ bên trong điện thoại truyền ra: “Anh có mua quà cho em, chọn rất lâu mới được.]
Tử Lộc ngẩn ra.
…Cô không muốn tự luyến, nhưng sau khi đi công tác về, hơn nửa đêm gọi điện tới báo cáo với vợ cũ, còn muốn tặng quà đã chọn rất lâu? Đây thật sự không có ý gì với cô sao?
…Hành động này của chồng cũ hơi khó hiểu.
Tử Lộc không muốn cho chồng cũ thêm bất kỳ cơ hội hiểm lầm nào, gửi Wechat cho Tần Lễ Sơ.
[Lộc Lộc: Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.]
Không ngờ 30 phút sau, Tần Lễ Sơ gọi điện thoại cho cô.
Thoáng chốc, Tử Lộc không biết có nên nhận hay không.
Không bao lâu sau, cuộc gọi đã cắt đứt.
Lại một lát sau, Wechat lại vang lên.
[Tần Lễ Sơ: Em ngủ rồi?]
Năm phút sau.
[Tần Lễ Sơ: Chưa ăn gì thì đừng ngủ, không tốt cho dạ dày. Dậy đi.]
Tử Lộc hít sâu một hơi, gõ dấu ba chấm vào trong khung chat, còn chưa kịp gửi, Tần Lễ Sơ đã gọi tới.
Tần Lễ Sơ: “Em đã ăn gì chưa?”
Tử Lộc thở dài: “Chưa.”
Tần Lễ Sơ: “Đang ngủ?”
Tần Lễ Sơ: “Đang ngủ thì sao có thể trả lời anh…”
Tần Lễ Sơ: “Vậy xuống nhà đi, anh cũng chưa ăn. Cùng nhau đi, còn có quà cho em.”
Tử Lộc muốn nói cô không cần quà, nhưng Tần Lễ Sơ không cho cô cơ hội này, ngay sau đó lại nói: “Em mở cổng biệt thự ra đi, anh lái xe vào, chỉ cần mười phút là lắp xong.”
….???
….Lắp???
Cô mặc thêm một cái áo hoodie bên ngoài, thay quần giữ nhiệt, xỏ dép lê đi xuống lầu mở cửa cho Tần Lễ Sơ.
Không ngờ vừa mở cửa, chào đón cô chính là một thùng giấy cao bằng nửa người.
Tần Lễ Sơ nói: “Em tránh ra một chút, để anh đẩy vào.”
Tử Lộc ngơ ngác lùi lại, nhìn trên thùng giấy ghi chữ tiếng Nhật, cả người chìm vào cảm giác hoài nghi nhân sinh.
Tần Lễ Sơ hỏi: “Có kéo không?”
Tử Lộc vẫn còn đang nghi ngờ cuộc đời, ngơ ngác nói: “Trên bàn phòng khách.”
Tần Lễ Sơ cầm kéo chọc thủng, mở thùng giấy ra, ghép bảy tám bộ phận lớn lại với nhau, sau đó lần lượt lắp hơn chục bộ phận nhỏ tinh xảo theo hướng dẫn.
Một chiếc xe lăn sang trọng tỏa ra ánh sáng đen kim loại xuất hiện trước mặt Tử Lộc.
Tần Lễ Sơ giải thích: “Nissan, hoàn toàn tự động, có thể gập lại, tay vịn điều chỉnh sáu hướng, phanh điện từ, vừa buông tay sẽ dừng lại ngay lập tức, động cơ kép 250w, không tiếng ồn, leo qua chướng ngại vật như đi trên đất bằng.”
Tử Lộc: “???”
Tần Lễ Sơ: “Đến đây, anh đẩy em đi ăn cơm.”
Cuối cùng Tử Lộc đã tìm về được giọng nói của mình: “Tôi…”
Ánh mắt Tần Lễ Sơ dừng trên chân phải của cô: “Trong vòng một tuần phải hạn chế đi lại, mau lên xe đi.”
Tần Lễ Sơ: “Hay là để anh bế em lên?”
Tử Lộc: “…Để tôi tự ngồi.”
Sau khi gặp tai nạn giao thông, Tử Lộc ở trong bệnh viện một tuần cũng chưa từng ngồi xe lăn, trăm triệu lần không ngờ tới chỉ trẹo mỗi cái chân mà phải dùng tới xe lăn xa xỉ. Cô ngồi trên xe lăn, cả người đều không được tự nhiên, tay chân cũng không biết để đâu, vừa mất tập trung thì tay đã đụng phải linh kiện nào đó, xe lăn phát ra tiếng loa thật lớn.
Tần Lễ Sơ nói: “Đúng rồi, còn có loa. Ngoài loa còn có còi cảnh báo, Nhấn một lần là loa, nhấn hai lần là còi.”
Tử Lộc: “…À.”
Tần Lễ Sơ hơi rũ mắt, âm thầm quan sát vẻ mặt của Tử Lộc.
Anh đã đi một vòng trong cửa hàng miễn thuế tại sân bay Narita, nghiền ngẫm hai chữ dụng tâm, thậm chí còn sử dụng hệ thống dữ liệu lớn của công ty để xem đề cử những vật phẩm mà Tử Lộc yêu thích, cuối cùng khi đi qua gian hàng đồ điện, mới quyết định dứt khoát chọn xe lăn tự động đang bán chạy nhất.
Tần Lễ Sơ tự nhận món quà này anh chọn rất dụng tâm, là thứ mà Tử Lộc cần. Trong nhà có sẽ lăn thì đi đường cũng sẽ thuận tiện hơn.
Anh còn nghĩ có nên lắp một cái xe lăn lên xuống cầu thang trong biệt thự Hoa Hạnh hay không.
Lúc này mặc dù tâm trạng của Tử Lộc phức tạp, nhưng nghĩ cũng cảm thấy không ai theo đuổi vợ cũ lại đi tặng xe lăn, vậy nên yên tâm hơn.
“Lúc anh lái xe vào đây có nhìn thấy bên ngoài có một quán ăn còn đang mở cửa. Đi tới đó chắc mất tầm 10 phút, anh đẩy em qua.”
Tử Lộc: “Tôi…Hiện giờ tôi không thấy đói…”
Lời còn chưa dứt, bụng cô đã không biết xấu hổ mà reo lên.
Tần Lễ Sơ nói: “Ăn chút gì đi.”
Tần Lễ Sơ: “….Cũng được.”
Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Lễ Sơ, lần đầu tiên trong đời Tử Lộc ngồi xe lăn tự động ra ngoài.
Chiếc xe thương vụ của Tần Lễ Sơ khiêm tốn dừng ở trước cửa.
Cốp xe còn chưa đóng.
Tử Lộc lơ đãng liếc mắt, còn chưa kịp thấy gì thì Tần Lễ Sơ đã nhanh tay lẹ mắt đóng lại.
Giờ phút này, trong cốp xe đen nhánh có một bó hoa hồng yên tĩnh nằm đó, bị vali hành vi làm bằng hợp kim titan đè ép tới không còn hình dạng.
Khứu giác của Tử Lộc rất nhạy bén, cô luôn cảm thấy mình ngửi được hương hoa hồng thoang thoảng đâu đây.
Nhưng mà, cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, tập trung khám phá đủ loại công năng của xe lăn tự động dưới cái nhìn của Tần Lễ Sơ.
…Xe lăn còn có công dụng chiếu sáng, dưới tay vịn có hệ thống đèn sáng như đèn pha ô tô. Cô vừa bật lên, ngay cả viên đá cuội ven đường cũng được chiếu đến sáng bóng như ban ngày.
Bánh xe lăn trên con đường rải đá cuội, đúng là như đi trên đất bằng.
Tử Lộc vốn dĩ còn hơi kháng cự việc ngồi xe lăn như người tàn tật, nhưng sau mười phút dùng thử, cô phát hiện khá tốt.
Khi đi đến quán ăn, Tử Lộc nói ra lời từ tận đáy lòng: “Cảm ơn nhé, xe lăn này thật sự khiến tôi mở ra nhận thức mới.”
Tần Lễ Sơ đáp “Ừ”, trong mắt lộ ra ý cười hiếm thấy.
Hầu hết những quán ăn mở vào giờ này để phục vụ khách ăn khuya.
Tần Lễ Sơ biết Tử Lộc không thích ăn cay, nhường nhịn khẩu vị của cô, chọn nướng BBQ không cay, còn dặn dò ông chủ xào hải sản đừng cho thêm ớt.
Tử Lộc nói: “Anh cũng không ăn cay à, quả nhiên là anh em của Lâm Dịch Thâm, khẩu vị giống nhau.”
Tần Lễ Sơ cầm thực đơn trên tay, hơi nghi hoặc nhìn về phía Tử Lộc.
Tử Lộc nhận được ánh mắt của anh, sửa miệng nói: “Tôi nhớ nhầm, anh thích ăn cay. Anh không cần để ý khẩu vị của tôi, muốn ăn gì thì cứ gọi.”
Tần Lễ Sơ bỏ thực đơn xuống nói: “Không cần.”
Tần Lễ Sơ nhìn Tử Lộc thật lâu.
Tử Lộc bị nhìn đến chột dạ.
Không bao lâu sau, ông chủ đã mang lên hai phần đồ nướng BBQ, kèm theo hai chai bia, nói với hai người: “Hôm nay quán nhỏ có ưu đãi, hóa đơn trên 300 tệ đều sẽ được tặng bia.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Tử Lộc mở bia, hỏi Tần Lễ Sơ: “Anh có uống không?”
Tần Lễ Sơ: “Lát nữa anh còn phải lái xe.”
Tử Lộc nói: “Được, vậy tôi uống.”
Tử Lộc ngửa đầu uống một ngụm đầy sảng khoái.
Trước khi thành niên thì chỉ có thể lén uống. Vừa mới qua 18 tuổi, vẫn có chút không quen. Hiện tại trong nháy mắt, cô đã 25 tuổi rồi, cho dù uống say như chết cũng không có ai quản.
Tử Lộc uống đến vui sướng tràn trề, rượu vào lời ra.
Cô ăn cà tím nướng tỏi, uống bia, nói: “ Tổng giám đốc Tần, chồng cũ, Tần Lễ Sơ. Nói thật, anh cứ tới tìm tôi, thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm anh muốn phục hôn với tôi. Tôi cũng không biết chúng ta đã trải qua chuyện gì trong ba năm, nhưng nếu tôi lựa chọn ly hôn, vậy chứng tỏ là không muốn tiếp tục sống tiếp những tháng ngày như vậy. Tôi không phải muốn nói anh không tốt, tôi biết anh là người tốt, người tốt hào phóng, nhưng chúng ta không hợp đâu…”
Tử Lộc vừa nhấc mi mắt đã nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tần Lễ Sơ.
Anh nói: “Em vẫn còn đang tức giận?”
Tử Lộc vốn dĩ muốn gạt Tần Lễ Sơ, nhưng nói đến đây, cô cảm thấy cũng không cần thiết phải che giấu, nói thẳng luôn: “Tại tôi chưa nói cho anh biết. Sau khi ly hôn, tôi có đi du lịch một khoảng thời gian, rồi gặp tai nạn xe ở Mỹ…”
Cô chỉ chỉ đầu mình.
“…Chỗ này bị va đập, dẫn đến mất trí nhớ. Ký ức bảy năm qua, tôi đều không nhớ được. Lúc mới tỉnh lại còn tưởng mình đang học cấp 3, không ngờ đã qua bảy năm rồi. Tôi đã tốt nghiệp đại học, kết hôn, còn ly hôn. Nếu không nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn, tôi cũng không biết bản thân đã kết hôn với anh. Ngày đó ở bệnh viện, anh kéo tôi lại nói chuyện, cả người tôi đều mơ hồ, hoàn toàn không nhận ra anh là ai.”
“…..Tôi cũng không biết khi nào mới có thể khôi phục trí nhớ, nhưng khôi phục hay không thì trước mắt cũng không có liên quan gì nhiều lắm. Hôm nay tôi thành thật nói cho anh biết, tôi mất trí nhớ, hoàn toàn quên sạch anh.”