Edit: Meimei
Kiều Gia Thuần ói xong thì thấy đói bụng. Cô cùng Quan San đi ăn một bữa nữa, lúc ăn xong thì đi ngang qua một bể bơi dành cho trẻ em.
Nhìn qua kính thủy tinh trong suốt có thể thấy những đứa nhỏ đang bơi lội ở bên trong. Kiều Gia Thuần không tự chủ được dừng bước, cô dựa sát khuôn mặt vào cửa kính, nhìn thấy một bé gái trên đầu cột hai bím tóc nhỏ đang tập bơi. Bé gái dáng dấp rất nhỏ, đôi mắt to to, gương mặt mập mạp, cười một cái liền lộ ra răng nhỏ.
Kiều Gia Thuần hỏi Quan San: “Cậu xem, nếu tớ có một bảo bảo có phải nó cũng khả ái đáng yêu như vậy hay không?”
Quan San không có hứng thú với trẻ nhỏ, cô vuốt vuốt tóc nói: “Trẻ con là phiền toái nhất.”
“Nhưng nhìn bọn nhỏ rất đáng yêu nha.” Trong mắt Kiều Gia Thuần sáng lấp lánh.
Quan San liếc mắt nhìn: “Đáng yêu chỗ nào? Còn không bằng con mèo con đáng yêu a. Đại đa số đều rất xấu đúng không? Thỉnh thoảng mới có một vài đứa đáng yêu, chính là do gen của ba mẹ tốt mới được như vậy.”
Trong lòng Kiều Gia Thuần nghĩ, nếu đứa nhở lớn lên giống Lục Cảnh Hành hắn là rất xinh đẹp đi.
Quan San ở một bên bổ sung nói: “Hơn nữa trẻ nhỏ còn rất ồn ào. Tớ chỉ cần ở cùng bọn chúng năm phút thôi cũng sẽ lập tức nổi điên.”
“Nhưng cậu xem, nhìn tụi nhỏ chơi rất vui nha.” Kiều Gia Thuần chỉ chỉ bé gái nhỏ cột tóc đuôi sam đang được mẹ hướng dẫn làm gì đó, cô bé vỗ tay, bàn tay mập mạp của bé chạm vào tay mẹ, sau đó cười khanh khách, sau đó phủi tay một cái, bắn nước vào mẹ bé.
“Cũng có thể vui đùa với con của người khác mà. Lúc sinh con rất đau khổ, sau khi sinh nuôi dưỡng cũng rất cực khổ. Dù sao ai thích sinh con thì kệ họ, tớ sẽ không sinh con, tớ còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống này.” Quan San kiên định bày tỏ: “Tớ chính là thiết đinh!” (Thiết đinh: là chỉ những cô gái không muốn có con suốt đời, họ có thể kết hôn, sống chung nhưng tuyệt đối không muốn có con cái.)
Kiều Gia Thuần hít sâu một hơi, nói: “San San, tớ mang thai.”
Quan San sững sốt hai giây mới phản ứng được: “Ta khinh! Cậu tại sao lại không cẩn thận như vậy? Vậy anh ta có biết không?”
Kiều Gia Thuần lắc đầu.
“Vậy cậu định như thế nào?”
“Vốn muốn phá nhưng bây giờ muốn sinh nó ra.” Kiều Gia Thuần cũng cảm thấy thực sự khó tin. Một giây trước đó cô còn suy nghĩ không muốn đứa bé này, sau một giây liền kiên định muốn sinh đứa nhỏ này ra.
“Không được, cậu nhanh gọi điện thoại cho anh ta đi.” Quan San thúc giục.
“Tại sao?” Kiều Gia Thuần cau mày: “Tớ muốn làm mẹ độc thân, không liên quan gì đến anh ấy.”
“Cậu bị ngốc à?” Quan San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Để cho anh ta đưa tiền a. Tiền nuôi dưỡng đứa nhỏ, tiền sữa bột, tiền đi học các lớp tài năng, sau này còn có tiền đi du học nữa a, cũng phải để cho anh ta xuất ra một ít chứ. Không phải là cậu muốn tự lo liệu hết đấy chứ. Nếu là tớ, tớ phải róc một lớp da từ trên người anh ta mới hả dạ. Cậu đừng ngốc như vậy, có ai lại chê nhiều tiền đâu?”
“Tớ không muốn, đứa nhỏ chỉ thuộc về một mình tớ.” Cô không muốn đứa nhỏ có dính dấp với người khác.
Trong lúc nói chuyện, trong mắt của Kiều Gia Thuần có một loại say mê.
Tối ngày hôm sau, Kiều Gia Thuần cùng Quan San và Hướng Bắc đi chơi. Trong quán bar thì vô tình gặp được một người bạn cùng lớp thời đại học.
“Gia Thuần, tớ vốn là muốn đến bưng lễ cho cậu a, tại sao bây giờ lại không kết hôn nữa?” Bạn học hỏi.
“Không thích kết hôn nữa thì không kết hôn a.” Kiều Gia Thuần lấy lệ trả lời. Người bạn học này lúc đi học rất thích ở sau lưng cô khoa môi múa mép, có điều thật may là nhân duyên của cô cũng không tệ.
Sau đó, Kiều Gia Thuần đi phòng vệ sinh, người bạn học kia cũng không đi theo.
Hướng Bắc gọi rượu.
Quan San dặn dò anh ta: “Gia Thuần không thể uống rượu, anh hãy gọi cho cô ấy một ly nước lọc.”
Hướng Bắc lắm miệng hỏi tại sao.
“Cô ấy mang thai.” Quan San không muốn gạt Hướng Bắc. Sau này Kiều Gia Thuần một mình sinh con, cuộc sống sẽ không dễ dàng gì, nhất định cô ấy sẽ cần nơi ở của Hướng Bắc hiện tại.
“Kháo! Tên khốn Lý Tuấn kia!” Hướng Bắc không nhịn được mắng.
Thấy Hướng Bắc hiểu lầm, Quan San muốn giải thích đứa bé kia không phải là của Lý Tuấn nhưng cô vừa mới chuẩn bị mở miệng nói ra thì nhìn thấy người bạn học nữ kia ở cách đó không xa đang đi đến, vì vậy Quan San liền tạm thời không nói. Mà ở sau lưng bọn họ, cách một tấm màng ngăn cách, là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế salon ngay sát sau lưng họ. Người đàn ông này ngồi đã được một lúc lâu rồi.
Kiều Gia Thuần trở lại, cô nhìn Quan San nói: “Tớ đói bụng, đi kiếm cái gì ăn đây.”
“Vậy cậu phải cẩn thận một chút nha.” Quan San dặn dò cô.
Kiều Gia Thuần khoát khoát tay, đi.
Lúc này, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng lên, không xa không gần đi theo Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần đi vào khu trung tâm mua sắm ở bên cạnh, cửa số có không ít quán ăn và đồ ăn vặt. Cô lưỡng lự lựa chọn giữa quán mực chiên và bánh bạch thuộc (bánh takoyaki). Mực chiên cô muốn ăn và bánh bạch tuộc cô cũng muốn nhưng cô chỉ có hai tay, cầm cả hai tay thì làm sao mà ăn. Cuối cùng cô lựa chọn món bánh bạch tuộc.
Tiểu ca làm bánh bạch tuộc rót bột mì vào cái khuôn hình bán cầu, sau đó bỏ hành tây và bạch tuộc cắt nhỏ vào, sau đó dùng tăm chỉnh sửa một chút. Rất nhanh từng viên bánh hình tròn mập mạp vàng rụm được hình thành. Người phục vụ đặt từng viên bánh vào hộp, rót nước tương lên, cuối cùng rắc lên một ít rong biển và mè.
Kiều Gia Thuần cầm hộp bánh, ngửi một chút, ừ, thật là thơm a.
Cô tìm thấy một cái ghế dài ở bên cạnh ngồi xuống, dùng cây tăm cắm một cái bánh bạch tuộc lên, đưa lên miệng cắn một cái.
Ừ, ăn thật ngon a, bạch tuộc rất tươi, mùi vị rất ngon.
Bên cạnh bỗng có người ngồi xuống, Kiều Gia Thuần nhìn qua. Tại sao gần đây ở nơi nào cũng có thể gặp Lục Cảnh Hành?
Kiều Gia Thuần nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn Lục Cảnh Hành nói: “Anh theo dõi em?”
Lục Cảnh Hành nhíu mi: “Trước kia em cũng theo dõi anh.”
Kiều Gia Thuần “hừ” một tiếng nói: “Bắt chước sử dụng thủ đoạn của em.”
Lục Cảnh Hành không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn Kiều Gia Thuần có chút ngưng trọng.
Kiều Gia Thuần không nhận ra được điều gì, cô nói: “Một mình anh đến đây, vậy bạn gái anh đâu?”
Lục Cảnh Hành nghiêm túc nhìn Kiều Gia Thuần nói: “Đã chia tay.”
Trong lòng Kiều Gia Thuần có chút chấn động, nhưng rất nhanh cô liền bình tĩnh lại, chuyện anh ta chia tay với bạn gái không liên quan gì đến cô.
Kiều Gia Thuần lại cắm một cái bánh bạch tuộc ăn. Lần này cô rốt cuộc cũng nhìn ra được Lục Cảnh Hành có gì đó muốn nói rồi lại thôi, cô liếm tương dính trên môi, hỏi: “Anh muốn hỏi cái gì?”
Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần, cau mày hỏi: “Em mang thai?”
Kiều Gia Thuần giật mình, trợn to hai mắt, hỏi: “Làm sao anh biết? Ai nói cho anh biết?”
Đây chính là thừa nhận.
Hy vọng cuối cùng trong lòng Lục Cảnh Hành cuối cùng cũng tan vỡ. Ánh mắt anh buồn bã, Kiều Gia Thuần thật sự mang thai con của người khác.
Loại cảm giác này thật khó hình dung, trong ngực giống như có cái gì đó vỡ nát, không cách nào loại trừ cũng không cách nào hiểu rõ.
Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Gia Thuần liền muốn cắn lưỡi, ngu ngốc, tại sao lại thừa nhận rõ ràng như vậy?
“Không phải, em không …., ý em là …” Kiều Gia Thuần muốn giải thích, cô chỉ muốn sinh đứa nhỏ ra, một chút cũng không muốn nói cho Lục Cảnh Hành biết đứa nhỏ là của anh.
Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần: “Anh đoán. Hôm đó không phải em bị ói sao? Hơn nữa em lại thường xuyên theo bản năng sờ bụng.”
Kiều Gia Thuần nghi ngờ, như vậy mà cũng có thể đoán được? Hơn nữa cô còn hay sờ bụng của mình sao?
Lục Cảnh Hành âm thầm hít một hơi, cuối cùng giãy giụa một chút, muốn lần nữa xác nhận: “Đứa bé là của ai?”
Kiều Gia Thuần bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Lục Cảnh Hành cũng không biết đứa nhỏ là của anh. Trong nháy mắt, cô làm bộ quan sát Lục Cảnh Hành, nâng mí mắt lên nói: “Anh quản được sao? Dù sao cũng không phải của anh.”
Lời nói của Kiều Gia Thuần giống như một quyền đánh vào người Lục Cảnh Hành, nhưng anh vẫn cố gắng khắc chế bản thân, cố giữ dáng vẻ bình tĩnh. Anh tận lực cố gắng nói chuyện với Kiều Gia Thuần: “Em định như thế nào?”
Kiều Gia Thuần đem nửa miếng bánh bạch tuộc còn lại lên ăn, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Sinh ra.”
“Ba của đứa bé …” Lục Cảnh Hành rất khó khăn nói ra chữ. “… biết chứ? Em có nói cho người đó biết không?”
Dùng tăm đâm đâm miếng bánh bạch tuộc cuối cùng trong hộp, đâm miếng bánh hiện ra một lỗ nhỏ, lộ ra thịt bạch tuộc và bột mì trắng trắng ở bên trong, Kiều Gia Thuần cúi đầu, chính cô cũng không phát giác được sự tịch mịch: “Không có ba … Em tự minh sinh.”
Trong lòng Lục Cảnh Hành lộp bộp, nửa ngày cũng không nghĩ được gì, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: “em không được nhất thời xung động.”
“Em biết rất rõ ràng em đang làm cái gì.” Kiều Gia Thuần ngẩng đầu, nhìn xung quanh: “Thật ngán a, em muống uống cái gì đó.”
“Muốn uống gì?” Lục Cảnh Hành hỏi.
“Cái đó.” Kiều Gia Thuần chỉ chỉ một tiệm bán nước trái cây tươi cách đó không xa.
“Mùi vị gì?”
“Kiwi.”
Mùi Kiwi tương đối nhẹ nhàng và khoan khoái.
Lục Cảnh Hành đi xếp hàng mua nước cho cô.
Lúc này, điện thoại di động của Kiều Gia Thuần reo lên, cô liếc mắt nhìn, là Kiều mẹ gọi đến.
“Mẹ.” Kiều Gia Thuần nhận điện thoại.
“Con đang ở đâu?” Giọng nói của Kiều mẹ có chút nghiêm túc.
“Đang ở trung tâm mua sắm với San San.” Kiều Gia Thuần tùy tiện nói bậy: “Sao vậy ạ?”
“Con bây giờ lập tức trở về nhà cho mẹ, trong nhà có chút chuyện.” Kiều mẹ nói.
“Chuyện gì ạ?” Kiều Gia Thuần không nhịn được hỏi.
“Về thì biết, trong điện thoại không nói rõ được.”
“Nha.” Kiều Gia Thuần nói: “Vậy bây giờ con liền về.”
“Ừ.” Kiều mẹ đang muốn cúp điện thoại thid dừng lại một chút, dặn dò: “Buổi tối lái xe cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Kiều Gia Thuần đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.
Lục Cảnh Hành vừa vặn mua nước xong, đem ly nước kiwi đưa cho Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần uống liền một hơi thật lớn, nói: “Em về đây.”
“Anh đưa em về.” Lục Cảnh Hành nói.
“Không cần, tự em lái xe được.” Kiều Gia Thuần nói xong thì đem hộp bánh bạch tuộc vứt vào giỏ rác, xoay người rời đi.
Kiều Gia Thuần đi đến bãi đậu xe, lúc chuẩn bị lên xe, phía sau có người đuổi theo, chính là Lục Cảnh Hành.
Kiều Gia Thuần nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Gia Thuần.” Lục Cảnh Hành chật vật mở miệng: “Thật ra thì anh có thể làm ba của đứa bé.”
Kiều Gia Thuần ngơ ngẩn, một lúc sau mới phản ứng, cô không nhịn được nói Lục Cảnh Hành: “Anh bị bệnh thần kinh à!”
Kiều Gia Thuần lên xe, từ trong kính chiếu hậu nhìn bóng dáng của Lục Cảnh Hành ngày càng nhỏ dần đi.
Cô hít hít mũi, có chút muốn khóc.
Bình tĩnh lại, Kiều Gia Thuần, ngươi không thể thua, không thể rơi vào bẫy rập của anh ta. Kiều Gia Thuần, ngươi không phải là người mà anh ta có thể bảo đến là đến mà đi là đi.