Edit: Nhân
Khám thai xong, Kiều Gia Thuần đi ra.
Lục Cảnh Hành đang chờ ở bên ngoài.
Kiều Gia Thuần nói: "Đợi một lát, em đi toilet."
Lục Cảnh Hành cầm lấy đồ trên tay Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần rời đi, Lục Cảnh Hành mở tờ giấy kết quả khám thai ra nhìn.
Rất nhanh, Kiều Gia Thuần đã trở lại.
Lục Cảnh Hành nói: "Đi ăn thôi."
Lúc Lục Cảnh Hành khởi động xe, chuông điện thoại vang lên, nhưng anh đưa điện thoại về phía trước, để Kiều Gia Thuần nghe thay anh.
Là trợ lý của Lục Cảnh Hành gọi báo, có một số việc phải báo cáo cho anh.
Cúp điện thoại, không lâu lắm, Lục Cảnh Hành lái xe vào bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.
Kiều Gia Thuần mở cửa, chuẩn bị xuống xe.
Chân cô vừa bước xuống, chợt nghe một tiếng "Ba", như là có cái gì rơi xuống.
Kiều Gia Thuần theo âm thanh nhìn lại, một chiếc điện thoại nằm trên đất.
A, là di động của Lục Cảnh Hành.
Kiều Gia Thuần nghĩ lại, lúc nãy cô nhận điện thoại giúp Lục Cảnh Hành, thuận tay đem điện thoại đặt trên chân.
Điện thoại bị rơi vào một bên, bởi vậy lúc cô xuống xe cũng không thấy.
Nhưng khi vừa đứng lên, điện thoại cũng theo đó bị rơi xuống.
Nếu như rơi trong xe thì có thể tốt một chút, bây giờ lại rơi trên nền xi măng cứng.
Kiều Gia Thuần nhặt điện thoại lên, quả nhiên bị vỡ rồi.
Lục Cảnh Hành vòng qua đầu xe đi tới, hỏi Kiều Gia Thuần: "Làm sao vậy?"
"Điện thoại của anh bị rơi." Kiều Gia Thuần đưa điện thoại cho Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành cầm lấy, nhìn qua, nói: "Đi ăn trước đã."
Vào phòng ăn, Kiều Gia Thuần gọi món.
Lục Cảnh Hành thử một chút, điện thoại không lên nguồn.
Anh mượn điện thoại cô gọi điện báo cho trợ lý.
Kiều Gia Thuần vừa dịp, nói: "Em đi rửa tay."
Lục Cảnh Hành gật đầu.
Kiều Gia Thuần vào toilet, dùng dung dịch rửa tay. Lúc nãy vào bệnh viện nói không cần rửa tay, cô cảm thấy trên tay có vi khuẩn.
Bên kia, Lục Cảnh Hành dặn dò trợ lý vài câu, rất nhanh cúp máy.
Lúc định bấm khóa điện thoại, lơ đãng liếc nhìn mặt trên điện thoại Kiều Gia Thuần, mặt trên là các logo ứng dụng nhiều màu sắc, Lục Cảnh Hành chú ý đến ký hiệu hình trẻ con hoạt hình.
Anh không nghĩ ngợi, bấm vào ứng dụng, điện thoại hiện lên ứng dụng. Hệ thống tự đăng ký tài khoản Kiều Gia Thuần.
Hóa ra đây là ứng dụng về trẻ em, ứng dụng có thể căn cứ vào điều kiện của ba mẹ để suy đoán tương lai của đứa nhỏ.
Bây giờ đã tiên tiến như vậy rồi?
Lục Cảnh Hành đúng là không tin được.
Đương nhiên, trọng yếu là, nếu muốn biết thông tin đứa nhỏ, nhất định phải điền thông tin của ba mẹ.
Lục Cảnh Hành nhấn vào mục "Ba ba", hệ thống tiến vào thông tin của ba đứa nhỏ, anh nhìn thấy ảnh chụp của chính mình.
Hai phút sau, Kiều Gia Thuần trở lại.
Cô thấy trên bàn đầy đồ ăn.
Buổi sáng nhịn đói để xét nghiệm sau đó ăn một cái bánh ngọt, hiện tại cô rất đói.
Cô gắp một miếng sườn đưa vào miệng.
A, rất nóng.
Kiều Gia Thuần muốn nhả ra, lại nghĩ mất lịch sự, bèn hé miệng, lấy tay quạt.
Lơ đãng nhìn thấy Lục Cảnh Hành ngồi đối diện, Kiều Gia Thuần hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Anh có cười sao?" Lục Cảnh Hành hỏi.
Kiều Gia Thuần nuốt thức ăn, gật đầu: "Đúng vậy, em vừa thấy anh cười."
"Em nhìn nhầm rồi." Lục Cảnh Hành nói.
"Em rõ ràng thấy anh cười." Kiều Gia Thuần cắn chiếc đũa, tò mò Lục Cảnh Hành buồn cười chuyện gì, hay là anh cười nhạo cô: "Anh cười chuyện gì vậy?"
"Ăn cơm." Lục Cảnh Hành cúi đầu ăn, khóe môi lần nữa gợi lên.
--
Kiều Gia Thuần bị sốt.
Bởi vì mang thai ba tháng đầu không được dùng thuốc, cho nên bác sĩ bảo cô chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Nhưng nếu sốt quá cao thì phải dùng thuốc, bởi vì sốt cao sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi.
Đưa Kiều Gia Thuần đi bệnh viện xong, Lục Cảnh Hành tự mình đưa cô về nhà.
Kiều mẹ hôm nay đi ăn cơm cùng thông gia.
Kiều Gia Thuần vô lực ngồi trên sofa.
Lục Cảnh Hành lúc ở bệnh viện đã đến thuốc mua nhiệt kế, đo nhiệt độ cơ thể Kiều Gia Thuần.
"Mấy độ vậy?" Kiều Gia Thuần hỏi.
"Ba tám độ hai." Lục Cảnh Hành đáp.
"So với lúc nãy cao hơn . độ." Kiều Gia Thuần đưa tay lên trán, cảm giác rất nóng.
"Có thể khác biệt." Lục Cảnh Hành an ủi.
Kiều Gia Thuần cảm thấy khó chịu, đầu choáng váng, rất muốn nôn, không có sức lực, cơ thể đau nhức, ở đâu cũng không thoải mái.
Nhưng dù khó chịu như vậy, cũng không thể uống thuốc.
Kiều Gia Thuần lần đầu trải qua sự khổ sở của việc mang thai.
Lục Cảnh Hành một tay đỡ sau cổ Kiều Gia Thuần, tay kia ôm chân cô.
Kiều Gia Thuần ôm cổ Lục Cảnh Hành, hỏi: "Làm gì vậy?"
Lục Cảnh Hành bế Kiều Gia Thuần lên phòng ngủ: "Ngủ một lát sẽ đỡ."
Lúc nãy ở bệnh viện đi nhiều, Kiều Gia Thuần hơi mệt chút.
Đặt đầu xuống gối, ý thức bắt đầu hỗn độn, Kiều Gia Thuần muốn ngủ.
Người càng nóng vô cùng mệt mỏi.
Lục Cảnh Hành đi giặt khăn lau người Kiều Gia Thuần.
Làm giảm nhiệt độ.
Lau tay chân xong, Kiều Gia Thuần nghiêng người: "Em muốn ngủ."
"Ừm." Lục Cảnh Hành trả lời.
Kiều Gia Thuần vừa muốn ngủ, một cái khăn ướt được đặt lên trán cô.
"Anh đi nấu đồ, em muốn ăn cái gì?" Lục Cảnh Hành nói nhỏ bên tai Kiều Gia Thuần.
"Tùy anh." Kiều Gia Thuần bây giờ chỉ muốn ngủ.
Kiều Gia Thuần đang ngủ, lúc không nhận ra, trên môi có cảm giác khác thường, là đôi môi chạm nhẹ vào môi cô.
Cô tỉnh một chút, biết có người hôn cô.
Kiều Gia Thuần nghiêng đầu tới một bên, nằm trên gối, mở to mắt.
Lục Cảnh Hành ho nhẹ một tiếng, nói: "Ăn cơm."
Kiều Gia Thuần nói: "Anh lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cơ thể em một chút."
"Mới vừa đo cho em." Lục Cảnh Hành lấy nhiệt kế đầu giường "Ba mười tám độ."
Giảm , độ, Kiều Gia Thuần cảm thấy ngủ một chút cảm giác tốt hơn rồi, cảm giác buồn nôn cũng không còn, nhưng mà cũng không muốn ăn cơm, ngược lại cảm thấy rất khát.
Kiều Gia Thuần đến phòng ăn cùng Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành dọn cơm, Kiều Gia Thuần tự mình vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước ngọt.
Cô ngồi vào bên cạnh bàn, đang chuẩn bị mở chai nước, Lục Cảnh Hành từ tay cô lấy đi.
"Em không thể uống cái này." Lục Cảnh Hành nói.
"Nhưng mà em rất khát." Kiều Gia Thuần hơi chu miệng.
Lục Cảnh Hành đưa cho cô chai nước suối.
Kiều Gia Thuần nói: "Cảm thấy miệng thật đắng, cho em nước có vị."
Lục Cảnh Hành vào bếp, trong bếp rất nhanh truyền đến âm thanh máy móc.
Một lát sau, Lục Cảnh Hành đem một ly nước đển trước mặt Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần uống nửa ly, là nước ép dưa hấu.
Vừa thanh lọc vừa giải khát.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.