Kiều Gia Thuần bị hôn đến tỉnh giấc. Trong giấc mơ, cô đang cùng một con cún nắm chặt tay, cún nhỏ liếm mặt cô, ai muốn hôn cùng cún, cô đang muốn đẩy con cún ra thì bỗng nhiên tỉnh.
Cô lấy tay chặn miệng của Lục Cảnh Hành, kéo chăn tới đầu, cô vẫn còn buồn ngủ, chỉ muốn ngủ.
"Nếu em không dậy sẽ bị trễ mất." Lục Cảnh Hành có điểm u oán nói, nhưng âm thanh thật ôn nhu.
Kiều Gia Thuần ló nửa đầu ra khỏi chăn, Lục Cảnh Hành chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt của cô, vẫn còn lim dim.
"Tốt nhất anh cản không nổi." Kiều Gia Thuần nói.
Thấy tóc của cô lộn xộn, Lục Cảnh Hành liền xoa đầu cô.
Kiều Gia Thuần nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn chống lại cơn buồn ngủ đứng lên.
Lục Cảnh Hành hỏi: "Muốn anh giúp em mặc quần áo không?"
"Không cần!" Kiều Gia Thuần có chút thẹn thùng. Tuy rằng cô bây giờ mang thai cử động không tiện, nhưng vẫn kiên trì tự mình mặc quần áo.
"Được rồi, anh ra ngoài chờ em."
Kiều Gia Thuần vào toilet đánh răng, vô tình nhìn thấy chính mình qua gương.
Lập tức bị dọa cho tỉnh.
Trời ạ! Trong gương chính là một cái bánh ngô, mí mắt sưng phù, ngươi con gái này là ai? Cô bị hủy nhan rồi sao?
Kiều Gia Thuần ra khỏi phòng ngủ, từ từ ngồi vào bên cạnh bàn ăn.
Lục Cảnh Hành đem một chén canh gà đưa tới trước mặt cô, sờ mặt của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Kiều Gia Thuần không đáp lời, lấy thìa múc ít nước canh.
"Anh chờ sau giờ bay, buổi tối ngày mai sẽ bay về lại."
Lục Cảnh Hành cho là Kiều Gia Thuần luyến tiếc anh.
Kiều Gia Thuần ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không nói chuyện.
Lục Cảnh Hành nhìn ra Kiều Gia Thuần có chút tức giận, nhưng anh không biết cô tại sao lại tức giận.
"Chờ sinh xong, giấy chứng nhận anh đều lấy rồi, đến nhà mẹ anh cùng em nói." Lục Cảnh Hành tạm dừng một chút, nói: "Thôi vậy, để anh nói với mẹ. Bác sĩ nói hai ngày trước khi sinh không nhiều, nhưng phòng trước vẫn hơn."
Kiều Gia Thuần cúi đầu.
Lục Cảnh Hành xoa đầu cô.
Kiều Gia Thuần đẩy tay anh ra, có chút nổi giận: "Đừng chạm vào tóc em! Người ta vừa mới chải tóc."
Lục Cảnh Hành rút tay lại, thắt dây an toàn.
Kiều Gia Thuần nhịn không được hỏi: "Bộ dáng em hiện tại có phải rất xấu không?"
Lục Cảnh Hành hơi nghiêm lại, sau đó trả lời: "Không có, rất đẹp."
"Thật vậy chăng?" Kiều Gia Thuần mới vừa cao hứng đứng lên, rất nhanh lại cảm thấy mất mác: "Anh là đang lừa em ư?"
"Không có, em như thế nào lại nghĩ như vậy?" Lục Cảnh Hành khởi động xe, chuyển động tay lái, chạy ra khỏi bãi đậu xe.
"Hừ, đừng cho là em không biết, anh chính là muốn gạt em sinh đứa nhỏ." Kiều Gia Thuần bỉu môi: "Sớm biết em sẽ không sinh đứa nhỏ, làm em già hơn tuổi."
"Không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Nói rất thoải mái, dù sao cũng không phải anh sinh."
"Anh ước gì có thể thay em sinh đứa nhỏ. Để em sinh đứa nhỏ, anh mỗi ngày đều sợ, sợ em không cẩn thận thì…" Ý thức được điềm xấu, Lục Cảnh Hành dừng lại không nói nữa.
Tới nhà Kiều mẹ, Kiều mẹ nói với Lục Cảnh Hành: "Con đừng lo lắng, không phải còn một ngày nữa sao? Nào có khéo như vậy, vừa vặn lúc sinh."
Đêm đó, Kiều Gia Thuần nhìn thấy màu đỏ.
Đi bệnh viện kiểm tra nói có dấu hiệu sinh non, phải nhập viện quan sát.
Điều kiện ở bệnh viên rất tốt, chỉ cần đem đồ vào ở là được.
Buổi tối ăn cơm, Kiều Gia Thuần không thích đồ ăn của bệnh viện, ăn vào lại nôn. Kiều mẹ để cô tắm rửa, cô không thích nước quá nóng.
Lúc đi ngủ, cô nói: "Mẹ, con sợ, mẹ ngủ cùng con."
Cô nằm ở trên giường nhỏ giọng nói chân đau, Kiều mẹ xoa bóp cho cô, tới nỗi mỏi tay.
Này vẫn chưa xong, nửa đêm trằn trọc, nói như thế nào ngủ đều bị đau bụng, ngủ không được. Kiều mẹ nói, vậy con phải thế nào? Kiều Gia Thuần nói, con ngồi như thế này là ngủ được.
Kiều mẹ tức giận, nhìn cô.
Kiều Gia Thuần ủy khuất nói: "Con không sinh, con ở trong này rất khó chịu, con…"
Kiều mẹ giận nói: "Khắp thiên hạ con gái ai cũng sinh con, con thật nhiều chuyện!"
Kiều Gia Thuần cũng không phản bác, cầm di động gọi cho Lục Cảnh Hành, gọi được liền biều tình khóc một chút.
Lục Cảnh Hành hỏi cô làm sao vậy.
Cô hỏi Lục Cảnh Hành như thế nào còn chưa ngủ.
Bên kia trả lời cô ngủ không được.
Cô nói vậy anh ngủ đi, nghĩ thầm, rằng không nên bởi vì bản thân không ngủ được khiến cho mọi người cũng không ngủ được.
Lục Cảnh Hành nói, muốn cùng cô tán gẫu trong chốc lát.
Sáng hôm sau, Lục Cảnh Hành đến bệnh viện, lúc ấy Kiều Gia Thuần vẫn còn ngủ.
Trong mơ cô thấy chính cô sinh đứa nhỏ, nhưng không có ai để ý tới cô, mọi người đều ghét bỏ cô, bị dọa chết khiếp.
Mơ mơ màng màng có chút tỉnh, nghe thấy Kiều mẹ cùng Lục Cảnh Hành đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Kiều mẹ nói buổi tối ngủ không ngon.
Lục Cảnh Hành nói: "Mẹ, mẹ về nhà trước nghỉ ngơi đi, con đưa mẹ xuống."
Kiều Gia Thuần tỉnh, trong phòng một người đều không có, cô liền nằm ở trên giường lau nước mắt. Cũng không phải không thể rung chuông kêu y tá lại đây, nhưng là cô kêu y tá tới đây làm gì? Vừa rồi không có tình huống nào.
Nếu không phải mang thai, cô sẽ không mẫn cảm lại yếu ớt như vậy.
Lục Cảnh Hành đã trở lại, thấy mắt Kiều Gia Thuần ướt, chắc chắn vừa mới lau nước mắt.
Anh đi qua, hỏi cô làm sao vậy.
"Mơ thấy ác mộng." Cô ủy khuất nói.
Lục Cảnh Hành nâng người cô dậy, để cô dựa vào trong lòng ngực của anh. Kiều Gia Thuần tựa vào lồng ngực của anh, nghe tiếng nhịp tim trầm ổn của anh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy yên ổn rất nhiều.
Lục Cảnh Hành vuốt lưng của cô.
Cứ như vậy một hồi lâu, Lục Cảnh Hành bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Nhìn em như bây giờ có phải giống Đại Điểu không?"
Kiều Gia Thuần nghe xong, lập tức nín khóc mỉm cười, đánh anh, nói: "hừ!"
Trong lòng thầm hạ quyết tâm sinh xong nhất định phải lập tức bắt đầu tập thể hình, khôi phục lại dáng người trước kia.
Lúc ăn cơm, Lục Cảnh Hành mua đồ ở nhà hàng gói lại đem qua.
Anh cùng Kiều Gia Thuần nói: "Nhà hàng này không có dịch vụ gửi đồ ăn, nhưng đồ ăn rất ngon, chắc chắn là sẽ không để đồ ăn lộn xộn."
Buổi tối, Lục Cảnh Hành xoa bóp chân Kiều Gia Thuần xong, anh tựa vào giường, để Kiều Gia Thuần tựa vào trong lòng anh. Hai người câu được câu không nói chuyện.
Kiều Gia Thuần oán giận nói: "Sớm biết rằng sinh đứa nhỏ khó chịu như vậy, có nói gì em cũng sẽ không sinh."
Lại hỏi: "Nếu em có chuyện, anh có phải sẽ cưới người khác?"
Lục Cảnh Hành nói: "Đừng nói bừa, không nên suy nghĩ bậy bạ."
Kiều Gia Thuần nói: "Em sợ…"
Trong phòng chỉ mở đèn đầu giường, ánh sáng dịu nhẹ, Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần, nói: "Anh tin tưởng em có thể dũng cảm."
Cùng anh đối mặt, cô có chút hốt hoảng tránh đi tầm mắt của anh, cúi đầu cầm cúc áo anh.
Lục Cảnh Hành hỏi: "Thật sự không cần anh cùng vào?"
"Không cần!" Kiều Gia Thuần lập tức nói.
Cô không muốn để Lục Cảnh Hành nhìn thấy hình ảnh đáng sợ kia, như vậy sẽ khiến anh ám ảnh.
Lục Cảnh Hành biết cô suy nghĩ, nói: "Kỳ thật có vải che, anh nhìn cũng không thấy, đến lúc đó anh sẽ yên vị bên cạnh em."
Kiều Gia Thuần tưởng tượng một chút đến hình ảnh kia, anh sẽ nhìn thấy bộ dáng hung dữ, xấu xí của cô, lập tức nói: "Không cần! Không cho anh vào!"
Ngừng trong chốc lát, cô còn nói: "Em lần này về sau không bao giờ... sinh nữa."
Lục Cảnh Hành cúi đầu lên tiếng.
Nói xong, Kiều Gia Thuần liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, bà nội đến thăm Kiều Gia Thuần, mang theo một cái kéo để tự mình cắm hoa, cắm hoa xong bà nội đứng dậy. Lại đưa canh gà cho cô uống.
Qua một lát, Lục Cảnh Hành nhờ người đưa bà nội trở về.
Quan San đến thăm Kiều Gia Thuần, an ủi cô nói: "Bảo bối, sinh xong, một tháng sau, đi tập thể hình vui chơi giải trí dạo phố, đều có thể làm."
Kiều Gia Thuần cảm nhận được lời cổ vũ của Quan San, cùng nắm tay với cô.
Buổi chiều, Kiều Gia Thuần vỡ nước ối, bác sĩ bảo cô chuẩn bị sinh.
Thực sự tới lúc này rồi, cô ngược lại không khóc không nháo, rất im lặng.
Lúc cô bị đẩy vào phòng sinh, Lục Cảnh Hành vẫn đi theo nắm tay cô, anh nhìn thấy ánh mắt cô giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ bên đường.
Anh nói: "Không có việc gì, anh ở ngay bên ngoài."
Ngoài phòng sinh, ba Kiều ngồi xuống lại thấy bất an, vẫn đứng dậy đi tới đi lui.
Kiều mẹ phiền toái nói: "Lão Kiều, có thể hay không ngừng đi tới đi lui, đi đến mức khiến đầu tôi choáng mất."
Lục Cảnh Hành vẫn chú ý nghe động tĩnh bên trong, nhưng cánh cửa rất dày, bên trong rất im lặng. Nhưng lúc nghe Kiều mẹ nói chuyện, anh dường như nghe được Kiều Gia Thuần kêu một tiếng.
Một tiếng rất ngắn "A"
Nhưng lại cảm thấy hình như phải, bởi vì ba Kiều và Kiều mẹ đều không có phản ứng gì.
Lục Cảnh Hành trong lòng cảm thấy bất ổn.
Có y tá đi ra, Lục Cảnh Hành lập tức tiến lên.
Y tá kéo xuống khẩu trang, hỏi: "Anh là chồng của sản phụ?"
Lục Cảnh Hành nói đúng.
Y tá đưa anh một văn kiện: "Cuống rốn bị quấn, khiến thai nhi khó khăn, hiện tại cần đổi thành mổ, cần anh ký chữ ký."
Y tá đã quá quen với trường hợp này, lời nói giống như là hỏi người khác ăn cơm chưa rất bình thản.
Nghe xong người trong nhà cũng kinh hồn bạt vía.
Kiều Gia Thuần ban đầu lựa chọn tiêm thuốc tê không đau để dễ sinh.
Lúc này, Kiều mẹ chất vấn: "Cuống rốn bị quấn, lúc trước kiểm tra như thế nào không phát hiện?"
Y tá nói: "Kiểm tra không phải nhất định có thể phát hiện, hơn nữa thai nhi ở bên trong lúc nào cũng chuyển động."
Ba Kiều hỏi: "Kia, con gái của tôi có thể gặp nguy hiểm không?"
Y tá nói: "Cái này chúng tôi không thể cam đoan, anh vẫn là nhanh ký, thời gian dài quá thai nhi sẽ hít thở không thông, sản phụ cũng có thể gặp nguy hiểm."
Lúc này, Lục Cảnh Hành lật tờ giải phẫu xem, trên giấy thấy chữ nguy hiểm liền bị dọa.
Anh nói tôi ký, sau đó rất nhanh ký tên.
Ở thời điểm này, anh sợ chậm trễ thời gian.
Y tá cầm giấy đồng ý, liền đi vào.
Ba Kiều chắp tay lại, ở đằng kia lo lắng.
Kiều mẹ sắc mặt tối tăm.
Trợ lý Lục Cảnh Hành đem văn kiện tới để anh ký, Lục Cảnh Hành hỏi trợ lý có thuốc lá không.
Trợ lý thấy hơi lạ, bởi vì anh biết Lục Cảnh Hành trước giờ không có thói quen hút thuốc, trừ khi phải bắt buộc dùng, nếu không anh bây giờ đang cảm thấy không ổn.
Trợ lý nói không mang, hỏi anh có muốn anh ta đi mua không.
Lục Cảnh Hành nghĩ một chút, nói không cần.
Lúc trợ lý đi đến hành lang, quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Hành, cảm giác có chút cô độc và bất lực.
Thời gian trôi qua thật lâu, ít nhất đối với Lục Cảnh Hành mà nói là đúng.
Cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở ra.
Y tá phụ giúp đẩy xe ra.
Lục Cảnh Hành nhìn thấy trong xe em bé được quấn trong cái chăn hồng, hỏi y tá: "Mẹ của đứa bé thế nào rồi?"
Y tá nói: "Chờ qua sát một chút là có thể ra."
Mọi người đều biết trên tay mình có vi khuẩn, không dám bế đứa nhỏ.
Kiều mẹ hỏi: "Con trai hay con gái a?"
Y tá nói: "Con gái."
Ba Kiều nói: "Con gái tốt, con gái đáng yêu."
Y tá rất nhanh đem đứa nhỏ đi, đưa đến phòng giữ ấm.
Kiều Gia Thuần tuy rằng ngay từ đầu tiêm không đau, nhưng là thuốc tê giống như không hiệu quả, cô vẫn là cảm thấy rất đau, cắn răng chịu đựng.
Sau lại sinh không được, kiểm tra lại thấy cuống rốn bị quấn. Cô nghe thấy bác sĩ nói phải mổ, dọa cô chết khiếp, vẫn nghĩ đến hình ảnh Lục Cảnh Hành nói câu kia "Anh tin tưởng em có thể dũng cảm", cô mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Sau lại cô bị tiêm thuốc tê để mổ, thuốc tê này rất hiệu quả, cô cảm thấy chính mình giống như đang ngủ, cái gì cũng không biết.
Sau khi tỉnh lại bác sĩ hỏi cô mấy vấn đề, xác định cô đã tỉnh liền gọi người đưa cô ra.
Ra ngoài liền thấy Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần mách với Lục Cảnh Hành nói: "Bảo bối rất nghịch ngợm a."
Lục Cảnh Hành muốn sờ tóc của cô hôn nhẹ lên trán của cô, nhưng là không biết có thể được hay không, tay cô vẫn phải truyền nước. Anh lo lắng, cầm tay lên rồi lại bỏ xuống, thấp giọng nói: "Chúng ta về sau không bao giờ... sinh nữa."
Kiều Gia Thuần hơi quay đầu thấy ba Kiều và Kiều mẹ ở bên kia, gọi bọn họ: "Ba, mẹ…"
Ba Kiều đi chụp ảnh em bé đưa cho Kiều Gia Thuần, nói câu "So với con trước đây còn đáng yêu hơn", sau đó mới trở về công ty.
Kiều mẹ ở phòng cách vách nghỉ ngơi.
Kiều Gia Thuần trở về phòng, trên tay đang truyền nước, nằm ở trên giường.
Lục Cảnh Hành dùng thìa đưa một muỗng nước cho cô đỡ khô môi, nói: "Phải hai giờ sau mới có thể uống nước."
Kiều Gia Thuần híp mắt, chớp chớp, lại muốn nhắm lại.
Đây là thuốc mê vẫn còn, lúc này rất dễ dàng ngủ.
Y tá dặn dò quá không thể để cho cô ngủ.
Lục Cảnh Hành nói: "Đừng ngủ."
Kiều Gia Thuần cố gắng mở mắt.
Lục Cảnh Hành hỏi: "Đau không?"
Kiều Gia Thuần nói: "Hiện tại không đau, chờ thuốc hết hiệu lực chắc chắn rất đau."
Mới vừa trải qua gây tê, Kiều Gia Thuần có chút suy yếu, âm thanh rất nhẹ.
Lục Cảnh Hành cần tựa vào mép giường, cúi đầu mới có thể nghe rõ cô nói chuyện.
Kiều Gia Thuần hỏi: "Anh nhìn thấy bảo bối rồi phải không?"
"Nhìn thấy rồi."
"Đẹp không?"
"… Đẹp."
"So với em đẹp hơn không?"
"…So với em đẹp hơn"
Kiều Gia Thuần nói: "Theo lý thuyết hẳn là so với em đẹp hơn rồi, bởi vì em so với mẹ đẹp hơn, anh so với ba đẹp hơn, cho nên đứa nhỏ hẳn là sẽ đẹp hơn rồi."
Lục Cảnh Hành cười khẽ, cảm thấy logic của Kiều Gia Thuần vẫn là rất lợi hại.
Kiều Gia Thuần nói: "Đưa điện thoại của em lại đây, xem ảnh ba chụp."
Lục Cảnh Hành đưa cho cô xem.
Kiều Gia Thuần nhíu mày, biểu tình có chút ghét bỏ, nói: "Cái mũi hình như hơi thấp."
Lục Cảnh Hành: "…"
Kiều Gia Thuần nhìn về phía Lục Cảnh Hành: "Anh nhìn xem?"
"Hoàn hảo." Lục Cảnh Hành nói: "Lớn lên sẽ đẹp."
"Là thế này phải không?" Kiều Gia Thuần có chút hoài nghi.
"Uh, cũng có có thể là do góc chụp."
"Em trước đây cái mũi cũng không thấp, anh trước đây mũi thấp ư?"
"…Ân."
Kiều Gia Thuần di chuyển sờ mũi Lục Cảnh Hành: "Sao bây giờ lại như vậy, là phẫu thuật thẩm mỹ ư?"
Lục Cảnh Hành: "… Em rốt cuộc đang suy nghĩ gì, hả?"
Kiều Gia Thuần: "Có phải là phẫu thuật thẩm mỹ không a?"
Lục Cảnh Hành bỗng nhiên đưa tay, đem truyền dịch bỏ xuống dưới, đóng dây lại, bởi vì đã truyền xong nước rồi, thiếu chút nữa sẽ vào không khí.
Lục Cảnh Hành chạy nhanh rung chuông kêu y tá, quay đầu trách cứ Kiều Gia Thuần nói: "Bị em ồn ào, anh đều quên xem truyền nước."
Kiều Gia Thuần gan lớn, tuyệt nhiên không sợ, hì hì nở nụ cười hai tiếng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Viết xong cảm giác như không đủ ngọt ngào, nhưng coi như là ấm lòng vậy?