Hoa Hồng Trao Kền Kền

chương 36: 36: buổi tiệc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chàng trợ lý: [Em nhắc tới cậu ta làm gì?]

Giang Lăng: [Mấy ngày nay ba tôi hẹn bên đối tác bàn chuyện nghiệp vụ.]

Giang Lăng: [Tôi tưởng anh sẽ biết nên tìm anh hỏi thăm một chút.]

Giang Lăng: [Anh không biết thì quên đi.]

Chàng trợ lý: [Em họ họ hàng xa họ Chu, ngữ văn của cô Giang có phải học không tốt không?]

Giang Lăng gửi qua biểu tượng cảm xúc tươi cười, trực tiếp đổi đề tài.

Giang Lăng: [Anh Ngôn, Chu tổng giận rồi phải không?]

Ngôn Úc vẫn chưa trả lời, Giang Lăng chẳng sốt ruột, cô tắt đi văn bản lịch trình của Giang Thiệu Quân rồi mở ra một văn kiện khác, cho đến khi xem xong cô mới cầm lên điện thoại lần nữa thúc giục anh.

Giang Lăng: [Anh Ngôn?]

Chàng trợ lý: [Tại sao em hỏi vậy?]

Giờ thì trả lời rồi, nhưng trông hình như không kiên nhẫn cho lắm.

Giang Lăng bất giác cong khóe môi, đáp lại: [Ban nãy nghe ba tôi nói, tập đoàn Chu thị cảnh cáo ông ấy.]

Giang Lăng: [Nói là không hy vọng lại xảy ra loại chuyện ảnh hưởng tới danh dự của tập đoàn Chu thị.]

Chàng trợ lý: [……]

Chàng trợ lý: [Chuyện khi nào?]

Giang Lăng làm như kinh ngạc: [Ơ? Anh Ngôn cũng không biết việc này ư?]

Giang Lăng: [Chẳng lẽ anh cũng bị Chu tổng giận lây?]

Chàng trợ lý: [……]

Chàng trợ lý: [Không có chuyện này.]

Giang Lăng: [Ý anh Ngôn là không có chuyện cảnh cáo, hay là anh không bị giận lây?]

Ngôn Úc lại không trả lời.

Chàng trợ lý: [Tôi nghe nhân viên lễ tân nói hôm nay em không tới.

Chẳng phải em đã nói không gặp được Chu tổng thì không bỏ cuộc à.]

Giang Lăng: [Ồ? Anh Ngôn hy vọng tôi tiếp tục tới sao?]

Chàng trợ lý: [Em suy nghĩ nhiều rồi.]

Chàng trợ lý: [Tôi chỉ xác nhận thôi.]

Chàng trợ lý: [Hai tuần nay em đã gây không ít phiền toái cho nhân viên của chúng tôi.

Em không tới, tôi nghĩ những đồng nghiệp khác chắc là sẽ rất mừng.]

Giang Lăng: [Phải không?:)]

Giang Lăng: [Vậy tôi không tới, anh Ngôn cũng sẽ vui sao?]

Chàng trợ lý: [Chẳng phải em nói không gặp Chu tổng thì không bỏ cuộc.

Giờ lùi bước rồi?]

Lúc này có người gõ cửa.

“Cô Giang.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của thư ký Lương.

Giang Lăng cúi đầu, tăng tốc độ gõ chữ: [Không có, dạo này có một số việc phải xử lý.]

Giang Lăng: [Tôi bận rồi.]

Giang Lăng: [Nói chuyện sau.]

Trả lời xong cô buông xuống di động, nói với người bên ngoài: “Mời vào.”

Ngày hôm nay trôi qua yên ả.

Thời gian buổi tiệc đã định vào bảy giờ tối.

Vừa qua ba giờ chiều, thư ký Lương bèn sang đây nhắc nhở Giang Lăng, cần phải chuẩn bị sớm để đến nơi hẹn.

“Cô Giang, Giang tổng bảo tôi đưa cô đi chọn lễ phục.”

“Được, tôi biết rồi.”

Giang Lăng đáp ứng, đi theo cô ta đến trung tâm mua sắm gần đây chọn lễ phục.

Giang Thiệu Quân hiếm khi hào phóng đưa thẻ phụ của mình cho cô, có thể nhìn ra ông ta rất coi trọng buổi tiệc lần này.

Năm giờ rưỡi.

Khi Giang Lăng đi ra trung tâm mua sắm thì xe của Giang Thiệu Quân đã chờ ở bên ngoài.

“Sao lại muộn vậy?” Nhìn thấy cô lên xe, Giang Thiệu Quân có phần mất kiên nhẫn nói.

Nhưng vừa đánh giá cách ăn mặc của cô, ông ta miễn cưỡng hài lòng, không quên căn dặn, “Lát nữa biểu hiện cho tốt, đừng làm mất thể diện của tôi, biết không?”

“Thưa ba, con đã biết.” Giang Lăng nghe lời đáp ứng.

Giang Thiệu Quân rất hài lòng đối với biểu hiện ngoan ngoãn của Giang Lăng trong hai ngày nay, nhưng ông ta vẫn lo lắng, trên đường đi cứ dặn dò những việc mà cô cần chú ý tại buổi tiệc.

Một tiếng sau, chiếc xe chạy tới địa điểm.

Buổi tiệc này nằm tại một nhà hàng Trung Quốc ở vùng ngoại ô, nằm sát dòng nước.

Vào tiết cuối thu, cây cối trồng bên ngoài nhà hàng đều nhuộm sắc thu đậm đặc, vẻ ngoài cổ kính, dòng nước chảy qua cây cầu nhỏ trong bối cảnh màu đỏ rực, mang theo phong cách khác biệt.

Khi xuống xe, Giang Lăng nhận được điện thoại của Chu Vận Ninh.

Chu Vận Ninh nói: “Lăng Lăng, em vừa về tới nhà thì đột nhiên có người gõ cửa nói là quản lý khu nhà, nhìn thấy em thì lại đi mất.

Là sao vậy?” Cô ấy lại đè thấp giọng, hỏi, “Chừng nào chị trở về? Em cứ cảm thấy hơi kỳ lạ…”

Giang Lăng nói: “Tạm thời chị không trở về.”

“Hả?” Chu Vận Ninh sửng sốt, “Tại sao?”

Giang Lăng đáp: “Người quản lý khu nhà kia đoán chừng là người do ba chị sai tới.” Cô lại bổ sung, “Buổi tối chị có một bữa tiệc ở khách sạn Tùng Hạc.

Nếu buổi tối chị không gọi điện lại, em hãy ——”

Lời còn chưa dứt thì đã bị Giang Thiệu Quân đi đằng trước mất kiên nhẫn ngắt ngang: “Giang Lăng, còn không mau đuổi kịp.”

“Chị có chút việc, cúp trước đây.” Giang Lăng thấp giọng nói xong thì tắt điện thoại, sau đó chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét về túi.

Cô bắt kịp đằng trước, nhân viên phục vụ dẫn hai người vào trong.

Bên kia kết thúc cuộc gọi, Chu Vận Ninh càng nghĩ càng thấy không ổn, cô gọi điện thoại cho Giang Lăng lần nữa.

Gọi được nhưng không có người bắt máy.

“Cái này là sao đây?” Chu Vận Ninh thì thào.

Nhớ lại chuyện xảy ra hai ngày nay, sắc mặt cô ấy chợt cứng đờ, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Ngôn Úc.

Điện thoại vừa kết nối, cô ấy chẳng hề khách khí chất vấn ngay: “Chu Dư Ngôn! Hot search trên weibo có phải do anh mua không? Anh có biết hay không, bởi vì hot search của anh mà chị ấy bị ba mình cấm túc đấy!”

Ngôn Úc im lặng vài giây rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Chu Vận Ninh nói: “Còn có thể xảy ra chuyện gì? Anh cũng biết ba của Lăng Lăng là ai, ông ta nhìn thấy hot search trên weibo còn không giận sao? Hiện tại ngay cả nhà mình chị ấy cũng không thể trở về, còn bị ba chị ấy ép buộc đến buổi tiệc ——”

“Em nói cái gì?”

“Em nói tất cả đều là lỗi của anh! Nếu không phải anh, chị ấy cũng sẽ không… không đúng, anh đừng nói sang chuyện khác ——”

“Anh biết rồi.”

“Này này? Chu ——”

“Cụp” một tiếng, đã cúp máy rồi.

Tập đoàn Chu thị.

“Chu tổng?” Chờ anh cúp máy, trợ lý Lưu mới nhắc nhở, “Buổi tiệc tối nay…”

“Từ chối đi.” Ngôn Úc đứng dậy căn dặn, “Cậu điều tra lịch trình gần đây của Chu Lập Kỳ, lập tức gửi cho tôi.”

Trợ lý Lưu có phần nghi ngờ, nhưng vẫn đáp lại: “Vâng, tôi làm ngay.”

Giang Lăng đi theo Giang Thiệu Quân tiến vào phòng riêng, bên trong đã có vài người đang ngồi.

Dẫn đầu là một người đàn ông còn trẻ, mặc âu phục chính thức, thắt cà vạt, khuôn mặt điển trai.

“Chào cậu Chu.” Giang Thiệu Quân tiến lên chào hỏi, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, “Cậu tới sớm thế, khiến tôi xấu hổ quá rồi.”

“Tôi không thích để người ta chờ cho lắm.” Người đàn ông trẻ tuổi đứng lên nói, khóe mắt liếc nhìn về phía Giang Lăng, nhưng mang theo mấy phần mất tự nhiên rồi dời tầm mắt nhanh chóng.

Giang Lăng bình tĩnh theo Giang Thiệu Quân tiến lên phía trước.

Giang Thiệu Quân chủ động giới thiệu: “Đây là con gái Giang Lăng.

Trước đây con bé không hiểu chuyện gây ra họa lớn như vậy, tôi đặc biệt bảo nó sang đây nhận lỗi với các vị.”

Ông ta nhìn sang Giang Lăng, dùng ánh mắt ra hiệu ngầm: “Giang Lăng, vị này là cậu Chu, Chu Lập Kỳ, còn không mau chóng chào hỏi người ta.”

Giang Lăng mỉm cười: “Chào anh Chu.”

“Cô Giang, hân hạnh được gặp mặt.” Chu Lập Kỳ nói.

Sau khi khách khí một phen, mọi người đều ngồi xuống.

Đồ ăn bưng lên, Giang Thiệu Quân lại nhìn về phía Giang Lăng: “Giang Lăng, còn không kính cậu Chu một ly.”

Chu Lập Kỳ hé miệng muốn nói gì đó.

Giang Lăng giơ lên ly rượu trước mặt, cười cười: “Anh Chu, tôi kính anh.”

Rượu trắng thiêu đốt cổ họng, cô chỉ nhấp một ngụm nhỏ đã cảm thấy cổ họng đau rát.

Cô nhịn không được nhíu mày.

“Tửu lượng của cô Giang hình như không tốt lắm nhỉ?” Có người nói đùa.

“Được, được rồi, nếu tửu lượng không tốt thì đừng uống.” Chu Lập Kỳ vội vàng khuyên bảo.

Giang Thiệu Quân tưởng rằng anh ta tức giận, vội nói: “Cậu Chu, cậu đừng giận, tôi bảo nó kính một ly khác nhận lỗi với cậu.”

Chu Lập Kỳ: “…”

Tửu lượng của Giang Lăng thực ra bình thường, một hai ly rượu đỏ không đến mức say, nhưng đổi thành rượu trắng thì khác.

Uống nửa ly rượu trắng vào dạ dày, chỉ cảm thấy dạ dày bốc cháy nóng rát.

“Xin lỗi, tôi đi toilet.”

Qua ba lượt rượu, Giang Lăng chịu đựng cảm giác choáng váng ập tới, cô cố gắng đứng lên đi ra phòng riêng.

Đi về phía trước vài bước, cô đột nhiên cảm thấy chóng mặt, thế là cô vịn vách tường, yếu ớt tiếp tục đi về phía trước.

“Này, cô không sao chứ?” Phía sau truyền đến một âm thanh.

Giang Lăng quay đầu lại, trong lúc ý thức hỗn loạn thì nhìn thấy Chu Lập Kỳ ở phía đối diện đi tới, anh ta vươn tay về phía cô.

Giang Lăng như chim sợ cành cong lùi về sau, dùng sức hất tay anh ta: “Anh buông ra!”

Nhưng bước chân của cô không vững, cơ thể nghiêng ngả dường như muốn ngã sang một bên.

“Này, cô uống say rồi sao?” Chu Lập Kỳ sải bước tới, vừa muốn vươn tay đỡ cô thì đã bị người khác ngăn cản.

Anh ta sửng sốt, đầu tiên nhìn thấy một đôi giày da, khi ngẩng đầu lên thì Giang Lăng đã bị người ta ôm vào trong lòng.

Nhìn thấy người tới, toàn thân anh ta đóng băng, hai chân không nhịn được phát run.

“Anh anh anh Ngôn!”

Ánh mắt Ngôn Úc sắc bén, âm thanh lạnh như băng: “Là cậu chuốc rượu cô ấy?”

Chu Lập Kỳ lập tức xua tay lắc đầu, sốt ruột làm sáng tỏ: “Anh, anh trai ruột thịt của em! Là tự cô ấy uống, không liên quan đến em!”

Ngôn Úc liếc nhìn anh ta: “Vậy còn không mau cút đi?”

“Dạ, dạ! Em lập tức cút ngay!” Chu Lập Kỳ đi ra một bước rồi quay đầu nhìn Giang Lăng một cái, không nhịn được hỏi, “Vậy cô Giang…”

Khuôn mặt Ngôn Úc không mang biểu cảm cất tiếng: “Tôi đưa người đi, bên kia tự cậu xử lý cho tốt.”

“Vâng, em đi ngay.” Chu Lập Kỳ khẩn trương nuốt nước bọt, gần như chạy trối chết.

“Giang Lăng, tỉnh lại!” Ngôn Úc nhìn Giang Lăng trong lòng, anh gọi cô vài tiếng nhưng đều bị phớt lờ.

Anh nhíu mày trực tiếp bồng cô lên bước ra nhà hàng.

Bóng đêm mông lung, đèn đường tản ra ánh sáng lờ mờ hòa vào bóng đêm dày đặc.

Ngôn Úc đặt Giang Lăng ngồi trên ghế lái phụ rồi đeo dây an toàn cho cô.

Đèn trong xe sáng lên chiếu rọi đóa sen tĩnh lặng là cô.

Cô dựa vào lưng ghế, sắc mặt ửng đỏ sau khi say, lại ngoan ngoãn im lặng như một bé mèo khiến người ta vô cớ cảm thấy đau lòng.

Anh lẳng lặng nhìn cô, mặt mày nhăn nhíu.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Ngôn Úc thu hồi suy nghĩ, đóng lại cửa xe.

Anh cũng không lên xe ngay, hình như đang nói gì đó với người bên ngoài.

Bên trong xe, Giang Lăng từ từ mở mắt ra, xuyên qua cửa kính xe cô quan sát động tĩnh bên ngoài.

Cô lấy ra di động trong túi, một phút trước có một tin nhắn mới.

Đâu tiên là một chuỗi dấu chấm lửng.

[Chị hai, là sao hả? Cái đó đâu có giống như đã nói lúc trước chứ? Sao chị không cho tôi biết đại ma đầu sẽ đến, có lẽ tôi sắp đi đời nhà ma rồi! Giờ phải thêm tiền đó!!!]

Giang Lăng xóa bỏ tin nhắn, lặng lẽ cất di động vào trong túi xách.

Mấy phút sau, cửa xe bên ghế lái bị mở ra.

Giang Lăng giả vờ mới tỉnh lại, cô nhìn Ngôn Úc: “Anh Ngôn?” Cô đỡ đầu, quan sát hoàn cảnh xung quanh, “Sao tôi lại ở đây? Ban nãy tôi không phải ở…” Làm như nhớ ra chuyện xảy ra trước đó, cô hỏi, “Anh đưa tôi rời khỏi chỗ đó à?”

Đóng cửa xe, Ngôn Úc quay đầu nhìn cô, anh hít sâu như là cố hết sức kiên nhẫn: “Xảy ra chuyện như vậy, vì sao em không cho tôi biết?”

“Cho anh biết cái gì?” Giang Lăng tỏ vẻ nghi ngờ.

Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm, cảm xúc cuồn cuộn trực tiếp chìm xuống vực sâu tối tăm: “Tại sao em muốn tới tham dự những bữa tiệc như vậy?”

Giang Lăng trầm lặng rồi thấp giọng nói: “Chuyện này cũng không phải bản thân tôi muốn tới.”

Ngôn Úc nói: “Nếu không thích, vì sao không từ chối và phản kháng?”

Giang Lăng đối diện với anh một lát, cô nhoẻn miệng cười bất đắc dĩ, sau đó nhỏ giọng đáp: “Nhưng bây giờ tôi còn chưa có vốn liếng để phản kháng.”

“…”

Cô dựa vào lưng ghế, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại rồi nói tiếp: “Ba tôi chính là người như vậy, độc tài, chuyên chế, coi tôi là công cụ.” Giang Lăng cụp mắt, giọng trầm thấp mang theo chút mất mát, “Tôi không thích thì có biện pháp gì chứ?”

Giang Lăng của trước đây kiêu hãnh, đường hoàng, xinh đẹp, là đóa hồng đỏ rực tùy ý nở rộ trong gió; nhưng cô của hiện tại lại yếu ớt, bất lực, tựa như một con búp bê bằng sứ đầy vết nứt, chạm vào sẽ vỡ ngay.

Ngôn Úc trầm lặng.

Cô lại ngẩng đầu nở nụ cười yếu đuối khiến người ta đau lòng về phía anh: “Anh Ngôn, hình như tôi không còn chỗ để đi, anh có thể thu nhận tôi một ngày không?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio