"Ba năm nay không có một ai đến thăm mộ em cả."
Tôi có chút tủi thân
Lâm Yến Thời tỏ vẻ không quan tâm.
“Tôi sẽ thuê người đi tảo mộ em.”
Lại còn cho rất nhiều tiền.
Tôi cười khẩy: “Thà anh đốt số tiền đó cho em, em có thể tiêu sạch nó trong một nốt nhạc.”
Anh nhếch môi, “Lát nữa đốt cho em nhiều thêm một chút.”
“Không đi thật à?” Tôi hung tợn giơ ba ngón tay ra, “Ba năm rồi! Anh không muốn biết diện mạo của em có thay đổi gì không hả?”
Anh ấy giống như là nghe thấy chuyện cười, “Em còn có thể thay đổi như thế nào?”
“Già đi đó.”
Anh ấy phủ nhận: “Không, cuộc đời của em đã mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi lăm rồi.”
Khi lời này vừa được nói ra, cả hai chúng tôi đều sửng sốt.
Thật ra cũng không sai.
Tôi đã chết từ năm trước rồi
Ngày sau hôm tôi chính là sinh nhật tôi.
Thật không may, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ chạm tới được cột mốc tuổi.
Bầu không khí đông cứng lại.
Lâm Yến Thời hỏi tôi: “Thế giới sau khi chết đi sẽ trông như thế nào?”
“Không tốt lắm.”
“Tại sao vậy?”
Tôi rầu rĩ lắc đầu: “Hôm trước có một ma nam đến bắt chuyện với em, tại cô đơn quá lâu, suýt nữa em đã đồng ý hắn rồi. Kết quả là hắn ta uống chén canh Mạnh Bà xong liền quay bước đi không thèm ngoảnh lại.”
Tôi giơ ngón giữa, “ Đàn ông mấy anh thường hay quên như vậy hả?”
Anh ấy trả lời lại tôi bằng một câu không liên quan: “Vậy là em đang tìm một tên đàn ông khác sau lưng tôi sao?”
Tôi không chút do dự nói: "Không phải anh cũng đang tìm phụ nữ sau lưng em sao?"
Lâm Yến Thời cười lắc đầu: “Tôi đều mang về nhà cho em xem.”
Tôi khinh thường.
Nhưng không nhịn được sự tò mò: "Anh kiêng khem được ba năm rồi, thật sự nhịn được à?”
Anh ậm ừ khó chịu: "Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc xem phim nữa. ”
Tôi cười tà ác mở nút áo thứ hai của mình ra, nhướng mày với anh: "Xem cái này à? ”
Anh ấy liếc nhìn ba cái cúc còn lại của tôi.
“Gì đây? Phim ma à?”
......
Anh định nghĩa đúng về phim ma đi có được không hả.
Tôi tức giận đến nỗi muốn bỏ đi.
Lâm Yến Thời theo bản năng muốn giữ chặt tôi lại, nhưng tay anh lại xuyên qua cơ thể tôi.
Anh ấy thẫn thờ trong giây lát, rồi lại nhanh chóng định thần lại.
“Anh đi, vậy đã được chưa?”
“Hả?”
“Đi thăm mộ em, thuận tiện mang cho em chút gà rán.”
Tôi lập tức trợn tròn mắt: “Em còn muốn uống bia nữa ~”
Anh ấy mỉm cười: "Được rồi."
Điện thoại di động của Lâm Yến Thời đột nhiên hiện lên tin tức xã hội.
"Vụ án cố ý đâm trọng thương người ba năm trước, nạn nhân là một thiếu nữ sõng soài với trên đất, kẻ phạm tội đã được thả.”
Bài viết ấy cũng đi kèm với bức ảnh của một người đàn ông mặc đồ tù nhân màu cam, đầu cạo trọc.
Trông khá là đẹp trai.
Với ánh lửa đỏ bên môi cùng làn khói trắng phả ra, bộ dạng một làn sương khói bao quanh kia đã ăn sâu vào trong tâm trí tôi.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, không muốn mất bình tĩnh trước mặt Lâm Yến Thời.
Tôi tùy ý xua tay, “Em đi trước đây.”
"Đi đâu?"
"Anh đừng có dính người như vậy chứ, em đây không có nhàn rỗi đâu.”
Đừng nghĩ đi rồi cũng chỉ là một con ma thôi.
Tôi cũng cần ngủ và làm việc đấy.
Lâm Yến Thời hẳn là không biết.
Mỗi ngày đều ở bên anh đã làm tôi tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Những khi ở bên anh chỉ được một lúc, tôi liền phải trở về mộ để nghỉ ngơi.
Dù sao thì tro cốt của tôi vẫn còn ở đó.
Ngày ngày nhìn ông lão đều đặn vẫn đến thăm mộ, còn nói với tôi rằng tình yêu giữa ông ấy và bác gái ở quán ăn đúng là cực hình.
Những chuyện này tôi đều chưa từng nói với Lâm Yến Thời.
Anh ấy không muốn đến gặp tôi lắm.
Ông lão ấy là người sống duy nhất đến đây nói chuyện với tôi.
Đừng để Lâm Yến Thời tước đoạt quyền lợi này đi.
Nếu không tôi sẽ chán chết mất.
Dưới ánh trăng, tôi và người chị em chí cốt tâm sự chuyện thầm kín.
Chị ấy tên là Trần Y Nhiên, vì căn bệnh ung thư, là đàn chị và cũng là hàng xóm của tôi.
“Tô Lật, sao cô còn chưa đi đầu thai?”
Tôi cắn một miếng bánh ngọt, lắc đầu: “Không muốn.”
"Tại sao?"
"Chẳng phải chị cũng vẫn còn chưa đi à?”
Chị ấy nở nụ cười: “Chị đây là muốn xem tên khốn kia dây dưa với ánh trăng sáng trong lòng hắn như thế nào.”
Cười mất.
Sau khi Trần Y Nhiên đi, tên khốn kia chợt tỉnh ngộ, phát hiện người mình yêu nhất là chị ấy, hắn ta rơi vào trạng thái điên loạn.
Trần Y Nhiên chậm chạp không đi chính là vì muốn xem kịch.
Tên khốn kia xem ra vẫn còn tốt, ít ra hắn cũng đốt đồ xa xỉ cho chị ấy như cũ.
“Còn em thì sao? Vì sao mà còn chưa muốn đi? Không phải là muốn thấy kết cục gì sẽ xảy ra với những tên đã em đó chứ?”
Kết cục gì chứ?
Mấy tên đó đều là người có quyền có thế, ngay cả khi gây ra tội ác thì vẫn có người chịu tội thay thôi.
Không cần phải chịu sự khổ sở trong tù.
Kẻ xấu luôn sống lâu.
Ông trời thật không công bằng.
"Em không quan tâm mấy tên đó chết như thế nào..."
Gió gào thét làm cho nghĩa trang im ắng càng trở nên hiu quạnh.
"Em chỉ là lo lắng khi phải ở một mình." Tôi thản nhiên nói.
Nghĩa trang vào ban đêm không có ai.
Bởi vì người sống sẽ chỉ đến thăm cố nhân vào ban ngày, khi có ánh nắng ấm áp.
Và tôi, một con ma.
Sẽ chỉ sống ở trong bóng tối.
Tôi đã chấp nhận sự thật này, Lâm Yến Thời cũng nên chấp nhận nó.
“Em đang nói về người bạn trai cũ của mình đó hả, không phải em nói anh ta vẫn như cũ, vẫn đi bar, vẫn đi làm như bình thường sao? Con người cứ nghĩ mình là người quan trọng đối với người khác, nhưng có lẽ em sẽ không quan trọng đối với họ như trong tưởng tượng đâu bé à.”
Những lời nói của Trần Y Nhiên không mang hàm ý mìa mai gì cả.
Chủ yếu là tại vì chúng tôi là ma, không thể phiêu du ở nhân gian quá lâu.
Nếu không sẽ dần dần tan biến, không nhớ được đường đến hoàng tuyền.
Gần đây trí nhớ của tôi có chút kém rồi.
Nếu vì người không xứng đáng mà lang thang trên nhân gian thì đây là cái giá quá lớn.
Nhưng Lâm Yến Thời xứng đáng.
Anh ấy xứng đáng.