Hoa Kiều

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đã ngủ nửa canh giờ rồi sao?”

Giọng nói của Thư Lan Phong còn lạnh lẽo hơn cả gió.

Trước khi sự việc xảy ra Thư Lan Phong không chú ý lắm, lúc này ông ấy nhớ lại, vừa hay lúc bước qua tiền sảnh, Thư Lan Phong mơ hồ nghe được tiếng khóc của Kiều Kiều.

Thư Lan Phong chỉ nghĩ con mình đang vô cùng đau đớn, nên bước chân nhanh hơn, ai ngờ khi ông ấy đi đến cửa, thì lại nghe nói Kiều Kiều đã ngủ nửa canh giờ?

Đừng nhìn Thư Lan Phong hào hoa phong nhã, mặc dù chỉ là cấp bậc lục phẩm, nhưng thật ra ông ấy cũng có một ít tài năng. Trong số ba huynh đệ của Thư gia, ông ấy chính là người giống lão thái gia đã qua đời nhất. Thuở nhỏ, Thư Lan Phong từng đi theo lão thái gia du sơn ngoạn thủy. Người phiêu bạt giang hồ, không có một chút bản lĩnh là không được, Thư Lan Phong cũng học được đôi chút kĩ năng của đủ các hạng người.

Chỉ là sau khi Thư Lan Phong thành hôn, ông ấy đã ở lại Kinh thành, sau lại nhận dạy ở Quốc Tử Giám, lúc này Thư Lan Phong mới giấu đi mấy phần khí phách.

Mặc dù Thư Lan Phong không thể có võ công cao cường như xưa nhưng ông ấy vẫn có một vài kĩ năng nhất định.

Nếu giờ phút này, nữ nhi của ông ấy vẫn đang ngồi vui vẻ bên trong, Thư Lan Phong cũng sẽ không nghi ngờ.

Nhưng Thược Dược trả lời như vậy, không khác gì giấu đầu lòi đuôi.

Sắc mặt của người lúc nào cũng ôn hòa, lúc này lại trở tái nhợt, lộ ra vẻ sợ hãi.

Sắc mặt Thư Lan Phong trở nên âm trầm, nhìn Thược Dược, Thược Dược thật sự không chịu nổi, sắp sửa quỳ xuống trước mặt Thư Lan Phong.

Thư Lan Phong quay đầu phân phó đầy tớ già đi theo mình: “Bây giờ ngươi hãy đến chính viện mời Thiện ma ma qua đây.” Sau đó, Thư Lan Phong không quan tâm sắc mặt của Thược Dược như thế nào mà bước vào trong.

Thược Dược hoảng hốt, không dám thốt lên một câu nào, đuổi theo bước chân Thư Lan Phong.

“Lão gia, ngài đi chậm một chút, đường này trơn lắm, ngài chờ một chút, để nô tỳ đi hầu hạ tiểu thư thay quần áo rồi tới gặp ngài.”

Thược Dược cố ý cất cao giọng báo tin cho Thư Quân.

Thư Lan Phong không thèm để ý đến Thược Dược, bước thật nhanh đến phòng ngủ của Thư Quân là gian phòng phía đông. Ông ấy đi xuyên qua tấm rèm ngọc, bước vào bên trong là phòng ngủ của Thư Quân, Thược Dược vội vàng đốt một ngọn đèn nhỏ, đặt lên bàn, rồi đuổi theo Thư Lan Phong.

Dù Thư Lan Phong có hoài nghi thế nào chăng nữa, thì ông ấy cũng không thể xông vào thẳng phòng ngủ của nữ nhi, ông ấy nhìn quanh một vòng, tìm một chiếc ghế ở phía đông ngồi xuống, cố nén cơn tức giận gọi vào bên trong: “Kiều Kiều, phụ thân tới thăm con, con đã dậy chưa?”

Thư Quân không những đã dậy, mà nàng đã sợ đến thót tim, ám vệ chỉ vừa mới đưa tin, khiến Thư Quân nhất thời đầu óc nóng bừng, nàng vội vàng thổi tắt đèn đi. Khi Thư Quân ngủ luôn luôn tắt đèn, thói quen này phụ thân nàng cũng biết, chỉ có làm như vậy phụ thân mới có thể không đi vào bên trong. Không ngờ hôm nay phụ thân bị làm sao, ông ấy phát hiện chỗ kỳ lạ nên nhất định phải đi vào.

Thư Quân liếc mắt nhìn nam nhân đứng sau bình phong, nàng gấp đến độ muốn bật khóc.

Thư Quân hít sâu một hơi, tựa người vào giường, làm bộ như vừa tỉnh lại: “Phụ thân, nữ nhi vừa mới tỉnh dậy.”

Thư Lan Phong nghe được giọng điệu này của nàng, bên trong sự dịu dàng mang theo một chút nức nở, còn chứa đựng vài phần lo lắng.

Con bé đang lo lắng chuyện gì?

Đúng lúc này, Thiện ma ma vội vàng chạy tới, liếc mắt nhìn vị chủ quân đang sa sầm mặt ngồi trên ghế, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Lão gia, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Thư Lan Phong bình tĩnh tìm cho mình một cái cớ: “Ta nhìn thấy một con cú mèo lẻn vào phòng tiểu thư, ngươi vào xem một chút, không được làm tiểu thư bị thương.”

Thiện ma ma bán tín bán nghi, vén rèm ngọc bước vào, trái tim Thư Quân đập loạn xạ như muốn nhảy lên tận cổ họng. Ánh mắt nàng len lén liếc nhìn chỗ bình phong, hình như không thấy bóng dáng Bùi Việt, Thư Quân dần bình tĩnh trở lại.

Thiện ma ma cẩn thận từng li từng tí đặt ngọn đèn gió trong tay ở góc tường, sau đó lại thắp một ngọn đèn bạc khác. Đến khi cả căn phòng sáng lên, bà ta bắt đầu tìm cú mèo ở xung quanh, Thư Quân tựa vào gối, ánh mắt nàng theo dõi bước chân của Thiện ma ma.

Thiện ma ma tìm một vòng cũng không phát hiện gì, đứng ở bên cạnh rèm ngọc bẩm báo với Thư Lan Phong: “Lão gia, nô tỳ không tìm được con cú mèo nào cả.”

Thư Lan Phong thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Thư Lan Phong bị ma xui quỷ khiến thế nào mà ông ấy lo lắng trong phòng nữ nhi có người, nên mới cố ý dùng chiêu này. Bây giờ Thư Lan Phong nghe trong phòng không có ai, trong lòng có chút thoải mái, chỉ là ông ấy vẫn không yên tâm, Thư Lan Phong cho nữ nhi một chút thời gian, ông ấy nghĩ chắc Thư Quân đã ăn mặc chỉnh tề, nên tự mình vén rèm đi vào.

Thư Lan Phong lập tức nhìn về phía nữ nhi.

Khuôn mặt nữ nhi trắng trẻo, trên mặt vẫn còn nét ửng hồng, tóc mai ướt đẫm còn vương trên trán cùng thái dương, dính vào hai gò má, đôi mắt phiếm hồng mang theo vài phần hờn dỗi, hơi thở rõ ràng không ổn định.

Thư Lan Phong là người từng trải, dường như liếc mắt một cái đã nghi ngờ điều gì.

“Con đang đau sao?”

Thư Quân tủi hờn bĩu môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Thư Lan Phong nhìn thoáng qua giường ngủ sạch sẽ, ông ấy ngửi thấy mùi thuốc trong phòng, tựa trán lên chiếc ghế bành cạnh bình phong rồi ngồi xuống, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

Thiện ma ma chỉ cảm thấy lão gia có chút kì lạ, nhưng bà ta cũng không hỏi nhiều, thấy khuôn mặt Thư Quân ướt đẫm, Thiện ma ma vội vàng phân phó Thược Dược mang khăn lông nóng đến, tự mình lau chùi cho Thư Quân.

Thư Lan Phong thản nhiên nhìn nữ nhi của mình, tâm trạng phức tạp: “Gần đây Quân Nhi vô cùng siêng năng, làm cho ta khăn tay, khăn lau, dây đai, áo trong, áo ngoài… Ta còn đếm không hết.”

Thư Quân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ: “Không phải do nữ nhi rảnh rỗi, thấy nhàm chán sao?”

Trong lòng Thư Quân âm thầm nhận lỗi với Thư Lan Phong, dù sao vật liệu nàng dùng cho Bùi Việt còn thừa gom lại cũng miễn cưỡng làm được cho phụ thân vài món đồ.

Thư Lan Phong vuốt râu thở dài: “Quả nhiên nữ nhi đã lớn rồi.”

Không hiểu sao Thư Lan Phong lại đột nhiên nhớ tới dây đai, ông ấy chuyển đề tài: “Kiều Kiều, có phải con có chuyện gì giấu phụ thân đúng không?”

Khuôn mặt Thư Quân đỏ bừng, yếu ớt đáp: “Tại sao phụ thân lại hỏi con như vậy?”

“Chỉ là phụ thân cứ cảm thấy trong lòng có chút không yên.”

“Có phải là do phụ thân suy nghĩ nhiều hay không?”

Thư Quân cũng muốn thành thật với phụ thân và mẫu thân, chỉ là một khi nàng mở miệng, sợ rằng nàng sẽ phải vào cung. Chuyện nàng thích Bùi Việt không sai, nhưng hoàng cung đối với nàng mà nói quá xa lạ, Thư Quân vẫn muốn ở nhà một khoảng thời gian nữa.

Thư Lan Phong thở dài, quả thực ông ấy đã nghĩ nhiều. Ông ấy vậy mà lại nghi ngờ nữ nhi có quan hệ gì đó với Hoàng đế, chuyện này làm sao có thể?

Nếu nữ nhi của ông ấy thật sự được Hoàng đế coi trọng, sợ rằng lúc này người đã ở trong cung.

Đương kim Thánh thượng là người tài hoa, giỏi giang, khí độ phi phàm, tuyệt đối sẽ không có chuyện nửa đêm lẻn vào khuê phòng nữ nhi.

Thư Lan Phong sững người với nghi ngờ của chính mình, đúng là chuyện gì ông ấy cũng dám nghĩ.

Thư Lan Phong xoa xoa ấn đường, xốc lại tinh thần, đứng dậy nói: “Vậy Kiều Kiều nghỉ ngơi cho tốt, chỉ là phụ thân không yên tâm nên đến xem, bây giờ ta sẽ trở về ngay.”

Đợi người rời đi, Thư Quân cũng thúc giục Thiện ma ma quay về, nàng nháy mắt với Thược Dược, Thược Dược cũng vội vàng lui xuống.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, Thư Quân không chắc Bùi Việt đã rời đi hay chưa, nàng nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ, ngài còn ở đó không?”

Một lát sau, bóng người tuấn tú kia một lần nữa bước ra từ sau bình phong, Thư Quân nhìn thấy hắn, vội vàng từ trên giường ngồi dậy: “Xin lỗi bệ hạ, để ngài phải khó chịu rồi.”

Sắc mặt của Bùi Việt không có gì thay đổi, ngược lại hắn còn nhìn Thư Quân từ trên xuống dưới: “Đã ổn hơn chưa?”

Vừa rồi Thư Quân lo lắng quá, nên nàng còn chưa để ý bản thân, lúc này Thư Quân mới cố ý x,oa nắn, cặp mắt sáng lên: “Thần nữ đã khá hơn nhiều, bệ hạ, thuốc này thật thần kỳ.” Sau đó, nàng mới ý thức được mình lỡ lời, Thư Quân cười tủm tỉm sửa lại: “Là nhờ thủ pháp của bệ hạ tốt.”

Bùi Việt bật cười, giơ ngón tay lên che khóe mắt nàng, cố gắng che đi màu đỏ quyến rũ kia, lẩm bẩm nói: “Kiều Kiều, thời gian đã không còn sớm, trẫm phải quay về hoàng cung.”

Thư Quân bỗng nhiên có chút luyến tiếc, trong mắt hiện ra chút ẩm ướt: “Vậy ngày mai ngài còn tới không?”

Bùi Việt bị ánh mắt quyến rũ của nàng nhìn đến nỗi trong lòng không khỏi nóng lên, hắn trèo đèo lội suối chạy tới, dù sao cũng nên đòi một chút lợi ích trước khi trở về. Bùi Việt nhẹ nhàng hôn lên trán Thư Quân, thuận thế men xuống bắt lấy đôi môi của nàng mà mân mê, giọng hắn khàn khàn: “Nàng muốn trẫm đến sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio