Trăng ló đầu cành, người đi du xuân, đèn như ban ngày.
Tiếng rao hàng hai bên trên bờ không ngừng, mỗi nơi trước cửa chủ quán dừng lại rất nhiều công tử tuấn tú cô nương tướng mạo đẹp lại còn sai mê nhau.
Cái gọi là dưới ánh trăng nhìn thư sinh, dưới ánh đèn nhìn giai nhân, tối nay vừa qua, sợ là thúc đẩy giai ngẫu nhiều hơn.
Tửu quán mọc san sát rìa đường, Mục Vân Khanh chọn quán nhỏ ít ỏi người ngồi xuống, chọn chè trôi nước hợp với tình hình liền ngồi ở đó chờ đợi.
Nàng vốn cũng không phải là tính tình hoạt bát, thêm nữa đi theo phía sau Thẩm Kiếm Phong quanh năm đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, tình cảnh lần này cũng là đã gặp, không cần thiết đi tham gia trò vui.
Bên tai truyền đến tiếng rao hàng như ẩn như hiện, Mục Vân Khanh cười cười, một lát sau Hồng Cừ đem một chuỗi kẹo hồ lô đưa đến tay nàng, hỏi nàng "Cô nương hôm nay làm sao cũng như đứa trẻ ăn cái này," Lời còn chưa dứt, đảo qua trên mặt Vân Khanh thoáng mang theo khuôn mặt nhỏ tính trẻ con, bỗng nhiên nghĩ đến người trước mắt còn chưa cập kê, lại cùng đứa trẻ có gì khác nhau đâu.
Viên đỏ long lanh tròn tròn tươi mới, giữa răng lượn quanh hương chua ngọt.
Mục Vân Khanh cầm chuỗi đồ vật xoay chuyển qua lại, mặt mày cong cong, cười nói: "Ngọt a, loại ngọt ở bên trong tâm khảm."
"Có bao nhiêu ngọt, ngọt đến ngươi đem ta một mình bỏ lại nơi đó sao," Thái hậu chẳng biết lúc nào cũng tới một bên quán nhỏ này, trong giọng nói ngậm chút bất đắc dĩ, mấy người vội vàng hành lễ: "Phu nhân."
Trong miệng tràn đầy vị chua ngọt, Vân Khanh thoáng sửng sốt không ngờ tới thái hậu tới nhanh như vậy, bất đắc dĩ trả lời: "Phu nhân cùng con gái ôn chuyện, ta đến trên bờ ăn kẹo hồ lô, hình như vẫn chưa có xung đột a."
Nghe vậy ánh mắt thái hậu mang theo không rõ nhìn A Lục, người sau lắc đầu một cái, ý ở cô nương tự mình biết.
Thái hậu kinh ngạc một chút, lập tức ngồi ở một bên Vân Khanh, cười nhạt nói: "Vậy nói như thế, ngươi và ta nên hòa nhau rồi." Ý của cô là: Ta đem ngươi vứt bỏ, ngươi đem thuyền cặp bờ đem ta một mình vứt giữa sông, nên là thanh toán xong rồi.
Trong miệng Vân Khanh cắn nửa viên kẹo hồ lô, vẫn chưa lập tức trả lời.
Thái hậu thấy nàng không nói, lại cầm lấy kẹo hồ lô trong tay nàng cắn nhẹ, cảm giác mừng rỡ như sóng xông lên tim, cười nói: "Là ngọt vô cùng,"
Người sau như bị kinh lôi, hai con mắt ổn định, hô hấp ngừng lại một lát, mới miễn cưỡng phản ứng lại, giật mình nói: "Ngươi ăn kẹo hồ lô của ta?"
Dáng dấp sững sờ này..
Mấy người bên trong quán nhỏ đều là phốc cười, Hồng Cừ cười suýt chút nữa tắt thở, vỗ ngực bình phục một trận, chế nhạo nói với Mục Vân Khanh: "Cô nương rất hẹp hòi, nửa viên kẹo hồ lô cũng tính toán với phu nhân nửa ngày."
Lần này trêu ghẹo như vậy, có ngốc cũng nên nghe ra ý gì trong lời nói, sắc mặt hồng như ánh nắng chiều, Mục Vân Khanh không tiếp tục để ý những người lấy nàng chọc cười này, một mình cắn kẹo hồ lô trong tay.
Trong lúc giỡn, chủ quán đem chè trôi nước làm xong đưa lên, thái hậu tiếp nhận đặt trước mặt Vân Khanh: "Lại là kẹo hồ lô, lại là chè trôi nước, không sợ trở lại đau răng sao?"
Đau răng? Nàng đều mười sáu rồi, lời này lừa gạt đứa nhỏ, có lẽ đứa nhỏ còn có thể tin.
"Chỉ có đứa trẻ mới có thể đau răng," Vân Khanh không cam lòng trả lời một câu.
Thái hậu từ khi đến ngồi xuống, ý cười khóe môi thì chưa từng rút đi, đứa trẻ trước mắt lại như lúc nhỏ lăn lộn nói mò như vậy.
Trong lúc suy tư, Vân Khanh ăn mấy viên trôi nước, mi tâm nhíu mấy phần, ước chừng thật sự là ngọt rồi.
Người không thích ăn chè trôi nước, nhất định phải ăn.
Thái hậu cuối cùng không nhịn được lấy đi chén chè trước mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Vân Khanh, chúng ta trở về đi."
Mục Vân Khanh gật gật đầu.
Rời đi ánh đèn óng ánh, trăng lên giữa trời, ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống dưới, bóng người cũng là như ẩn như hiện, ban đêm của tết nguyên tiêu ông trời cho mấy phần mặt mũi.
Sau khi thái hậu đem người đưa đến phòng, quay người muốn rời khỏi, ai ngờ người sau lưng gọi lại cô.
Mục Vân Khanh lên tiếng kêu lấy thái hậu sắp sửa rời đi, nàng tất nhiên là có lời muốn nói.
Một tháng qua, nàng lần nữa thân ở trong bóng tối, song lần này cùng lần trước không giống, nàng cảm nhận được hổ thẹn nồng đậm của thái hậu.
Lời nói đêm trừ tịch này một mực vang vọng ở trong đầu nàng, lúc đó nàng đã là phế nhân, thái hậu không nên lời già gạt người nữa.
Trên thuyền thái hậu bảo vệ nàng, trong lòng nàng là có chút chấn động, đem thuyền cặp bờ, đúng là nàng cố tình gây sự, nhưng thái hậu cũng là nở nụ cười mà qua, vẫn chưa nửa câu trách móc nặng nề.
"Ngài vẫn còn chứ." Một chút thời gian trôi qua cũng không có tiếng người, làm cho nàng lầm tưởng người đi rồi, vì vậy nàng lại đi về phía trước mấy bước.
Lúc này, hai người chỉ cách một cánh cửa, mà cửa chưa đóng.
Thấy dáng dấp cẩn thận của Vân Khanh, trong lòng chua xót dâng lên, một bước vượt qua ngưỡng cửa.
Trong phòng yên tĩnh, thái hậu ôn nhu đáp lại: "Ta còn ở," Cũng như câu nhiều năm trước kia: "Không cần sợ, chúng ta trở lại."
Môi nhếch, ngậm lấy mấy phần tâm thần thấp thỏm, trước mắt tuy là bóng tối, nàng vẫn là quán tính rũ đầu xuống, thấp giọng nói: "Tịnh Huyên trúng độc, không liên quan ta."
Chặt chẽ tám chữ, lại làm cho thái hậu chấn động quanh thân, gần như tắt tiếng: "Nhưng..
Nhưng ngươi viết..
ra..
phương pháp..
giải."
"Đó là bởi vì ta cũng trúng độc giống như nàng, trên thân kiếm của Liễu Uyển Âm mang độc," Nói ra chuyện trước đó, lời sau đã không cần che giấu nữa, khóe miệng Vân Khanh giương lên nụ cười khổ, cắn cắn môi dưới chính mình: "Sư phụ nói, thực cốt là đối phó người hung ác cực kỳ, ta không từng nghĩ ở trong lòng ngươi ta sẽ là người như vậy; Hôm nay nói cho ngươi nghe, chỉ muốn nói rõ ta không phải như người hung ác cực kỳ."
Lòng thái hậu đã chìm đến đáy vực, lúc đó dùng thực cốt, cô là ngậm lấy mấy phần sức lực.
Xưa nay loại hành vi hạ độc này là vì nàng trơ trẽn, Mục Vân Khanh hạ độc là để cô tức giận.
Nhưng lúc đó cô nóng ruột tính mạng của Tịnh Huyên, lại sợ tổn thương Mục Vân Khanh, mới bị dưới tình thế cấp bách dùng thực cốt đáng sợ này.
Thẫn thờ đi về trong phòng mình, ý lạnh của màn đêm thăm thẳm dọc theo da thịt tứ chi, rót vào đáy lòng, nhưng trong giây lát lại như là bị đưa lên lò lửa, lửa mạnh thiêu đốt, nỗi đau đốt lòng.
Trong phòng đèn đuốc chập chờn, thái hậu ngồi trên giường mềm, trong lòng tất nhiên là xoay chuyển trăm ngàn lần.
Trong tayA Lục bưng cái khay, phía trên để chén thuốc, nước thuốc màu nâu, chắc là bữa thuốc trong miệng Vân Khanh.
Chén thuốc đặt trên bàn một bên của thái hậu, thái hậu nghe được tiếng vang mới quay đầu nhìn chén men sứ kia, hai con mắt như mặt nước yên bình ném vào vào cục đá nho nhỏ, nổi lên sóng lăn tăng từng vòng, cô bỗng nhiên phất tay đánh rơi chén, trơ mắt nhìn nước thuốc đổ một chỗ, bát rơi vụn vặt.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng mấy phần, cô từ trên giường nhỏ cúi người xuống, hai tay trong tay áo buông ra, ngón tay trắng nõn nhặt lên mảnh vỡ trên đất.
A Lục đưa tay đi nhặt, bị cô lạnh giọng ngăn lại: "Ra ngoài."
Mảnh sứ vỡ cắt ra da thịt nõn nà, dòng máu đỏ sẫm chảy ra ngoài, cô hơi dùng chút, bỗng dưng nắm chặt sứ vụn trong tay, ngước mắt nhìn về phía trước, cô dường như lại thấy được đứa trẻ ngồi ở trong góc máu me khắp người kia.
Địa lao hắc ám lạnh lẽo từ từ đem Mục Vân Khanh nuốt chửng, đau đớn trên vai càng ngày càng lan tràn rộng ra, tựa ở trong góc tường ánh mắt trống rỗng, trong miệng khô cạn muốn chết, xa mấy bước đặt một chén nước, muốn lấy cũng không tay đi lấy.
Đau đớn quanh thân làm cho nàng hôn mê, nhưng lại làm cho nàng từ hôn mê tỉnh lại, nhiều lần như vậy, Vân Khanh chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng mê man.
"Leng keng" một tiếng, cửa sắt mở ra, không nghi ngờ chút nào là thái hậu đi vào, trong lao mùi máu tanh nồng nặc làm cho trong lòng cô ác cảm, nhìn lại một chút hài tử kia, máu tươi ướt sũng quần áo, co rúm lại tựa ở góc tường, con mắt nhìn chằm chằm chén nước kia.
Lững thững đi tới, cầm lấy chén kia nước, quả nhiên ánh mắt đứa bé kia cũng đuổi tới trên tay mình.
Ngồi xổm ở trước mặt nàng, đem bát đặt ở trước mắt nàng, nghẹ giọng hỏi: "Muốn uống nước sao."
Vân Khanh nghe được chữ nước, theo bản năng trợn to hai mắt, cuống họng chuyển động, nhưng thấy được thái hậu khóe miệng mang theo một nụ cười trước mắt, ánh mắt ảm đạm xuống, dứt khoác nhắm hai mắt lại.
"Thế nào, ngươi không uống sao," Thái hậu tiếp tục duy trì động tác kia, lạnh lùng nhìn nàng, nhưng ngôn ngữ nhẹ giọng nhẵn nhụi, dường như đang dỗ đứa trẻ như vậy.
Vân Khanh vẫn là nhắm mắt không nói, môi mím thật chặc, chịu đựng thống khổ vô tận kia, áp chế ngực kịch liệt thở dốc, nàng sợ chính mình trong nháy mắt tiếp theo sẽ mở miệng kêu muốn.
Thái hậu không khỏi tức giận, đầu ngón tay trắng nõn nắm cằm của nàng, khiến cho nàng mở mắt ra, âm thanh lạnh như băng tuyết trượt xuống lạnh đến tận xương: "Ai gia hỏi chuyện, ai để ngươi không quy tắc không trả lời như thế."
Vân Khanh chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là thái hậu mặt giận dữ, cằm truyền đến đau nhức, khóe miệng tựa hồ chảy xuống dòng máu ẩm ướt, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống con mắt mê hoặc, khóe miệng co rúm mấy lần, cuối cùng nói ra một câu nói: "Nếu như..
Ta..
Nói muốn..
Ngươi, sẽ, sẽ cho sao.".