Mấy ngày kế tiếp, Tố di thắp hương bái Phật mỗi ngày, cầu nguyện Hạ Mạt Nhi mẹ tròn con vuông.
Bạch Thiên Thiên bắt đầu thu dọn đồ của mình, lúc tới mang theo mấy bộ y phục, còn có bức tranh thêu ở Sở phủ, lúc nhàn hạ đến rừng hoa lê thu thập cánh hoa, sau khi hong khô nhét vào trong túi thơm.
Chỗ Lâu Tuyết Trần, Bạch Thiên Thiên sai người mang sang chút thuốc bổ, đều bị trả về, nhớ tới ngày đó nàng ấy cắn răng nghiến lợi chỉ trời mà thề: “Ngươi nợ ta, một ngày nào đó sẽ phải trả lại!” Bạch Thiên Thiên hơi khổ não, tình nghĩa từ nhỏ cùng nhau lớn lên cứ bị hủy trong chốc lát như vậy?
Dưới mắt cũng không rảnh bận tâm chuyện này, đại thiếu gia trở về phủ lần nữa hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, hàng đêm ngủ lại Tê Hương các, vả lại lấy cớ Chỉ Vân qua đời, từ Ngâm Phong các sai nha đầu mới tới đây phục vụ, tiểu nha đầu kia buồn buồn không nói lời nào, nhưng luôn như hình với bóng với thiếu phu nhân.
Ngày hôm đó, Bạch Thiên Thiên không dễ gì rời được khỏi nha đầu kia, Tố di lặng lẽ qua bẩm báo: sinh ra đứa nhỏ rồi, nhưng bởi vì sinh non, bảo bảo không quá khỏe mạnh, Hạ Mạt Nhi định ở bên đứa nhỏ mấy ngày…
Bạch Thiên Thiên từ chối thẳng, hiện giờ Sở Thành Dực hiển nhiên đã hoài nghi, nếu tiếp tục ở lại Sở phủ, sợ rằng cuộc đời của mình sẽ phải bồi thường vào, cho dù thế nào, nếu đứa bé đã sinh ra được, vẫn nhanh chóng đổi lại thân phận thì tốt hơn.
Tố di chăm sóc Hạ Mạt Nhi từ nhỏ đến lớn, dĩ nhiên đau lòng, nắm tay thiếu phu nhân cầu xin: “Tiểu thư mới sinh con năm ngày, sợ rằng không xuống giường được, xin để cho tiểu thư tu dưỡng bảy tám ngày thôi…”
Bạch Thiên Thiên cắn răng đáp, mặt khác chờ đợi Sở Thành Tường mau mau trở về phủ, cũng chăm sóc lẫn nhau.
Chỗ lão thái gia và lão phu nhân, nàng thêu một bộ giang sơn gấm vóc treo tường, lúc đưa qua lão phu nhân cười híp mắt nắm tay nàng khen khéo, lại nói sau này quần áo đứa bé vẫn xuất ra từ tay mẫu thân thì tốt hơn, nàng để ý chỗ tôn thiếu gia và tôn tiểu thư nhiều hơn.
Trên gáy Bạch Thiên Thiên chảy một giọt mồ hôi, có lẽ Hạ Mạt Nhi sẽ không thêu, về sau có nàng bận rộn.
Ngày hai mươi lăm tháng bảy, đến hẹn ước định với Hạ Mạt Nhi, nhưng nhị thiếu gia vẫn không về phủ, trong bình tĩnh lộ ra chút quỷ dị, đại thiếu gia vẫn giữ bình thản, dùng cơm trưa như thường với thê tử, trong bữa cơm liên tiếp gắp thức ăn cho Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên biết hôm nay qua rồi sẽ không gặp mặt nữa, nên yên lặng ăn, sau khi ăn xong cuối cùng thúc giục: “No rồi, ngươi cũng nhanh đi làm chính sự đi.”
Sở Thành Dực cũng không gấp, yên ổn uống trà, “Mạt Nhi, nàng còn nhớ trước kia ta dạy nàng buôn bán thế nào không?”
Trước khi Lưu Mộng Dao sinh con dienda`nleequ'ydon đã dạy chút, xem ra sau khi Hạ Mạt Nhi trở lại cũng phải bắt chước chút kiến thức buôn bán mới có thể lừa dối vượt qua kiểm tra.
Vì vậy Bạch Thiên Thiên gật đầu, đàng hoàng đáp: “Nhớ một chút, có một chút đã quên.”
Đại thiếu gia ôn hòa cười lên, “Nhớ là tốt rồi, từ nay về sau, ta tiếp quản buôn bán nàng cũng có thể nhúng tay, sổ sách tài liệu cũng dọn đến đây, nàng xử lý giúp ta, nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại ta.” Nói xong hắn phất tay sai người đi dặn dò Sở quản gia.
Đây coi là gì? Tiền bạc hấp dẫn sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Bạch Thiên Thiên xua tay, từ chối: “Ta là một phụ nhân, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết không duyên cớ thêm phiền cho ngươi…” Lời của nàng còn chưa nói xong, đã thấy Sở Thành Dực cười như không cười nhìn nàng, ngón tay thon dài chậm rãi mân mê quanh ly trà, vì vậy nàng dừng lại, sửa lời nói: “Nếu ngươi cố ý như thế, vậy ngày mai đi, hôm nay hơi trễ.”
Đại thiếu gia để ly trà trong tay xuống, lạnhnhạt nói: “Không có việc gì, hôm nay ta chỉ dặn dò một tiếng, để Sở quản gia chuẩn bị trước.” Dứt lời hắn đứng dậy vuốt áo, mỉm cười rời đi.
Tố di đứng bên cạnh, cảm kích nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Ta thay tiểu thư cám ơn ngươi.”
“Cám ơn ta sao…” Bạch Thiên Thiên chợt nhíu mày, cười nói: “Vậy chọn giúp ta chút trang sức đáng tiền mang đi, cũng để thành tiền bạc lập nghiệp cho Thành Tường, như thế nào?” Nàng vỗ tay một cái, thật sự bắt đầu quan sát đồ đáng tiền trong nhà.
Tố di bị nàng trêu chọc cười lên, phụ họa: “Ta sẽ giúp ngươi lựa chọn…”
Trưa nay, Tê Hương các giống như gặp cướp, nhưng cũng thương nha đầu giám thị bị bắt ra hồ sen sau vườn vớt củ sen.
Ban đêm, sắc trời vừa chuyển tối, Bạch Thiên Thiên và Tố di lặng lẽ ôm đồ chạy đến cửa sau Sở phủ, Từ Thương đã chuẩn bị xong xe ngựa, cũng không có người ngoài, chỉ có một chiếc xe ngựa đỗ ở ngoài.
Rèm xe vừa động, một phu nhân mặt tái nhợt vén rèm thò đầu ra, búi tóc tinh xảo, trâm cài tóc ánh vàng, trên mặt die.enda,anlee.quuyd,onn chỉ có đồ trang sức trang nhã, nhưng phong cách yêu kiều tự nhiên vốn có, liếc nhìn đã biết nhất định xuất thân từ gia đình phú quý, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Thật hay giả quả nhiên so một đôi đã biết đấy…
Tố di tiến lên đỡ tay Hạ Mạt Nhi, đau lòng nói: “Suy yếu thành dáng vẻ này, cũng không biết có lưu lai mầm bệnh không.”
Bạch Thiên Thiên cũng lên trước đỡ, dứt khoát nói: “Mạt Nhi tỷ tỷ, năm tháng này xảy ra thật nhiều chuyện, tối nay để Tố di tỉ mỉ nói lại cho tỷ, tỷ phải học thêu thùa, còn có buôn bán, đại khái gói bánh chưng…” Nàng xin lỗi le lưỡi, trái tim lại trống trải một khoảng.
Rời khỏi Sở phủ về nhà ngoan ngoãn chờ nhị thiếu gia, đây là ý niệm duy nhất lúc này trong lòng nàng.
Hạ Mạt Nhi khẽ gật đầu, lưu luyến nhìn về phía cuối đường, “Đa tạ Thiên Thiên, sau này có gì khó xử cứ nói cho Từ Thương, tỷ sẽ tận lực giúp muội.” Nàng cầm tay biểu muội, chậm rãi đi vào Sở phủ.
Áo choàng vừa dầy vừa nặng bọc thật chặt thân thể Hạ Mạt Nhi, hình như nàng rất đau thương, cũng không muốn nói thêm nữa.
Bạch Thiên Thiên nhìn nàng ấy vào cửa sau, nắm chặt bọc trong tay, xoay người định lên xe, lại nghe thấy tiếng bước chân dày đặc hai bên đường, trong nháy mắt chặn đường chính.
Đứng gần nhất là một gã nam tử mặc áo đen, khóe miệng trên khuôn mặt kiên nghị hơi vểnh, cười như không cười.
Bạch Thiên Thiên không nhịn được kêu lên một tiếng: “Sở Thành Dực…”
Nam tử kia chỉnh lại vạt áo cúi người hành lễ, không lên tiếng mà cười trước: “Phu nhân đừng hoảng hốt, chính là tại hạ!” Dứt lời hắn bước nhanh đến phía trước đỡ Bạch Thiên Thiên, mạnh mẽ ôm nàng xuống ngựa, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa, đại hắn trên phương diện làm ăn cho dù làm ra chuyện như thế nào cũng sẽ cười thản nhiên như thế.
Bạch Thiên Thiên không nhịn được khẽ run, chống lại không cần thiết: “Ngươi nhận lầm người.”
“Không sai, Mạt Nhi, ta và nàng chung đụng sớm chiều năm tháng, sao lại nhận lầm người…” Khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười nhạt quyến rũ mờ ám, siết nàng thật chặt vào trong ngực.
Hạ Mạt Nhi nghe vậy cũng đẩy ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt như thế, kinh ngạc ngẩn tại chỗ.
Sở Thành Dực ngẩng đầu, nhìn về phía nữ nhân vốn là thê tử của mình, ánh mắt bình thản, không mang theo chút tình cảm, giọng nói của hắn lạnh lẽo, giống như nói chuyện cùng người xa lạ: “Ta mặc kệ trước kia ngươi là ai, sau này cũng không cần xuất hiện ở Sở phủ, cũng không cần nói mình là Hạ Mạt Nhi, ngươi hiểu ý ta không?”
Hạ Mạt Nhi không ngờ có biến cố như thế, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, thật lâu, nàng giống như hiểu được, trong ánh mắt die endaa nlee qu uydonn sáng lên lấp lánh, do dự hồi lâu, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Hạ gia thế nào?”
“Ta sẽ không làm khó bọn họ, giống như ngày trước!” Sở Thành Dực vô cùng bình thản nói những lời này, hiển nhiên đã trải qua suy tính sâu kín.
“Không!” Bạch Thiên Thiên đau thương kêu lên, trực giác mình bị bán đứng.
“Ngoan…” Đại thiếu gia ôm chặt nàng, cúi đầu nhẹ giọng trấn an, “Về sau ta chuyển vào Tê Hương các, mỗi ngày làm bạn với nàng, ta không thể phân phát các di phu nhân khác, nhưng tuyệt đối không để họ làm khó nàng, mấy ngàynay, có phải thanh nhàn rất nhiều…” Giọng nói của hắn hiền hòa, nhưng Bạch Thiên Thiên nghe được lại rợn tóc gáy, khó trách những di phu nhân kia không hề làm khó mình, thì ra do hắn lên tiếng.
Bênnày vẫn còn đang giãy giụa, Hạ Mạt Nhi lại nói: “Ngươi sẽ đối xử tốt với Thiên Thiên chứ?”
“Cái này không cần ngươi lắm mồm!” Sở Thành Dực hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Tình lang của ngươi còn có đứa bé hiện đang ở trong tay ta, chỉ cần ngươi lập tức biến mất, từ đó không hề thừa nhận thân phận của mình nữa, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, đây là tín vật, ngày mai ngươi đến cửa hàng tơ lụa gấm vóc lấy ngân lượng ta chuẩn bị cho ngươi, đủ để ngươi vinh hoa phú quý cả đời.” Vừa dứt lời, gã sai vặt bên cạnh đã trình lên chứng từ.
Hạ Mạt Nhi do dự hồi lâu, nhìn Bạch Thiên Thiên ra sức lắc đầu, đột nhiên che miệng bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Thiên Thiên, xin lỗi, đứa bé của ta không đủ tháng, thân thể lại không tốt, bé cần ta, Sở gia là phú thương số một của Hoa Đình, muội ở đây hưởng vinh hoa phú quý vô tận, dù sao cũng hơn trở về làm nữ giặt đồ…” Nàng nức nở nhận lấy chứng từ trong tay gã sai vặt, run rẩy nói: “Liễu lang và bé cưng đâu?”
Đại thiếu gia chỉ về cuối đường, cũng không nói chuyện.
Hạ Mạt Nhi lau nước mắt, cắn răng nói: “Được, ta đi! Từ nay về sau ta không phải Hạ Mạt Nhi, ta chỉ muốn Liễu lang và đứa bé của ta!” Nàng xoay người định đi, Tố di và Từ Thương lại “Bịch” một tiếng quỳ xuống, khẩn cầu: “Tiểu thư, chúng ta đi theo người hơn hai mươi năm, nếu đi cùng đi!”
Bạch Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm, cái gì gọi là chúng bạn xa lánh, mình chính là khắc họa bi thảm nhất.
Hạ Mạt Nhi sững sờ, ngẩng đầu sợ hãi nhìn về phía Sở Thành Dực, đại thiếu gia dường như rất hài lòng với cục diện này, nụ cười trên mặt càng tăng thêm, khảng khái nói: “Bọn họ vốn là người của ngươi, đi theo ngươi cũng phải, chỉ cần nhớ lấy đừng để cho ta thêm phiền, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Tố di và Từ Thương thiên ân vạn tạ, đỡ Hạ Mạt Nhi yếu đuối lên xe.
Bạch Thiên Thiên bàng hoàng! Nàng dieendaanleequuydonn trợn to hai mắt hồi lâu mới phun ra một câu: “Các ngươi cái này gọi là lấy oán trả ơn!”
Tố di dừng lại, nhét chuông đồng lớn ở trên xe ngựa vào trong ngực Bạch Thiên Thiên, áy náy nói: “Bạch cô nương, cô nương là người tốt, thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo , thời điểm chưa đến, cô nương nhất định phải làm tiếp!” Dứt lời xoay người đi, lưu lại Bạch Thiên Thiên ôm chuông đồng lớn cô độc chờ đợi…
() thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo: làm điều thiện sẽ có điều thiện đáp lại, làm điều ác sẽ gặp điều ác.
Từ Thương ra roi, chạy vọt đi, Sở Thành Dực hài lòng cười lớn, cười đến tận hứng, đột nhiên nhớ ra cái gì, vì vậy cất cao giọng nói: “Chỉ Vân cũng không chết, nàng ta và Chu Tử Hà tình đầu ý hợp, đã rời khỏi Hoa Đình sống cuộc sống gia đình tạm ổn.”
Bạch Thiên Thiên cuối cùng thở phào một hơi, đây coi như là tin tốt nhất nghe được hôm nay, nhưng kế tiếp làm thế nào?
Tâm tình Sở Thành Dực thật tốt, hắn cúi người ôm eo nữ tử trong ngực, cười nói: “Ta nói rồi, một ngày nào đó nàng sẽ là thê tử của ta, đây chính là người có tình sẽ thành thân thuộc! Chỉ Vân và Chu Tử Hà tình chàng ý thiếp, Hạ Mạt Nhi đoàn tụ với Liễu lang của nàng ta, đêm nay chúng ta cũng nên làm phu thê chân chính…” Còn chưa nói xong, hắn ôm nữ tử sải bước đi vào Sở phủ.
Đây là người có tình sẽ thành thân thuộc ra đường gặp quỷ…
Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn trời, hoàn toàn u tối, ông trời ơi, tháng sáu nên có tuyết bay rồi, ta đây còn oan hơn Đậu Nga!