Kéo Kat rời khỏi khách sạn trong ngày mưa hôm ấy. Khánh cứ ám ảnh mãi ánh nhìn u buồn trong veo của Linh Lan và cả những giọt lệ ngập tràn nơi khóe mắt cô. Nếu đôi mắt Kat bừng lên như ngọn lửa giận dữ. Thì Linh Lan lại ẩn chứa sự nhẫn nhịn đượm buồn. Khánh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể làm bất kỳ ai tổn thương. Với cuộc sống bình lặng trôi, anh sẽ cứ đi tiếp cuộc hành trình ngày nối ngày từ bình minh đến hoàng hôn, theo sự sắp đạt hiển nhiên của số phận. thế nhưng, hóa ra cuộc đời không phải như thế. Không giống như phép tính toán một cộng một sẽ bằng hai. Và không phải cứ không muốn làm tổn thương ai, thì bãn sẽ không bao giờ làm tổn thương người ấy. Có những thứ chỉ là vô tình trở nên như vậy, vô tình vượt qua khỏi tầm kiểm soát của ta.
Nếu anh gặp Linh Lan sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác. Đôi mắt làm anh cảm động, ánh nhìn khiến anh lưu luyến, tiếng cười khiến tim anh đập rộn ràng và mùi hương nhẹ nhàng luôn lan tỏa trong tâm trí anh, vẽ nên bức tranh bình yên, để anh được thả hồn trôi theo từng vạt nắng. Hóa ra trên đời, thực sự có một người như thế, người mà ta muốn ở bên, chẳng vì lý do nào, chỉ đơn giản là hạnh phúc - một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng anh đã gặp Linh Lan quá đỗi muộn màng. Thời gian ở bên cô cũng vô chừng ngắn ngủi. Nếu đây là tình yêu, anh cảm thấy mình có lỗi. Có lỗi với Kat, với Linh Lan và cả với chính bản thân mình. Anh đã không còn nhiều thời gian nữa. Tới mạng sống này, bay giờ cũng trở nên mong manh. thì thử hỏi, anh còn tư cách nào, để nói yêu thương người khác? Anh không thể che chở cho Kat, người đã luôn yêu thương và ở bên cạnh anh. Anh hkong dám chác rằng, cái tình thương anh dành cho cô bao năm qua, dù đầy dù vơi, liệu còn có ích? Anh cũng không muốn đến phút cuối của cuộc đời, vẫn lừa dối cô - ngay cả khi, cô chấp nhận sự lừa dối ấy, tình thương giả mạo tình yêu ấy, thì anh cũng không muốn nó tiếp tục nữa.
Từ khi sinh ra cho tới tận lúc này, khi cái chết ở gần bên anh biết mấy, Khánh cũng chưa một ngày sống thật, sống đúng với mình. Anh làm người khác oan ức một, anh đày đọa bản thân mình mười. Viec hủy hôn với Kat là điều duy nhất anh có thể làm cho mình. Việc ngăn mọi cảm xúc của mình lúc này với Linh Lan, là điều duy nhất anh có thể làm cho Linh Lan và Kat nữa.
Nếu một ngày Khánh chết đi, bậu trời của kat, hay Linh Lan vẫn y nguyên màu xanh ấy. Nếu không nhìn thấy anh trên cuộc đời này, họ cũng sẽ khổ đau một vài ngày rồi quên? tình yêu thực sự vẫn ở ngoài kia chờ đợi tuổi xuân vẫy vùng của họ. Anh chỉ là một chấm rất nhỏ. Khi anh ra đi, chấm nhỏ cũng chẳng còn.
Nhưng còn mẹ thì sao? Còn cha thì thế nào? Cha mẹ chỉ có mình anh, anh ra đi dễ dàng như vậy, để lại gia đình mình. Quả thức, chẳng phải rất oan uổng sao? Khánh đã bao nhiêu năm từ ngày rời khỏi quê hương, chưa một lần quay trở lại. Là ngần đó năm, anh không gặp lại cha mình.
Đã đến lúc phải về rồi. Phỉa về thôi. Vì thời gian đối với anh lúc này, đã chằng còn nhiều nữa.
Nếu có chuyện gì phải đến, nó sẽ đến. Nếu Khánh phải ra đi sớm như thế này, đón nhận cái chết khi còn đang là một chàng trai mới ngoài hai mươi, thì anh cũng sẽ chấp nhận nó. Chẳng phải mỗi người sinh ra trong cuộc đời đều có một lý do? Đều mang trong mình một sứ mệnh? Sứ mệnh sống một cuộc đời lạ của anh, tới đây, có lẽ sắp chấm dứt rồi.
Khánh trở về Việt Nam đột nhột như một cơn gió. Làm mẹ anh không khỏi bất ngờ. Bà nhìn con trai với ánh mắt hoài nghi. Chúng ta đã xa cách nhiều quá, mẹ đã chẳng thể nhìn vào mắt con mà nhận ra bất cừ điều gì. con giấu mọi thứ trong suy nghĩ mình rất kỹ, những tâm sự được gói ghém một cách cầu kỳ và cất nơi đáy sâu tâm hồn u buồn ấy.
Kat nhất định không chịu buông tay. Từ ngày Khánh kéo Kat về, cô đã luôn suy nghĩ. Hóa ra, anhco tình cảm với người khác. Là anh rũ bỏ cô để tìm tới một tình yêu mời. Nhưng chuyện dễ dàng vậy sao? Không thể! Không thể dễ dàng được đâu. Vì Khành, cô đã rơi quá nhiều nước mắt. Kat đã không còn là Kat ngày hôm qua nữa rồi, Cô chỉ là một con mèo con đáng thương đang ướt mình trong nước... Trút đi cái bộ dạng xù xì, mạnh mẽ, cô cần được bào vệ. vì thế, sao anh có thể bỏ đi?
Cô tới Việt Nam sau Khánh vài ngày, tìm bằng được người mình yêu với rất nhiều thắc mắc. Vì sao anh lại muốn bỏ em? Vì sao anh lại ra đi như thế>? Những câu hỏi đại loại như vậy, Kat ngày nào cũng muốn hỏi, nhưng chẳng thể.
Ở bên cạnh anh, cô không vơi đi được nỗi cô đơn. Nhưng thà biết anh vẫn còn bên, để chịu nỗi buồn khi nói hai người. Còn hơn phải ở một mình, nhìn anh đi xa dần, mà bản thân bất lực, không làm gì được.
- Em cứ đi theo anh thế này? Liệu có ích gì?
- Sao anh cứ về đột ngột như thế? Mà chẳng nói một câu.
- Anh về thăm mẹ.
- Còn em, sợ anh trốn mất.