Lần đầu tiên trong cuộc đời, Khánh nói yêu một người. Chưa bao giờ anh nghĩ, câu nói ấy lại khiến trái tim mình đau đớn, tràn ngập cảm giác bi thương đến thế. Ngày anh nói yêu Linh Lan, cũng sẽ là ngày anh quyết định rời xa cô. Nói ra điều này, không chỉ tàn nhẫn với anh má còn cả với Linh Lan nữa. Nhưng nếu anh ra đi ngay lúc này, vết thương của cô vẫn còn bé bỏng lắm. Anh không thể để tình yêu như loài cỏ dại lớn lên, để dẫm đạp một cách đáng thương khi anh không còn trên thế gian này nữa. Vậy là, ít ra trong cuộc đời nhắn ngủi của Khánh, anh đã biết yêu một người là như thế nào. Cảm xúc từ hạnh phúc đến bi thương hẹp hòi biết bao.
Anh không còn nhớ nổi, mình đã chia tay Linh Lan như thế nào ngày hôm đó. Rằng anh có khóc không và anh đã buông bàn tay bé nhỏ, rời xa cô như thế nào? Tất cả những gì trong tâm trí Khánh chỉ là tiếng cười và nước mắt. Tiếng cười khi họ cùng nhau băng qua những con phố như hai đứa trẻ, hạnh phúc khi nói lời yêu rất khẽ, nụ hôn nồng nàn cuốn trôi mọi buồn lo riêng lẻ... Và... nước mắt Linh Lan như cuốn hồn anh chìm trong nỗi buồn phiền mênh mang sẽ không bao giờ tan biến.
Kat chờ Khánh ở nhà, trong phòng của anh. Nhìn dáng vẻ buồn bã của Khánh, Kat bỗng dưng nắm lấy tay Khánh, khẽ nói:
- Em sẽ đi.
Khánh dường như không nghe những gì Kat nói. Anh đang chìm trong thế giờ của riêng mình, anh đã khóa cửa cài then, không ai len vào nổi. Lặng lẽ gật đầu. Ánh nhìn vủa Kat về phía Khánh, sẽ mãi chỉ còn là chiều sâu hun hút.
Nếu trong câu chuyện này, ai là người bất hạnh nhất, có lẽ không chỉ có Khánh, có Linh Lan. Những con người đánh mất tuổi thơ trong sự thị phi, dè bỉu, khinh khi. Những đứa trẻ phải vươn mình rời xa quê hương, với nỗi buồn về gia đình tan vỡ. Người bất hạnh nhất có lẽ là Kat. Cô chẳng có gì trong tay. Ngay cả tình yêu cũng là sự bố thí bấy lâu nay, giờ đây cũng cạn. Nhưng Kat mạnh mẽ hơn, hay ít ra, cô cho rằng mình sẽ mạnh mẽ hơn qua mỗi vết thương. Khi yêu, cô đã yêu hết mình bằng tất cả những gì cô có. Thì giờ đây, Kat cũng không hối hận bởi những việc mình đã, đang và sẽ làm.
Em đã ở bên anh nhiều năm qua. Em tin rằng anh có thể cảm nhận được em yêu anh. Có nhiều khi em muốn hỏi anh: "Đã bao giờ anh từng yêu em chưa? Dù chỉ là một chút." Mặc sù em biết rất rõ câu trả lời, nhưng vẫn muốn nghe những điều dối lòng anh nói,kiều như là: "Có, anh yêu em", hoặc "Tất nhiên, anh đã từng yêu em". Anh à, khi ano có thể, hay nói cho em nghe điều đó nhé. Đừng nói với em rằng, anh chưa bao giờ yêu em, anh ở bên cạnh em chỉ vì tình thương với một đứa con gái cô đơn, cô độc trong chính cái tôi của nó. đứng nói cho em nghe những điều đã biết. Hãy nói cho em nghe những thứ em muốn nghe, liệu có được không?
Khi em nói em sã đi, anh im lặng. Em biết, lúc đó anh không còn nghe thấy em nữa. Hình như anh đang yêu. Thật may mắn, cuối cùng anh đã có thể hiểu được cảm giác của em. Cảm giác yêu một người là như thế nào, em cứ tưởng suốt đời này anh sẽ không biết nữa chứ? Anh hẳn cũng đang hiểu cảm giác từ bỏ tình yêu của mình vì người mà mình yêu thương. Giống như em rời xa anh lúc này, cũng vì lý do tương tự ấy. Nghĩ đến việc, anh đang đau nỗi đau như em, sao em lại thấy lòng mình được nguôi ngaoi và an ủi thế này?
Vẫn là em xấu tính nhất!
Lúc đầu, em không tin là anh yêu cô ấy đâu. Anh nói với em, em còn nghĩ là lý do để đuổi em đi mà thôi.
Nhưng, biết nói thế nào nhỉ?
Khi cô ấy nép sau anh ở khách sạn, cái cách mà anh bảo vệ cô ấy, anh chưa từng như vậy với em. Em biết, em đã mất anh. Nhưng thật mất mặt, nếu mất anh chỉ vì anh yêu người khác. Em háo thắng, anh biết mà, em sẽ giằng co đấy, chứ chẳng chịu buông dễ dàng đâu.
Nhưng, khi anh đi thăm bố, em đã tìm thấy cái này. Là bệnh án của anh, em xin lỗi đã làm điều đó, gọi cho bác sĩ của anh. Thực sự, lúc đó, em đã đau lòng lắm. Nhưng cuối cùng, cũng có thể giữ cho bản thân tỉnh táo, để có thêm rất nhiều hy vọng. Thật không ngờ, có những lúc như thế này trong cuộc đời em, lấy hy vọng làm lý do tồn tại.
Anh biết, khi yêu anh, em đã thay đổi như thế nào không? Làm mọi thứ vì người mình yêu thương, là cách em đã yêu anh. Tất cả những gì khiến cho bản thân em trở nên tốt đẹp hơn, em cũng làm bởi vì anh.
Thế nên anh yêu, nếu anh đang yêu người con gái ấy, còn mãnh liệt hơn cả em yêu anh , hãy làm tất cả vì cô ấy. Anh phải sống vì cô ấy.
Em ra đi, vì em biết, em không thể trở thành sức mạnh cho anh. Nhưng em tin, cô ấy có thể. Đúng không?
Đừng bao giờ bỏ cuộc, dù chỉ một phần trăm hy vọng.
Kat rời Việt Nam lặng lẽ, cô trở về bên cạnh mẹ. Nén nỗi đau của mình vào tim để sống cuộc đời như mọi cô gái mạnh mẽ sẽ làm khi tổn thương. Lá thư cô để lại cho Khánh không đơn thuần là dòng chữ chia tay của một kẻ bỏ cuộc trong tình yêu. Với tư cách của một người đang yêu, đó là cách cô đã hết lòng với tình yêu của mình. Yêu bằng tất cả tâm can, sự cảm thông và hy sinh cao cả. Từ bỏ người mình yêu thương, trên đời này, có thứ tình yêu mang tên như thế. Nó mang trong mình những giá trị to lớn không thua kém bất kỳ sự gắn bó sâu đậm nào.
Đọc những gì Kat viết, Khánh đã khóc. Kiếp này, là amh nợ cô, nợ cô rất nhiều. Nợ Kat cả tuổi xuân rực rỡ. Nợ cả tình yêu chân thành. Nợ cả sự hy sinh khi anh cận kề cái chết. Anh nợ hết một phần đời.
Chẳng thể nào trả hết, món nợ ân tình ấy. Chỉ còn có thể, nói với cô, hai chữ: "Cảm ơn!"