- Kat tự tử. Ôi Chúa ơi, cậu ta tự tử.
- What????? Chuyện gì vậy, Yoko nói cho tớ biết đi! Bình tĩnh nào, bình tĩnh đừng khóc!
Tôi không nghĩ rằng kỳ nghỉ của tôi và Yoko lại gian truân và xảy ra nhiều điều đến vậy. Từ viec gặp lại Khánh đầy bất ngờ, cho tới đám cưới của Kat và khánh. Và bay giờ là Yoko đang chạy đến bên tôi, nức nở nói về việc Kat tự tử. Tất cả xảy ra trong một thời gian quá ngắn, chỉ vàu ngày. Ngắn đến nỗi tôi không thể nào tin và kịp thích nghi với những việc diễn ra xung quanh mình. Lạy Chúa!
- Tớ vừa ở bệnh viện về. Tớ đã cố gắng để không khóc. Nhưng bây giờ thì khog thể. Tớ không kiềm chế được nữa rồi.
- Bình tĩnh nào, có tớ đây, cậu hãy nói cho tớ biết, chuyện gì xảy ra. Được chứ?
Tôi cố gắng hết sức trấn an Yoko bằng việc ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói để cô ấy bình tâm. Yoko cứ khóc nấc lên. thực sự, làm tôi rất sợ.
- Kat tự tử. Cô ấy tự tử vì Khánh từ hôn. Bằng một cảm giác nào đó rất lạ, tớ linh cảm rằng, chuyện này thật đáng sợ. Kat ở bệnh viện. Khánh thậm chí còn không có ở đó. Tớ cảm giác cái chết có thể dẫn đến thêm lần nữa. Mỗi khi chạm vào những cú shock, có một điều gì đó luôn cho tớ những linh cảm quá chuẩn xác. Lần này, sự chuẩn xác ấy thực sự làm tớ sợ hãi.
Tôi không biết nói gì, ngoài câu: "Mọi thứ sẽ ổn thôi!" Thứ âm thanh mang tên "tồi tệ" là một cái gì đó rất ám ảnh. Những ám ảnh giật cục. Tôi cũng sợ. Giống như Yoko.
Tôi không nghĩ là mình hiểu Khánh, nhưng tôi đã yêu anh, có lẽ yêu từ rất nhiều năm qua. Tôi yêu Khánh, tôi rất muốn hôn nhâ của họ không diễn ra. Nhưng như mọi lần, những tin alm người khác không vui cũng không mang đến cho tôi cơ hội nở nụ cười. Bởi tôi nghĩ rằng, ở nơi nào đó, Khánh đang rất buồn. Chỉ cần nghĩ thế thôi, đã đủ khiến cho tôi bất an và thương anh ấy. Từ khi gặp lại Khánh, tim tôi luôn có những đợt co thắt không rõ ràng. Có thể đó là những đợt sóng hoag mang của vô vàn cảm xúc. Vì sao Khánh lại từ hôn Kat - cô ấy thật tuyệt vời, cô ấy tuyệt vời thế cơ mà? Tại sao? Tại sao chứ? Những thắc mắc cứ lòng vòng, luẩn quẩn quanh tôi.
Sau cơn hoảng loạn, Yoko ngủ. Việc làm một chuyên gia tâm lý bất đắc dĩ như thế là quá đủ với Yoko rồi. Cô ấy có quyền nghỉ ngơi. tôi khoác chiếc áo măng tô dài, bước ra ngoài trời lây phay tuyết rơi. Berlin không phải nơi duy nhất àm tôi tới có tuyết. Nhưng hình như, tuyết ở Berlin trong mắt tôi giờ phút ấy buồn hơn, não nề hơn. Tôi lang thang trên những con phố, bất ngờ khi quá dễ dàng nhìn thấy môt bóng dáng thật quen. Cũng phải thôi, tôi đang đứng ở một trong những địa điểm thu hút du khách nước ngoài hất tại Berlin. Tôi gặp khánh ở chốn công cộng như thế này, cũng đâu có gì là lạ?
Khánh ủ rũ như một đóa hoa linh lan thiều sức sống. Trắng bệch, phờ phạc và dường như đã rũ hết lá. Mùa đông phủ lên lớp hoa một không khí cô đặc băng giá. Tôi tiến lại gần:
- Chào! - Tôi rụt rè giơ tay ra.
Khánh nheo mắt, "Anh ấy không nhận ra mình" - tôi thầm nghĩ.
- Mình vừa gặp cậu hôm trước, khi đi ăn với Yoko và... Kat. - Tôi kéo dài âm điệu chữ "và", ngập ngừng khi nhắc tới tên cảu Kat.
- Oh, chào cậu! - Khánh không hề có vẻ gì lúng túng hai ái ngại khi nghe đến cái tên đó. Cậu ấy bản lĩnh hơn tôi tưởng, hay cậu ấy vẫn nghĩ tôi chưa hề biết chuyện đã xảy ra và giờ kat đang ở trong bệnh viện?
- Hình như cậu không nhận ra mình> - Tôi hỏi, hơi ngập ngừng...
- Không phải thế, mắt mình bị cận, phải nhìn gần mới thấy.
- À không? mình muốn nói, cậu không nhận ra chúng ta đã quen nhau từ trước.
- Từ trước? - Khánh hỏi, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên khóe miệng khẽ nhích lên.
- Ừ, mình học chung với cậu từ hồi cấp hai. Cậu rât ghét mình thì phải. Nhớ không? - Tôi khẽ cười. Nhớ tới hình ảnh cũ. Và tủm tỉm nhìn Khánh.
Khuôn mặt Khánh dường như giãn ra. Não anh ấy như thể đang hoạt động hết công suất, lcu tìm trong khe tủ ký ức những chuyện xưa cũ mà anh đã giấu đi từ rất lâu. Ở một nơi sâu, gần như Khánh đã hoàn toàn vứt đi kỷ niệm về tuổi trưởng thành buồn rấu ấy. Khánh vẫn không thể nào nhớ ra tôi là ai. Anh ấy chỉ lặng lẽ lắc đầu mà mỉm cười lúng túng.
- Linh Lan. Tớ tên là Linh Lan, "Hoa Linh Lan" ấy, cậu nhớ ra chưa? - Tôi khẽ nói, rụt rè và rất nhỏ. Khánh thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của tôi, nó lớn hơn tiếng nói và nhỏ hơn tiếng tuyết rôi trong bầu không khí lạnh.
- Xin lỗi, mình không nhớ! - Khánh bối rối.
Một cái tên "đặc biệt" như vậy mà anh ấy không nhớ chút nào sao? Tôi cảm thấy thoáng buồn. À không, phải nói là một nỗi buồn rất sâu sắc ghim chặt torg lòng tôi mới đúng. Bởi vì tôi nghĩ mình quan trọng hơn một chút, và có chỗ đứng trong sự căm ghét của Khánh. Tôi nghĩ chuyện xảy ra năm lớp chín đã làm Khánh rất ghét tôi. Anh ấy ghét tôi đến mức không thể quên tôi. Hay ít ra là nhớ cái tên tôi chứ? "Xin lỗi, mình không nhớ!" - Anh ấy đã nói với tôi như thế. Tâm trạng tôi lúc ấy là sự sụp đổ hoàn toàn của ký ức do chính tôi tạo dựng lên.
Nhưng chẳng phải mọi sự đổ vỡ đều mang một sự gắn kết mới, hòa hcung hơi thở của hai miền đất thành một nhịp đập:
Tây Dức và Đông Dức từ đi Bức tường Berlin = Nước Đức.
Nếu nói một cách khả quan rằng: (Tôi + Khánh) - ký cứ lớp = (...)
Nghĩ vậy... bỗng nhiên tôi đỏ mặt và cố gắng mỉm cười:
- Ừ, cũng phải, bọn mình chỉ học cùng nhau một năm lớp Chín thôi, câu không nhớ là phải rồi. Không sao! - Tôi lại cười. Thì ngoài cười ra tôi còn biết làm gì hơn thế?