Trong gió đêm, thanh âm của Tạ Vô Vọng từ Truyền Âm Kính bay ra lương bạc dị thường.
Ninh Thanh Thanh không nghĩ đến hắn sẽ hồi đáp.
Cũng không nghĩ đến đột nhiên nghe thấy thanh âm của hắn, trái tim nàng vẫn sẽ đau nhức không chịu nổi.
Nàng suy yếu ho khan.
Cái trán Chương Thiên Bảo thấm đầy mồ hôi lạnh, cười khổ không ngừng: "Phu nhân ngài đây là tội gì nha! Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn để phu nhân bị thương, đây thật đúng là muôn lần chết cũng khó chuộc tội!"
"Ào.."
Một đạo kiếm quang trong trẻo cắt qua bầu trời đêm, một tiếng thân hình ầm vang cứng còng dừng trước mặt Ninh Thanh Thanh, tửu hồ lô thật lớn suýt nữa ném trên mặt nàng.
Ninh Thiên Tỉ đến rồi.
Người của Thanh Thành Kiếm Phái lục tục đuổi tới đem Ninh Thanh Thanh bảo hộ ở giữa, mỗi người đều bày ra biểu tình chuẩn bị liều mạng.
"Hiểu lầm! Hiểu lầm!" Chương Thiên Bảo vẫy hai tay, nhấc chân đi đá thuộc hạ bên người.
"Vũ đao lộng kiếm làm cái gì, còn không thu lại cho ta! Toàn bộ thu! Ninh Chưởng môn, ngươi nghe ta giải thích! Nghe ta giải thích! Chuyện này thật ra là hiểu lầm nha!"
Hai vị sư tỷ một trái một phải nâng đỡ Ninh Thanh Thanh.
Hai mắt nàng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi Ninh Thanh Thanh tỉnh lại, thấy trướng đỉnh từ từ xoay hai vòng sau đó dần dần ở trước mắt yên ổn lại.
Ngồi ở mép giường là một đạo thân ảnh tinh tế nhu nhược đưa lưng về phía nàng đang nhẹ giọng hướng một người khác dò hỏi tình trạng thân thể của nàng.
Ninh Thanh Thanh khó có thể tin mà chớp chớp mắt.
Đạo thân ảnh này nhìn thế nào cũng là nhị sư tỷ Võ Hà Khởi..
giọng lớn nhất, tính tình bạo nhất.
Vì không nhiễu nàng nghỉ ngơi, nhị sư tỷ vậy mà có thể đè ép tính tình thấp giọng nói chuyện như vậy? Ninh Thanh Thanh không khỏi có chút lệ nóng doanh tròng.
"Nhị sư tỷ.."
Võ Hà Khởi đột nhiên quay đầu lại kinh hỉ mở miệng.
Đang muốn nói chuyện lại không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên nhấp môi, nghẹn xuống đè ép giọng khẽ nói: "Thân thể thế nào rồi Tiểu Thanh Nhi? Ngươi ngủ suốt hai ngày có thể không thoải mái?"
Phía sau lưng Ninh Thanh Thanh một trận tê dại giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn Võ Hà Khởi.
Đây không phải là bị đoạt xá chứ!
Khó trách lần này trở về luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, nguyên lai là thiếu giọng nói lớn của Võ Hà Khởi.
Từ sóng âm có thể chấn điểu đến chim nhỏ nép vào người, không biết nhị sư tỷ đến tột cùng đã trải qua cái gì.
Tiếng bánh xe gỗ vang lên.
Ninh Thanh Thanh theo tiếng nhìn lại, hai mắt không tự giác mà sáng ngời.
Nguyên lai trong phòng còn có một người khác.
Hắn ngồi trên xe lăn, người mặc thanh sam, sắc mặt so với người thường tái nhợt hơn chút, thân hình cũng thon gầy hơn, một đôi mắt đào hoa màu nâu nhạt thanh triệt đến có thể chiếu ra bóng người, mũi tuấn tú cùng môi, toàn thân vô cùng văn nhã.
Phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc chính là người như vậy.
Võ Hà Khởi nhẹ giọng nói khẽ giới thiệu: "Vị này chính là Thiếu Cốc chủ Dược Vương Cốc, Âm Triều Phượng.
Sau khi sư phụ định hình kiếm cốt vẫn luôn là hắn chăm sóc.
Hai ngày này cũng là hắn tự mình trị thương cho ngươi.
Ít nhiều Thiếu Cốc chủ ở chỗ này, Tiểu Thanh Nhi ngươi mới có thể khỏi hẳn nhanh như vậy."
Dược Vương Cốc tu y đạo, dược đạo, nhân tâm y giả ở trong tiên môn là môn phái được hoan nghênh nhất.
Cốc chủ Dược Vương Cốc cùng Ninh Thiên Tỉ là bạn cũ.
Lần này Ninh Thiên Tỉ định hình kiếm cốt, Cốc chủ tự mình xem qua bệnh liền lưu lại Thiếu Cốc chủ ở lại núi Thanh Thành hỗ trợ hắn điều dưỡng, có thể nói mười phần thành ý.
"Đa tạ Thiếu Cốc chủ."
Ninh Thanh Thanh nhìn Võ Hà Khởi trộm liếc mắt một cái, nhìn hai má nàng ửng hồng, tầm mắt trốn tránh.
Bỗng nhiên Ninh Thanh Thanh hiểu rõ nguyên do tiếng nói thất thường của nhị sư tỷ nhà mình.
Nhị sư tỷ thích vị Thiếu Cốc chủ này.
Vì một người thu liễm tính tình trở nên không giống nguyên bản của chính mình.
Trong lòng Ninh Thanh Thanh ngũ vị tạp trần.
"Chương Thiên Bảo Chương Động chủ Hoài Âm Sơn đưa đến không ít dược liệu quý hiếm." Âm Triều Phượng nói.
"Các sư huynh sư tỷ ngươi không yên tâm để ngươi dùng đồ vật của Chương Động chủ, toàn bộ tiện nghi cho ta..
Đã hoài nghi dược liệu kia có vấn đề tất nhiên ngượng ngùng bán cho ta, chỉ có thể tặng không."
Thanh âm nam tử tuổi trẻ ôn nhu thanh triệt, rất êm tai.
Cười rộ lên đẹp cực kỳ, đôi mắt cùng khóe môi đều cong làm người khác không tự giác tâm sinh ra hảo cảm.
Nghe ngữ khí cùng lời nói của hắn cũng là người thẳng thắn sảng khoái, thực sự làm cho người ta thích.
Khó trách đem đóa hoa loa kèn Võ Hà Khởi này cũng biến thành cây mắc cỡ.
Sau khi nói đùa, Âm Triều Phượng nghiêm nghị nói lên lời dặn của thầy thuốc: "Linh lực Ninh đạo hữu tiêu hao quá mức quá độ, tâm mạch lại bị chấn động thương tổn, vấn đề có thể nói lớn cũng có thể nói nhỏ.
Nếu như uống thuốc đúng hạn tĩnh tâm điều dưỡng, trăm ngày liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Ghi nhớ kỹ, nỗi lòng tuyệt đối không thể chấn động quá lớn, nếu không nguy hiểm đến tâm hỏa đốt nóng."
Tâm hỏa đốt nóng, nghiêm trọng chính là tẩu hỏa nhập ma.
Vị y giả tuổi trẻ này đã nhìn ra được trầm tích trong lòng nàng quá nhiều tình cảm tiêu cực
"Ta hiểu rõ.
Đa tạ Thiếu Cốc chủ." Ninh Thanh Thanh gật đầu.
Nàng đã tỉnh lại, Âm Triều Phượng không cần túc trực nữa.
Hắn bẩm sinh thể nhược, hai ngày này cũng giày vò quá sức.
Giơ tay xoa xoa quầng thâm mắt, hắn đẩy xe lăn chầm chậm di chuyển hướng ra phía ngoài.
Tới cửa, hắn theo bản năng nghiêng đầu xuống.
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa chiếu trên thanh sam của hắn, lưng ánh quang, hình dáng khuôn mặt nhìn nghiêng tuyển tú vô song.
Giật giật môi tựa hồ muốn nói cái gì lại không nói.
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, hắn hơi cúi đầu ôn nhã cười cười, sau đó cũng không dừng lại lăn bánh xe gỗ rời khỏi trúc ốc.
"Là người thật ôn nhu." Võ Hà Khởi cảm khái muôn vàn.
Ninh Thanh Thanh gật gật đầu, trố mắt một lát bỗng nhiên cười.
Lúc trước thật sự là bị lá che mắt, cho rằng trên đời này trừ bỏ Tạ Vô Vọng ra không còn nam nhân tốt.
Nghĩ đến Tạ Vô Vọng thần sắc nàng hơi trệ, chần chờ mở miệng: "Tạ Vô Vọng hắn..
đã đến sao?"
"Vẫn chưa." Võ Hà Khởi lộ vẻ mặt đồng tình.
Ninh Thanh Thanh không khỏi nhíu mày.
Trái lại, thật ra nàng không tự mình đa tình cho rằng hắn sẽ đến thăm nàng bị thương.
Chỉ là hắn đã biết trong tay nàng có chứng cứ Chương Thiên Bảo hành hung.
Thế nhưng vì sao lại thờ ơ?
Chẳng lẽ, hắn thật sự tín nhiệm Chương Thiên Bảo vô điều kiện?
"Tiểu sư muội đã đem vật chứng giao vào trong tay sư phụ?" Ninh Thanh Thanh hỏi.
Võ Hà Khởi gật gật đầu: "Trên nửa đoạn trâm trúc hoa văn chiếc lá dị thường tinh xảo, đều không phải thủ công tầm thường trên thị trường, hẳn là một manh mối rất quan trọng!"
Ninh Thanh Thanh hài lòng hơn nhiều, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm lo lắng.
"Mấy ngày gần đây nhất định phải tăng mạnh phòng bị, chú ý an toàn." Nàng lo sợ nói.
Võ Hà Khởi cười rộ lên: "Tiểu Thanh Nhi a, ngươi thật đúng là uổng phí theo Đạo Quân nhiều năm như vậy! Không những không có nửa điểm kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại như thế nào lại có bộ dáng cẩn thận như đi trên băng mỏng vậy? Trúc Diệp Thanh của chúng ta đã đi đâu rồi?"
Ninh Thanh Thanh không nhịn được trả lời lại một cách mỉa mai: "Ngươi trước mặt Thiếu Cốc chủ tiếng lớn tiếng nhỏ thử xem?"
Võ Hà Khởi hung hăng nghẹn một cái, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc đỏ bừng.
Nàng chạy không quay đầu lại.
Cả ngày này cũng không có người đến.
Ninh Thanh Thanh vốn tưởng rằng sau khi mình tỉnh lại, sư phụ cùng các sư huynh sư tỷ khác đều sẽ thay phiên lại đây thăm.
Không nghĩ đến liên tiếp mấy ngày kế tiếp trừ bỏ bát sư huynh như hũ nút đúng hạn đưa thuốc đến, một người nàng cũng không thể thấy.
Đến Võ Hà Khởi cũng không thấy xuất hiện lại.
"Hẳn là vội vàng tra sự tình cây trâm kia.."
Ninh Thanh Thanh thất thần nhìn trướng đỉnh.
Kỳ thật nàng vốn dĩ cũng không cho rằng mình quan trọng như vậy.
Thiên Thánh Cung.
Ngọc Lê Uyển.
Nữ tử si ngốc ngóng nhìn thân ảnh làm người khác hoa mắt say mê kia.
Nam tử chí cao vô thượng nhất toàn bộ thế gian lại sở hữu một bộ túi da tốt như vậy.
Nàng không rõ, hắn rõ ràng đã vì nàng đem đạo lữ không có cảm giác tồn tại kia đuổi xuống núi.
Chỉ là vì sao đã qua đi lâu như vậy hắn vẫn đối với mình không nóng không lạnh như cũ?
Cùng hắn nói chuyện, hắn đều sẽ cười nhạt đơn giản đáp lại.
Ngẫu nhiên cũng sẽ đem ánh mắt đặt trên người nàng, mắt đen thâm thúy tựa như tìm tòi nghiên cứu, tựa như cân nhắc.
Chính là mỗi khi nàng mượn cớ dán trên người hắn, hắn luôn nhẹ nhàng lướt khỏi.
Ngắn ngủn mấy ngày nàng đã quăng bảy ngã tám ngã nhưng đến một mảnh góc áo của hắn cũng không sờ được.
Vì có thể đi bên người hắn, nàng nghe theo phân phó của nghĩa phụ để tú nương thêu hồng mai giữa trán mình, từng châm từng châm, rất đau! Trả giá đại giới như vậy cũng không thể đổi hai tay trống trơn?
Cứ như vậy kéo dài chờ đến đạo lữ kia trở về, sự tình chỉ có thể càng thêm không xong..
Nhất định phải nhanh để Đạo Quân nếm tư vị của mình mới được.
Nhiều năm thân mình chuyên vì nam nhân mà được tỉ mỉ dạy dỗ ra, chỉ cần hắn chạm vào một lần nhất định có thể nói hắn thực tủy biết vị.
Chỉ kém một chút như vậy! Liền có thể trở thành người trên kẻ khác.
Răng nàng cắn chặt, ánh mắt dần dần rơi xuống thân người nam nhân trước cửa sổ.
Hắn khó có được trở về sân trong, thời điểm mỗi lần trở về hơn phân nửa đều nhìn bồn nấm kia!
Nếu như..
nếu như..
nếu như không có nó, ánh mắt hắn có phải sẽ vẫn luôn dừng ở trên người mình hay không?
Ý niệm nảy lên liền như trăm vuốt cào tim.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu phát hiện hôm nay ánh mặt trời xán lạn dị thường.
Cái loại đồ vật nấm này chắc không phơi được?
Nàng thu liễm mắt để chính mình thoạt nhìn càng thêm kính cẩn nghe theo.
Nhìn nam nhân bước ra nhà chính, nàng vội vàng tiến ra đón nhu nhược săn sóc mở miệng: "Đạo Quân, phu nhân còn chưa trở lại sao? Bằng không thiếp thân hướng phu nhân bồi tội, xin phu nhân bớt giận đừng cùng Đạo Quân giận dỗi.
Tiếp tục như vậy không phải muốn cho người trong thiên hạ nhạo báng sao, tổn hại đến mặt mũi Đạo Quân."
"Chớ có nhiều chuyện." Hắn ôn nhu mỉm cười, ngữ khí cũng không có không ổn.
Nhưng không biết vì cái gì, ngày nóng bức thế nhưng nàng mạc danh rùng mình một cái.
"Vâng." Nàng dịu ngoan gục đầu xuống lộ ra sau cổ trắng nõn cùng với tảng lớn da thịt trên lưng.
Hắn trong nháy mắt cũng không nghỉ chân, rời đi thẳng.
Nếu như là ngày thường nàng không thiếu được phải thất vọng ủy khuất.
Chẳng qua hôm nay nhìn hắn đi xa nàng lại hưng phấn bóp lấy lòng bàn tay, áp xuống ánh mắt lập loè kịch liệt.
Nếu không có nấm, hắn đặt trong lòng bàn tay thưởng thức nên là dáng người xinh đẹp của mình..
Chỉ là, nấm kia ở nhà chính.
Mấy ngày trước đây, nàng từng mặc thử một kiện xiêm y nửa trong suốt lặng lẽ tiếp cận nhà chính, muốn bò đến trên giường hắn.
Không nghĩ mới đến cửa liền bị hắn cười như không cười hất ra ngoài.
Lúc ấy ngữ khí hắn ôn hòa giống như đang nói đùa, bước vào sẽ chết.
Tâm tư người nam nhân này nàng không dám cẩn thận cân nhắc.
Tuy rằng cũng không cảm thấy đi vào liền sẽ chết, nhưng nàng biết ngỗ nghịch với hắn sẽ không có kết quả tốt gì, sẽ không dám lấy thân thử nghiệm.
Hôm nay, nhìn thân ảnh hắn biến mất cuối bạch ngọc sơn đạo, trong đầu quay cuồng ý niệm càng ngày càng cường liệt, căn bản kìm nén không được.
Trái tim nàng thình thịch nhảy loạn.
Thừa dịp hắn không ở đây nhanh chóng lẻn vào nhà chính, vươn tay run rẩy nâng bồn ngọc kia.
Chỉ là lặng lẽ phơi một chút, nhất định sẽ không bị phát hiện.
"Rào rạt!"
Cây nấm này dường như biết mình sắp bị vận đen vào đầu, toàn bộ mũ co rúm lại gần như dán vào trong thân côn.
"Nghẹn đi, phải nghẹn hỏng nha!" Nàng cười khẽ, đem nó nâng lên kiều tiếu chuyển thân mình.
"Cây nấm nhỏ, ta mang ngươi đi phơi chút nắng!"
Vừa quay đầu liền thấy bóng râm phủ xuống.
Nàng suýt nữa đâm vào trên người hắn.
"Đạo, Đạo, Đạo Quân.."
Hắn ôn nhu cười cười, rũ mắt nhìn nàng.
"Lời ta đã nói ra, chính là luật pháp." Hắn không nhanh không chậm nói.
"Không được bước vào nhà chính, trái lệnh, đem giết.
Sao không để trong lòng."
Ngữ khí hắn không hề gợn sóng, tựa như đọc một dòng chữ thật nhàm chán được khắc vào bia đá.
Tay áo rộng vừa động, nấm trở về lòng bàn tay hắn.
"Đạo Quân!" Nàng hoa dung thất sắc, tim đập đình trệ.
Hắn xoay người, bình tĩnh đem nấm thả lại chỗ cũ.
"Rào rạt!" Nó đắc ý mở rộng mũ nấm.
Trực giác đáng sợ cướp lấy trái tim nữ tử, nàng không cần nghĩ ngợi đem sa sam trên người đột nhiên rút đi lộ ra thân mình ngọc tuyết, duyên dáng gọi to một tiếng: "Đạo Quân tha mạng! Nô cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng đều có thể! Nô thân mình là tỉ mỉ.."
Hắn ngoái đầu nhìn lại, nhìn nàng liếc mắt một cái.
Tựa như đang xem đầu gỗ vô hồn.
Trong nháy mắt, cả người mang xiêm y biến mất bên trong màn lửa.
Trong chốc lát như vậy, Ngọc Lê Uyển yên tĩnh như gò đất.
Mặt mày Tạ Vô Vọng bất động truyền Phù Đồ Tử đến, để hắn đem toàn bộ đình viện cẩn thận vệ sinh sạch sẽ, không được lưu lại một chút mùi lạ nào.
Đường đường Hữu Tiền Sử u buồn dịch thân hình tròn vo bắt đầu công tác quét dọn.
Thật nhanh, hắn liền phát hiện trong viện này thiếu một người.
Vệ sinh xong đình viện, Phù Đồ Tử thông minh ước lượng tay béo tiến đến trước mặt Tạ Vô Vọng, đem mặt cười của mình thành một con kim nguyên bảo tròn tròn.
"Đạo Quân, còn có chuyện gì muốn phân phó thuộc hạ đi làm không?"
Tạ Vô Vọng hờ hững liếc mắt nhìn hắn: "Chớ có nhiều chuyện chạy đến núi Thanh Thành nói chút lời không nên nói."
Phù Đồ Tử lập tức chắp tay thi lễ khuyên nhủ: "Đạo Quân, thuộc hạ cảm thấy giờ là thời điểm đón Phu nhân về rồi, viện này thiếu Phu nhân cũng không có sức sống! Lại nói Phu nhân bị thương, sao chịu nổi lăn lộn dời tông.
Đạo Quân cùng Phu nhân kiêm điệp tình thâm, vì những cái đó mà khó chịu thật không đáng giá!"
Tạ Vô Vọng nhàn nhạt cười nhạt, thanh âm nhẹ nhàng lên tiếng như ánh trăng lạnh lẽo: "Vật nhỏ dùng Ngọc Lê mộc dưỡng ba trăm năm đều yêm ngon miệng rồi, bỏ đi đáng tiếc, không có chuyện tình thâm."
"Vâng vâng vâng, vậy thuộc hạ liền nhích người đi núi Thanh Thành trước?"
"Gấp cái gì." Ánh mắt Tạ Vô Vọng lãnh đạm.
Dừng một lát mới chậm chạp lên tiếng: "Ngày mai lại đi."
"..
Aiz!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chủ tẩy không trắng, hắn chính là cẩu duy ngã độc tôn.
Chậm rãi dạy cẩu tử làm người.
Lần này nam nữ chủ thật là quá khó mang.
.