"Không có tình thâm gì ở đây, ta chỉ coi hắn là một người tốt."
Ninh Thanh Thanh lời vừa ra khỏi miệng liền nhìn thấy lão tăng áo bào tro kia một đôi mắt đậu xanh đang cười.
Hắn nâng lên một móng tay còn gầy hơn so với ngón tay độc thủ che ở ngoài miệng, toàn bộ thân mình cười đến ngã trước ngã phải, chân cũng sắp nâng lên giường.
Sắc mặt Tạ Vô Vọng càng trầm, hắn càng cười đến eo không thẳng nổi.
Sau một lúc lâu, hắn vẫy tay, ngừng lại.
Thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, tinh quang trong mắt chuột chợt bắn, thanh âm xót xa nói với Ninh Thanh Thanh: "Tiểu Tạ tức phụ, ngươi nói sai rồi! Tạ Vô Vọng hắn mới không phải người tốt gì."
"..."
Ninh Thanh Thanh không hề gì cúi đầu.
Nhân loại cong cong quẹo quẹo đối với nấm mà nói không hề có ý nghĩa.
Hiện tại nàng chỉ muốn ăn luôn chất dinh dưỡng Ký Hoài Chu đưa nàng, mau chóng dưỡng tốt thân thể.
Tạ Vô Vọng mặt không biểu tình trục khách: "Ma cổ ta sẽ tự xử lý, không tiễn."
Lão tăng áo bào tro phiết miệng bò dậy, một bên đi ra ngoài, một bên lẩm nhẩm lầm nhầm: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
Gần đây ta đi hai chỗ tốt, tấm bia đá thượng cổ gì gì kia a, di ngôn tổ tiên a đều đang chỉ hướng vào chuyện này..
Đạo Quân chỉ có thể có một.
Hủy đi một nơi lại có một nơi khác.
Việc này, người thúc đẩy phía sau không đơn giản.
Ta đánh giá nếu phòng không được thì chính ngươi phải có chút chuẩn bị.
Nếu cần quan tài thì đến nhà Bạch quả phụ trên phố Trường An, Vị Thành, Giang Đô.
Mua quan tài báo tên của ta có thể giảm giá còn tám chiết."
Nếu có người ngoài ở đây nghe được lời như vậy chắc chắn cả kinh hồn phách phi thiên, cả người mồ hôi lạnh.
Đạo Quân chỉ có một cùng Đạo Quân chỉ có thể có một, đây là hai chuyện khác nhau.
"Đạo Quân chỉ có thể có một." Một câu này đủ để nhấc lên huyết vũ tinh phong điên đảo tiên vực!
Thế giới tu chân vĩnh viễn lấy thực lực vi tôn, tu vi siêu tuyệt liền có nghĩa quyền thế vô biên.
Không biết bao nhiêu tu vi mạnh mẽ kẹt ở Hợp Đạo đại viên mãn, trước sau vẫn không cách nào đột phá cấp Đạo Quân.
Nếu tìm được chứng cứ mạnh mẽ hữu lực có thể chứng minh nguyên nhân người khác không cách nào tấn giai, là bởi vì quy tắc đại đạo hạn chế thế gian chỉ có thể có một vị Đạo Quân mà nói.
Như vậy đương kim Đạo Quân Tạ Vô Vọng lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hết thảy người có dã tâm đều sẽ liên thủ, cam nguyện bí quá hóa liều cũng muốn trước tiên đem hắn lôi xuống ngựa.
Ngay cả Hợp Đạo đại tu sĩ trong Thiên Thánh Cung chỉ sợ cũng khó tránh khỏi tâm tư dị động.
Một chuyện lớn như vậy từ trong miệng lão tăng áo bào tro nói ra thường thường không có gì lạ giống như là thời tiết không tốt, chăn muốn mốc meo.
Thậm chí hắn còn có nhàn tâm thân mật giúp tiệm quan tài lôi kéo mua bán.
Nghe vậy, Tạ Vô Vọng chỉ nhẹ nhàng cười nhạt.
Vừa rồi bởi vì chuyện của Ninh Thanh Thanh mà thần sắc hơi có vài phần âm trầm, nhưng thật ra hoàn toàn thông suốt..
Chỉ khi nhàn rỗi nhàm chán mới có thể tốn thêm chút tâm tư đi cân nhắc những nhi nữ tình trường đó, có chính sự liền đem chúng nó trục xuất ra khỏi đầu.
Hắn từ sớm thành thói quen đứng trên đá ngầm cao nhất, lấy thực lực bản thân lần lượt đương đầu nghênh diện gió lốc sóng thần thổi quét.
Tâm địa hắn là lãnh lẽo, là cứng rắn.
Ánh mắt hắn vĩnh viễn hướng về phía trước.
Mà nhu tình mật ý của nàng chẳng qua là một đoàn quang mang nho nhỏ lúc gió lốc gián đoạn có thể ấm thân.
Có, là dệt hoa trên gấm.
Không có, cũng không vấn đề gì.
Hắn đối đãi nàng đã là tận tình tận nghĩa.
Hiện giờ đại loạn đang đến.
Chờ sau khi giải quyết ma độc trên người nàng, nếu nàng vẫn không cách nào khôi phục ký ức vậy liền duyên tận tại đây.
Trong ngực ẩn ẩn hiện lên một chút vị chát gần như không thể phát hiện.
Hắn cười khẽ ra tiếng, mắt vừa nhấc hoàn toàn đem lau đi.
Lúc này đây, vừa lúc mượn cơ hội đem tiên vực này rửa sạch một lần.
Đã quá lâu không có người chết, trái lại có chút không quen.
Đã có người quá ngán ngày tháng thái bình, vậy liền dùng một hồi thịnh yến giết chóc này làm người trong thiên hạ biết được đây không phải quy tắc của đại đạo.
Mà là..
Quy tắc của Tạ Vô Vọng hắn.
Đạo Quân chỉ có thể có một? Vậy liền vĩnh viễn chỉ có một thôi.
Tạ Vô Vọng đứng dậy rời khỏi đình viện.
Tay áo rộng khẽ nhúc nhích, bóng dáng cô tuyệt cuồng ngạo.
Ninh Thanh Thanh nâng linh hộp trở lại dưới cây hoa quế.
Hiện giờ nàng đã không còn cực kỳ khát vọng đem thân thể chôn vào bên trong bùn đất.
Hơn nữa áo choàng trên người vừa lớn vừa nặng, vốn dĩ hố nhỏ cũng không lấp được nàng.
Nếu muốn chôn còn phải đào cái hố to.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, đem linh hộp vùi vào trong đất.
Sau đó dọn ghế nằm bằng gỗ mềm trên hành lang dài lại đây, thản nhiên đem chính mình nằm lên.
Đôi mắt nhìn ánh trăng lớn chiếu vào mặt sau hoa quế, tay phải rũ trên mặt đất dò ra hệ sợi chui vào thổ nhưỡng.
Nàng suy nghĩ sự tình trên dạ yến.
Mặc áo lam Vân Thủy Miểu cùng mặc hắc y Ngu Hạo Thiên đều đối với nàng có ác ý.
Vân Thủy Miểu chính là dùng ngôn ngữ kỳ kỳ quái quái công kích.
Có lẽ đối với nhân loại mà nói công kích tinh thần tương đối hữu hiệu.
Nhưng đối với nấm mà nói công kích như vậy cũng không được cái gì.
Mà Ngu Hạo Thiên khua roi chính là công kích vật lý, sẽ đem người đánh đến quỳ rạp trên mặt đất..
Nấm đương nhiên cũng sợ hãi bị dẫm bẹp nha.
Hắn sẽ thương tổn nàng, nàng cũng không nghi ngờ chút nào.
Lần này vận khí tốt có người tốt Tạ Vô Vọng trợ giúp nàng cản lại roi.
Nhưng mà lần sau thì sao?
Nàng sinh hoạt ở trên địa bàn nhân loại, về sau khẳng định sẽ còn gặp phải rất rất rất nhiều người đối với nàng có ác ý.
Hơn nữa, sẽ có người còn ăn nấm!
Nàng không có khả năng mỗi một lần đều phải trông cậy vào người khác bảo hộ nàng.
Tỷ như hiện tại, Tạ Vô Vọng không rên một tiếng liền đi rồi.
Thiên hạ lớn như vậy, nói không chừng hắn vĩnh viễn không đi qua cái góc này nữa.
Vạn nhất hiện tại người xấu đến thì sao? Nàng làm sao bây giờ?
Nguy cơ bao phủ nàng, nàng biết mình cần phải nhanh nhanh phát dục.
Bởi vì đến chính mệnh nấm cũng giữ không nổi thì còn nói gì đến chuyện sinh sôi nẩy nở?
Nàng một bên cân nhắc, một bên chậm rì rì hấp thu Luyện Thần Ngọc Ký Hoài Chu đưa đến.
Lần này, những chất dinh dưỡng vô dụng đó đến tẩm bổ thân thể, nàng cũng không tiếp tục phát dục một luồng hệ sợi nguyên bản kia.
Mà từ đoạn cuối của nó rút ra ra vô số hệ sợi nhỏ mảnh đến cơ hồ không thể nhìn thấy.
Những hệ sợi nhỏ đó tinh mịn giống như lông tơ chui vào thổ nhưỡng, hướng bốn phương tám hướng nhanh chóng lan tràn trải ra.
Năng lực hấp thu của hệ sợi nhỏ rất mỏng manh.
Nhưng chúng nó vừa nhiều vừa chặt chẽ có thể không cố sức chút nào ở trong khe hở thổ nhưỡng nhỏ bé mà xuyên qua dò xét.
Rất nhanh liền chạm đến đáy.
Ngọc Lê Uyển xây dựng ở phía sau vách đá Càn Nguyên Điện.
Thổ nhưỡng trong viện là linh nhưỡng có giá trị cố ý chuyển đến để trồng cây cây hoa quế kia.
Phía dưới chính là sơn thể hắc nham cứng rắn.
Sau khi chạm được vách đá, hệ sợi nhỏ giống như thủy triều tinh mịn theo đá trải ra.
Rất nhanh liền tìm được một chỗ lại một chỗ nham phùng rất nhỏ.
Chúng nó kích động giống như bọt sóng quay cuồng trải ra tiến vào nham phùng, tiếp tục thâm nhập sơn thể đen sì.
Trong tầng nham thạch cũng ẩn chứa chất dinh dưỡng.
Nơi này trái lại không có nước, chất dinh dưỡng nếm có vị kim loại, hương vị đất cùng nguyên tố hỏa giòn giòn.
Chẳng qua tương đối thưa thớt, hấp thu cũng tương đối cố hết sức.
Nếu hệ sợi là cái miệng, vậy cũng mút thành cái kèn.
Ninh Thanh Thanh thao túng muôn vàn hệ sợi nhỏ, một bên chậm rì rì hấp thu từng đợt từng đợt chất dinh dưỡng nhè nhẹ mỏng manh thật nhỏ, một bên lang thang không có mục tiêu thăm dò sơn thể khổng lồ.
Rất nhanh nàng cảm ứng được ngoài trăm trượng phía Đông có cái gì đó nóng bỏng, khổng lồ.
Mỗi một cây nấm đều có tinh thần thám hiểm mười phần.
Ninh Thanh Thanh tinh thần rung lên, nhấp nhanh cánh môi, nhíu lại mi, tập trung tinh thần thao túng một mảnh hệ sợi nhỏ dày đặc hướng vách đá ngoài trăm trượng leo qua.
Trong bóng đêm thăm dò hồi lâu, tính cách nàng theo thói quen dùng nhiều tâm thần nhất trút vào thị giác.
Vì thế, lúc hệ sợi tiên phong bỗng nhiên chui ra vách đá nhìn thấy lửa cháy nóng rực nghênh diện đánh tới, Ninh Thanh Thanh thiếu chút nữa đã bị lóa mù mắt.
"Ô..
Oa ác."
Ngọn lửa lay động lóa mắt mang đến cảm giác choáng váng dần dần mất đi.
Nàng phát hiện mình đối mặt là một ngọn lửa trong suốt đỉnh thiên lập địa tạo thành lồng giam to lớn.
Nàng ngơ ngẩn đem một luồng lại một luồng hệ sợi nhỏ thăm dò qua, chậm rãi ngưng tụ kết thành một cây nấm ngọc đầu màu xanh lá nửa trong suốt.
Vẫn không có cách nào xác nhận cái lồng sắt này lớn bao nhiêu.
Nàng ngưng thần dùng sức hội tụ càng nhiều hệ sợi, tận lực làm cây nấm kia trở nên lớn tương đương bản thể của mình.
Xuất phát từ thói quen, nấm ngưng tụ ra hai đôi mắt tròn xoe chuyển động trái phải.
Vừa nhìn như vậy sẽ rất dễ dàng trù tính.
Ngọn lửa nhà giam trước mắt này trên dưới trái phải trước sau, sáu mặt vách tường lồng đều là mười trượng không sai biệt lắm..
Từ từ!
Trên dưới trái phải trước sau?
Đầu nấm to ngơ ngác nghiêng sang một bên.
Giống như, tựa hồ, đại khái, có lẽ, nơi nào đó có một chút không đúng?
"Nha!"
Khi đột nhiên phản ứng lại, mũ nấm của nàng thiếu chút nữa cả kinh lộn một vòng..
Nàng chui vào bên trong lồng sắt!
Ý niệm vừa mới hiện lên liền nhìn thấy đám sương trong lồng nhanh chóng phiêu tán ngưng tụ thành một đoàn sương mù màu đen âm lãnh dày đặc nổi lên trước mặt mình.
Một màn quỷ dị âm trầm này nói không nên lời, ngay cả nấm cũng có thể nhận thấy được không thích hợp.
Ninh Thanh Thanh: "..."
Thật đáng sợ.
Mũ nấm thật lớn khom khom cây côn nhảy dựng hướng về phía sau vọt lên, cùng đoàn sương mù dày đặc này kéo ra chút khoảng cách.
Trong sương mù dày đặc trồi lên một đôi mắt cực lớn.
Cự mắt màu đỏ lạnh băng, ở giữa dựng một cột đen như là con ngươi.
Nó đang chậm rãi ngắm nhìn, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Một đôi mắt to Ninh Thanh Thanh trợn tròn trên mặt nấm, phát ra thét chói tai không tiếng động: A a a đây là quái vật gì!
Mà mắt to huyết sắc này cũng chậm rãi chống lại tiêu cự.
"Rống ngao ngao ngao ngao.."
Cự mắt màu đỏ ở giữa, con ngươi màu đen rút thành một cái dây nhỏ hơi mỏng.
Thoạt nhìn nó so với Ninh Thanh Thanh còn hoảng sợ hơn, chỉnh đoàn sương mù dày đặc lui lại phía sau đôi mắt.
Đôi mắt trừng lớn hơn nữa, con ngươi lại thu đến càng chặt hơn.
Theo nó là một tiếng rống to rung trời, toàn bộ sơn thể đều ẩn ẩn lay động.
Hai quái vật, mỗi người đều đem đối phương dọa một trận nhảy dựng.
Nhưng ngay sau đó, hung thú bị bao vây trong sương mù dày đặc này liền hồi phục bản tính hung lệ.
Cự mắt đỏ đậm hướng trong sương mù dày đặc co rụt lại, chỉnh đoàn sương đen giống như sóng lớn quay đầu đánh vỡ!
Khi nấm nhìn thấy bên trong sương mù dày đặc tụ ra một cái mồm to như bồn máu, hai hàm răng nanh sắc bén hàn quang rét lạnh, mùi tanh ập vào mặt.
Nó muốn cắn chết nàng!
Ninh Thanh Thanh muốn dỡ xuống cây nấm này hóa thành hệ sợi nhỏ chạy trốn.
Nhưng dưới tình thế cấp bách từng đợt từng đợt hệ sợi lại cuộn rối vào nhau.
Nàng túm lại túm tuyệt vọng phát hiện chúng nó căn bản kéo không ra.
Thời khắc ánh chớp hỏa thạch nguy cấp, trong đầu nàng vậy mà quỷ dị hiện lên một câu lời lẽ chí lý..
Một sợi tóc dễ dàng bứt gãy, một nắm tóc liền rắn chắc.
Nấm lớn nhất thời không hủy đi được.
Nàng chỉ có thể co lại cây côn bật lên ở bên trong nhà giam nhảy nhót.
Cái mồm to như bồn máu kia vung hai hàm răng nhọn gắt gao ở sau người đuổi cắn.
Hàm răng nanh va chạm vào nhau rất nhiều lần đều suýt nữa cắn trúng nàng.
.