"Người của ta."
Tiếng nói Tạ Vô Vọng nhất quán lạnh lẽo, lại tự nhiên mang theo vài phần ý cười.
Sống lưng Ninh Thanh Thanh hơi cương, cực trì hoãn, cực chậm chạp hít một hơi dài.
Sóng lửa ngập trời mới vừa tàn sát bừa bãi qua vạn nhận vách đá này, không khí vốn là khô ráo nóng rực.
Nhưng không biết vì cái gì hít vào bên trong tạng phủ lại nhè nhẹ phát lạnh.
Nàng có thể xác định Tạ Vô Vọng chưa có chạm qua Vân Thủy Miểu.
Nhưng nghe được hắn vân đạm phong khinh như vậy, đương nhiên mà nói nữ tử kia là người của hắn.
Trái tim nàng vẫn biến thành một cây bông ướt sũng lạnh lẽo, nặng nề trĩu xuống lồng ngực.
Nàng không cần nhìn cũng biết, giờ phút này ánh mắt Phù Đồ Tử nhất định cùng nhóm tiên quân trên đại điện ngày ấy giống nhau.
Hiểu rõ, nam nhân trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Vân Thủy Miểu thiên phú dị bẩm, đúng là thể chất lô đỉnh cao cấp nhất thuộc tính Thủy cùng Tạ Vô Vọng Cửu Viêm Cực Hỏa Đạo Thể có thể nói là trời đất tạo thành.
Vân Thủy Miểu ở trong Càn Nguyên Điện của Tạ Vô Vọng, ai cũng đều sẽ tự nhiên mà liên tưởng đến một ít sự tình hương diễm..
Đạo Quân sao có thể vì người trong cái viện kia không tồn tại chút tình cảm đạo lữ nào Ninh Thanh Thanh mà thủ thân như ngọc, buông tha cho cái lô đỉnh không cần?
Mà Tạ Vô Vọng, hắn một chút tị hiềm cũng không có..
Chóp mũi Ninh Thanh Thanh hơi chua, ổn định tinh thần, áp xuống cảm xúc.
Nàng biết chính mình không nên có oán khí.
Tạ Vô Vọng vốn không có lý do gì phải cố ý cùng người khác giải thích rõ ràng hắn cùng nữ tử kia không có quan hệ thân mật.
Thân phận hắn như vậy nếu cố tình cường điệu nữ nhân bên người chỉ có một, đây không phải vô cùng kỳ quái hay sao?
Nàng nắm chặt ngón tay, nói với chính mình đây không tính là chuyện gì cả.
Nếu Phù Đồ Tử nhắc nhở hắn nữ tử kia vẫn luôn ăn vạ Càn Nguyên Điện, chắc chắn hắn đem nàng đuổi đi giống như hai trăm năm trước.
Nàng nỗ lực mỉm cười, nhưng trái tim lại khó có thể ức chế ngầm trầm xuống đem khóe miệng cũng kéo rũ xuống.
Loại cảm giác vô lực này đã sớm tạo thành bóng ma khi đứng tại hậu điện ngày ấy.
Nàng đã nhận thức sâu sắc lúc nghe tiền điện náo nhiệt ồn ào náo động.
Vô luận Tạ Vô Vọng nói cái gì, làm cái gì, nàng đều chỉ có thể tận lực tìm tốt phương hướng, suy nghĩ phương hướng có lợi cho chính mình..
Bằng không nàng còn có thể như thế nào?
Nàng dao động không được ý chí kim thiết cùng quyền uy kia của hắn, chỉ có thể buộc chính mình thích ứng hết thảy.
"Vâng" Phù Đồ Tử trả lời.
"Vậy để Vân Thủy Miểu ở thiên điện? Không bằng thuộc hạ an bài một chỗ khác?"
Trái tim Ninh Thanh Thanh kịch liệt nhảy lên, nàng không tự giác dựng lên toàn bộ lông tơ trên người, mỗi một tấc da thịt đều đang chờ đợi gió đêm đưa tới thanh âm Tạ Vô Vọng.
"Đưa nàng đi, đưa càng xa càng tốt." Nàng xoắn ngón tay, trong lòng tinh tế nhắc mãi.
"Không cần, tùy nàng." Tạ Vô Vọng không hề gì nói.
Lồng ngực truyền đến một tiếng trầm vang, tâm Ninh Thanh Thanh trầm xuống, vẫn luôn trầm, máu lạnh đi xuống, nàng rõ ràng cảm giác được gương mặt chính mình rút đi huyết sắc.
Hắn vậy mà lưu người lại.
Hắn là đã quên sự tình hai trăm năm trước rồi sao? Hắn biết rõ nàng sẽ không tiếp nhận bên người hắn có thêm một nữ tử khác.
Nàng tuyệt đối không tin một người nam nhân đem một nữ nhân thu bên người lại vĩnh viễn không động đến nàng.
Ngày tháng dài như vậy, cơ hội nhiều như vậy, chỉ cần lưu người lại thì chạm vào nàng chỉ là chuyện sớm muộn.
Chẳng lẽ nói..
đây là cái giá hắn giúp sư phụ định hình kiếm cốt?
Ninh Thanh Thanh giống như rơi vào trong động băng, toàn thân không có một chỗ nào không lạnh.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, chân trần đứng trên nền đất đen mềm trong đình viện kỳ thật là rất lạnh.
Hàn ý lạnh lẽo này nhè nhẹ thấm từ lòng bàn chân lên đến tận tim, cuốn lấy vết thương cũ còn tích tụ lại trong lồng ngực làm cổ họng nàng trào lên vị tanh ngọt.
Tâm tình Tạ Vô Vọng nhìn cũng không tồi, hắn lười biếng hỏi một câu: "Còn có việc?"
Phù Đồ Tử vô cùng chân chó nở nụ cười: "Hắc hắc, không có việc gì, không có việc gì! Nghe nói Đạo Quân giúp Thanh Thành Kiếm Phái Ninh Thiên Tỉ nắn kiếm cốt, phu nhân nhất định là vô cùng vui vẻ.
Tối nay hoa hảo nguyệt viên, phu thê tình thâm.
Là thuộc hạ không biết điều này liền cáo lui, không quấy rầy Đạo Quân nữa!"
Tạ Vô Vọng khẽ cười một tiếng, nhấc chân đi hướng Ngọc Lê Uyển.
Hắn không có thuấn di, từng bước một đi vào hướng trong viện giống như đang thưởng thức phong cảnh ven đường.
Ninh Thanh Thanh đau khổ lùi lại hai bước, hơi có chút lảo đảo trốn trở về phòng.
Ngồi trở lại bên cạnh án bàn, thẫn thờ tự rót cho chính mình một chén rượu.
Nàng dùng sức nắm chặt chén ngọc, không để cho sự bình tĩnh bị dịch rượu làm dao động.
Không khí trong phòng phảng phất loãng hơn rất nhiều, nàng dùng sức hô hấp vẫn cảm thấy lồng ngực từng trận buồn đau.
Nhìn chung quanh phòng Ngọc Lê Tiên ánh sáng ấm áp, lại có chút cảm giác bi thương cảnh còn người mất.
Hôm nay, nàng vì hắn chuẩn bị tràn đầy nhu tình mật ý, không khí tốt như vậy, ôn tồn như vậy, nàng đã vì hắn hoàn toàn mở rộng nội tâm, vốn nên là một buổi tối tràn ngập yêu thương.
Mặc dù bị hung thú thượng cổ kia đánh gãy, phong thái của hắn lại càng đem tâm nàng bắt được hoàn toàn, làm nàng hãm vào đến rối tinh rối mù.
Hắn là phu quân nàng, là anh hùng của nàng, là phu quân mà nàng muốn phó thác cả đời.
Bảo nàng làm thế nào nguyện ý tin tưởng, thời điểm nàng yêu hắn nhất, hắn lại muốn tổn thương nàng như vậy?
Có lẽ, hắn..
hắn chỉ là không muốn ở trước mặt thuộc hạ rơi mất mặt mũi cùng uy phong đại nam nhân? Tựa như hắn không muốn trước mặt mọi người thừa nhận hắn vì nàng mà không thu mỹ cơ, liền lấy thần nữ trong truyền thuyết để làm lý do.
Nàng nắm chặt chén rượu trong tay, hít một hơi thật sâu cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại.
Nàng sẽ không cùng hắn ầm ĩ, nàng phải bình tĩnh cùng hắn nói chuyện.
Không bao lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng trầm ổn từ phía sau đến gần, trường bào hoa lệ dày nặng kéo qua bên cạnh người nàng.
Hắn bình tĩnh ở bên cạnh nàng, một bàn tay to ấn xuống vai nàng.
Tay áo rộng nặng nề rũ trên bả vai đơn bạc của nàng, ép tới nàng gần như giữ không được chén rượu trong tay.
Chén rượu tĩnh lặng nhoáng lên một cái, từng vệt nhỏ vãi trên mặt đất.
"Để phu nhân đợi lâu." Thanh âm hắn có chút nhẹ rơi vào trong tai như ôn nhu lưu luyến bất tận.
Tâm nàng lập tức một nửa hóa thành nước.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, phát hiện khuôn mặt hắn hiện lên một chút ánh sáng nhạt, có chút hơi mơ hồ.
Kinh sợ phát giác vành mắt chính mình chứa nước mắt, nàng vội vàng cúi đầu che giấu.
"Phu nhân?" Hắn nhéo nhéo đầu vai nàng vừa nhỏ lại vừa mềm, tầm mắt rũ xuống nhìn nàng.
Nàng nâng tay trái lên nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay hắn.
Cùng hắn so, tay nàng có vẻ tinh tế mềm mại dị thường.
Nàng lặng lẽ dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, sau đó lôi kéo tay hắn đứng lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc nhìn hắn từ xa, một thân khí thế phong độ kia cực kỳ thu hút tâm phách.
Khi gần kề nhìn thấy càng khiến người khó mà tin được, Đạo Quân nhìn trời bằng nửa con mắt thế nhưng lại có một cỗ dung nhan tuyệt thế như vậy.
Đôi mắt dài kia tối tăm thanh lãnh tựa như xoáy nước, tâm thần ngã vào thật dễ dàng luân hãm đến chết đuối.
Nàng có chút thương tâm, phần thương cảm kia đem tầm mắt nàng tẩm đến ê ẩm dính ở trên mặt hắn xé cũng không tách ra.
"Phu quân có bị thương không?" Nàng ngơ ngẩn hỏi.
"Như thế nào." Khóe môi hắn hơi câu.
"Cho rằng ta bị thương, hôm nay ngươi liền có thể tránh được?"
Bàn tay to nâng lên, xoa xoa khóe mắt ửng đỏ của nàng.
Thanh âm càng trầm: "Đừng khóc."
Tâm nàng đột nhiên hoảng loạn, cho rằng hắn phát hiện ra chuyện nàng trộm trốn ở chỗ này rớt nước mắt.
Ánh mắt chợt lóe chạm vào ánh mắt ám trầm cùng nụ cười mang tính công kích mười phần của hắn, nàng mới ý thức được hắn nói chính là chuyện khác.
Thời điểm trước đó, nàng từng vô cùng thẹn thùng dựa vào trong lòng ngực hắn, đối với hắn nói.
"Phu quân tùy ý, ta tận lực không khóc."
Nàng giật giật môi, trong lòng lại một lần nữa dâng lên cảm giác cảnh còn người mất.
Hắn đang chờ mong một đêm này, hắn muốn tiếp tục đoạn kiều diễm bị đánh gãy.
Mới vừa rồi vừa lật tay định phong ba nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng thật ra nhất định muôn vàn hung hiểm.
Giao tranh của cao thủ luôn là trở lại nguyên trạng, trong đó thay đổi bất ngờ vượt núi xuống biển, uy thế như thế nào chỉ có trong lòng đương sự rõ ràng.
Đối với Tạ Vô Vọng mà nói, khó có được cơ hội như vậy để hắn buông tay phát tiết một thân tu vi tuyệt thế.
Hắn hiện tại chính là lúc sau đại chiến, thu lại trạng thái kích động hăng hái vào trong.
Anh hùng chiến thắng trở về, thu đao xem mỹ nhân.
Tối nay nếu theo như hắn mong muốn, nhất định sẽ càn rỡ hơn so với ngày thường nhiều.
"Phu quân.." Nàng thu lại cảm xúc trong mắt, nhẹ nhàng túm chặt ống tay áo hắn, trái phải nhoáng lên một cái.
"Ta không cẩn thận làm sai việc."
"Hửm?" Hắn mạn thanh đáp lời, thuận tay đem tóc nàng vén ra sau tai, lộ ra tai nhỏ trắng nõn xinh xắn.
Nàng nói: "Mới vừa rồi phong thái của phu quân làm tâm tình ta dao động, nhịn không được muốn đến ngoại viện nghênh đón phu quân, lại nghe được chàng cùng Phù Đồ Tử nói chuyện."
"Uhm, không sao." Thân hình cao lớn hơi cúi xuống, nghiêng đầu chuẩn bị ngậm vành tai nàng.
"Chính là ta chán ghét Vân Thủy Miểu." Nàng nâng hai tay lên ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn đẩy về chỗ cũ, chính chính nhìn chăm chú đôi mắt hắn.
"Ngày đó ta lên đỉnh núi, nàng chạy đến trước mặt ta diễu võ dương oai, cố ý nói chút thật thật giả giả châm ngòi ta cùng với phu quân! Ta chán ghét nàng!"
Một lần lại một lần, nàng đã học được kinh nghiệm, nàng không cần cùng hắn cứng đối cứng.
Bản thân hắn chính là người tâm cơ thâm sâu, ở trước mặt hắn chơi tâm cơ chính là tự tìm đường chết.
Vì thế nàng dùng phương thức làm nũng nói thẳng với hắn.
Nàng biết giờ phút này hắn đang muốn cái gì, chỉ cần không đối nghịch tâm ý hắn, ít nhiều hắn đều dung túng nàng, dỗ dành nàng.
Quả nhiên, Tạ Vô Vọng giơ tay đem nàng ôm vào trong lòng giống như bảo hộ châu bảo trước người: "Phu nhân bị ủy khuất?"
Nàng lắc đầu, cố ý áp gò má mình cùng sợi tóc vào thân hình rắn chắc của hắn.
Nàng cúi đầu nói: "Ta sẽ không đánh mất khí thế.
Ta ở trước mặt nàng nói chuyện nghiêm khắc..
Phu quân, ta biết chàng lười để ý nàng ta, chỉ là đừng lưu nàng ở gần đây được không? Như vậy, lời nói nghiêm khắc kia của ta liền thành trò cười."
Tạ Vô Vọng cúi đầu buồn cười, thuận miệng đáp: "Uhm."
Hắn lãnh tình, căn bản sẽ không để ý đến một Vân Thủy Miểu nho nhỏ.
"Vậy phu quân bây giờ để Phù Đồ Tử đưa nàng đi." Nàng nâng đôi mắt lên nhìn hắn.
Không đợi hắn ánh mắt chuyển lạnh nàng lập tức chu lên môi đỏ nói.
"Không đề cập đến thì ta cũng không nhớ, nhắc tới liền như vướng ở trong cổ họng.
Nếu tâm ta tồn lại khúc mắc, phu quân làm sao có thể tùy ý thoải mái được?"
Nàng biết, chỉ có trong tình cảnh này dùng sự hấp dẫn của chính mình làm mồi câu lòng ham muốn của hắn, hắn mới có thể chịu đựng nàng làm càn vượt quá giới hạn.
Nếu tối nay không giải quyết chuyện này, ngày mai chỉ cần tùy tiện một chút sự cố thì việc nhỏ liền dễ dàng lên men thành chuyện lớn.
Vân Thủy Miểu không phải người an phận.
Nàng cũng không muốn so đo cái gì, chỉ cần đem người tiễn đi liền làm như không có chuyện gì phát sinh.
Nàng đem hai tay để ở trước ngực hắn, vô lại mà đẩy hắn làm hắn thối lui đến cạnh giường ngồi xuống.
Nàng làm tổ trong lòng ngực hắn, lấy ra Truyền Âm Kính dưới gối đưa đến trước mặt hắn: "Thỉnh phu quân hạ lệnh."
Tóc mây khẽ buông lỏng, áo dày nàng khoác ở bên ngoài cũng rơi xuống đất lộ ra vân sa mỏng như cánh ve.
Hắn nặng nề liếc tới, nàng làm như không nhìn thấy ánh mắt hắn dần lạnh, cố ý nhẹ cọ hắn, nhả khí như lan: "Phu quân..
Phu quân không hiếu kỳ, tối nay đến tột cùng ta có khóc hay không?"
Mắt dài của hắn nhắm lại, nhẹ thở một ngụm khí dài tiếp nhận Truyền Âm Kính, ngữ khí bình tĩnh đạm mạc: "Đưa Vân Thủy Miểu xuống núi."
"Tuân lệnh!" Phù Đồ Tử hồi âm cực nhanh, nhanh đến mức như là hắn ăn không ngồi rồi chỉ nhìn chằm chằm Truyền Âm Kính chờ tin tức.
Tạ Vô Vọng tiện tay đem Truyền Âm Kính vứt sang một bên, hơi cong môi, trong mắt đen híp lại giấu giếm mũi nhọn: "Đã vừa ý chưa?"
Nàng rũ mắt cười bám lấy vai hắn, mặc hắn hung hăng đem nàng áp vào chăn vân ti.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại giấu đi toàn bộ tâm trạng.
Vui vẻ sao? Không vui.
Đây không phải dáng vẻ nguyên bản của nàng.
Yêu một người, không phải là dạng vẻ này.
Nhưng đây là bộ dáng đối ứng thông minh của nữ tử nhu nhược trước mặt trượng phu quyền thế ngập trời.
Có thể không tính là rất thuần thục, nhưng nàng đã mạnh dạn nắm giữ yếu lĩnh.
Nhìn sắc mặt để đối người, uốn mình theo người, giả tạo cảnh thái bình.
Tác giả có lời muốn nói:
Nấm ló đầu ra nhìn: Thanh Thanh thăng cấp, ta giống như không có bộ dáng nguy hiểm gì! Vui vẻ.
.