Part _Cô thấy thế nào, nơi đây đẹp chứ_Hắn bước đến hỏi nó
_Ừk nơi đây đẹp lắm, hình như tôi đã từng đến đây rồi thì phải, nhưng không hiểu sao tôi không thể nhớ ra được_Nó nhăn nhó nói
_Không nhớ thì thôi đừng cố nhớ làm gì_Hắn nhìn về một phía xa xăm nói
_Sao anh biết được nơi này hay vậy_Nó hỏi
_Nơi đây là tôi vô tình biết được, và chính nơi đây là nơi tôi đã gặp một người con gái khiến trái tim tôi rung động, làm cho tôi biết lo lắng ,biết quan tâm đến người khác_Hắn ánh mắt chân thành, đầy sự yêu thương, khẽ nói
_Cô gái đó có phải là Thùy Anh không _Nó không hiểu sao khi nghe những lời hắn nói thì trái tim nó khẽ đau thắt
_Ừk , để tôi đưa cô đến nơi này_Nói rồi nắm lấy bàn tay nó đi
_Đây là mộ của cô ấy, cô thấy thế nào cô ấy giống cô chứ_Hắn
_Sao...sao có thể lại giống đến như thế chứ_Nó ngạc nhiên hỏi hắn, rồi cả hai chìm vào một khoảng không im lặng
_Cô ấy chính là em gái của Bin, khi cô ấy mất Bin đã rất đau khổ_Hắn, nó không nói chỉ im lặng, lẳng lặng quan sát mọi thứ, gần đó có hai ngôi mộ của một người phụ nữa và một người đàn ông, nó nhìn họ rất quen nhưng không thể nào nhớ lại được, đầu nó lại bắt đầu đau
_Tôi muốn về nhà_Nó khó khăn để nói
_Được tôi đưa cô về_Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nó rồi rời đi, trên đường về nhà chẳng ai nói với ai câu nào Chìu tại bệnh viện
_Anh Vũ, sao anh ngủ nhiều thế , dậy chơi với em đi, anh ngủ hoài không thấy chán sao_Nó nhìn Hàn Vũ nằm bất động trên giường bệnh, nhẹ nhàng nói, nhưng đáp lại câu trả lời của nó, chỉ là sự im lặng, rồi cứ thế nó cứ độc thoại một mình, lúc nó ra về nó đâu biết ngón tay của Hàn Vũ đã khẽ cử động.
_Gần đây cháu hay cảm thấy đau đầu có phải không_Vị bác sĩ già hỏi
_Vâng ạ, còn nữa cháu hay mơ về những thứ gì đó, đôi lúc lại cảm thấy mọi thứ xung quanh rất quen thuộc, nhưng mà không thể nào nhớ ra được, mọi thứ cứ trở nên mơ hồ_Nó thành thật trả lời
_Chắc có lẽ cháu sắp hồi phục lại trí nhớ thôi, cháu đừng lo không có chuyện gì đâu_Bác sĩ nhẹ nhàng nói
_Hồi..hồi phục trí nhớ, bác sĩ nói vậy là sao_Nó ngạc nhiên nói
_Cháu bị mất trí nhớ, chẳng lẽ cháu không biết sao_Vị bác sĩ ngạc nhiên nói, trên đường về nó như người mất hồn từng câu từng chữ vị bác sĩ nói với nó ,làm nó chẳng hiểu gì cả, tại sao nó lại mất trí nhớ, tại sao bố mẹ nó không nói cho nó biết, tại sao mỗi lần nó gặp Bin thì nó lại có cảm giác quen thuộc tuy mới lần đầu gặp nhau chứ, còn nữa quan hệ giữa nó và cô gái Thùy Anh kia rốt cuộc là sao, tại sao nó và cô lại giống nhau như vậy, cứ thế hàng ngàn câu hỏi tại sao bủa quanh đầu nó, đầu nó lại đau nhói, mọi thứ trước mắt nó mờ dần rồi nó dần dần mất đi ý thức.
Ba ngày sau Nó tỉnh dậy thì thấy cả người mệt mỏi , cái đầu nó đau như búa bổ. Nhìn quanh thì đây không phải là căn phòng của nó, căn phòng này nó trông rất lạ nhưng lại rất quen, đầu nó lại bắt đầu đau. Cảm nhận bàn tay phải hơi tê nó nhìn xuống thì thấy hắn đang nằm ngủ gục bên mép giường, bàn tay hắn thì nắm chặt lấy bàn tay phải nó không rời, khó khăn lắm nó mới rút bàn tay mình khỏi bàn tay hắn.
_Em tỉnh rồi à, để anh xem em còn sốt không nào_Bin đang nấu cháo, thì thấy nó xuống vội vàng chạy đến xem xét tình trạng của nó
_Được rồi em bớt sốt rồi đó_Bin mỉm cười nói
_Em bị sốt sao, vậy em ở đây mấy ngày rồi ạ_Nó ngạc nhiên hỏi
_Em bị sốt cao lắm , lại còn bị ngất trên đường nữa may thằng Ken (hắn) gặp em trên đường về nhà, nên mới đưa em về đây nếu không thì...mà em ở đây cũng được ngày rồi đó_Bin vừa pha cho nó ly sữa vừa nói, Hai hôm trước cậu vừa nhận được giấy xét nghiệm ADN và kết quả nó chính là em gái của cậu, điều đó làm cậu rất vui nhưng bù lại nó lại bị mất trí nhớ điều đó làm cậu cũng làm cậu khá là buồn nhưng nhờ có Lyna và hắn an ủi nên cậu mới quên được và cố tỏ ra bình thường khi đối diện trước mặt nó
_Á anh nói là ba ngày rồi sao, trời chắc bố mẹ em lo lắm em phải gọi về nhà mới được_Nó lo lắng
_Em đừng lo anh đã báo cho bố mẹ em rồi, mà này mấy hôm nay Ken nó không ngủ chỉ ở bên chăm sóc em thôi đó_Bin mỉm cười dịu dàng nói, rồi đưa nó ly sữa, nó không nói, chỉ nhận ly sữa từ tay Bin, trên môi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc
_Cô đã khỏe hắn chưa mà ra đây ngồi vậy, còn đang ốm sao lại ăn mặc mỏng manh như thế này_Hắn nhắn nhó bước đến xích đu nơi nó đang ngồi trong vườn, rồi nhẹ nhàng khoác chiếc áo vào cho nó
_Tôi khỏe rồi mà_Nói mỉm cười nói với hắn
_Khỏe gì chứ, khuôn mặt còn tái nhợt thế kia mà còn giám nói khỏe_Hắn khó chịu, bực mình nói
_ Đã nói là không sao rồi mà, mà nè sao anh lúc nào cũng lạnh lùng hết vậy, anh nên cười nhiều hơn vì những lúc anh cười trông đẹp lắm đó_Nó vừa nói vừa làm mặt cười trước mặt hắn, còn hắn chỉ im lặng quan sát những cử chỉ đáng yêu của nó :)
_Này tôi có chuyện muốn nói với anh_Sau một hồi im lặng, cuối cùng nõ đành phải lên tiếng phá vỡ sự im lặng
_Cô nói đi tôi đang nghe đây_Hắn nhìn nó, vẫn cất giọng đều đều nói
_Tôi..tôi..tôi có thể làm người thay thế được chứ_Nó lúng túng nói
_Cô nói vậy là sao, tôi không hiểu_Một giây bất động khi nghe nó nói ra lời nói đó, hắn ngạc nhiên lên tiếng hỏi (giả nai này )