Hoa Máu

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-“ người các cậu đi theo tôi làm gì” Cô cảm thấy muốn giết người, vừa ra khỏi nhà hàng cứ tưởng rằng sẽ thoát khỏi cái đám rắc rốc này, đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố này, vừa bước chân ra khỏi xe, liền thấy cái gương mặt đáng ghét kia.

-“Em đến đây làm gì?” To gan vươn tay ôm lấy cái eo thon gọn của cô, Triệu Tử Phong ôn nhu nói.

-“Mua sắm” Cô mặc kệ nhìn hắn, mau chóng đứng cách xa hắn ba bước, vô tình lại đứng cạnh Hoàng Ân tiểu tử, một màn này vô cùng nhức mắt, Hoàng Ân đắc ý nhếch mép cười.

-“ Các người về đi, tôi đi mua chút đồ cá nhân, kéo cả đám đi như vậy phiền chết được” Cô kiên nhẫn nói một câu

-“ Nhan vậy tên đó theo em làm gì, mà chúng tôi lại không đi cùng được” Hồng Lân lành lạnh nói.

-“…” Cô trừng mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ, điềm đạm của Hồng Lân, không nhìn được cảm xúc gì trong đôi mắt dấu dưới gọng kính sắc lạnh kia. Có chút nghe không ra được gì trong lời nói tùy ý của cậu

-“Đúng thế, nếu muốn chúng tôi trở về, tên này…cũng trở về đi” Triệu Tử Phong bị cô xa lánh liền thấy đau lòng, lại nhìn cái gương mặt đắc ý kia…hắn tức điên.

-“…” Ba vạch hắc tuyến rớt xuống, này không được nhan, cô không muốn tay xách nách mang, Hoàng Ân là cô kêu đến để làm culi cho mình, kêu hắn về, không phải là cô khổ sao. Cô trừng mắt liếc liếc nhìn ba tên nam nhân này. Hừ một tiếng kéo tay Hoàng Ân đi vào SEATREE PLAZA. Một bọn không có lí lẽ

SEATREE PLAZA hôm nay vô cùng đông người, đa số đến đây đều là những người có tiền mới dám lui tới. Nhìn người mới bước vào, nhân viên ở đây đều một trận xôn xao, cái nữ nhân khuôn mặt lạnh nhạt, xinh đẹp kia, người người đều biết, bọn bọn đều biết, đây không phải là cái tiểu thư nhà giàu đầy tai tiếng “ Trà Hồng Yên” sao. Trà Hồng Yên là khách hàng vô cùng quen thuộc ở đây, SEATREE PLAZA đáp ứng đầy đủ các yêu cầu thời trang trên toàn thế giới, các mặt hàng ở đây đều là một trong những nơi được ưu tiên nhập các thiết kế mới nhất đổ về trên toàn cầu, Trà Hồng Yên cực kì thích đến đây để thỏa mãn nhu cầu làm điệu của mình. Một số học sinh của học viện Lưu Tư Lan cũng vô tình có mặt ở đây, hôm nay chủ nhật bọn tiểu thư đều lôi kéo đi mua sắm, nhìn đến cảnh tượng này, liền tức chết người. Trà Hồng Yên khí thế như nữ vương, đi bên cạnh Hoàng Ân – người tình trong mộng của nữ sinh toàn khối , đằng sau là nam nhân khí phách tuyệt đỉnh, tuấn mĩ chết người, thật giống như cảnh tượng bọn họ là vệ quân còn Trà Hồng Yên là công chua được họ vây quanh bảo vệ. Này cũng quá mức kinh người đi, không phải trước đây Triệu Tử Phong vô cùng chán ghét Trà Hồng Yên sao, hắn luôn cố tình hướng mũi nhọn châm chọc của mọi người về phía cô, làm cô mất mặt, nhưng con nhỏ Trà Hồng Yên này lại cắn chặt không nhả, không biết xấu hổ buông tha. Triệu Tử Phong cảm thấy bực bội liền chen lên trước, đứng bên cạnh Trà Hồng Yên, vươn bàn tay rắn chặt ôm lấy vòng eo của cô, nhìn thấy cô muốn đẩy mình ra, liền siết chặt hơn nữa, đem cô ôm sát vào ngực mình. Cảnh tượng này trực tiếp làm cho nữ sinh gương mặt quyến rũ, đôi mắt phong tình vạn chủng lóe lên tia ác độc, sự ghen tị nhen nhóm trong ngực ả, nhìn mấy nữ sinh bên cạnh dùng điện thoại muốn chụp lại, bàn tay trắng nõn, móng tay được sơn đỏ, gắt gao đâm vào lòng bàn tay, Hoa Ngọc Lan – mĩ nhân của khối , là người mến mộ Triệu Tử Phong vô cùng, luôn cố ý làm những hành động thân mật với hắn, thấy không hắn không có ý ghét bỏ, từ chối liền tự nhận mình là bạn trai của ả, mọi người trong trường cũng như vậy, người đẩy Trà Hồng Yên xuống hồ – chính là ả, nhìn bạn bè mình trong mắt có chê cười, châm chọc nhìn mình, liền tức điên, nhưng vẫn giả bộ ra vẻ cao ngạo, thanh lãnh. Gót giày đỏ cộp cộp gõ trên mặt sàn được lát gạch bóng, ý định đi theo bọn họ

-“ Triệu Tử Phong…” Cô gằn từng tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Triệu Tử Phong mang ý cảnh cáo, Hoàng Ân thấy không nhịn được nữa, liền nắm tay kéo mạnh cô về phía mình, hình thành tràng cuộc giằng co.

-“ Buông ra” Hai âm thanh, một trong trẻo, một âm trầm vang lên, lực tay cũng tăng lên, Trà Hồng Yên cảm thấy đau nhức đang truyền đến từ eo cùng tay mình. Liền tức muốn chết.

-“ Các người làm tôi đau” Cảm thấy lời nói không một chút phân lượng nào của mình, kẻ kiêu ngạo như Trần Hồng Yên liền tức giận

-“A..xin lỗi” Hoàng Ân mau chóng buông tay ra trước, biết mình làm đau cô, đôi mắt lộ ra chút hối hận, cậu quá xúc động

-“ ….” Triệu Tử Phong cũng thả lỏng, để mặc cho cô thoát khỏi lồng ngực mình, cảm nhận được hương thơm ngọt ngào, cùng khối thân thể mềm mại, mê người đang rời khỏi ngực mình, lòng liền trống rỗng.

-“ Các người tốt nhất biết điều đi, nếu không tất cả liền trở về” Cô hất tóc, chân nhanh chóng bước về khu hàng bên phải, ân rất tốt, đây là nơi cô cần.

Này có lộn không, tiểu thư nhân viên thấy cô đi về phía mình, mồ hôi lạnh liền rơi xuống, mỗi lần cô đến đây, nhân viên ở đây đều sợ mất mật, cái tính điêu ngoa, tùy hứng của cô, nếu ai không hợp ý cô liền chửi mắng không thương tiếc, thậm chí làm cho bị thương. Nhân viên đang ở khu vực này cảm thấy may mắn khi không là người quản lí ở gian hàng của kiểu đồ cổ điển, nơi đó không biết đã bao nhiêu người đến rồi đi. Thấy ánh mắt sắc lạnh của cô nhìn mình, liền thấy lạ, mau chóng cúi đầu trốn tránh, chân không tự giác được bước về phía sau, này cái khí thế này sao lại khác trước như thế chứ, cũng là kiêu ngạo như thế, nhưng kiểu kiêu ngạo này lại mang khí chất tôn quý, lạnh lùng, làm người ta khuất phục dưới chân, nhìn đến nam nhân tuấn mĩ phía sau, trái tim liền đập bang bang, a các đệ đệ thật đẹp trai. Bọn Triệu Tử Phong thấy cô bước vào khu vực này, liền trừng mắt ngạc nhiên, đây vốn không phải phong cách của cô. Nhưng vẫn biết điều cam mệnh không nói nhiều, Hoàng Ân lắc mình đi lên trước.

-“ Không tệ, chị gái, mau tới giúp em lấy đồ” Nhìn chị gái nhân viên đang chảy nước miếng nhìn nam nhân trước mắt, một bản mặt mê trai rõ ràng, cô hơi cười cười nói, giọng nói lạnh nhạt vang lên, làm tiểu thư nhân viên sợ đến hoa dung thất sách, mau chóng theo chân cô.

-“ Ân” Cô lấy ra một bộ trang phục màu đen, một cái áo croptop hở bụng, quần dài đồng màu, lưng quần được làm nổi bật bằng dây nịt kim loại màu vàng đồng, đây là áo hở vai, đầu vai khéo léo đính một bông hồng màu đen, không lớn không nhỏ vô cùng hợp ý cô, cô để cho tiểu thư nhân viên cầm lấy, liền tiếp tục càn quét sạch sẽ khu vực này, sau đó liền tự ý đi vào khu vực thử đồ, loay hoay thật lâu trong đó, từng bộ từng bộ được thử ở trên người cô vô cùng xinh đẹp. Bọn nam nhân nhìn muốn hồng cháy khuôn mặt, ánh mắt vô cùng không đồng ý cho cô mặc loại trang phục quyến rũ như thế, Hoàng Ân bị cô chỉ đích danh hỏi, khuôn mặt nóng bừng, ánh mắt tham lam quét qua cơ thể lồi lõm mê người của cô, có trang phục hở cả một khúc lưng trắng nõn, làm bọn họ nuốt khan mấy tiếng, này hở eo, này hở….hở cả ngực. Bạch Chính Lắng đầu đã muốn ấm, hai tay cọ cọ vào nhau, hai má đỏ ửng

-“Hồng Yên…cái này có chút không thích hợp đi” giọng nói đục ngầu vang lên, Bạch Chính Lăng đây là lời đầu tiên nói với cô. Cô đang ngắm mình trước gương, hỏi Hoàng Ân cho có lệ vài tiếng, liền thấy tên ngốc Bạch Chính Lăng nói, đôi mắt mang ý không tốt của cô lướt qua hắn, thật muốn trêu chọc hắn, cô yểu điệu bước đến gần hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn đang ngồi trên ghế, Bạch Chính Lăng như bị điện giật đứng dậy, bị cô nhìn đến cả người đều nóng, này do anh quá cao đi, lại vô tình cô mặc một chiếc áo có cổ hình chữ V, vòng ngực đầy đặn lấp ló lộ ra, anh thấy cả áo lót ren trắng đang ôm lấy bầu ngực đầy đặn của cô, ân không to không nhỏ, vô cùng vừa vặn, Bạch Chính Lăng bị ý nghĩ không an phận trong đầu mình dọa sợ, lắc lắc cái đầu của mình, nhìn hình ảnh ngốc nghếch của Bạch Chính Lăng cô cười cười, kéo cổ áo hắn về phía mình, giọng nói mê hoặc vang lên

-“ Không đẹp”

-“Không….không rất đẹp” Bạch Chính Lăng lắc lắc đầu, hai má đỏ ửng, cảm nhận được hương thơm ngọt ngào thiếu nữ của cô, cả người như bị điện đi qua.

-“Vậy tại sao lại không hợp” Cô nắm má phải của hắn, nhéo nhéo

-“ Em….em còn nhỏ, không nên mặc mấy thứ này, anh thấy…thấy em mặc như vừa nãy tốt lắm” Bạch Chính Lăng vốn là tên ngốc không biết nói dối, không phải cô mặc không đẹp, không thích hợp, mà anh không muốn người khác được thấy hình ảnh quyến rũ động lòng người của cô như vậy, lòng vô cùng chua, cho nên ăn mặc kín đáo, tốt nhất che hết luôn đi

-“ Nhỏ….” Tuy là người Châu Á, thế nhưng Trà Hồng Yên cũng là con lai, Trà Thiên Phúc mang một đôi mắt xanh hun hút, rõ ràng là di truyền từ ông ngoại người Hungary, nhìn anh phát triển hơn hẳn bình thường, cô cũng như vậy, Trà Hồng Yên tuy mới tuổi nhưng có chút….già trước tuổi cô thân cao m, nhìn thế nào cũng không giống tuổi a. Đa số học sinh học viện Lưu Tư Lan cũng thế, sinh trưởng trong gia đình giàu có, tiếp xúc với cuộc sống vật chất và tinh thần phong phú như thế, đều là mấy đứa trẻ lớn xác cả, ngay cả tên trước mắt này cũng như thế.

-“ Em đừng giận, ý của tôi là” Nhìn thấy lông mày lá liễu màu nâu vàng của cô nhíu lại, Bạch Chính Lăng sợ cô giận mình, vụng về nói.

-“ Tôi không có non nớt như thế, ngược lại là anh mới đúng” Nhìn đứa trẻ to xác trước mắt, hai mắt cô cong cong như vầng trăng sáng, khóe môi nở nụ cười tươi, buồn cười cái bộ dáng gấu đen to xác lại ngây ngô gãi đầu, chân tay luống cuống của anh. Không phúc hậu chỉ chỉ vào trán anh. Bọn nam nhân còn lại ngẩn người trước nụ cười như nắng mai của cô, Triệu Tử Phong có chút xót xa, đã bao lâu anh không thấy được nụ cười này của cô, trong quá khứ anh tìm thấy rất nhiều nhưng chính anh không trân trọng, đã dập tắt nó, Hồng Lân vẫn một bộ dáng yên tĩnh như núi băng, nhưng lòng đã đem nụ cười này của cô khắc thật sâu vào huyết nhục, có chút ghen tị cái tên ngốc trước mắt này.

-“ Phiền chị gói lại cho tôi” Cô nhìn tiểu thư nhân viên hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt ham tiền, viết rõ trên trán hai chữ “BỘI THU”, vâng vâng dạ dạ cầm lấy đống đồ như tòa núi nhỏ đi đến quầy tính tiền, hừ, ai dám nói Trà tiểu thư tính tình khó ưa, đi chết hết đi, người ta rõ ràng lễ phép như thế, điềm tĩnh như thế, cười một cái đều là câu nửa cái hồn đi, nhìn mấy nam nhân xuất sắc ở đây đi, không phải đã phải quỳ dưới gấu váy của Trà Hồng Yên sao, trong lòng tiểu thư nhân viên mắng chết mấy người tung tin đồn nhảm, lòng cầu mong Trà tiểu thư cứ mỗi lần đến hãy đến chỗ cô, ô ô tiền thưởng a, hoa hồng a, mau mau đến.

Trà Hồng Yên đứng trước quầy thu tiền, từ trong giỏ sách màu hồng lấy ra thẻ tín dụng bạch kim, dưới ánh đèn vàng lóe lên màu sắc quyến rũ, trong mắt tiểu thư nhân viên cũng lóe sáng theo, trong ví cô cũng rút ra thẻ thành viên của khu trung tâm. Cô nhân viên hồi hộp chờ đợi. SEATREE PLAZA nổi tiếng không chỉ ở sản phẩm phong phú, chất lượng thật tốt, mà thái độ nhân viên là không ai có thể chê trách được, người sáng lập nơi này rất bí ẩn, nhưng lại tài giỏi và khôn khéo vô cùng, đặt khách hàng trở thành thượng đế, khi cầm trong tay được tấm thẻ thành viên, đã biết cô đi muốn mòn chân ở cái nơi này, thú vị ở đây là khi tích điểm vào thẻ, cô sẽ được lên cấp, thẻ thành viên chia ba cấp bạc, vàng và kim cương, cô đang ở mức vàng nhan, đắc ý đắc ý.

-“Tiểu thư cô đánh giá về tôi thế nào ạ” Quay màn hình máy tính cảm ứng về phía cô, tiểu thư nhân viên nuốt một ngụm. Nhìn ngón tay thon dài xinh xắn của cô sắp chạm vào màn hình. Khi thấy đầu ngón tay chạm vào chữ “RẤT TỐT” liền muốn xỉu, vui muốn điên a, ô ô ô thành viên vàng của Plaza cho cô “RẤT TỐT”. Đây là một điểm vô cùng đặc sắc ở đây, khách hàng sẽ lựa chọn thang điểm đánh giá cho nhân viên phục vụ mình ở từng quầy hàng, nếu như ở chữ “RẤT TỆ” hoặc “Tệ” nhân viên đó liền bị đuổi hẳn.

-“Cảm ơn, cảm ơn tiểu thư” Ô ô hôm nay là ngày tiền rơi vào túi a

-“Cứ phát huy như thế” Nhìn thấy nhân viên tiểu thư hai mắt phát sáng, cô thấy người này thật đơn thuần, phục vụ rất tốt, không nhìn cô bằng ánh mắt coi thường như mấy nhân viên khác. Nhìn bọn họ đang đứng nhìn kịch vui, đổi lại là ánh mắt thất vọng, lại ghen tị, nhìn nhân viên tiểu thư bên này không có chuyện gì, lại tiền thưởng nhiều như thế, liền tức giận. Trà Hồng Yên hôm nay vô nước

-“Không cần…tôi sẽ trả” Hồng Lân im lặng từ lúc nãy giờ, rốt cuộc cũng nói. Triệu Tử Phong hai mày đã nhếch lên vô cùng không hài lòng, cái tên này có ý gì

-“ …” Nhìn nhìn Hồng Lân, cô cũng mặc kệ, trả tiền cho cô cô rất vui mừng, đỡ tốn đi, cha mẹ con gái là đang tiết kiệm tiền cho gia đình a. Nhìn bốn người bọn họ biết điều chia ra xách đồ cho cô, cô vô cùng hài lòng, cũng không đến nổi, hôm nay cô vừa mắt rất nhiều thứ, sợ chừng đống này tên Hoàng Ân kia xách theo cũng sẽ mệt mỏi.

Lại lượn lờ thật nhiều nơi, mua lens, lại mua đồ trang điểm, giày dép, đồ ngày càng chất chồng lên thật nhiều, có lần thì Triệu Tử Phong trả tiền, lại có Bạch Chính Lăng cũng chung vui, Hoàng Ân chưa kịp rút thẻ làm anh hùng, liền bị sự nhanh tay của bọn họ đoạt mất, rầu rĩ đi phía sau cô. Hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, mấy tên kia hiểu ý cũng im lặng để cô thoải mái đầu óc, đôi lúc cô cũng sẽ hỏi ý bọn họ, bọn họ liền thành thật đáp “cái này đẹp, cái kia đẹp, cái này hợp….”. Bước chân của cô dần chậm lại, thấy salon sang trọng trước mặt, từ khung cửa kính phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô, mái tóc màu đen như sóng nước thật dài đến thắt lưng, tôn lên vẻ nữ tính, yểu điệu của cô, sự bóng mướt phản xạ dưới ánh đèn. Cô đưa tay vuốt vuốt tóc.

-“ Trà Hồng Yên…em định làm gì” Triệu Tử Phong cảm thấy có nguy cơ, từ lúc nào anh đã yêu thích mọi thứ thuộc về Trà Hồng Yên, ngay cả mái tóc kia của cô, thật mềm, thật thơm, anh biết nó sắp đi nhận mệnh, liền xù lông nói. Không được

-“ Tôi muốn cắt ngắn” Cô lười nhác nói

-“Không được” Bốn âm thanh đồng thời vang lên, muốn hù chết cô sao, cô vỗ vỗ lồng ngực, hừ lạnh một cái, mặc kệ liền muốn bước vào, Hoàng Ân thấy thế liền chặn trước cửa.

-“Hồng Yên, mái tóc của cậu rất đẹp, không nên như vậy” Hoàng Ân kiên quyết dang hai tay chặn đường cô

-“ Đúng thế, Hồng Yên tóc của em rất đẹp, lại rất mềm, lại thơm nữa, em không được đối xử với nó như thế, nó sẽ thương tâm” Bạch Chính Lăng cũng sợ chỗ còn rộng, đứng chắn lại ở cửa, cô buồn cười nghe lời nói ngây ngô của anh. Xem ra hôm nay muốn đi cắt tóc cũng không được, vậy lần sau cô đi một mình. Thấy cô quay lưng bỏ đi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm

-“Tôi khát nước”

-“Vậy sao, nhà tôi có một quán cà phê nhỏ, cũng rất được” Hoàng Ân vui vẻ nói, lập tức chắn ngang Triệu Tử Phong đang có ý đồ ăn đậu hũ của Trà Hồng Yên, làm hắn nghiến răng nghiến lợi hận chết thằng nhóc này, phá hỏng chuyện tốt của hắn

-“ …” Trà Hồng Yên nghe Hoàng Ân nói xong, đầu lại chảy xuống ba vạch hắc tuyến, có ai nói cho cô biết rốt cuộc nhà hắn mở bao nhiêu cái quán trong thành phố này vậy.

Buổi sáng mua sắm của cô coi như hoàn thành, chỉ có cái mái tóc này vẫn còn chưa được chỉnh tu hợp ý với cô, nhìn đống đồ chất chồng trên ghế bên cạnh, cô cắn cắn đầu ống hút, cảm nhận được mùi trà xanh thơm mát được xay hòa với đá, cổ họng khô khốc liền được làm dịu.

-“Thế nào?” Hoàng Ân quan tâm hỏi, nhìn gương mặt thỏa mãn của cô liền vui vẻ, Triệu Tử Phong căm tức nghĩ, tại sao ông già nhà mình không kinh doanh bên lĩnh vực thực phẩm cơ chứ, nhìn cô bị tên nhóc trước mắt này lấy đồ ăn dụ dỗ, hắn liền không cam tâm

-“Ân, không tệ” Cô gõ gõ ngón tay lên bàn, chống cằm nhìn xung quanh quán, bản năng sát thủ liền làm cô mẫn cảm nhận thấy được có một ánh mắt theo dõi mình từ lúc ra khỏi khu mua sắm, cho đến bây giờ, mà cái ánh mắt này, là hận chết cô đi, chưa để cô tự tìm hiểu, liền có người không muốn sống nữa hướng về bên này gây chuyện

-“A, Tử Phong, Hồng Lân, Chính Lăng các cậu cũng ở đây sao” Hoa Ngọc Lan, đưa bàn tay trắng nõn đeo nhẫn kim cương của mình giả bộ che miệng ngạc nhiên, ngón tay được sơn đỏ chói mắt vô cùng, đôi mắt phượng quyến rũ nhu tình nhìn ngắm Triệu Tử Phong.

-“ Chào cậu” Chỉ có một mình Bạch Chính Lăng đáp lại, Hồng Lân coi như không nghe thấy tiếp tục uống tách hồng trà trên tay, động tác thanh nhã lạnh lùng làm cô vô cùng thích mắt, hừ người đẹp làm gì cũng đẹp, Triệu Tử Phong sắc mặt cứng lại, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, lười trả lời. Ánh mắt chăm chú nhìn Trà Hồng Yên, mặt càng đen hơn khi thấy cô đang nhìn Hồng Lân tán thưởng. Hoàng Ân không quen biết Ngọc Lan, nói trắng ra cậu không quan tâm, nếu như để Hoa Ngọc Lan biết được có người ngay cả mặt mình cũng không nhận ra, sẽ vô cùng tức giận, Hoa Ngọc Lan là tân hoa khôi trong lễ hội mùa xuân vừa rồi , nam sinh trong trường vô cùng ngưỡng mộ, yêu thích cô ta, thế nhưng cô chỉ nhìn vừa mắt một mình Triệu Tử Phong – nói trắng ra, chỉ có một mình Triệu Tử Phong cô ta mới tiếp cận được, Hồng Lân khí thế quá lạnh, trực tiếp xem thường cô ta, Bạch Chính Lăng lại ngốc ngốc, cô ta có ý tán tỉnh cũng không hiểu khiến cô ta mất kiên nhẫn, An Nhĩ Kì lại đã có bạn gái, còn là bạn thân của cô ta, khỗng những yêu thích Triệu Tử Phong bởi hắn tuấn mĩ, mà còn vì địa vị của hắn cũng như hư danh mà cô ta muốn nhận được. Không khí vô cùng lúng túng, cô ta tức giận vì không có ai để ý đến cô ta, nhìn đến Trà Hồng Yên ả liền ngạc nhiên, không như bình thường, Trà Hồng Yên khi gặp ả sẽ nhảy dựng lên chửi bới, bảo ả ma chóng tránh xa Triệu Tử Phong. Bộ dáng vô cùng chanh chua

-“ Ân, đã trễ, tôi về trước” Ngáp một cái, ân về ngủ trưa cái đã, còn phải ăn trưa nữa, hôm nay hình như mẹ Thẩm xuống bếp.

-“A là em sao Hồng Yên, có phải Phong Phong đến tạ lỗi với em không, chị xin lỗi là do chị không tốt, lúc đó trong lúc em muốn đánh chị, chị chỉ là bảo vệ mình mới lỡ tay đẩy em xuống thôi, chị thật xin lỗi” Hai mắt xinh đẹp có chút nước, bộ dáng hoa lê đẫm mưa vô cùng đáng thương

-“….” Mặt cô một chút biểu cảm cũng không có, cảm thấy con nhóc này vô cùng không thú vị, liền vòng qua bên người cô ta

-“Hoàng Ân trở về” Cô liếc cũng không liếc người bọn họ, lạnh nhạt nhắc nhở Hoàng Ân đang ngẩn người.Hoàng Ân khi nghe được chuyện từ miệng Hoa Ngọc Lan, tức giận vô cùng, vậy ra đây là người đẩy cô xuống nước, trừng mắt nhìn Triệu Tử Phong, nghe cô gọi mình, Hoàng Ân mau chóng kéo ghế đứng dậy, sau đó tay xách nách mang đồ của cô, liền bị Hồng Lân đoạt lấy một nửa, không nói lời nào, Bạch Chính Lăng cũng xách lấy mấy thứ con lại, Hồng Lân sợ chuyện không lớn liền thêm một câu

-“ Tử Phong cậu ngồi lại bồi bạn gái cậu đi”

-“Cô ta không phải bạn gái tôi” Oán hận Hoa Ngọc Lan phá vỡ giây phút được ở bên cô, miệng lại không ngừng nói bây, trong đầu liền nhớ đến cô ta đẩy Trà Hồng Yên xuống nước, mặt lại lạnh lùng

-“Tử Phong, sao anh lại nói như thế” Gỉa vờ khiếp sợ, giọt nước mắt như trân châu lăn xuống má cô

-“ Yên Yên có phải bá phụ đã làm khó anh Tử Phong hay không, Yên Yên đều là lỗi của chị, em…” Bắt lấy người đang định chạy trốn phiền phức, Hoa Ngọc Lan ô ô khóc

-“Người điên, mau buông tay” Cô nhàn nhạt nói, chán ghét hất bàn tay trắng nõn đang bám lấy tay cô, thân với cô lắm sao, Yên Yên nghe muốn nổi cả da gà, gớm muốn chết, tên cô rõ ràng rất hay, từ miệng cô ta thoát ra thật sự là cô =.=

-“ Yên Yên, em….” Hoa Ngọc Lan nức nở khóc, làm cho khách trong quán nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ, cảm thấy họ đang bắt nạt Hoa Ngọc Lan

-“Cô nghĩ rằng, nếu tôi còn giận cô chuyện hôm đó, cô còn sống đến bây giờ, cô không biết chuyện con ngốc Mị Mị kia sao” Cô phủi phủi tay áo mình, ngẩng đầu, hai mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt ả ta, khóe môi nhếch lên, không khí liền hạ xuống, lành lạnh đáng sợ, làm cho Hoa Ngọc Lan kinh hoàng quên cả khóc, cô ả quên mất, Mị Mị đến bây giờ còn chưa dám đi học, khi cô ta nhìn đến đoạn băng liền khiếp sợ vô cùng, chân không tự chủ lui lại, này là đại biểu cho việc giận quá mất khôn.

-“ Ngu ngốc” Cô không nói lời nào mau chóng bước ra ngoài, thật muốn chuyển trường

Thấy bóng dáng Trà Hồng Yên ở ngoài quán, Triệu Tử Phong lạnh lùng nhìn Hoa Ngọc Lan ngơ ngác đứng đó

-“Tử Phong” Cô ta ai oán gọi

-“Ai là bạn trai của cô….cô xứng đáng sao, từ đây về sau cách xa tôi ra một chút, đừng thấy tôi nhẫn nhịn lại càng làm tới” Hắn coi như bỏ qua chuyện ả ta đẩy Yên Yên xuống hồ, vì chuyện đó cũng do hắn mà ra, lúc trước là lợi dụng ả để Trà Hồng Yên bớt làm phiền anh, không thể đổ lỗi cho ai được, Triệu Tử Phong lạnh lùng nói, lướt qua người Hoa Ngọc lan đang đứng chết trân mà đi ra ngoài.

-“Này….” Cha mẹ Trà mắt muốn trợn ngược lên, hoa đào của con gái cũng quá nhiều đi, Hoàng Ân thì đã rồi, nay lại thêm tên Triệu Tử Phong, còn có….hai cái người kia, bà nhận ra Bạch Chính Lăng, là con trai nhà họ Bạch – nhìn con gấu ngốc to lớn đang gãi gãi đầu khi nói chuyện với con gái bà, mặt lại đỏ lên, bộ dáng ngại ngùng, Thẩm Nhược Nhược cảm thấy mình đang hoa mắt. Lại nhìn Hồng Lân, quy củ đứng im lặng, Thẩm Nhược liền vứt Hoàng Ân sau đầu, bà muốn thằng nhóc này làm con rể a, mau nhìn cái khí chất trong sạch, thanh nhã kia đi, nhìn gọng kính bạc tôn lên vẻ lạnh lùng của hắn, gương mặt như tượng tạc tuấn mĩ vô cùng.

-“ Các người về được rồi” Hạ giọng đuổi khách, liền nhận được sự cổ vũ của cha trà cùng anh hai, ngược lại là lời trách móc của mẹ Trà

-“Con sao lại vô lễ như thế, mấy đứa đừng để ý, trưa nay ở lại ăn trưa đi, a cháu là…” Nhìn Hồng Lân mang bộ mặt thanh lãnh, vẫn nhịn không được nói

-“Bác gái, cháu là Mạc Hồng Lân, bạn của Triệu Tử Phong, cháu hiện là hội phó của trường Lưu Tư Lan” Lễ phép trả lời, giọng không kiêu ngạo cũng không khiêm nhường nói

-“ A cha cháu là Mạc Chính Kiên” Thẩm Nhược Nhược ngạc nhiên hỏi

-“Vâng”

Mạc Chính Kiên – là ông trùm trong giới dầu mỏ thế giới, tập đoàn của ông độc quyền cung cấp xăng, cùng các loại nguyên liệu từ dầu mỏ, ngay cả giới chính trị cũng phải kính nể ba phần, vợ là Bạch Liên Anh – cựu hoa hậu ngày xưa, nay trở thành, diễn viên người mẫu nổi tiếng – là thần tượng của Thẩm Nhược Nhược a.

-“ Tốt tốt, mấy đứa ở lại ăn trưa rồi về” Mặt mày Thẩm Nhược Nhược nở hoa

-“Vậy tụi cháu không làm phiền” cái miệng đồng thanh đáp, nhất định phải lấy được lòng của nhạc mẫu đại nhân, mẹ vợ là nhất

-“…” Cô phiền chán xoay người đi lên lầu, sao định mệnh của cô ngày càng lệch thế này, cuộc sống yên bình cô luôn mong ước bị mấy tên con trai kia phá banh không còn một mảng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio