Điềm Điềm cũng có thể coi là một chú chó xứng đáng với chủ mình. Nó nhìn thấy Lục Hải Danh đang ôm Nghiêm Tại Phương lảo đảo bước vào cửa, cho rằng Nghiêm Tại Phương bị cậu bắt nạt, liền sủa lên mấy tiếng đe dọa với Lục Hải Danh. Nhưng nó còn chưa kêu được mấy tiếng, lại nhìn thấy ông chủ đang đỏ mặt dựa vào ngực của Lục Hải Danh, giơ ngón trỏ đặt lên môi, hướng nó lắc đầu nói nhỏ: “Xuỵt! Điềm Điềm ngoan yên lặng nào…”
Nó vốn cũng hiểu tính người, nhận ra việc này không bình thường mấy. Chả hạn như ánh đèn mơ màng như muốn ngủ, chả hạn như hương tình say nóng bỏng khắp cả nhà.
Tuổi tác đã cao cũng không vì Nghiêm Tại Phương mà hào phóng che giấu đi.
Anh so với lúc còn trẻ càng thấp thỏm ngượng ngùng hơn, anh ôm đầu gối, mặt chôn vào trong, mũi chân đặt lên trên giường. Anh xưa nay đều như vậy, ở trước mặt người yêu đều trở nên vụng về. “Hải Danh, nhưng mà tôi đã, tôi đã không còn dễ nhìn nữa rồi.”
Anh biết, mỗi một năm qua đi anh đều dần thay đổi. Giờ anh đang ở trước mặt Lục Hải Danh, dưới cái nhìn nóng rực mà chân thành của cậu, anh sinh ra một chút hối tiếc Quân sinh ta đã lão.
(Quân sinh ta đã lão, chỉ mối tình cách biết tuổi tác quá xa, người kia còn trẻ mà mình thì đã già)
Lúc này Lục Hải Danh đã không còn nghe rõ thứ gì nữa, mạch máu hừng hực chảy qua cả màng nhĩ, mãnh liệt cổ vũ cậu. Cậu quỳ gối trước Nghiêm Tại Phương, hai tay chống ở hai bên đầu của anh. Đầu cậu khẽ cúi xuống, âm thanh nói ra như là đang thủ thỉ với người thương: “Chưa biết chừng hai chúng ta đã từng gặp nhau ấy ạ.”
Môi Lục Hải Danh lặng lẽ hôn lên gò má Nghiêm Tại Phương.
“Có thể là hai mươi năm trước, ở một lúc nào đó em còn đang khóc lóc ầm ĩ trước mặt anh, còn ngã chổng vó nữa cũng nên?”
Tưởng tượng không chút nào lãng mạn như này khiến Nghiêm Tại Phương vừa thẹn vừa buồn cười, anh gối đầu trên cánh tay cậu, hỏi: “Lại nói nhảm đi. Tại sao lại là ngã chổng vó chứ?”
Lục Hải Danh rất là đàng hoàng trịnh trọng ghé vào bên tai Nghiêm Tại Phương: “Bởi vì lúc đó anh sẽ đến nói với em, đợi hai mươi năm sau muốn em hôn anh một cái.” Lục Hải Danh giơ cánh tay lên, ôm cả khuôn mặt đang đỏ bừng của Nghiêm Tại Phương ghìm vào trong ngực, lấy kính mắt đi, rồi hôn lên thái dương của anh: “Tại Phương, em đã xuất hiện rồi đây.”
Người này là thầy của cậu.
Luôn luôn là như vậy.
Ngón tay của anh đang run lẩy bẩy, nổi hẳn cả khớp xương lên. Khe hở nho nhỏ giữa hai đùi cũng bắt đầu lưỡng lự chần chừ.
Ngón tay của cậu hơi tách ra, chầm chậm nhấn vào.
Hơi thở của Lục Hải Danh ghé vào bên lỗ tai anh, vừa trầm thấp vừa ướt át.
Đầu gối của Nghiêm Tại Phương khép lại, hai cẳng chân lại tách ra, trông như một cái màn đang che giấu cảnh xuân lấp ló bí ẩn. Bụng anh như nhũn ra, nhẹ nhàng co rút lại.
Nghiêm Tại Phương cúi đầu, tóc tai vốn luôn tỉ mỉ bây giờ lại hơi rũ xuống, tản ra trên trán. Anh chìm trong trong nệm giường, ngón chân co lại, giọng nói nức nở nho nhỏ tựa như không nghe thấy: “Hải Danh, đúng, là nơi đó….”
Lục Hải Danh trước nay không phải người mê luyến chuyện giường chiếu. cậu vẫn luôn khịt mũi coi thường mấy vấn đề này, cậu cười người ta vì hám sắc mà bị làm lu mờ suy nghĩ. Cậu không hiểu kim phong ngọc lộ, cũng chưa nhìn thấy quạt hoa đào.
(Kim phong ngọc lộ (gió vàng sương ngọc) ý chỉ đôi trai gái, thường chỉ vẻ đẹp của mùa thu, cũng ám chỉ tình yêu đôi lứa, được lấy từ bài thơ Thước Kiều Tiên, có câu thơ:
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Quạt hoa đào??? Mình edit chém gió thôi, convert là ‘đào hoa phiến để’. Mình search thì nó là một câu thơ của bài Giá cô thiên kỳ , cũng ám chỉ chuyện tình yêu thôi:
Ca tận đào hoa phiến để phong
(Ca hay khiến chiếc quạt hoa đào cũng ngừng không thổi gió)
Các bạn muốn hiểu hơn nữa thì vào từng link bài thơ để đọc nha)
Đến tận bây giờ cậu được ôm người thương, lại hận không thể đem anh dung nhập vào trong xương tủy của mình.
Cậu cố gắng nhẫn nại nâng thắt lưng mềm mại của Nghiêm Tại Phương lên, hôn lên từng giọt mồ hôi đang đọng lại trên gương mặt của người đó. Cậu còn cong cả người xuống, ngón tay trượt đến bên hông của đối phương, chọc ghẹo anh: “Thầy ơi, rất là mềm…”
Nghiêm Tại Phương thấp giọng thở gấp, đắm chìm cùng động tác của Lục Hải Danh. Ngửi thấy mùi vị của cậu, lập tức nâng hai tay vòng quanh cổ Lục Hải Danh. Anh nhận ra giờ mình thật quấn người, bình thường còn giấu đi, nhưng giờ lại không thể giấu nữa rồi.
Anh cũng không cần giấu. Lục Hải Danh hôn anh, giữ lại bả vai ấy, không cho anh trốn. Lục Hải Danh tự nhiên kỳ lạ, lúc anh mắc cỡ không chịu ngẩng đầu lên, cậu thủ thỉ gọi tên anh, Tại Phương.
“Ôi… Hải Danh….à..” đầu óc anh bây giờ vừa hỗn loạn vừa chậm chạp, mơ mơ hồ hồ. cảm giác vui sướng khắc sâu đã lâu không xuất hiện, khiến anh nhiều lần gọi tên người trước mặt.