Ngày xuân đang ấm dần lên.
Con chó Điềm Điềm này sợ lạnh, chỉ chạy loanh quanh trong nhà tránh lạnh, cứ chạy vòng quanh bên chân Nghiêm Tại Phương.
Nghiêm Tại Phương đang viết thư ở trên bàn. Hai chân anh hơi co lên, giày treo ở đầu mũi chân, nửa đi nửa không, nhẹ nhàng lay động. anh nói: “Điềm Điềm, không được nồ.” Tay vừa viết, mũi chân vừa gãi gãi cằm Điềm Điềm.
Chữ của anh không phải là đẹp, trái lại có chút cứng cáp mạnh mẽ. Đầu tiên là hai chữ Lương Phụ.
Thư cho Dương Lương Phụ.
Anh cũng không biết Dương Lương Phụ đang ở nơi nào, vì vậy phong thư này cũng không biết sẽ gửi về nơi đâu.
Anh chỉ là muốn viết thôi.
Lương Phụ, sau đó cũng chỉ là mấy lời hàn huyên khách sáo, con trai anh thế nào, vợ anh sao rồi, còn anh nữa?
Qua loa một tờ như thế. Nghiêm Tại Phương bỏ bút xuống, lại nhất thời thất thần.
Điềm Điềm nhẹ nhàng cắn ngón chân của anh, nước miếng của nó làm ướt cả tất. Nghiêm Tại Phương sợ hết hồn, mắng nó: “Cái con chó này!”
Ở một dòng khác, anh lại tiếp tục viết, viết tên Lục Hải Danh. Anh kể với Dương Lương Phụ về một học sinh của mình. Anh nói, với giọng điệu rất là khổ não: tôi rất sợ nhìn thấy cậu ấy, nhưng cũng sợ không được gặp cậu ấy. Anh làm sao thể thể mài da mặt dầy như vậy, có thể bảo tôi biết không?
Anh dần dần bắt đầu mỉm cười. Lần đầu tiên anh nói với Dương Lương Phụ kiểu này, nhưng mà anh lại cảm thấy nhẹ nhàng, phảng phất như cánh cửa có dán những tấm giấy niêm phong đỏ đang từ từ mở ra với mình.
Nghiêm Tại Phương nhìn lại một chút, lại cầm phong thư lên, xé thành hai nửa ném vào xọt rác. Điềm Điềm ló đầu ra, định đến sọt rác bới bới, bị Nghiêm Tại Phương bế lên: “Mày lại định ăn bậy ăn bạ cái gì? Có ngày bị đau bụng đấy.”
Anh ôm chó con đi lại quanh phòng, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, như là đang nở nụ cười thương lượng với chó con: “Buổi tối tao đi nhìn cậu ấy một chút, mày có đi cùng không?”
Trong cả quyền phòng này, sợ Nghiêm Tại Phương nhất, e là Bạch Hồ Vọng đi. Cậu biết bây giờ mối quan hệ của anh ấy với bạn mình lại tốt đẹp trở lại rồi, sao có thể không biết được chứ? Cậu ngã nằm dưới đất, trên đỉnh đầu là giọng nói dễ gần hòa ái: “Hồ Vọng, mày có dậy được không? Hay là nghỉ một lúc nhé?”
Bạch Hồ Vọng gật đầu.
Lục Hải Danh mỉm cười, chạy ra cửa: “Mày cứ nghỉ ngơi lâu một lúc!” để tao đi gặp thầy tao.
Nghiêm Tại Phương cảm thấy rất khó xử: một mặt là thương hại Bạch Hồ Vọng, mặt kia lại là tự hào vì Lục Hải Danh. Vậy nên biểu tình trên mặt anh rất kỳ quái: “Cậu lại đánh ngã cậu ta rồi!”
Lục Hải Danh chỉ cười, đi qua nhưng chợt dừng lại. Cậu lau mồ hôi một chút, rồi nói với Nghiêm Tại Phương: “ Thầy ơi, bây giờ không giống mùa đông nữa, người em toàn mồ hôi thôi, khó ngửi lắm ạ!”
Nghiêm Tại Phương đưa mũi lên, lông mày giãn ra: “Có thật không? Sao tôi không ngửi thấy nhỉ?”
Lục Hải Danh nghe thấy thế, nhìn xung quanh thấy không có người, liền đi lại gần Nghiêm Tại Phương, kề mặt lại gần anh, rồi ngửi ngửi ở cổ anh: “Thầy à, mùi của thầy thật dễ ngửi.”
Nghiêm Tại Phương không ngờ cậu làm hành động này, cánh tay chặn ở ngực Lục Hải Danh, mặt mày vành tai đỏ chót, gọi cậu:”Hải Danh….”
Lục Hải Danh đứng thẳng lại, lòng bàn tay đặt sau gáy Nghiêm Tại Phương đang tỏa nhiệt. Cậu nhỏ giọng cười: “Tại Phương!”