Xích Dương thành tháng năm, diễm dương cao chiếu, người nào cũng mồ hôi rơi như mưa.
Họa Mi vốn tưởng bản thân chỉ sợ lạnh. Ai ngờ sau khi đặt chân nơi này, mời là đầu hạ, nàng đã toàn thân mồ hôi nông bức, suốt đêm đều phải trằn trọc hồi lâu, thật vất vả mới có thể đi vào giấc ngủ.
Hai tháng trước nàng đã chuyễn khỏi sách sạn, dùng một phần ngân lượng mua một tòa nhà có khoảng sân nhỏ, nhưng lão bản nương vẫn đối với nàng chiếu cố có thêm, hai ba ngày là chạy đến nơi này.
Lão bản nương sinh quá năm người con, rất kinh nghiệm nói cho nàng, khi nôn mửathân mình sẽ sợ lạnh, đợi cho tình trạng nôn mửa dịu xuống, phụ nữ có thai sẽ dễ dàng cảm thấy oi bức không chịu nổi. . . . . .
Nay, Họa Mi mang thai đã bảy tháng .
Sinh mệnh nho nhỏ ngay tại trong bụng nàng, dần dần, dần dần lớn lên. Thỉnh thoảng, em bé trong bụng, hoạt bát duỗi người chen chân, nàng sẽ nhẹ nhàng vỗ về bụng, ôn nhu cùng đứa nhỏ nói chuyện.
Vì đứa nhỏ, nàng nhất định phải phấn chấn vùng dậy.
Tuy rằng trong tay không hề thiếu châu báu, nhưng miệng ăn núi lở, cuối cùng cũng không phải biện pháp, một khi đứa nhỏ sinh ra, chi tiêu tất phải tăng lên.
Trừ bỏ giảm chi tiêu, biện pháp tốt nhất chính là làm ăn buôn bán.
Xích Dương thành buôn bán cường thịnh, lại ở phía nam biên thùy, mặc dù tráng lệ không bằng Phượng thành, nhưng thành thị này có sức sống mãnh liệt, chiến tranh cùng Bắc quốc, triều đình thối nát đều cách nơi này rất xa xôi. Nơi nay mọi người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, trong thành thường xuyên nhìn thấy thương nhân dị quốc đi lại.
Ngày ấy, gió mùa hạ nóng như đổ lửa.
Họa Mi miễn cưỡng cầm ô che bớt ánh sáng mặt trời gay gắt, cầm khăn tay cùng đi với nha hoàn thuê chiếc lạnh kiệu xuất môn, đi đến phố ngũ dương bên cạnh cảng.
Phố rộng lớn mà thẳng tắp, lân cận cảng, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày bất luận ngày nào cũng đều rất đông đúc. Thuyền viên ở chỗ này tiêu xài, thương lữ ở chỗ này giao dịch, người trong nước cùng dị quốc ở trên đường qua lại.
Ở trong Xích Dương thành mấy tháng, Họa Mi đã thăm dò tại đây, các loại thức ăn, y phục, ngủ nghỉ thói quen cùng với nhu cầu.
Nàng vì sinh tồn cộng thêm sở trường buôn bán được tôi luyện, khiến nàng tinh tường nhìn ra, ngũ dương phố khẳng định có khả năng làm ăn tốt. Hơn nữa, chẳng những là khả năng buôn bán tốt, lợi nhuận còn không thấp, sẽ nuôi sống mẫu tử hai người, duy trì cuộc sống bình thường có thể nói là dư dả.
Hơn một tháng trước, nàng ở đường phố ngũ dương, phát hiện một gian cửa hàng không tiếp tục kinh doanh.
Đoạn đường này thật tốt, bên trong cửa hàng bố trí ngay ngắn, lớn nhỏ vừa phải, dùng để làm gian hàng ăn nếu kinh doanh thoả đáng, có thể mang lại thật nhiều lợi nhuận. Nàng đến xem qua vài lần, càng xem càng vừa lòng.
Không chỉ như thế, ngay cả mấy gian hàng ăn phụ cận, nàng cũng đến từng gian kiểm tra, đi ăn thử từng gian, nếm thử hương vị của quán ăn lân cận.
Mấy gian hàng ăn này, bất luận là bài trí, nguyên liệu nấu ăn hoặc là khẩu vị, đều thuộc loại trung bình.
Họa Mi cảm thấy tin tưởng tràn đầy.
Mấy tháng qua, nàng đi theo khách sạn lão bản nương, ở Xích Dương thành chung quanh đi lại, sớm thăm dò cách mua được nguyên liệu nấu ăn tươi mới và giá cả ưu đãi. Nàng đã tìm được một vị đầu bếp nguyện ý phối hợp, dựa vào tay nghề của nàng, có thể nấu chút cháo bổ thân rất ngon, làm vài món thức ăn khéo léo, mà đầu bếp thì có thể phối hợp nguyên liệu nấu ăn, dựa theo khẩu vị của dân bản xứ làm ra món ăn ngon.
Nhưng mà khi mọi sự sẵn sàng, nàng lại đụng phải một vấn đề nan giải.
Chủ nhân cửa hàng không chịu đem cửa hàng cho nàng thuê.
Cho dù là bàn bạc nhiều lần, chủ nhân cửa hàng vẫn không chịu gật đầu. Họa Mi ngoài mềm trong cứng, đương nhiên không chịu để yên, mặc kệ ánh mặt trời chói chan, nàng ba ngày liên tục đến nhà thăm hỏi với ý đồ thuyết phục đối phương.
Bước xuống lạnh kiệu, nàng lấy khăn tay lụa lau mồ hôi trên trán, trước nhìn bầu trời quang đãng, vạn dặm không mây, tiếp đó mới xoay người đi vào một gian cửa hàng bạc.
Cửa hàng bạc trưng bày rất nhiều châu báu trang sức, đầy đủ trang sức vàng tinh xảo mà chói mắt, cơ hồ làm cho con người cảm thấy chói mắt.
Họa Mi đi thẳng đến góc, đối với một lão nhân đang hút thuốc lào, nghiêng người thỉnh an.
“Trần lão bản, buổi trưa tốt lành.” Tuy rằng mang thai bảy tháng, động tác của nàng vẫn tao nhã như trước.
“Ân.”
Lão nhân tiếp tục hút thuốc lào, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích một chút, trong mũi hừ ra một cái âm, xem như đáp lại sự thỉnh an của nàng.
“Xin hỏi Trần lão bản, thỉnh cầu của Họa Mi lúc trước, ngài cân nhắc như thế nào?”
Lão nhân chậm rãi phun ra một ngụm khói.
“Cân nhắc?” Hắn cầm cán điếu thuốc, gõ mặt bàn. “Ta đã nói từ trước, không cần cân nhắc.”
Phản ứng như vậy Họa Mi đã gặp qua mấy lần. Nàng dằn lòng nhường nhịn, môi cong lên cười yếu ớt, cố gắng thuyết phục lão nhân ngoan cố này.
“Trần lão bản, ta thuê cửa hàng của ngài, chẳng qua là muốn mở gian hàng ăn, làm điểm buôn bán ──”
Còn chưa nói xong, lão nhân đã không tiếc hừ một tiếng.
“Một nữ nhân học nam nhân làm buôn bán cái gì?” Hắn nhướng đôi lông mày hoa râm, không đồng ý nhìn nàng.
“Không ai quy định nữ nhân không thể làm buôn bán.” Họa Mi nhẹ giọng đáp.
” Đúng vậy.” Lão nhân cắn ống thuốc ngọc, cười lạnh một tiếng.”Nhưng mà muốn ta cùng nữ nhân làm việc buôn bán? Hắc hắc, hắc hắc. . . . . .” Hắn liên tục cười lạnh.
Họa Mi chờ trận cười lạnhkia chấm dứt, mới chậm rãi hỏi: “Trần lão bản không dám?”
Lão nhân cứng đờ, cơ hồ yếu nhảy dựng lên.
“Ai nói ta không dám? !”
“Nếu không phải không dám thì vì sao không chịu đem cửa hàng cho ta thuê?”
“Bởi vì ngươi là cái nữ nhân!”
“Cho nên, Trần lão bản chính là không dám cùng nữ nhân bàn việc buôn bán?” Nàng thong dong hỏi.
Lão nhân nắm chặt tẩu thuốc, tức giận đến hai hàng lông mi đều dựng thẳng lên. Hắn tức giận một hồi lâu, trừng mắt nhìn Họa Mi, một lúc sau đột nhiên lại lộ ra nụ cười giả dối.
“Về gian cửa hàng kia a. . . . . .” Hắn ngồi xuống vị trí lúc này rồi bắt đầu nuốt mây phun sương.” Ta vừa mới quyết định . Gian cửa hàng kia ta không cho thuê .”
Họa Mi hơi sửng sốt. Thỉnh cầu mấy lần không kết quả sau, lần này nàng dùng phép khích tướng nghĩ kích động lão nhân gia nguyện ý đem cửa hàng cho thuê, nhưng là nụ cười của lão nhân lại làm cho lòng nàng sinh cảnh giác.
“Liễu quả phụ a, ngươi nghe cho kỹ đây, gian cửa hàng kia ta quyết định chỉ bán, không cho thuê.” Lão nhân đắc ý cười, lại lần nữa gõ gõ cán ống điếu. “Giá đây, ân, năm ngàn lượng được rồi.”
Mặc dù là giáo dưỡng tốt, nhưng Họa Mi lúc này cũng thay đổi sắc mặt.
“Trần lão bản, theo ta biết, kia gian cửa hàng cho dù muốn bán, nhiều lắm cũng đáng ba ngàn lượng.” Này căn bản đã là cố ý làm khó nàng.
“Đúng vậy. Nhưng, ta bán ngươi sẽ bán năm ngàn lượng.” Lão nhân cười ha ha. “Thế nào, không phải lão tử không dám cùng nữ nhân các ngươi làm việc buôn bán, mà là ngươi không có can đảm, cũng không tự nhận thức được vị trí của mình , hừ, nữ nhân a. . . . . .” Hắn cằn nhằn nói.
“Nếu Trần lão bản tâm ý đã quyết, ta cũng không lại quấy rầy .” Họa Mi trên mặt thản nhiên, tay nhỏ bé lại xiết chặt chiếc khăn lụa. Nàng chậm rãi đi ra cửa hàng bạc, để nha hoàn nâng lên chiếc lạnh kiệu hạng nhất đang đợi.
Năm ngàn lượng.
Nàng không có năm ngàn lượng.
Cho dù thực sự có năm ngàn lượng, nàng cũng sẽ không vì giận dỗi mà tiêu năm ngàn lượng đi mua gian cửa hàng kia.
Tuy rằng muốn khai quán ăn nhưng cũng không phải không có cái cửa hàng kia thì không thể. Nhưng mà nàng đã từng tra xét các cửa hàng thích hợp khác, đều khoảng cách quá xa, gánh nặng mạo hiểm cùng phí tổn đều so với cái được chọn rất cao.
Xem ra, nàng thế nào cũng phải buông tha cho gian cửa hàng kia.
Trên đường cái người đến người đi, ánh nắng cực nóng, Họa Mi ngồi trên lạnh kiệu, một tay nhẹ chống cằm dưới lẳng lặng suy tư.
Nàng phải đánh giá lại một lần nữa mới được.
Ba ngày sau, tin tức truyền đến trong tai Họa Mi.
Gian cửa hàng kia đã bán!
Nàng vừa tức vừa giận, đoán người mua khẳng định là cái nam nhân.
Cái tên Trần lão bản xem nữ nhân như giày cũ kia nói không chừng là vì thoát khỏi nàng, hay là vì đùa cợt nàng, trùng hợp có khác người tới cửa mua, hắn liền dùng nhanh nhất tốc độ đem cửa hàng cấp bán. Nàng thật muốn hỏi xem người kia tốn bao nhiêu tiền mua đứt gian cửa hàng!
Khi buồn bực qua đi, nàng lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Nói đi nói lại, đây không chừng sẽ có khả năng chuyển biến tốt!
Cửa hàng đổi chủ, đại biểu nàng nếu còn muốn thuê gian cửa hàng kia, vậy thì đối tượng đến thăm cầu kiến cũng thay đổi, không phải là tên Trần lão bản gian ngoan hồ đồ.
Nàng giống như thấy được chút ánh sáng, mau chóng xuất môn đi đến khách sạn lúc trước, đem tình hình báo cho Lão bản nương, rồi nhờ lão bản nương “điều tra” rõ người mua mới kia là loại người nào, bối cảnh ra sao.
Lão bản nương thần thông quảng đại, mới ngắn ngủn ba ngày đã đem bối cảnh, lai lịch người mua mới đều tra ra nhất thanh nhị sở.
Người mua gian cửa hàng kìa là phú hào mới phất trong Xích Dương gần đây.
Phú hào kia họ Phong, lúc Họa Mi tới Xích Dương thành mấy tháng trước mới bắt đầu giao thiệp với thương giới các thành phía nam, kinh doanh vận chuyển hàng hóa, thường xuyên lui tới mật thiết với nước ngoài. Hắn nổi lên giống như đất bằng dậy sóng, trong vòng chưa đến một năm, cửa hàng của hắn trải rộng trong thành, phát triển cực lớn.
Không chỉ có như thế, tên phú hào này còn thần bí thật sự.
Mọi người chỉ biết hắn họ Phong, trong tay tài chính kinh người, tuy là người trong thương trường nhưng hắn lại trốn tránh không giao tiếp với ai, đến nay không có mấy người từng chính mắt gặp qua hắn.
Lời đồn về hắn không ít.
Có người nói hắn qua tuổi bảy mươi, toàn thân nhiễm bệnh nặng.
Có người nói hắn vui giận thất thường, làm việc toàn theo ý thích cá nhân.
Có người nói hắn tính tình cổ quái, thân có tàn tật.
Họa Mi nghe xong, trầm tư hồi lâu.
Nàng cao hứng quá sớm. Một cái phú hào cổ quái thần bí, nói không chừng so với Trần lão bản càng khó ứng phó. Chính là những lời đồn này không đủ để dọa lui nàng.
Ngày hôm sau, nàng chọn lúc sáng sớm, khí hậu mát mẻ khi, đến nhà cầu kiến.
“Thật có lỗi, chủ nhân nhà của ta không ở.” Người gác cổng khéo léo nói, dù ai vừa nghe cũng hiểu được, này chính là lời thoái thác. Cái kia thần bí phú hào không phải là không ở trong nhà mà chính là không chịu dễ dàng gặp người.
Đụng phải trở ngại, Họa Mi chỉ cười cười, lễ phép chu đáo cám ơn người gác cổng, mới cùng nha hoàn cùng xoay người rời đi.
Đây không có nghĩa là bỏ cuộc.
Chẳng qua là nàng nghĩ đến một biện pháp khác.
Sau hôm ấy, Họa Mi mà bắt đầu tìm cách.
Nàng đi đến các thương gia từng gặp mặt Phong lão gia, dựa vào sự dịu dàng đa lễ, cùng với tiến thối ứng đối được tôi luyện trong nhiều năm trước tới nay ở trên thương trường, dễ dàng hỏi ra những thương gia khi gặp Phong lão gia là nói chuyện gì, ăn cái gì, uống cái gì.
Mặt khác, nàng cách ngày lại đi một chuyến đến Phong gia, không phải cầu kiến mà là bưng theo khay chứa bốn món ăn sáng cầu kỳ, tự tay đưa cho người gác cổng. Nàng uyển chuyển dễ nghe nói đây chính là lễ mọn muốn đáp tạ người gác cổng hôm qua chiếu cố.
Không chỉ như thế, nàng còn hao tổn tâm trí hỏi thăm, tra ra quản gia của Phong gia là ai. Tiếp theo tìm đến đường đối diện, từng chút từng chút đem lễ vật đưa vào bên trong, từng việc chuẩn bị thỏa dáng, nhờ quản gia có thể nói tốt, cho nàng gặp Phong lão gia một lần.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Quản gia ăn vài lần các món ăn sáng ngon lành mà Họa Mi đưa tới, bánh giòn xốp khéo léo, tự nhiên cũng không cự tuyệt. Huống hồ, hắn lại nhìn thấy quả phụ dịu dàng xinh đẹp này đã mang thai bảy tháng mà còn chung quanh chạy vạy, cũng nổi lên trắc ẩn chi tâm, rốt cục dưới sự thỉnh cầu của Họa Mi đã đáp ứng sẽ an bài cho nàng.
Vài ngày sau, Họa Mi lại lần nữa ngồi lạnh kiệu đi vào Phong gia. Lần này, nàng không hề bị cự tuyệt ngoài cửa, mà được quản gia mời vào, thoải mái đi vào Phong gia.
Từ sân phòng trước mắt mà suy đoán, sự giàu có của Phong lão gia thật là không cần hoài nghi .
Phòng sân nhà giàu các nơi đặc sắc.
So sánh với Xích Dương thành, ở Phượng thành phía bắc, dinh thự rộng lớn, trạch để chiếm rộng lớn, khí thế khoáng đạt, tường vách cao dày, khổng lồ, chặt chẽ, phong bế. Mà Xích Dương thành tận cùng phía nam, đình viện quy mô nhỏ lại, lại mộc mạc thanh nhã, tinh xảo thanh tú, cầu nhỏ nước chảy, khoáng đạt, rộng rãi khéo léo.
Mà dinh thự trước mắt đúng là từ khi nàng đến miền nam tới nay, chứng kiến qua kiến trúc tinh xảo, duyên dáng bậc nhất.
Sân nhà cây cỏ dạt dào, núi giả trùng điêp, tạc khắc các ao suối, hoa trồng khắp nơi, bồn cảnh điểm xuyết. Mà cổng đại sảnh, đối diện đình viện, có thể quan sát hết cảnh đẹp trong sân.
Đại sảnh rộng rãi năm gian, ngoàn gian chính ra còn có hai gian phụ.
Chủ thính bày biện xa hoa mà thoải mái, trước có song cửa dài, sau có bình phong màu trắng. Khác biệt tương đối chính là chủ thính dùng màn trúc tinh mịn ngăn làm hai phần, đằng trước là hai bộ ghế dựa cho khách, có bàn bằng vân thạch, mà phía sau màn trúc mơ hồ có thể thấy được là một mộc tháp có thể nằm hay ngồi, trên tháp có một người đang nửa nằm nửa ngồi.
Không đợi quản gia ra dấu, Họa Mi đã đoán ra người sau màn trúc là ai.
“Phong gia, ngày an lành.” Nàng ở trước màn trúc nghiêng người, đôi mi dài buông xuống.”Quấy rầy Phong gia nghỉ ngơi, mong Phong gia thứ lỗi.”
Trả lời nàng là một loạt tiếng ho khan trầm trọng.
Thân ảnh sau màn trúc chớp lên, hương trà tản ra. Xuyên thấu qua khe hở của màn trúc, nàng mơ hồ nhìn thấy tên sai vặt bưng trà nóng đến, vì chủ nhân trải lại đệm.
Tiếng ho khan không đình chỉ, người ngồi trên tháp ho đến hai vai chấn động, thân hình tựa hồ có chút khom xuống. Những gì nàng thấy trước mắt xác minh lời đồn đãi, vị thần bí phú hào này đích thực là không khỏe mạnh.
Ho một hồi lâu, sau màn trúc yên tĩnh lại. Nàng có thể cảm giác được, người sau màn trúc đang nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng .
“Ngươi họ Liễu?” Hắn hỏi, thanh âm còn khàn hơn so với lão nhân bình thường.
Họa Mi cười yếu ớt gật đầu.
“Vâng.”
Đi vào Xích Dương thành, nàng tự xưng là quả phụ, tất cả mọi người kêu nàng là Liễu phu nhân.
Sau màn trúc lại truyền đến thanh âm khàn khàn. “Ta nghe nói, ngươi muốn thuê gian cửa hàng ở đường ngũ dương dùng để mở quán ăn?” Hắn ho khan vài tiếng, như là ngay cả nói chuyện cũng cố hết sức.
“Đúng vậy.”
Ánh mắt sau màn trúc quan sát nàng một lúc.
“Xem bộ dáng của ngươi, mang thai cũng sắp đủ tháng, sao không đợi đến sinh xong rồi nói sau?”
“Kinh doanh là không đợi người.”
“Thời điểm ngươi sinh đứa nhỏ, gian điếm kia làm sao bây giờ?”
“Tiền thuê ta sẽ lo lắng trả cho Phong gia.” Nàng thong dong trả lời, sớm đã có kế hoạch chu toàn. “Ta sẽ huấn luyện người có tay nghề tốt, dù ta không ở trong điếm, cũng không cần ngừng kinh doanh.”
“Chỗ đó ta vốn định dùng cho việc khác. ” Nam nhân sau màn trúc suy tư một lát thì thào cân nhắc.”Muốn mở quán ăn? Quán ăn. . . . . .”
“Mong Phong gia thành toàn.”
“Thành hoặc không thành, thì phải xem bản lĩnh của ngươi.” Hắn nói, tạm dừng trong chốc lát, mới lại mở miệng, thanh âm so với lúc trước càng khàn khàn. “Cho ta xem tay nghề của ngươi.”
“Phong gia muốn nếm thử cái gì?” Họa Mi mỉm cười hỏi, trong lòng lại mơ hồ hiểu được, nam nhân này vì sao có thể trong thời gian không đến một năm liền nhanh chóng quật khởi.
Nam nhân này cũng là cái vĩ đại thương nhân.
Hắn còn đang tính toán, lo lắng có nên đem cửa hàng cho nàng thuê. Mở miệng đòi kiểm tra trù nghệ của nàng, ngoài việc muốn xem nàng có bản lĩnh thật sự không, cũng là muốn dò xét, ngoài tiền thuê ra, nàng còn có thể mang đến lợi ích kèm theo nào không.
Sau màn trúc trầm mặc một lúc, sau đó thanh âm khàn khàn mới lại vang lên.
“Cháo ốc khô.”
Thần sắc Họa Mi hiện lên một chút kinh ngạc.
Chút biến hóa nhỏ này không tránh thoát ánh mắt nam nhân kia.
“Như thế nào? Ngươi không biết?”
Nàng rất nhanh trấn định xuống dưới.”Biết.”
“Vậy nhanh chút đi làm, nguyên liệu nấu ăn, dụng cụ tại phòng bếp, tùy ngươi sử dụng.”
“Được.”
Quản gia dẫn Họa Mi rời đi đại sảnh, giữa đình thai lầu các tinh xảo, theo đường mòn mà đi, sau một lúc mới đến một góc.
Trong phòng khách, nguyên liệu nấu ăn cùng khí cụ đầy đủ mọi thứ.
Nàng dáng vẻ thuần thục, đầu tiên chọn một chiếc nồi đất, gạo mới, gạo cũ nửa này nửa kia vo rửa. Sau đó chọn lựa ốc khô, lấy loại hình dáng tròn cứng, màu như hổ phách là loại tốt nhất, cùng gạo cho vào nồi đất, lấy lòa lửa đun sôi, rồi đẩy than đá đỏ rực ra, chỉ chừa một ngọn lửa nhỏ, duy trì độ nóng trong nồi mà không sôi cuồn cuộn, hạt gạo cùng ốc khô được nấu dưới ngọn lửa liu riu, mùi hương tươi ngon, thơm mát đồng thời tản ra.
Họa Mi cầm thìa gỗ, trông chừng nồi cháo ốc khô..
Đây là sở trường nàng am hiểun hất.
Từng, mỗi tuần nàng đều nấu một nồi cháo ốc khô. Không chỉ là vì cháo tính bình ôn, tư vị nhẹ, cũng là bởi vì từng có người nam nhân rất thích ăn món chào ốc khô nàng tự tay nấu…
Từ sau khi rời đi Phượng thành, nàng chưa từng nấu lại món cháo này, ai biết thế sự khó lường, vị thần bí phú hào lại dùng món cháo ốc khô này để khảo nghiệm khả năng của nàng.
Mùi hương quen thuộc, trình tự thuần thục, nàng mặc dù nấu cháo ốc khô, nhưng hết thẩy mọi chuyện bên cạnh, từ lâu đã không phải ngày xưa.
Sau một lúc lâu, gạo trong nồi cũng mềm nhừ, ốc khô cũng thành sợi nhỏ, nàng chỉ thêm một chút gia vị muối biển, liền múc ra một chén đặt trên khay cùng thìa rồi bưng về đại sảnh.
Sau màn trúc, nam nhân kia vẫn nửa nằm nửa ngồi, thẳng đến ngửi thấy hương thơm, hắn mới chậm rãi đứng dậy, sửa nằm thành ngồi.
“Xong rồi?”
“Vâng.”
“Bưng lại đây.” Hắn hạ lệnh.
Họa Mi thật cẩn thận xốc lên màn trúc đi vào, mặt mày cúi thấp, không hề liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Một bàn tay vươn đến, bê đi khay chứa cháo.
Bàn tay kia mỗi khớp xương ngón tay đều như là bị hung hăng vặn gẫy, rồi được kéo thẳng ra . Tuy rằng muốn phục hồi như cũ, nhưng là chung quy không thể khôi phục thẳng tắp, mỗi một đốt xương ngón tay đều nhìn ra được từng bị vặn xoắn, bẻ quặt ra sau lưu lại thương tổn.
Nàng không thể tưởng tượng, người nọ là gặp phải chuyện đáng sợ gì mới có thể lưu lại tổn thương nghiêm trọng như vậy. Từ đó suy đoán, có lẽ, thương tật tàn phá của hắn không phải là trời sinh, mà là do trọng thương gây ra.
Nam nhân ngồi ở tháp gỗ hoa lê uống một ngụm cháo ốc khô.
Hắn chỉ uống một ngụm thì dừng lại.
Sau đó, hắn đặt bát cháo, khó khắn đứng dậy, xoay người đi vào phòng trong.
Thẳng đến nam nhân đứng dậy, Họa Mi mới ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn đội trên đầu chiếc nón có phủ vải lụa đen dùng để che khuất ánh mắt người ngoài. Chắc là trên mặt cũng có vết thương, cho nên hắn không gỡ chiếc nón phủ lụa đen xuống.
Nhìn bóng dáng khóm xuống của nam nhân kia, Họa Mi vừa định đuổi theo kêu lên để hỏi kết quả, quản gia bước đã bước đến, ngăn cản nàng tiến lên.
“Liễu phu nhân, gia ý tứ là nói gian cửa hàng kia có thể cấp ngươi thuê.” Quản gia nói.
Nàng có chút kinh ngạc.
Xem ra, lúc nàng nấu cháo, vị phú hào thần bí đã phân phó qua. Hắn đồng ý uống một ngụm, là có nghĩa đồng ý; đại biểu thay nghề của nàng qua đượ cửa thử thách của hắn.
“Xin hỏi quản gia, tiền thuê tính như thế nào?” Họa Mi vào việc chính, chút không lãng phí thời gian.
“Một tháng năm mươi lượng, trước một tuần của mỗi tháng thu tiền thuê.”
Hàng mi tinh tế nhíu lại.
“Quản gia, giá tiền thuê có sai không?” Nàng thận trọng bàn bạc, khó hiểu hỏi: “Giá này so với thị trường thiếu hẳn một phần ba.”
“Đúng vậy, là gia phân phó. Nhưng mà gia nói, Liễu phu nhân yếu thuê gian cửa hàng kia, còn một điều kiện khác.” Quản gia chậm rãi nói.
“Điều kiện gì?”
“Gia mời liễu phu nhân, mỗi sớm đến trong phủ nấu cháo.”
Họa Mi có chút sửng sốt.
“Liễu phu nhân có điều không biết, gia nhà ta kén chọn, ăn không quen thức ăn bản địa, mà cháo ngài nấu vừa khéo hợp khẩu vị của gia.” Quản gia nói. “Liễu phu nhân nếu đồng ý, chúng ta hiện tại có thể đánh giao kèo.”
Xem ra, truyền thuyết bên ngoài nói vị thần bí phú hào vui giận bất thường, làm việc toàn theo yêu thích của cá nhân này nửa điểm cũng không giả.
Bất quá, nếu sự tình phát triển thuận lợi như vầy, có thể tiết kiệm số lớn tiền thuê, tiết kiệm không ít phí tổn, nàng kỳ thật cũng không để ý nam nhân này có vui giận vô thường hay không.
Họa Mi lập tức quyết định.
“Tốt.”
Từ ngày ấy trở đi, sáng sớm nàng liền đến Phong gia, vào phòng bếp nấu xong cháo mới rời đi, cũng không gặp lại nam nhân thần bí lưng còng.
Mở quán ăn tiến hành thật thuận lợi, nàng tìm đến thợ giỏi trang hoàng lại cửa hàng, lại tìm đến thương gia cung ứng, mỗi ngày có thể đưa đến nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, rồi nhận vào vài người phục vụ, chỉ tốn khoảng hai tuần chưa tới đã náo nhiệt khai trương
Đúng như nàng dự đoán, việc làm ăn ở quán ăn thật tốt.
Quán ăn nguyên liệu tươi mới, mĩ vị, giá cả vừa phải trên đường Ngũ Dương nhanh chóng nổi tiếng, bất luận là thương lữ đến làm ăn, thuyền viên, hoặc là dân địa phương, chỉ cần nếm qua tư vị , liền khẳng định sẽ lại lần nữa đến ăn.
Tiểu nhị từng người thông minh lại chịu khó, tại phòng ăn thì có đầu bếp chính đóng giữ.
Họa Mi mỗi ngày sẽ nấu chút cháo, hoặc là xem nguyên liệu nấu ăn hôm đó, làm mấy món ăn sáng tinh tế ngon miệng, đặt trong mâm, chẳng những cảnh đẹp ý vui, mà còn làm cho người mở rộng khẩu vị.
Nàng còn tìm họ hàng xa khách sạn lão bản nương, một cô nương thông minh tuổi trẻ, tự mình chỉ dẫn cô gái kia nấu ăn, cùng với quản lý sổ sách, tránh cho lúc nàng sinh sản, trong điếm có việc gì ngoài ý muốn phát sinh.
Chưa đến một tháng, sự tình đều đi vào quỹ đạo.
Mang thai gần tám ttháng, Họa Mi lại có vẻ thần thái sáng láng, hàng ngày chạy đông chạy tay, tinh thần xem ra tốt hơn bất cứ người nào khác.
Ngày nọ, nàng lên xe kéo đến Phong phủ, quay đầu dặn xa phu nên đến nơi nào tìm lấy nguyên liệu nấu ăn, tiếp đó mới xoay người đi vào Phong phủ.
Tiền mua nguyên liệu nấu ăn mỗi tháng quyết toán, mà thương gia ký kết nàng tự mình tuyển chọn là tuyệt đối đáng tin, biết phẩm chất nguyên liệu nấu ăn không có vấn đề nên mới yên tâm cho xa phu đi nhận.
Bất quá, để cẩn thận, mỗi ngày sau khi rời Phong phủ trở lại quán ăn, nàng vẫn tự mình kiểm tra một lần tránh gây ra sai lầm.
Nhiều ngày nay, khí hậu càng lúc càng là nóng bức, có lẽ nàng nên cùng đấu bếp chính thương lượng, làm vài món canh ngọt giải nóng. Hoặc là, trước đem khăn dành cho khách ngâm trong nước có đặt một khối nước đá lớn, chờ khách đến sẽ vắt khô đưa lên…
Nàng vừa nghĩ vừa đi đến phòng bếp của Phong gia, bởi vì tình hình trước mắt mà kinh ngạc dừng lại cước bộ.
Không giống lúc trước, hôm nay phòng bếp Phong gia có thể nói là hoàn toàn hỗn loạn. Nha hoàn, sai vặt chạy tới chạy lui, người người biểu tình mờ mịt kinh hoảng, đại trù đầu đầy mồ hôi, trước ngọn lửa lớn vội vàng xào rau, nhưng mà mỗi lần xào xong món ăn, quản gia chỉ nếm một ngụm thì uể oải lắc lắc đầu.
Đã nấu hơn cả mười món ăn, quản gia đầu vẫn lắc lại lắc, đại trù rốt cục phát hỏa .
“Mẹ nó, làm nhiều đồ ăn như vậy, ngươi đều nói không được? Rốt cuộc là không được chỗ nào? !” Hắn nắm lên quản gia, dùng sức lắc, tức giận đến hai mắt đỏ lên. “Nói a, lão tử làm đồ ăn, rốt cuộc là làm sao không được? Nói ra cho ta!”
Quản gia bị lắc chóng mặt mất phương hướng.
“A… A… Kia, kia, là hương vị, chính là không giống với. . . . . .” Hắn vẻ mặt cầu xin trả lời.
Đại trù rít gào vài tiếng, hai tay thả ra, đem quản gia ném về mặt đất.
“Có cái gì không giống với?”
“Đêm nay mở tiệc chiêu đãi là khách dị quốc ở phía nam. Gia dặn dò qua, khẩu vị thức ăn phải phù hợp với những ngườinày.” Quản sự vẻ mặt bất đắc dĩ. “Ta cùng gia từng đi thăm viếng, những người đó khẩu vị vừa chua xót lại lạt, loại sang vị không biết diễn tả thế nào.”
“Ta đem thứ tin tức nửa vời này đều làm cả rồi, mà ngươi còn chê không đủ chua sao?”
“Chua thì đủ chua rồi, nhưng hương vị chính là bất đồng a!”
“Ngươi nói như vậy thì ai biết được? Ta không biết mấy tên dị quốc này ăn rốt cuộc là cái gì!” Đại trù nổi giận đùng đùng quát.
Nhìn thấy không khí nóng nảy, Họa Mi đứng ở một bên rốt cục tiến đến, ôn nhu nói: ” Vùng Châu Hà có không ít dị quốc sinh sống, nên tới đó nhìn xem, có lẽ sẽ tìm được gia vị thích hợp.” Lúc sống trong khách sạn, nàng gặp qua không ít người dị quốc. “Về phần lời nói của quản gia, chua lạt mà sặc hương vị, có thể là Nam Khương, hương liệu loại cây sả này cùng với cá tươi và muối, ngâm với nước sốt, ẩm thực của dị quốc nhân đều không thể thiếu thứ này, đến Châu Hà khu tìm xem, khẳng định có thể tìm được.”
Quản gia lúc này mới chuyển rầu thành vui.
“A, đa tạ Liễu phu nhân nhắc nhở!” Hắn xoay người, thét to nô bộc. “Mau mau mau, nhanh đi mua trở về, để cho đại trù nấu lai thử xem.”
Nô bộc nghe chỉ thị chạy như bay đi, lập tức không thấy bóng người .
Quản gia xoa xoa mồ hôi trên trán, lần nữa xoay người đối với Họa Mi liên tiếp nói lời cảm tạ. “Đa tạ liễu phu nhân, nếu không có ngài chỉ điểm, ta thật không biết nên làm sao bây giờ!”
“Không cần khách khí, ta chỉ là vừa vặn biết chuyện.”
Còn chưa nói xong, một tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy vào, nước mắt lưng tròng bổ nhào vào trước mặt quản gia rồi khóc lớn.
“Ô a, quản gia… Quản gia…”
“Ngươi khóc cái gì?”
“Ô ô ô ô, quản gia. . . . . . Quản gia. . . . . . Cái kia. . . . . .”
“Chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng, đừng có lo khóc nữa!”
“Ô ô ô, cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .”
“Rốt cuộc là chuyệ gì a?” Quản gia gấp đến độ giơ chân.
“Ta vừa mới đến nhà kho lấy bàn đãi khách, mới phát hiện. . . . . . mới phát hiện. . . . . . bàn sứ. . . . . . vỡ. . . . . .” Tiểu nha hoàn nước mắt lũ lượt rơi xuống.
Quản gia chỉ còn cảm thấy đầu mình rất nhanh sẽ bị chủ nhân chặt xuống.
“Vỡ? Vỡ?” Hắn thì thào tự nói, hai mắt đăm đăm, trong khoảng thời gian ngắn đầu trống trơn, không nghĩ ra biện pháp gì. Loại chuyện này hắn lúc trước chưa từng gặp phải.
Họa Mi lấy khăn tay lau nước mắt cho tiểu nha hoàn. “Ngoan, đừng khóc.” Nàng ôn nhu hỏi: “Nói cho ta biết, bàn sứ là hỏng toàn bộ, hay chỉ là một, hai cái?”
Tiểu nha hoàn khóc thút thít .
“Chỉ hỏng một cái.”
Họa Mi cười khẽ.
“Như vậy, ngươi đến đường phố Ngũ Dương, đến khu đồ cổ tìm xem. Chỗ có nhiều bàn sứ nhất, ngươi đi tìm thử, khẳng định sẽ có cái tương tự.”
“Thật vậy chăng?”
“Thật.” Họa Mi thay nàng lau khô nước mắt. “Ngươi về nhà kho trước, nhớ kỹ kiểu dáng của bàn sứ rồi đi tìm, sẽ nhanh chóng tìm ra cái tương tự.”
Tiểu nha hoàn bán tín bán nghi lấy tay lau nước mắt, không dám ở lâu, lập tức bỏ chạy đi ra ngoài.
Lúc này, vẻ mặt của quản gia khi nhìn Họa Mi, chỉ có thể dùng từ cảm động đến rơi nước mắt để hình dung.
“Liễu phu nhân, thật sự là. . . . . . Thật sự là. . . . . .”
“Quản gia không cần khách khí .”
Họa Mi cười nói, nhìn người hầu vội vàng chạy đông chạy tây, lại phần lớn nắm bắt được mấu chốt, làm nhiều mà không có kết quả. Trong lòng nàng đoán, Phong gia mặc dù trong thời gian quá ngắn phất lên, nhưng tất cả đều nhờ vào hùng hậu tài chính Phong gia, cùng với ánh mắt buôn bán tinh chuẩn.
Nay, hắn rốt cục nguyện ý đi ra màn trúc cùng thương gia giao tế, nhưng nô bộc trong nhà căn bản không có loại kinh nghiệm này, yến tiệc chiêu đãi lại là dị quốc nhân mới luống cuống tay chân.
Chiếu như vậy đi xuống, đêm nay yến hội, chỉ sợ khó có thể khách và chủ tẫn hoan. . . . . .
Nàng yên lặng nghĩ, một bên vén ống tay áo, như lúc trước đi tới, chuẩn bị vo gạo nấu cháo, không ngờ vừa xoay người lại nhìn thấy trước cửa phòng bếp, một người nam nhân mặc hắc y đứng, đầu đội hắc sa lạp mạo, thân hình còng xuống.
“Phong gia.” Nàng nghiêng người thỉnh an, khách khí mà ôn nhu. “Nhất thời đi quá giới hạn, mong ngài thứ lỗi.” Nàng đoán hắn đại khái đã muốn đứng ở nơi đó quan sát một lúc lâu.
Tiếng nói khàn khàn vang lên.
“Không sao, có thể đem sự tình dàn xếp ổn thỏa là tốt rồi.” Hắn nói, ánh mắt sau mảnh lụa đen nhìn chằm chằm Họa Mi. “Ngươi thoạt nhìn tựa như có rất nhiều kinh nghiệm.”
“Không dám nhận.”
“Từng có kinh nghiệm trù bị yến hội sao?”
Nàng trong lòng nhói lên, bởi vì câu hỏi này mà nhớ tới những ngày tháng trước kia mà nàng không hề muốn nghĩ đến.
Sau một lúc lâu, Họa Mi mới trả lời.
“Có.”
Ánh mắt sau vải đen vẫn như cũ nhìn nàng.
“Như vậy, ngươi có hứng thú tiếp nhận công việc làm ăn này hay không?”
“Công việc gì?” Nàng nâng hàng mi dài lên, nhìn vị thần bí phú hào.
“Ta đêm nay có yến hội, nhưng thiếu một người có thể sắp đặt xử lý. Ngươi nếu nguyện ý tiếp nhận, ta sẽ trả ngân lượng cho ngươi.”
Họa Mi chỉ suy nghĩ trong chốc lát.
“Được.” Có thể có thêm nhiều ít tiền đối tình cảnh hiện tại của nàng mà nói là không còn chuyện gì tốt hơn.
Hắn có chút kinh ngạc.
“Ngươi không hỏi giá.”
Nàng mỉm cười. “Ta tin tưởng Phong gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi một người phụ nữ như ta.”
Cách tầng vải đen, nàng mơ hồ nhìn thấy khóe miệng hắn hơi cong lên. Nụ cười đó không biết như thế nào, có chút vặn vẹo thâm thúy.
“Tốt lắm.” Hắn vừa lòng gật đầu, dùng thanh âm khàn khàn công đạo: “Về yến hội giao cho ngươi phụ trách, bất luận cần cái gì, chỉ cần cùng quản gia nói một tiếng là được.”
Nói xong hắn xoay người cất bước, gian khổ mà khó khăn, từng bước một tiêu sái đi khỏi tầm mắt nàng.