Buổi chiều hôm đó, tin thắng trận truyền tới, Diệu Dương đã chết rồi. Chiến thắng rất vẻ vang, thậm chí Bích Thanh Thần Quân còn chưa phải ra tay, Hải Dương đích thân mang thủ cấp của Diệu Dương tới. Thủ cấp bị mang đi thị chúng rồi treo ở bên ngoài cổng thiên cung phía nam, để răn đe và cảnh cáo với Ma Giới.
Tôi cũng nhân tiện cùng mọi người đi xem, đó là một cái đầu người đàn ôngnom rất thanh tú được treo ở phía núi cao ngoài đằng xa, trên tóc vẫnnhuộm toàn máu trông rất bẩn thỉu, hai mắt nhắm nghiền, biểu hiện lúcchết có vẻ không hung ác cho lắm, ngược lại như một sự giải thoát.
“Chả có gì đáng xem, người chết đều có điệu bộ giống nhau.” Bích Thanh ThầnQuân nắm chặt lấy tay tôi, vừa đáp lễ những lời chúc mừng của các vịtiên bên cạnh vừa đi về Huyền Thanh Cung.
Mọi người thấy chúngtôi tay trong tay liền tỏ vẻ ngac nhiên, thèm muốn, đố kị, nhưng nhiềuhơn cả là sự coi thường. Bọn họ xì xào cười nhạo nói một con yêu quái hạ đẳng không xứng với Thần Quân, nhưng bỗng im bặt khi nhìn thấy ánh mắtlạnh lùng đầy sát khí của Bích Thanh Thần Quân liếc nhìn.
Thực ra tôi cũng không thèm quan tâm tới lời nói của bọn họ, giống như anh ta,bản thân hàng ngày được sống vui là được rồi, mặc người khác có nói gìđi chăng nữa, dẫu sao tôi cũng không thích tiếp xúc với nhiều người.
Bích Thanh Thần Quân nói tôi hiểu rất chính xác, anh ta cũng không thích qua lại với nhiều người, sau khi kết thúc chiến trang sẽ chỉ thầm lặng ởnhà đọc sách, gảy đàn, quan trọng nhất là giúp tôi trông con.
Tôi rất không hài lòng với suy nghĩ của anh ta:”Vì sao con lại do chàng trông nom? Ta cũng làm được!”
Bích Thanh Thần Quân chỉ cười nhẹ nói:”Ta sợ nàng sẽ làm hư lũ trẻ.”
“Hồ đồ!” tôi vỗ ngực bày tỏ,”Ta nhất định sẽ dạy dỗ chúng thật tốt, vả lạidù chàng có không đi chinh chiến đi nữa thì bình thường cũng phải truybắt yêu quái!Lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy.”
“Ta có thể vừa ôm con vừa truy bắt yêu quái, dạy dỗ cũng phải cần thực tế.” Bích Thanh Thần Quân biểu hiện rất nghiêm nghị.
“Nếu như sinh ra hai đứa thì sao? Chàng vẫn tiếp tục cầm kiếm.”
“Vậy ta sẽ cõng sau lưng một đứa.”
Bọn Oa Oa đi đằng sau không nhịn được liền cười phá lên, Mạc Lâm nói saunày Bích Thanh Thần Quân sẽ là một người cha, người chồng tốt, còn tôichỉ có thể giúp sức thôi. Tôi liền cảm thấy buồn chán khi bị tước mấtquyền nuôi dạy con.
Cứ thế cười đùa nói chuyện, cuối cùng ngày đó cũng đã tới. Oa Oa và Cẩm Văn mới sáng sớm tinh mơ đã kéo tôi ra khỏichăn, rồi thúc ép tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm. Bên ngoài có mộtđám nô tì trên tay cầm rất nhiều đồ nữ trang để trang trí lên trang phục cho tôi.
Ngay lúc đó, kháng nghị việc không dùng son, bột nước…của tôi đã bị vô hiệu hóa ngay lập tức, đến Ngân Tử cũng không đứng vềphía tôi. Anh ta không biết làm thế nào mà chui vào được đây, còn đeolên tay tôi một chiếc xuyến có đíng ngọc quý rất hiếm thấy. Sau đó cònbị một tiên nữ tự nhận mình là làm phù dâu cho tôi rồi xua đuổi mọingười ra ngoài, nói đàn ông không được phép vào phòng của tân nương.
Bích Thanh Thần Quân đã phải cẩn thận căn dặn tôi trước, nói hôm nay nhấtđịnh phải ngoan ngoãn nghe lời. Làm tôi đành phải cắn răng chịu đựng sựgiày vò từ đầu tới chân của đám tiên nữ được Cẩm Văn chỉ huy đó.
“Cô ta có đôi tai mèo, búi tóc không nên búi quá cao, vòng ra sau đầu sẽđẹp hơn.” Một tiên nữ đang bận rộn dùng những chiếc trâm nhỏ để tết tóccho tôi, đâm cả vào da đầu làm tôi đau đớn.
Một tiên nữ khác đang ướm ướm chiếc áo cưới màu đỏ chói bên trên có đính rất nhiều kim tuyếnlên người tôi, tỏ vẻ chần chừ nói:”Thiên phục không có lỗ, cái đuôi côấy phải làm thế nào?”
“Nhét vào bên trong trang phục! Lễ cưới hôm nay không được để lộ ra ngoài!” Cẩm Văn đứng bên cạnh ra lệnh một cách quyết đoán.
Oa Oa đang chấm chấm vào một bảng danh sách rất dài những đồ vật cần sửdụng, thấy tôi cụp tai xuống tỏ vẻ không vui, liền vội vàng an ủi:”Hômnay tỷ hãy nhẫn nhịn một chút, có khó chịu thì cũng chỉ mặc được hôm nay thôi, không thể sơ sài được. Dẫu sao là vì lễ cưới của Bích Thanh ThầnQuân nên Ngọc Hoàng sẽ đích thân làm chủ hôn lễ, tất cả thần tiên đềutới dự, đây là bộ mặt của Thiên Giới, không thể có sơ suất.”
Nóitới nước này rồi, tôi còn có thể làm được gì nữa, chỉ còn biết ngoanngoãn nghe lời bọn họ sắp đặt. Cẩm Nhàn đang bê mâm đựng trái cây bêntrên có rất nhiều hạt sen và hoa bách hợp cũng tới xem tôi, liền cangợi:”Thật là một tân nương xinh đẹp.”
Tôi chỉ buồn rầu liếc nhìn đống hoa quả và món điểm tâm cô ta bưng trên tay mà không trả lời.
Mọi người ăn vài miếng điểm tâm rồi lại tiếp tục bận rộn giúp cái người cócái bụng đang sôi ùng ục vì đói là tôi mặ trang phục lên, ngọc quý trênngười nhiều đến nỗi nặng trình trịch, làm tôi cảm thấy thật khó chịu.
Sau đó lại có một tiên nữ khác bước tới lớn tiếng thông báo:”Kiệu rước dâu đã tới, mọi người nhanh tay lên.”
Tôi thực sự không hiểu:”Phòng sư phụ chẳng phải ngay bên cạnh sao? Còn cần tới kiệu rước làm gì?”
“Đây là nghi lễ, chỉ là rước đi vài vòng, thông báo với mọi người hôm nay tỷ là tân nương!” Cẩm Văn nói rồi sai người mang cái hình cụ mũ phượng ra… Ngay ngắn nghiêm chỉnh đội lên đầu tôi, sau đó lại vội vàng kiểm tralại từ trên xuống dưới:”Có phải là bỏ sót cái gì không?”
“Còn thiếu cái xắc.” Cẩm Nhàn cầm cái xắc nhỏ được thêu hình đôi cá chép ở bên cạnh lên đưa cho Cẩm Văn.
Cẩm Vănn vội vàng đón lấy cái xắc rồi lại đưa lên mũi ngửi ngửi, lại đưacho bọn tiên nữ xác nhận xem không có vấn đề gì rồi mới đeo lên eo chotôi. Sau đó mọi người vây lấy tôi rồi đưa tôi lên kiệu hoa.
Kiệuhoa cứ thế đong đưa, hương thơm trong chiếc xắc tỏa ra ngào ngạt, thậtgiống như đang ngồi trong một chiếc nôi vậy. Làm người chưa tỉnh ngủ như tôi cứ gật gà gật gù mơ mơ màng màng, cũng may Oa Oa ở bên cạnh khôngngừng khua khua tay để tôi tỉnh ngủ, đây mới thực sự là một bi kịch đang phát sinh.
Hành động của cô ta rất có hiệu quả, làm cho tôi trởnên tỉnh táo, không những vậy mà còn ngày một tỉnh táo hơn, cành tỉnhđầu óc càng cảm thấy hỗn độn, đến nỗi không kiềm chế được mình và bắtđầu cắn chiếc xắc đeo trên eo lưng.
“Miêu Miêu, Miêu Miêu, tỷ làm gì vậy? Không thể cắn thứ này được!” Oa Oa tỏ vẻ nôn nóng.
“Không cắn… không cắn…” Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn cắn, miễnsao là được cắn, nóng lòng muốn nuốt trôi nó vào trong bụng, thế nhưng…Vì sao lại như vậy? Bình thường khi nhìn thấy đồ ăn ngon tôi cũng khôngmất kiềm chế như vậy…
“Theo Diệu Dương đại nhân xông lên!” Khikiệu hoa đi tới gần cổng thiên môn phía nam, bỗng vang lên một tiếngthét kinh thiên động địa! Bên ngoài bỗng trở nên hỗn độn, tôi nghe thấytiếng hí vang của con Kì Lân, nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân cưỡi YêuKhuyển Địa Ngục cũng đang hò hét, tiếng binh khí va vào nhau cùng tiếnghò hét, tiếng binh khí va vào nhau cũng tiếng hò hét giết lẫn nhau từ xa vọng tới. Bỗng phó tướng Hải Dương hét to:”Bỗng dưng có vài chục têntàn quân của Ma Giới tới đây làm loạn, chỉ là một việc nhỏ, Thần Quânđại nhân không cần phải lo, hãy giao cho thuộc hạ đi giải quyết chúng.”
“Chúng nhắc tới Diệu Dương?” Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng hỏi.
“Ông nội ngươi vẫn còn sống!” Một giọng nói vang vọng tới từ phía đông,”Mốithù giết đệ của ta! Hôm nay nhất định sẽ thanh toán sòng phẳng vớingươi!”
“Vậy thì cùng chết một lần, các ngươi hãy bảo vệ kiệuhoa.” Trong khoảnh khắc, giọng nói của Bích Thanh Thần Quân vang lên tận trời cao, dường như muốn tự tay đi lấy thủ cấp của chủ nhân giọng nóikia.
Tôi thì đang run rẩy trong kiệu hoa vì không còn kiềm chếđược sự phấn khích của bản thân, mùi hương của cái xắc xộc vào mũi, sựmê hoặc dần dần làm tôi mất đi lí trí. Miệng chảy dãi ra, sự vật trướcmắt bắt đầu trở nên mơ hồ, sức lực dần yếu đi, ngón tay không ngừng kéođi kéo lại làm xộc xệch trang phục, chỉ muốn điên cuồng bỏ chạy hoặc lăn đi lăn lại.
Oa Oa vội vàng ôm lấy tôi, vừa khóc vừa hét lên:”Miêu Miêu có chuyện rồi! Có chuyện rồi! Người đâu mau tới đây!”
Lí trí hoàn toàn mất đi, tôi vung tay tung ra một chưởng, dù rằng khôngdùng hết sức, nhưng vẫn làm cho một người yếu ớt như Oa Oa bắn ra khỏikiệu hoa rơi xuống đất, đến nỗi thổ ra huyết.
Mọi người xungquanh trợn mắt kinh ngạc, còn tôi liền nhoài người nằm ra đất lăn qualăn lại, không ngừng duỗi thẳng hai chân, lấy móng cào cào, miệng liêntục kêu:”Meo meo”, toàn thân như đang rất phấn khích, rồi lại lấy chânđạp loạn xạ về phía mọi người xung quanh, không để cho ai được tới gần.
Cẩm Nhàn vội lao tới, không biết vì sao bỗng ôm tôi thật chặt. Cô ta có vẻnhư rất mạnh mẽ, mạnh đến nỗi cảm giác như không phải là một nữ nhi. Khi tâm trí tôi vẫn đang mơ màng, cô ta liền nhanh nhẹn kéo tôi ra phíangoài cổng thiên môn rồi cùng nhau nhảy xuống biển mây bên dưới.
“Miêu Miêu!” trong khi đang rơi xuống dưới, bống nghe thấy tiếng thét vangcủa Bích Thanh Thần Quân, dường như lúc nào đó tôi đã bắt gặp cảnh tượng này.
Cảm giác không trọng lượng bay trong không trung lúc nàylàm tôi như hồi tỉnh lại vài phần, quay đầu nhìn sang bên cạnh bỗng nhìn thấy biểu hiện của Cẩm Nhàn rất kì quái, cô ta cười khẽ rồi nói:”Ta mới chính là Diệu Dương”