Đây thật sự là chuyện hệ trọng, đề phòng tai vách mạch rừng, hai người không tiếp tục nói nữa, Mạc Tử Liên hiểu rõ ý nghĩ của cả hai giống nhau. Cơm nước xong xuôi, ca ca dựa vào ngực y lau kiếm.
Mạc Tử Liên cảm thấy rõ ràng là mình đang tiếp tục cao hơn, mấy bộ váy xinh xẻo y chưa kịp mặc bây giờ tròng vào thì cứ như máng đồ lên cây ấy. Ca ca chẳng tỏ thái độ gì khác biệt, thay vì bế y như hồi trước, hắn rất tự nhiên dựa vào y.
Nam nhi đều thích cảm giác được nửa kia dựa dẫm. Lòng bàn tay Mạc Tử Liên áp vào gáy Quân Huyền, cười nói: "Ca ca của ta thật thiện giải nhân ý, luôn làm ta vui."
"Dạo này đệ chăm chỉ học thành ngữ nhỉ?"
"Huynh học tiếng mẹ đẻ của ta nên ta cũng học tiếng mẹ đẻ của huynh." Y luồn tay xuống ôm chầm lấy hắn, gò má áp sát vào gò má, ngân nga như hát: "Giữa hai ta chẳng còn bất kỳ khoảng cách chi hết, chẳng còn điều gì chưa thấu hiểu nhau."
"Cái miệng của đệ ngọt vừa thôi." Ngón tay Quân Huyền lần mò bờ môi nọ. Mạc Tử Liên cong mắt thấy ráng hồng vắt qua sống mũi đẹp, bất ngờ 'ngoạm' lấy ngón tay hắn, dùng lưỡi tỉ mỉ liếm, đảo quanh, mười ngón tay thiếu an phận sờ mó.
Thân thể Quân Huyền thoáng run lên, đôi mắt có chút rung động mờ mịt, sau đó tỉnh táo lại, buồn cười chọt chọt lưỡi y: "Đệ còn đói à?"
"..."
"Đệ không thể ăn ta đâu, ta đi nấu gì đó cho đệ nhé?"
"..." Mạc Tử Liên trợn mắt, gặm ngón tay hắn rồi nhả ra, ngã vật xuống giường, vùi mặt vào gối. Lúc sau, ca ca đi cất khăn rồi quay lại thổi nến, nằm xuống bên cạnh, ôm eo y, nghiêng đầu vào gáy y, ngữ khí có chút trêu ghẹo: "Phu quân."
Tay chân người nghe bủn rủn.
"Phu quân ơi."
Xương cốt Mạc Tử Liên thiếu nghị lực mềm nhũn ra.
"Phu quân muốn thử kiểu mới sao?" Trán của ca ca cọ cọ vào gáy y, hơi thở ấm áp chui vào cổ áo làm lưng y ngứa râm ran, "Đừng hấp tấp, khi mọi chuyện ổn rồi ta sẽ cho phu quân thế nào cũng được. Lúc này lỡ phu quân làm eo ta đau thì ta khó hành động..."
Người trước mặt đột ngột trở mình đè nặng xuống, cử động mạnh làm ván giường kêu kẽo kẹt, niết lấy hông eo hắn, hôn thật hung hăng.
"Tiếng 'phu quân' này ca ca càng gọi càng quen miệng nhỉ? Lời gì cũng dám nói ra." Mạc Tử Liên bất mãn trừng, đôi con ngươi Quân Huyền mông lung giữa bóng tối nhập nhoạng, cọ trán vào cằm y, "Đệ vừa nói là đôi bên không còn khoảng cách, thấu hiểu lẫn nhau đấy thôi, lời đệ nói được thì ta cũng nói được."
"Ca ca... đêm nay ta không thể ngủ."
Y cảm thấy ca ca cứng đờ, hơi thở gấp hơn, ngữ khí phát run nửa vì lo lắng nửa vì căng thẳng: "Ba ngày trước đệ nói mình vẫn ổn..."
Lần đầu tiên Mạc Tử Liên nhìn thấy Bạch Ân Tiêu là năm thứ ba làm phu thê trên danh nghĩa với Thủy Nguyện, khi ấy chức Quốc sư tám phần mười đã nằm chắc trong tay Thủy Nguyện. Bạch Ân Tiêu đi cùng một gã thương nhân Điệp Cách ở chợ, bộ dạng áo choàng, mũ trùm che kín gần như toàn thân rơi vào mắt Mạc Tử Liên.
Lúc đó y bĩu môi nghĩ: làm bộ làm tịch, kiểu này chả phải xấu ma chê quỷ hờn thì có thể đẹp cỡ nào chớ. Vì Áo Choàng đã thành công kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự hiếu kỳ của y, y bèn bám theo để tìm cơ hội lột áo choàng ra xem thử.
Áo Choàng vốn không quen thương nhân Điệp Cách, chỉ là người xin quá giang. Ánh mắt thèm muốn của gã Điệp Cách khi nhìn đối phương càng làm Mạc Tử Liên tò mò dung nhan thực sự của người ta dữ dội. Chớp được cơ hội, y liền phóng ra hành động, vừa túm được vạt áo choàng, chưa kịp nở nụ cười đắc chí chợt, y - bị - trượt - chân!
Trước nguy cơ bị 'té chổng vó với nụ cười toe toét' cực kỳ mất thể diện, Mạc Tử Liên vội vã ôm chặt người ta, lôi người ta làm đệm thịt ngã lăn quay ra đường. Khi y ngước lên, vừa vặn mặt đối mặt với Bạch Ân Tiêu, kinh ngạc.
Đó là một trang tuyệt sắc bị y ôm ấp giữa chốn đông người. Y thậm chí thấy rõ gân xanh trên thái dương người ta co giật.
Sau đó, người ta xiên y.
Là xiên. Là xiên thực sự. Là cầm một cái xiên đâm qua bụng y!
Mạc Tử Liên đau suýt ngất xỉu, Bạch Ân Tiêu chán ghét hất y ra, quay mông bỏ đi. Dĩ nhiên Mạc Tử Liên uất gần chết, lúc đó y đang mặc nữ trang, mặc nữ trang đó! Loại đàn ông thối tha nào có thể xuống tay vũ phu như thế với phụ nữ? Y nhất quyết phải lôi gã này ra trừng trị!
Và y cũng thành công bắt được Bạch Ân Tiêu. Ban đầu y tính xiên lại người ta, song với một trái tim thưởng thức cái đẹp, y chỉ hạ Bọ ăn xương vào người ta.
Lúc này Mạc Tử Liên phát hiện ra Bạch Ân Tiêu trúng một loại kỳ độc rất hiếm gặp - Thập Niên. Tục truyền người trúng Thập Niên chỉ còn mười năm để sống, sau khi tắt thở và thân nhiệt giảm mạnh, thi thể sẽ tự động rữa nát đến tận xương, không còn dấu vết. Bạch Ân Tiêu dặm trường xa xôi đi Tây Vực là để tìm thuốc giải.
Bụng bảo thú vị, lòng hiếu kỳ của Mạc Tử Liên lại rục rà rục rịch, bèn chăm chỉ lui tới làm phiền người ta gần chết. Từ sự mất kiên nhẫn của Bạch Ân Tiêu, y mới biết Tề công chúa đi hòa thân với Tư quốc của Địa thành năm xưa thì ra là con lai, và là mẹ đẻ của đương kim hoàng đế Tư quốc hôm nay.
Tóm lại, mấy năm trước Bạch Ân Tiêu bị Mạc Tử Liên làm cho vừa mệt vừa phiền chết. Hiện tại đụng độ nhau, Nhàn vương trực tiếp nhét thuốc độc vào miệng Mạc Phiền Phức.
Y bày tỏ: mình và Nhàn vương quả thực là oan gia.
Độc Mạc Tử Liên bị hạ là Mộng Hồ Điệp, tên đầy đủ là Mộng Uyên Ương Hồ Điệp, trong vòng dưới mười ngày từ khi trúng độc, nạn nhân sẽ có những giấc mộng ướŧ áŧ liên lỉ và chết vì suy kiệt thần kinh.
Mạc Tử Liên thầm mắng Bạch Ân Tiêu là biếи ŧɦái. Mặc kệ y biết nguyên do thực sự Nhàn vương cố tình hạ thứ độc này: hồi đó Bạch Ân Tiêu cũng nhìn ra y và Thủy Nguyện không hòa thuận - nhưng tóm lại Nhàn vương là đồ biếи ŧɦái!
Nhân sinh của y còn trớ trêu thay khi hiện tại y sẵn lòng chết trên người ca ca!
Mạc Tử Liên thực sự rất bối rối, rất thẹn thùng, rất tiến thoái lưỡng nan, không dám ngủ.
Nét mặt của Quân Huyền hầu như không thay đổi suốt lời kể lể: nhíu chặt mày và quai hàm bạnh ra, có chút tức giận: "Đệ chưa nói với ta về thời gian giới hạn!" Rồi lo âu hỏi, "Đệ cảm thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu, có khó chịu ở đâu không?"
Ca ca y nôn nóng thở dốc một hơi, cắn răng: "Không được. Nhàn vương ở đâu? Ta lập tức tìm thuốc giải cho đệ."
"Ca ca, đừng lo lắng." Mạc Tử Liên nửa vui nửa buồn ôm hắn vào lòng: "Huynh quên là Nhàn vương phi đã bị ta bắt cóc rồi à? Không sao đâu, quả tim của Nhàn vương đang nằm trong tay ta, ta còn phải sợ y chắc?"
Quân Huyền thoáng an lòng, rồi lại nhíu mày: "Hai đêm qua đệ ngủ đã ít, đêm nay không ngủ luôn sao?"
"Ca ca nói ta yếu hửm?"
"Đệ mệt, ta đau."
"Ôi ca ca..." Y thầm nhủ huynh đau, ta càng đau hơn, im lặng một chút, nói: "Ngày mai ta sẽ thử thăm dò Nhàn vương phi."
.
Hôm sau Mạc Tử Liên chưa kịp thắt lưng chải đầu cho ngay đi gặp người thì người ta đã tìm đến. Y mới chập chờn ngủ trưa dậy, ôm Trường Dạ nghĩ ngợi ca ca đâu rồi, vô cớ phiền muộn ngắm sợi kiếm tuệ do nhóc Mặc tặng thì thấy một bóng dáng như lau sậy bước tới.
"Mạc công tử." Phó Vân Cử giữ khoảng cách, chắp tay: "Ta có chuyện muốn thỉnh cầu."
"Nhàn vương phi đừng nên vậy, lễ này ta nhận không nổi." Y kéo vạt áo hớ hênh lên, chợt đầu óc váng vất, hình ảnh trước mắt hơi nhòe đi, một cơn đau nhức khủng khiếp đột ngột ủi qua thái dương.
"Nếu công tử nhắm vào vương gia là vì muốn mượn đao gϊếŧ người, ta có thể chỉ cho công tử một thanh đao khác sắc bén hơn..."
"..." Mạc Tử Liên biết bản thân có đáp trả song không tài nào nhớ nổi đã nói gì. Khi cơn đau đầu qua đi, Tiểu Bạch lần nữa cắn người rồi, y giật mình, luống cuống đỡ lấy người ta.
"May là ca ca đi vắng." Y ái ngại vác Nhàn vương phi ngất xỉu lên vai, xoa trán hướng về phòng: "Mình bị sao thế nhỉ..."
Đặt Phó Vân Cử xuống giường, Mạc Tử Liên sờ cổ tay hắn rồi gõ đầu Tiểu Bạch: "Mi cắn bảo bối tâm can của Đại mỹ nhân hai lần, thế nào người ta cũng chặt khúc mi đem hầm canh."
Rắn nhỏ ngo ngoe mũi nũng nịu. Thực ra không thể trách, nó được huấn luyện dùng giác quan cảm ứng nguy hiểm để bảo vệ y, ban nãy vì nhận thấy y choáng váng nên mới tấn công.
Khi Phó Vân Cử tỉnh lại, ánh mắt đầy ắp nghi hoặc và phòng bị. Mạc Tử Liên ngượng ngùng tằng hắng: "Tai nạn, tai nạn ý mà."
"Ai nha, trí nhớ của ta hơi kém, vương phi có thể nhắc lại nội dung cần bàn được không?"
Phó Vân Cử ngồi dậy, nhìn vào ấn đường y rồi dời mắt: "Phó mỗ chưa kịp nói gì."
"Quá tốt." Mạc Tử Liên có chút lả lơi đá lông nheo, nâng cằm cười: "Bây giờ chúng ta bắt đầu lại."
.
"Quân tiểu ca." Thất Thất vung tay hất mành đay lên, ánh mắt liếc thấy một thứ, toàn thân hồ bị sét đánh, há hốc mồm sững như trời trồng, chợt kêu lên: "Cha mẹ linh thiêng của con ơi!"
Thằng nhóc này như tên bắn sà xuống bàn, hai mắt lấp la lấp lánh dán chặt vào thanh kiếm trước mặt, cái mông nhấp nhổm đầy kích động: "Bảo bối ở đâu ra vậy!"
"Mau nuốt nước miếng của ngươi về, giữ mặt mũi cho bang." Diệp Bái chẳng chút lưu tình đạp hắn té lăn quay: "Giở ngón nghề của ngươi cho khách hàng xem nào."
Quân Huyền gật đầu với hắn.
"Ôi, ôi, ôi ta ơi... Nhìn xem kỹ thuật đúc này, kỹ thuật mài này, độ dày của lưỡi kiếm, sờ vào bề mặt mà như lướt trên băng. Ánh kim mới trong và tinh khiết cỡ nào. Kiếm tốt, kiếm tốt! Thực là bảo bối!" Thất Thất đang si mê đột ngột im bặt, giọng nghiêm lại: "Kỹ thuật đúc tuyệt đối khỏi chê bai. Nhưng độ dài của kiếm không đủ, vả lại phần gắn vào chuôi có chút kỳ lạ, như... liền một mối? Ô! Thực sự liền một mối! Bang chủ xem nè, gốc lưỡi kiếm không có mối nối với chuôi! Tức là cả thanh kiếm từ chuôi xuống mũi được đúc nguyên vẹn từ một khối kim loại duy nhất! Kỳ lạ! Tôi chưa bao giờ thấy kỹ thuật này, bang chủ thì sao?"
Diệp Bái liền ngó kỹ gốc lưỡi và chuôi kiếm, xoa cằm: "Lão tử ta đi khắp phương trời cũng chưa từng nghe qua kỹ thuật nào như vậy."
Hai dân nhà nghề thuận miệng xổ kiến thức bàn luận, Quân Huyền nghe không hiểu, tay phải luồn vào tay áo trái cầm ra chiếc vòng bạc Liên Nhi cho mình, gõ vào lưỡi kiếm.
Âm thanh vang lên tức khắc làm hai người kia đồng thời câm bặt. Diệp Bái trầm tư xoa cằm, nhún vai: "Không nghe ra là kim loại gì."
Thất Thất ngỡ ngàng: "Trên đời có thứ binh khí nào mà bang chủ không nghe ra!"
"Thực sự không nghe ra." Diệp Bái có một thiên phú vô cùng đặc biệt là 'nghe kiếm' - tức có thể thông qua âm thanh binh khí phát ra để giám định, dĩ nhiên khả năng này có nhiều hạn chế song trong việc xác định kim khí và độ tinh khiết của kim loại thì trước giờ cực hiếm khi sai.
Cái tài nghe kiếm này khác với tai thính như Quân Huyền, nói đúng hơn Diệp Bái cần phải nghe một âm thanh đủ to, rõ thì mới phân biệt được âm sắc của các kim loại.
Đây là lần đầu Thất Thất nghe bang chủ 'thần giám định' của mình nói 'không nghe ra', há hốc mồm. Diệp Bái khoanh hai tay đặt sau gáy, hỏi người đối diện: "Biết âm thanh này giống cái gì không?"
"Mời bang chủ chỉ điểm." Quân Huyền khiêm tốn. Thất Thất cũng nôn nóng thúc giục.
Diệp Bái búng móng tay gõ vào lưỡi kiếm, hơi khép mắt lắng nghe tiếng 'tang' trong trẻo vang lên: "Hai người thực không nhận ra sao?" Lại búng cái nữa, "Là tiếng huyền cầm."
Tiếng đàn tranh? Quân Huyền sửng sốt, Thất Thất bừng tỉnh tét đùi: "Phải rồi! Chính là ba dây của huyền cầm!"
"Thất huyền cầm có bảy dây." Diệp Bái lựa chỗ búng từ trên xuống dưới kiếm Liên Hề, búng ra bảy nốt âm khác nhau.
"Trời đất ơi!" Thất Thất gần như muốn quỳ luôn rồi, khóe mắt rơm rớm ngưỡng mộ: "Cuộc đời ta được chạm vào một bảo bối vô giá như vầy, chết cũng không tiếc... Rốt cuộc là vị cao nhân đắc đạo nào lợi hại cỡ này vậy Quân tiểu ca?"
Hắn sốt sắng quay đầu hỏi, thấy sắc mặt Quân Huyền có hơi tái đi, đôi mắt nhắm nghiền làm cảm xúc ngũ vị tạp trần giữa mi gian hiện lên rõ ràng. Diệp Bái tỉ mỉ ngắm thanh bảo kiếm, không hỏi từ đâu ra - binh khí tốt trên đời cái gì mà chưa qua tay ông, thêm một cái cũng chả lạ lùng. Vả, ông cũng rõ ràng: còn ai có thể khiến Tà đại hiệp thất thố ngoài người đó?
Diệp Bái có biết sơ sơ thơ ấu của Quân Huyền, buột miệng: "Cậu biết chơi huyền cầm không?"
Lông mi Quân Huyền hơi run run, mở mắt ra, gật đầu, lớn lên trong gánh hát, học âm luật và biết chơi nhạc cụ là điều bình thường.
Diệp Bái xem qua chuôi kiếm và vỏ kiếm, đánh giá vài câu rồi trả Liên Hề cho Quân Huyền. Ông gác cánh tay lên lưng ghế: "Ta không ngờ là Trầm Trác Sơn cất giữ một thứ đắt giá như vậy suốt thời gian qua. Bây giờ hắn đột nhiên quẳng ra làm giang hồ tranh nhau muốn sứt đầu mẻ trán."
Quân Huyền lắc đầu: "Không phải Trầm Trác Sơn cất giấu, là Trầm Thượng Nhai tiền bối cất giấu, Trầm Trác Sơn phát hiện ra nó và dần hiểu hết mọi chuyện năm xưa."
Diệp Bái cũng không có vẻ ngạc nhiên, chỉ ậm ừ, ánh mắt xa xôi: "Tịnh Bạch phương trượng nhìn người quả thật rất chuẩn, nhìn trúng cậu và Mạc Tử Liên, nhờ hai người giúp bọn ta đi đến đường này."
Quân Huyền lại lắc đầu, dứt khoát hơn: "Tại hạ chưa bao giờ có ý muốn nhúng tay vào thế cuộc giang hồ, dù chỉ là ý định trở thành người có tiếng tăm, chưa bao giờ. Bởi vì biết y phải đạp chân vào bùn nên tại hạ mới chấp nhận đề nghị của Tịnh Bạch phương trượng."
"Vậy nếu không có Mạc Tử Liên, giang hồ đối với cậu chẳng có ý nghĩa gì à?" Diệp Bái gảy tấm lót cũ nát trên ghế, mang vẻ hời hợt mà nghiêm nghị hỏi: "Quân Huyền, nhân gian này có nghĩa lý gì với cậu không nếu thiếu Mạc Tử Liên? Quân Huyền, cậu sống để làm gì? Cậu không có sở nguyện nào muốn đạt thành sao?"
Con người sống trên đời ai ai cũng có sở nguyện, chừng nào còn có nó thì dù khổ sở bao nhiêu, người ta vẫn sẽ cố gắng sống tiếp.
Quân Huyền vô thức siết chặt Liên Hề hơn. Còn hắn, cảm xúc thì nhạt nhòa, ham muốn cũng ít ỏi, trước đây hời hợt bỏ qua hồng trần, coi cảnh phồn hoa chỉ như bụi trên tay áo, hiện tại nét phồn hoa trên người thương cũng nhìn không thấy, ngày ngày chỉ có thể lắng tai nghe giọng y.
"Ca ca của ta đâu rồi ta?" Ý niệm trong lòng bỗng hóa thành thực thể, có lẽ là do tiếng mưa rơi ồn ào, Quân Huyền không nhận ra bước chân y từ xa.
Diệp Bái vỗ đùi đứng dậy, quát Thất Thất đi báo tin cho Tịnh Bạch phương trượng, thằng nhóc nhảy dựng lên: "Bang chủ bóc lột sức lao động của tôi! Tôi mắc công chạy ba trăm dặm đi giám định bảo bối thì thôi, từ đây lên Thiếu Lâm thêm bốn trăm dặm là bang chủ muốn gϊếŧ tôi!"
"Đờ mờ, cho ngươi sờ bảo bối vô giá là trả công đó!"
Mặc kệ hai chủ tớ ầm ĩ, Mạc Tử Liên gác ô rồi cầm áo choàng mỏng tới khoác cho ca ca, thấy người trầm mặc nắm nắm tay áo vương hơi lạnh của y, cười cười: "Ta đã ủ áo choàng trong lòng đấy."
Tay y rơi xuống ôm lấy tay Quân Huyền, lòng bàn tay hướng về trước, hơi nhấc lên như một cử chỉ nâng niu. Gật đầu nhẹ với Diệp Bái, y dẫn ca ca của mình ly khai.
Mưa rơi tầm tã, nện lộp bộp trên mái hiên, gió tốc tấm mành cũ vỗ phần phật.
"Đệ có mệt không? Ta cầm ô cho." Hắn vẫn quan tâm nhất là việc y trúng độc.
Mạc Tử Liên phụng phịu ậm ừ kéo tay hắn sờ bụng mình: "Ta đói. Đói thật sự đó, muốn đi ăn ngoài."
Quân Huyền nghe ra sự hờn giận trong lời y, không hiểu sao lòng cũng rối loạn: "Vậy mình đi ăn rồi hãy về."
Tiếng mưa gió mịt mù làm giảm thính giác nên Quân Huyền càng muốn bám vào người bên cạnh, Mạc Tử Liên cầm ô nên không tiếp tục nắm tay hắn. Hắn liền bao lấy tay cầm ô của y. Y hơi dừng lại, cười khẽ một tiếng, thái dương chạm vào thái dương hắn, dư âm nóng rẫy.
Mạc Tử Liên thế mà lại chọn một lầu rượu có đào hát, còn lựa phòng riêng có màn mỏng chia gian. Một gian là bàn ăn, bên kia là đào hát. Quân Huyền không hiểu chi cả, có chút ái ngại 'nhìn' y trân trân. Y rất tự nhiên gọi món, lựa rượu, chọn nhạc, trong thời gian chờ đợi vẫn chẳng nói gì.
Đào hát lên trước, bước chân nhẹ nhàng như dẫm lá sen, dịu giọng xưng tên, Mạc Tử Liên nói cô ấy tự do chọn bài, là một khúc huyền cầm đẹp đẽ.
Hương thơm của thức ăn rõ quyến rũ nhưng Quân Huyền ăn chỉ thấy vô vị, Mạc Tử Liên nhai nuốt cũng đặc biệt chậm, liên tục rót rượu. Vì bầu không khí ảo não, cả hai có lẽ uống rượu còn nhiều hơn ăn. Cô đào dám cũng lúng túng với cặp khách nhân đầy tâm sự thế này, liên tiếp chơi ba điệu nhạc vui tươi.
Mỗi lần cô đàn hết một điệu, Mạc Tử Liên sẽ thả một nén bạc vào cái chén miệng rộng đặt sát chân bàn, ngoài trời vẫn còn mưa, chuông gió treo ở cửa sổ reo leng keng không ngừng.
"Liên," Quân Huyền bấu chặt chén rượu, giọng đanh lại, ánh mắt nhuốm men say, "rốt cuộc đệ bị sao vậy?"
Mạc Tử Liên ra hiệu cho cô đào dừng, thả xuống nén bạc thứ bảy, nói: "Cô để đàn đó, lui đi." Chờ người ngoài đi rồi, y dịu dàng, "Ca ca đàn cho ta nghe một khúc được không?"
"Ta..." Hắn định từ chối. Y cắt ngang: "Đừng lừa ta, ca ca biết đàn mà."
Y lặp lại, tha thiết hơn: "Ca ca đàn nhé? Đàn cho ta một khúc thôi, nhé?"
Quân Huyền mơ hồ thấy mình say rồi, ôm đàn lên chân như thế nào cũng không biết. Lòng bàn tay đặt hờ trên dây đàn, ngón tay làm quen mất một hồi lâu, hắn vẫn còn lạ lẫm, Mạc Tử Liên rất kiên nhẫn chờ đợi. Y chăm chú dõi theo từng cử chỉ, ánh mắt nóng rẫy như thiêu, như đốt hắn.
Sau cùng Quân Huyền cũng đàn, hoàn toàn theo bản năng, chẳng thể nhớ ra đây là khúc gì. Đã quá lâu rồi kể từ lần cuối hắn chạm vào dây đàn, âm thanh chắc là khó nghe lắm, nghĩ vậy, hai má liền nóng lên.
Mạc Tử Liên chống cằm ngắm ca ca tĩnh tọa nơi đó, nét mặt nhu hòa chìm đắm trong tiếng đàn, hai bả vai gồng chặt dần dần thả lỏng, âm thanh trúc trắc càng lúc càng mượt mà, như tuyết trên núi cao tan chảy khi xuân sang, như mây hồng lùa về tây đãi đêm trầm.
Y dường như ngất ngây mấy lần nhưng cứng rắn ép mình phải tỉnh.
Ca ca của y đàn xong, gục đầu xuống, mang tai đỏ ửng, ngón tay còn hơi run. Y thật muốn ôm lấy huynh ấy, ngữ điệu buột ra trái lại chua chát: "Ca ca à, tất cả của ta đều cho huynh rồi, tại sao huynh vẫn còn che giấu bản thân với ta?"
Quân Huyền ngẩng mặt, ngơ ngác như một đứa trẻ.
"Trong mắt huynh, ta ngốc lắm phải không? Trong mắt huynh, ta yếu lắm phải không? Có phải ta nên được cất vào tủ kính, mỗi ngày thay một bộ y phục thật đẹp, chỉ cần ăn ấm mặc êm chờ chết thôi không?" Mạc Tử Liên lắc vò rượu phát ra tiếng nước sóng sánh, than nhẹ: "Thực ra ta cũng không phiền với cuộc sống đó nhưng... ta thích huynh."
Nhìn hắn mấp máy môi, y lại gần, ngón tay luồn vào tóc hắn, má bàn tay trượt qua dây đàn phát ra âm thanh chói tai. Mạc Tử Liên ôm đầu ca ca dựa vào ngực mình. Quân Huyền lắng nghe nhịp tim vững chãi như sóng vỗ về lòng, cảm nhận hơi ấm như bếp than giữa đông và mùi hương át đi mọi gió tanh mưa máu trong tâm trí... Thành lũy cuối cùng gióng lên tiếng sụp đổ.
"Ca ca, ta thích huynh muốn chết đi được, nên ta rất, rất" Yết hầu y run lên, giọng da diết, "muốn cùng huynh cố gắng."
Hốc mắt Quân Huyền nóng lên, rơm rớm ánh nước, dồn sức dựa vào ngực Mạc Tử Liên, nghẹn ngào nói: "Liên Nhi... Liên Nhi, ta muốn, muốn nhìn thấy đệ... Tại sao ta không thể nhìn thấy đệ? Tại sao ta không thể nhìn thấy đệ? Ta rất - rất muốn nhìn thấy đệ..."
Mạc Tử Liên gạt đàn văng qua một bên, cánh tay luồn xuống xốc người lên chân mình, không nói gì, chỉ ôm ấp. Ca ca gục đầu vào vai y, toàn thân cuộn tròn như mèo con tìm kiếm hơi ấm, hai tay quàng qua cổ y, không phải dồn sức giữ chặt hay khéo léo lấy lòng mà là thực sự dựa dẫm vào y.
Một lúc lâu sau, Mạc Tử Liên mới nghe ca ca nấc cụt nỉ non: "Ta không phải lừa gạt đệ, cũng không có lợi dụng đệ. Nếu không vì đệ lộ mặt, ta cũng sẽ không thỏa hiệp với Tịnh Bạch phương trượng. Giang hồ hiểm ác, ta rất lo lắng mình không đủ sức bảo hộ đệ..."
"Ta dĩ nhiên tin tưởng ca ca." Y dịu dàng như vắt ra nước nói.
"Nhưng có một chuyện bọn họ không ai biết..." Quân Huyền dụi vào ngực y, môi gần như dán vào tai y: "Ta biết người nào là Tống Sơ Huyền."
...
..
.
Dược lão mệt bở hơi tai lột chiếc áo ướt sũng mồ hôi ra ném thẳng xuống chân giường, nhìn vết máu loang lổ mà chướng mắt muốn vứt đi luôn. Lão đang vắt khăn lau người thì bỗng nghe phía bàn trà có tiếng nói, "Đứa con gái ngốc của ta vẫn ổn chứ tiền bối?"
Đến cả công lực như Dược lão cũng không phát hiện ra bóng người đang vắt chân chữ ngũ trên ghế tồn tại từ lúc nào, hậm hực: "Đền hòm thuốc và cái áo mới cho ta."
"Ai da, hiện tại rỗng túi rồi, ngài có vắt cổ chày ta cũng chẳng ra nước được, hì." Chất giọng của y nghe rất ấm, tựa gió xuân đem hương hoa và đường mật rót vào tai người, "Cái con bé ngốc, mỗi người chỉ có một đôi chân, mất rồi đâu có ghép lại được."
Y đứng dậy, cái bóng cao ráo được ánh trăng gột rửa hiện lên vẻ xa xăm mờ ảo, dây xích rủ xuống từ thắt lưng va chạm leng keng. Dược lão mặc áo vào, hỏi: "Ngươi còn đang bị thương, đi đâu?"
"Con trai duy nhất của người bạn tốt nhất của ta muốn đi tìm chết, dĩ nhiên ta phải ngăn chặn." Y hất đầu về sau.
"Hử? Hai mươi năm qua, cái gì ngươi cũng bỏ được, cha mẹ lẫn vợ con vứt hết ráo, vậy mà không bỏ được bằng hữu?"
Người ấy trầm mặc hồi lâu, đầu chậm rãi cúi thấp xuống, ngữ khí ngập tràn hổ thẹn: "Trên đời này chỉ có Trầm Thượng Nhai hiểu ta nhất, ta lại không xứng với nửa chữ tình bạn của hắn."